Diệu Diệu

Chương 67: Rải cẩu lương trong hoàng cung (12)



Trong chớp mắt, hai tháng đã qua.

Hai tháng này, chuyện được truyền lưu rộng rãi nhất là chuyện Hoàng Thượng đón dâu, nói là truyền lưu khắp thiên hạ cũng không quá.

Đặc biệt là trong kinh thành, dân chúng một đám đều đang thảo luận việc này.

Hiện tại cứ cách hai ngày, hoàng cung lại có xe ngựa đi ra, dân chúng vừa thấy là biết, đây chắc chắn là Hoàng Thượng tặng đồ cho Hoàng Hậu nương nương.

Lần trước là vải Lĩnh Nam tiến cống, chỉ có hai rương, nghe nói Hoàng Thượng tặng cho Hoàng Hậu nương nương một rương rưỡi, lên nữa lại là Hoàng Thượng thấy thời tiết nóng, vì thế mang tới một loại lụa, loại nguyên liệu này được gọi là lam lụa, vô cùng mỹ lệ, quan trọng nhất chính là đông ấm hạ mát, toàn bộ hoàng cung chỉ có ba cuộn, lần trước lại là đưa các loại trang sức cây trâm…

Hiện tại dân chúng cơm nước xong, đàm luận sự tình đều không phải chuyện nhà, mà là Hoàng Thượng lại tặng cho Hoàng Hậu nương nương cái gì.

Chính thê trong nhà đều véo eo nam nhân nhà mình, nhìn Hoàng Thượng người ta thật tốt với Hoàng Hậu nương nương, quyền cao chức trọng còn ái thê… Ý niệm nhất sinh nhất thế nhất song nhân cũng được nhen nhóm trong lòng các nàng.

Vĩnh viễn không cần coi thường sức mạnh của phụ nữ. Các nàng sùng bái Hoàng Thượng, gián tiếp làm cho toàn bộ vương triều đều thêm yêu quý hoàng đế.

Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện xưa của Diệu Diệu và Tần Trường An, thế nhưng có một loại cảm giác như truyện cổ tích.

Tháng sáu.

Hoàng đế đón dâu.

Toàn bộ kinh thành đều rực rỡ hẳn lên, giăng đèn kết hoa, toàn bộ đều dùng lụa đỏ, kinh thành được bao phủ trong không khí vui vẻ, dân chúng hoan thiên hỉ địa, thậm chí tự may một bộ quần áo màu đỏ, chuẩn bị chờ ngày Hoàng Hậu nương nương tiến cung mặc.

Hôm nay, vừa qua giờ Dần, Diệu Diệu còn ngáy ngủ ngon lành, đã bị Lê phu nhân gọi dậy.

Trong phòng bắt đầu trở nên ồn ào.

Nàng ngáp một cái, đầu nhỏ nghiêng ngả, mấy nha hoàn rất bận rộn, một đám phụ nhân không biết làm gì trên đầu nàng, sợi tóc rũ xuống được vén lên, lại có nữ quan mang phượng bào tơ vàng ra, cẩn thận giúp nàng mặc vào.

Phượng bào này là mấy chục tú nương tăng ca thêm giờ hai tháng chế tạo gấp gáp, phượng hoàng phía sau sinh động như thật, giương cánh muốn bay, tinh mỹ không giống như là một bộ quần áo, mà như là một tác phẩm nghệ thuật.

Mệnh phụ bên cạnh bắt đầu điểm trang, ánh mắt hòa ái, cầm sợi tơ hồng lăn hai lần trên mặt nàng, nói, “Nương nương da thịt hoạt nộn, se mặt đều không cần.”

Bà nói chính là sự thật, da thịt của Diệu Diệu vô cùng mịn màng, nàng có linh khí, tuy không thể hấp thu nhiều, nhưng linh khí quay chung quanh nàng, cũng đủ làm mềm mại non mịn.

Mệnh phụ nói xong, lại bắt đầu trang điểm, tô phấn, tô son, da của Diệu Diệu rất trắng, cơ hồ đang phản quang, lăn lộn một phen là được.

Lê phu nhân sáng sớm cũng rất bận, cơ hồ chân không chạm đất, vừa rồi đi ra ngoài một chuyến lại trở về, lúc này thấy nàng đã trang điểm xong, một bộ cô dâu mới, cũng không biết vì sao, đôi mắt đau xót, rơi nước mắt. “Diệu Diệu…”

Lần này gả đi không dễ quay lại, huống chi Diệu Diệu gả cho hoàng gia, muốn gặp một lần cũng rất khó khăn.

Diệu Diệu cũng đau lòng, biết bà không nỡ, chớp chớp mắt, “Nương đã ăn sáng chưa? Diệu Diệu cùng ăn với ngài?”

“Mấy ngày trước làm bánh hoa quế ăn khá ngon, bảo bọn họ cho thêm nhiều đường?”

“………” Lê phu nhân bị nàng chọc cười, giận nàng liếc mắt một cái, “Đã là lúc nào rồi, ngươi còn nghĩ ăn?”

Mấy thứ tỷ thứ muội lúc này cũng ở trong phòng tiếp khách. Lê gia thứ tỷ thứ muội và Diệu Diệu cũng không thân thiết, chỉ nói với nhau vài câu, lúc này Diệu Diệu thành Hoàng Hậu, tự nhiên là không dám có một chút vô lễ nào.

Một buổi sáng có không ít nữ quyến lại đây.

Vừa qua buổi trưa bên ngoài đã ồn ào, nữ quan tiến đến hồi bẩm, nói là Hoàng Thượng đã từ trong cung xuất phát, chuẩn bị tới.

Hoàng Thượng đích thân đến đón dâu, quan viên Lễ Bộ tóc rụng gần hết biết, nhưng những người bên ngoài lại không ghe được tin tức gì, lúc này mới vừa nghe thấy, đều chấn động.

Những phu nhân ngồi bên trong hít hà một hơi, lúc này đã hiểu được thái độ của Hoàng Thượng với Hoàng Hậu là như thế nào.

Hoàng Thượng thân nghênh, xưa nay chưa từng có.

Đây nơi nào là yêu thương bình thường a, đây là đặt trên đầu quả tim đi!

Nữ quyến ngồi ở chỗ này lập tức cười tươi hơn, những câu chúc phúc càng thêm lưu loát, Lê phu nhân cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Nhưng các nàng cũng không nghĩ đến, đây chỉ là sự bắt đầu.

Giờ Thân sắp tới gần, thiên tử từ hoàng thành xuất phát, một đường giới nghiêm, ngừng ở cửa Lê gia, thiên tử từ cửa chính đi vào, bất luận kẻ nào cũng thấy tâm tình của hắn rất tốt, mặt mày hớn hở, tinh thần toả sáng, Lê phụ cùng khách khứa đều tiến đến đón chào.

Diệu Diệu được nữ quan hầu hạ, mang mũ phượng, cổ không khỏi trầm trầm.

Hoàng Hậu là mẫu nghi thiên hạ, không cần dùng khăn voan, tất cả đều chuẩn bị tốt, nước mắt của Lê phu nhân lại không nín được, nhưng vào lúc này, bên ngoài một trận ồn ào, Lê phu nhân khẽ nhíu mày, một nữ quan đi ra ngoài xem xét, không lâu liền nghe âm thanh nữ quan hoảng hoảng loạn loạn quỳ xuống đất, “Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế…”

Nữ quan chưa kịp nói xong, đã thấy thân hình cao lớn của Tần Trường An bước vào.

Các phu nhân vội vàng quỳ xuống, “Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Sao Hoàng Thượng lại tới đây?!!!

Vì thế các nàng chỉ nghe thấy giọng nói Hoàng Hậu nương nương có chút kiều khí, “Sao chàng đã tới rồi?”

Dựa theo quy trình nàng đã học thuộc, hắn hẳn là ở trong long liễn chờ nàng nha.

Giờ khắc này, mọi người đều kinh hoảng, Lâm phu nhân hít hà một hơi, nôn nóng cái trán đều thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, này sao được, không hành lễ với Hoàng Thượng còn chưa tính, miệng còn xưng ta với Hoàng Thượng…

Nhưng sau đó, lại không phải giọng nói bạo nộ của Hoàng Thượng.

Tần Trường An đứng ở cửa, nhìn một thân phượng bào Diệu Diệu —— vì hắn mà mặc áo cưới, hắn mong thật lâu, thật lâu, thật lâu thật lâu.

Hắn sung sướng nở nụ cười, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, “Ta tới đón nàng a.”

Hoàng cung sẽ là nhà của bọn họ, Tử Thần Điện là tân phòng của bọn họ, Diệu Diệu của hắn làm sao có thể để những người khác cõng?

“Thật tốt.” Diệu Diệu cười, trong mắt phảng phất có ánh sao lấp lánh, không nói cái gì quy củ, hai cẳng chân đá đá, trực tiếp bổ nhào vào trên lưng hắn, nàng đang cười, “Ta thật vui vẻ, ta thích chàng cõng ta.”

So với để một thứ huynh không quen biết cõng, nàng càng nguyện ý ở trên lưng Trường An.

Tần Trường An chỉ cảm thấy một thân hình nhỏ bé ấm áp nhào tới trên lưng, ấm đến nỗi làm tim hắn mềm nhũn.

Nghe nàng nói như vậy, càng thêm thỏa mãn, cả người đều tản ra không khí vui mừng, “Ta cõng ngươi cả đời.”

May hắn tới đây, Diệu Diệu đáng yêu như vậy, sao có thể để những người khác cõng đâu.

Sau khi Diệu Diệu nhìn Lê phu nhân, ôm lấy cổ hắn, sung sướng nói bên tai hắn, “Sao chàng lại tốt như vậy nha ~”

Tần * bá đạo đế vương * Trường An không tự giác nâng nâng ngực, cảm thấy mình có thể đã bị rót mê hồn canh, làm cách nào cũng không nhịn được ý cười bên khóe miệng.

Cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói, “Bởi vì Diệu Diệu tốt a, ta muốn cho nàng càng nhiều, càng xứng với nàng——”

Diệu Diệu đáng yêu như vậy…

Diệu Diệu hừ hừ, nhìn nhìn xung quanh, chôn trên lưng hắn, nói những lời này ở đây, nhiều ngượng ngùng nha, tuy rằng Diệu Diệu thật sự tốt như vậy ~

Bất quá…

Nàng kéo hắn, nói bên tai hắn, “Trường An đã rất tốt, Diệu Diệu thích chàng nhất.”

Tần Trường An: “………”

Tần Trường An cao hứng điên rồi.

“………”

Chờ Hoàng Thượng cõng Hoàng Hậu rời khỏi, một phòng người mới phản ứng lại, sợ tới mức trợn mắt há mồm, không biết nên nói gì.

Kia, kia chính là Hoàng Thượng a.

Nữ quan phản ứng lại trước, phát hiện đám người An Văn Hải phía sau Hoàng Thượng cũng là một bộ bị kinh hách, không rảnh lo nhiều lời, một đám người vội vội vàng vàng đuổi kịp.

Chỉ có Lê phu nhân nhớ tới một màn kia, nhớ tới ánh mắt Diệu Diệu trước khi đi, trong nụ cười mang nước mắt, lại là giọt nước mắt vui mừng.

Tốt, tốt.

Một màn này cũng rất có hiệu quả, các đại thần chờ bên ngoài nhìn Hoàng Thượng, một đường cõng Hoàng Hậu, sau đó đặt Hoàng Hậu lên long liễn của mình……

Mọi người bùm bùm quỳ đầy đất, chờ long liễn đã đi rất xa còn chưa đứng lên, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, phảng phất còn đang mơ ngủ.

Lễ Bộ Thượng Thư nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, vỗ vỗ bùn đất trên áo choàng thượng, lại có một loại cảm giác tự hào đột nhiên sinh ra.

Này tính cái gì?!

Việc nhỏ đã dọa thành như vậy.

Chậc, một đám không có kiến thức.

“………”

Long phượng liễn đi qua, Tần Trường An vẫn chưa buông tay Diệu Diệu, khoảng cách hoàng cung càng gần, ý niệm trong lòng hai người càng thêm rõ ràng. Từ hôm nay trở đi, bọn họ là phu thê, sinh cùng khâm, chết cùng huyệt, không còn quan hệ nào thâm mật hơn.

Long phượng liễn đi vào từ cổng hoàng cung, thẳng tới Tử Thần Điện, Tử Thần Điện đã thay đổi, không giống như hai tháng trước uy nghiêm lãnh đạm, mà ấm áp xa hoa, không một chỗ không rực rỡ lấp lánh.

Trong cung đã sớm lựa chọn nữ quan, Diệu Diệu vừa đến, đã sôi nổi cụp mi rũ mắt, quỳ lạy mà nghênh, Tần Trường An đưa Diệu Diệu đến gần cửa điện, trong điện đốt ngọn nến long phượng, bên trên chăn gấm rải đậu phộng long nhãn táo đỏ.

Không để ý đến nữ quan quỳ đầy đất, Diệu Diệu cọ cọ Tần Trường An, “Hoàng Thượng, chàng có mệt không?”

Bọn họ đi từ cửa chính, ngoài Tử Thần Điện, cầu thang một trăm lẻ tám bậc, đối với thân thể suy yếu Tần Trường An mà nói, vẫn là có hơi khó khăn.

“Không mệt, cõng nàng cả đời ta cũng không mệt.” Sau tai Tần Trường An nóng lên, căn bản không cảm thấy mệt.

Hắn cũng không nói dối, cảm nhận được độ ấm trên lưng, phảng phất không biết sức lực từ nơi nào tới rót vào trong thân thể.

Còn… Ân, có một cỗ nhiệt khí ở trong thân thể muốn phát tiết.

Hắn đặt Diệu Diệu ngồi xuống long sàng.

Nhìn Diệu Diệu ngồi ngay ngắn trên long sàng, đột nhiên liền có chút đắc ý, khi hắn bảo Công Bộ sửa lại long sàng, liền nghĩ tới một màn này…

… Bây giờ xem như thấy được.

Tai hắn có chút nóng “Chúng ta uống rượu hợp cẩn?”

Nữ quan bưng rượu đứng ở một bên, có ánh mắt quỳ trên mặt đất, cao cao giơ khay lên.

Diệu Diệu và Tần Trường An nhìn nhau, bưng rượu hợp cẩn lên, để sát vào đối phương, đầu chạm vào đầu, đưa rượu vào trong miệng.

Hai người cách quá gần, có thể cảm giác được độ ấm trên người đối phương, hô hấl hơi dồn dập, tầm mắt của đối phương làm cho bọn họ đều đang nóng lên…

Rượu có hương vị gì họ không biết, Diệu Diệu nghĩ thầm, hơi hơi liếm liếm môi.

Tầm mắt của Tần Trường An hơi dừng lại, dính ở trên môi nàng.

—— Nàng đang liếm môi…

Là đang câu dẫn hắn đâu câu dẫn hắn đâu vẫn là đang câu dẫn hắn đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.