Tần Trường An đang dần tới gần bị xóc nảy thiếu chút nữa ngã ngửa, sắp được hôn mà bị kéo dãn khoảng cách, giá trị tức giận bay vọt, vội vàng ôm lấy Diệu Diệu......
...Giá trị tức giận lại không có.
Hắn khụ khụ, tay nắm thật chặt, không có ý buông ra, "Vương thúc, làm sao vậy?"
Vương thúc: "......... Trượt tay."
Quay đầu lại đã về đến nhà.
Tần Trường An đẩy cửa ra liền sửng sốt.
Hai nhà bốn vị phụ huynh, đang ngồi trên sô pha thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa, tám đôi mắt đen nhánh tạo cho hắn áp lực rất lớn.
"Mọi người đây là?" Hắn hỏi.
Một tiếng đánh vỡ yên tĩnh, mẹ Tần phản ứng lại đầu tiên, cười tiếp đón, "Diệu Diệu đã về, mau vào."
Mẹ Lê cơ hồ là cùng lúc, chẳng qua tiếp đón lại là Tần Trường An.
Sau đó, hai bà mẹ hai mặt nhìn nhau, đồng thời bật cười, không khí cũng thay đổi, khôi phục lại bình thường, "Được rồi, mau vào đi."
Lúc ấy mẹ Tần biết được năng lực của con trai mình, liền không nhịn được, mang theo ba Tần tới cửa, hai nhà vốn quen thuộc trở thành cuộc gặp mặt chính thức của hai bên thông gia.
Diệu Diệu và Tần Trường An đi vào, mới hỏi sao mẹ Tần lại ở đây
"Còn không phải bởi vì hai đứa?" Mẹ Lê đối diện với tầm mắt tò mò của cô, lắc lắc đầu, xiên hoa quả ăn, ánh mắt mang ý cười, "Nghe nói Diệu Diệu hôm nay tìm bạn trai? Chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho mẹ đâu...... Khụ, thằng bé thế nào?"
Đây là biết rõ còn cố hỏi.
Diệu Diệu a một tiếng, kéo kéo Tần Trường An, nâng nâng cằm nhỏ, đắc ý, "Rất đẹp trai."
Ánh mắt của Diệu Diệu cũng là tốt nhất!
Tần Trường An ho khan, có hơi ngượng ngùng, rồi lại không nhịn được mà đắc ý, mặt mày hớn hở, ai nấy đều thấy được.
Hai bà mẹ cười thành một đoàn, ngay cả ba Tần cũng bật cười.
Mẹ Lê chỉ chỉ Diệu Diệu, "Thật là, da mặt dày!"
Hai nhà thật sự rất quen thuộc, cũng đều đã đoán trước trong lòng, cho nên rất nhanh đã nhảy sang bước tiếp theo, thương lượng chuyện hai đứa đính hôn. Cũng không có gì mới lạ, phỏng chừng trong lòng cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần.
Tần Trường An nghe thấy bọn họ nói chuyện này, cả người đều vui mừng ra mặt, không nhịn được thò lại gần Diệu Diệu, dính gần gần, tự cho là không tiếng động cầm tay Diệu Diệu.
- - Ư ư ( ̄▽ ̄)~*
Khụ, hắn và Diệu Diệu sắp đính hôn.
Về sau cô và hắn là vị hôn phu vị hôn thê danh chính ngôn thuận~~
Tần Trường An nhướng mày, vui vẻ ra mặt, trong lòng ùng ục ùng ục nở hoa, quay đầu nhìn Diệu Diệu, ánh mắt có chút nhão dính dính. Thừa dịp người lớn không chú ý, bèn nhanh chuẩn nhẹ hôn cô.
...... Sau khi hôn xong bên tai có hơi hồng.
"Diệu Diệu!"
"Vợ ơi ~"
Diệu Diệu cười cong đôi mắt. Cũng thấu tới gần, dùng móng tay nhẹ nhàng cào cào bàn tay hắn.
"........."
"Khụ khụ!" Ba Lê bỗng nhiên khụ một tiếng, Tần Trường An sợ tới mực thân thể đều cứng đờ, dưới đáy lòng hừ nói, một thằng nhãi dám chiếm tiện nghi của con gái dưới mí mắt mình, nghĩ rằng mình không nhìn thấy?!
Ba người còn lại sôi nổi bật cười.
Da mặt ba Lê gần nhất đã dày tới một trình độ nhất định, mặc cho bọn họ cười nhạo, không một chút động tĩnh, vài người lắc lắc đầu, cũng tiếp tục thảo luận vấn đề.
Trong lòng ba Lê nghĩ tiện nghi cho Tần Trường An.
Tuy ba Lê có chút đau lòng, nhưng Tần Trường An sáu tuổi đã dám cướp người với mình, sớm đã thành thói quen. Cho nên không khí cũng coi như là một đoàn hoà thuận vui vẻ.
Ba Lê, "Hai nhà chúng ta cũng đã thân thiết tới mức độ này, lời khách sáo tôi cũng không nói nữa."
"Tình cảm của hai đứa rất tốt, Trường An tôi cũng thích, đính hôn sớm đương nhiên không phản đối, chỉ có điều, hai đứa nhỏ vẫn sẽ tiếp tục trưởng thành, tôi cũng nói trước --"
"Việc đính hôn là tốt cho hai đứa, hai nhà cũng không cần liên hôn cái gì..."
Ba Lê lại chuyển về hướng Tần Trường An và Diệu Diệu, "Cho nên Trường An, Diệu Diệu, nếu sau này hai đứa thật sự ở bên nhau, chúng ta đều vui mừng, nếu không, cũng thống thống khoái khoái nói cho ba mẹ biết."
"Các ngươi còn nhỏ, không nói cái gì hứa hẹn. Ba không phủ nhận tình cảm của hai đứa, nhưng tương lai gặp được chuyện gì không biết được, cho nên nếu không còn tình cảm, đừng lo lắng vấn đề hôn ước."
Nói ngắn lại, điều ba Lê muốn nói là, hôn ước không phải để trói chặt hai đứa, không còn tình cảm thì sẽ giải trừ.
Ba Lê nói dễ nghe, nhưng ý tứ cũng rõ ràng, may hai nhà đều là thiệt tình muốn tốt cho hai đứa, cho nên ba mẹ Tần cũng không cảm thấy lời này không tốt, ngược lại còn cảm thấy ba Lê rõ ràng suy xét cho hai người.
Rốt cuộc Tần Trường An và Diệu Diệu vẫn còn nhỏ, tính cách định không định còn chưa biết, tương lai sẽ phát triển như thế nào cũng không biết.
Không khí một đoàn hoà thuận vui vẻ.
Chỉ có Tần Trường An không vui lắm.
Giả thiết này đặt ra dưới tình huống hắn và Diệu Diệu không có tình cảm, nhưng hắn sao có thể không có tình cảm với Diệu Diệu? Hắn không vui nói bên tai Diệu Diệu, "Chúng ta sao có thể không có tình cảm?"
Cô rõ ràng sẽ yêu hắn cả đời.
Diệu Diệu đang cầm quả táo gặm, nghe vậy nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói một câu, "Nói, nói không chừng em sẽ quên anh nha."
Tần Trường An khiếp sợ nhìn cô.
Diệu Diệu bỏ thêm một câu, "Diệu Diệu già rồi, sẽ ngốc nghếch quên anh nha." Cô dừng một chút, "Khi đó nói không chừng anh cũng biến thành Trường An ngốc nghếch..."
Đều nghĩ xa như vậy...
Tần Trường An tưởng tượng hình ảnh Diệu Diệu già rồi ôm táo muốn gặm cũng không thể gặm, nhịn không được có chút hơi hơi nhộn nhạo, cảm thấy... Nhất định vẫn rất đáng yêu.
"Em yên tâm, anh sẽ rèn luyện, tuyệt đối về già sẽ không lú lẫn!" Hắn thò lại gần, hắn mới không cần quên Diệu Diệu, hắn còn phải chăm sóc cô đâu.
Diệu Diệu răng rắc một tiếng ăn táo, chớp chớp mắt, "Vậy em có cần cũng rèn luyện không?"
Tần Trường An ánh mắt sáng lên, "Muốn a, chúng ta cùng nhau."
Diệu Diệu quơ quơ quả táo, ngoan ngoãn ngồi xổm, "Cho nên, anh cõng em chạy?"
Tần Trường An: "........."
Phương pháp này ra ngoài dự đoán của hắn
Hắn nghĩ nghĩ mình có làm hay không, cuối cùng cảm thấy, vì nụ cười của cô, hắn có thể sẽ làm chuyện cõng cô chạy bộ này.
Chậc, thật không có tiền đồ!
Hai người thầm thì thầm thì ghé vào nói chuyện với nhau, người lớn hai bên nhìn nhìn, cũng không quấy rầy.
Hai gia đình thương lượng rất nhanh, -- điều duy nhất không giống trong suy nghĩ của Tần Trường An là, thời gian không đúng lắm.
Chờ cao trung kết thúc --QWQ kia còn phải chờ một thời gian a!
Lúc này, Tần Trường An còn chưa biết tin dữ này, còn đang đắc chí. Cọ cọ Diệu Diệu, liếm liếm môi, thấp giọng, "Diệu Diệu, anh vừa mới ăn kẹo chanh......"