Diệu Diệu

Chương 7: Rải cẩu lương những năm 70 (7)



Tần Thắng Lợi từ trong ánh mắt hắn nhìn ra: "........."

Tâm tình lúc này chỉ cần hình dung bằng một câu: Mẹ!

Cậu vô ngữ một lúc lâu, mới lau mặt, "... Làm việc đi."

Giữa trưa.

Tần Thắng Lợi trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Trường An vừa hát vừa nấu cơm, làm xong còn đưa vào phòng, thậm chí còn tiếc nuối, hận không thể đút cô ăn no.

Tần Thắng Lợi toàn bộ thế giới quan đảo lộn...

... Nếu ở nhà người khác, loại phụ nữ này sẽ bị mắng chết có biết không? Thậm chí cô ăn bánh bao trắng hay bánh bao đen cậu còn chưa chú ý tới.

Đối lập, Trường An tỏ vẻ khinh bỉ.

Chậc, con rùa không kết hôn tóc vừa ngắn kiến thức lại hạn hẹp.

Nếu hôm nay tức phụ có thể rời giường hắn mới không vui có biết không? Ngủ đến bây giờ là đang khẳng định năng lực của hắn, hắn cao hứng còn không kịp...

Hơn nữa, nói thật, tức phụ mệt vì hắn, hắn nấu cơm cho tức phụ thì làm sao? Lại không phải người ngoài, làm chuyện đó với người ngoài thì mất mặt, giữa hai vợ chồng người ta gọi là tình thú.

Giờ khắc này, Tần Trường An hoàn toàn đã quên trước kia bản thân nói năng hùng hồn như thế nào.

Dù sao Tần Trường An chỉ cần nghĩ đến vì sao cô không rời giường, không không không, chỉ vừa nhìn thấy Diệu Diệu, liền nhịn không được thỏa mãn muốn cười, nấu cơm tính cái gì? Vui vẻ!

Chỉ ước gì cô ngủ tiếp đến buổi tối để khôi phục thể lực đâu.

Diệu Diệu cuối cùng cũng không như hắn mong muốn ngủ đến buổi tối.

"...Tỉnh?" Trường An thấy cô đi ra, trước mắt sáng ngời, "Nghỉ ngơi thế nào? Còn mệt hay không?"

Mồ hôi trên trán rơi xuống làm ướt tóc hắn, tràn đầy hormone nam tính, Diệu Diệu không thể hiểu được bẹp bẹp miệng, cầm lấy một cốc nước đi qua, duỗi tay lau mồ hôi cho hắn, "Nóng không...... Uống nước?"

Bạn lữ của cô thật là gợi cảm! Phải chăm sóc thật tốt ~

Tần Trường An sửng sốt, đột nhiên không hiểu hơi ngượng ngùng, rồi lại khống chế không được muốn gần gũi cô, không duỗi tay tiếp nhận cốc nước kia, mà là cọ đến bên cạnh cô để cô đút, "Tay của anh hơi dơ, cứ uống như vậy đi."

"Được rồi." Diệu Diệu nhìn tay hắn dính bùn, bừng tỉnh đại ngộ, mắt mèo cong cong.

Hai người cứ như vậy một người đút một người uống, một ngụm lại một ngụm, rõ ràng không nói gì nhưng xung quanh lại tràn đầy bong bóng hồng phấn. Tựa như thiếu niên thiếu nữ ngây thơ trong tình yêu, cầm cầm tay nhỏ, bầu không khí ngọt ngào làm cẩu độc thân tức chết.

Một chén nước uống xong.

"Còn khát không?" Diệu Diệu hỏi.

"Không... Không," Tần Trường An sửa miệng, "Không khát lắm".

"Vậy lại uống!" Diệu Diệu mi mắt cong cong.

Tần Thắng Lợi:.........

Tần Thắng Lợi nhịn rồi lại nhịn, mới không nói ra:

Đậu má, vừa mới nói khát đi phòng bếp uống một bụng nước không phải là mi sao.

Không sợ no vỡ bụng?!

Bị Tần Thắng Lợi vẻ mặt táo bón nhìn chằm chằm, Diệu Diệu thử nâng cốc nước, "Ách, Thắng Lợi, muốn uống nước sao?"

Tần Thắng Lợi: "...... Không cần cảm ơn."

... Cậu no rồi.

Lúc sau hai người tiếp tục xây tường, Diệu Diệu ở trong sân đi tới đi lui.

Lại nói tiếp, từ tối hôm qua, cô đối với căn nhà này không hề có cảm giác... lạc lõng, mà lại cảm thấy đây là ổ của cô.

Cho nên, tất cả mọi thứ ở đây đều là của cô, ví như con gà mái hơi gầy, còn có vườn rau sau nhà...... Đều là của cô.

Không thờ ơ như hai ngày trước, Diệu Diệu rất có hứng thú ngồi xổm trước mặt con gà mái kia.

Ngôi nhà này mới xây nên rất trống trải. Sân trước giống các nhà trong thôn, chiếm vị trí rất lớn, đằng sau trồng ít rau nuôi gà, con gà đang nằm mệt mỏi ở một góc, thấy cô tới gần, đột nhiên vèo một tiếng chạy tới phía cô kêu một tiếng.

Động vật rất mẫn cảm với linh khí, linh khí đại biểu cho sự sống, Diệu Diệu tu luyện lâu như vậy, tuy rằng trong thân thể chỉ có thể lưu lại một tia linh khí chậm rãi tẩm bổ thân thể.

Diệu Diệu đút cho con gà mái ít rau, cũng không tiết kiệm, đưa một tia kinh khí vào trong cơ thể nó ——

Gà mái hơi hơi nhắm hai mắt, cánh hưởng thụ giật giật, tinh thần sáng láng kêu vài tiếng, đột nhiên ngồi xổm đẻ ra hai quả trứng...

Diệu Diệu lại nhìn nhìn vườn rau, nói là vườn rau, không bằng nói là mấy khối đất nhỏ, còn hơi khô, rau thiếu nước ủ rũ.

Cô nghĩ nghĩ, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.

Mặt trời nóng bức. Nhàn nhạt linh khí theo Diệu Diệu hít thở chậm rãi di chuyển trong cơ thể, linh khí dư thừa tụ tập ở xung quanh......

Rau xanh cùng gà mái đều không thể hấp thu tu luyện, Diệu Diệu chỉ có thể để linh khí làm chúng nó thoải mái, nhưng như vậy cũng đủ rồi...

Diệu Diệu để lại một tia linh khí trong cơ thể rồi nhìn xung quanh... Cô vừa lòng nhìn gà mái cùng rau xanh tràn đầy tinh thần.

Nghĩ nghĩ, cô tìm thùng nước trong nhà, "Trường An, trong nhà còn nước không?"

Tần Trường An từ phía trên nhảy xuống, "Có a, em muốn làm gì?" Hắn buổi sáng mới đi xách một lu.

"Đất trồng rau có hơi khô, em tưới thêm chút nước." Cô đi đến lu nước nhìn nhìn, chớp chớp mắt, "... Vậy anh có đủ dùng không a?"

Hình như không nhiều lắm ai...

"Đủ!" Tần Trường An cười, xem cũng chưa xem lu nước kia còn nhiều hay ít, "Em dùng, dùng hết anh lại đi xách, rất đơn giản."

Diệu Diệu cầm tay hắn, đưa vào một tia linh khí, "Đừng quá mệt ~"

Tần Trường An nhịn mới không làm chính mình cười quá rõ ràng, không nhịn được khẽ meo meo cọ cọ, "Ân, đã biết ~"

Ai nha, hắn cúi đầu nhìn nhìn, cảm thấy cả người một lần nữa tràn ngập sức lực. Hắn nghiêm túc lại, không nghiêm túc thành công, vui vẻ cười tươi, ân, đấy nhất định là sức mạnh của tình yêu!

Bờ tường cũng không lớn, hai người đàn ông chân tay nhanh nhẹn, lúc chạng vạng, cũng đã xây xong.

Cơm chiều tất nhiên muốn mời, Trường An hai người mệt mỏi vừa ăn bánh bao vừa uống canh cảm thấy ngon hơn mọi ngày.

Sau khi cơm nước xong, trong thôn đột nhiên có người thông báo, nói là sau khi ăn cơm thì tập hợp lại, có chuyện muốn thông báo.

Loại thông báo này chỉ cần một người đi là được, bên ngoài có chút tối, Tần Trường An cũng không để Diệu Diệu đi ra ngoài, cầm mấy cái banh bao trắng đi ra ngoài.

"Chuyện gì a?"

Trên đường thỉnh thoảng có người thảo luận, "Không biết, đến nơi sẽ biết thôi."

"Đi nhanh lên rồi về sớm." Tần Trường An quay đầu thúc giục Tần Thắng Lợi ở phía sau.

Chậc, hỏi xong liền đi luôn, thật là, chậm trễ hắn bồi tức phụ.

Tần Thắng Lợi: "...... Anh không mệt sao?"

Tần Trường An nghĩ nghĩ, "Có thể là..." sức mạnh của tình yêu.

"Tính, cậu hỏi cái này làm cái gì, độc thân lại không hiểu." Hắn nói được một nửa lại không nói nữa, vẻ mặt trào phúng.

Tần Thắng Lợi: "........."

Nga, ha hả.

Nói thật, sao hắn lại có thể sống đến bây giờ?

Tần Trường An một đường thúc giục, cho nên hai người không đi chậm, đến tương đối sớm, đến nơi Trường An đã bị mẹ gọi kéo tới nơi khác.

"Mẹ!" Tần Trường An cầm bánh bao trắng đưa cho bà, "Mẹ tới vừa lúc, cầm ăn."

"Thứ gì?" Bà mở ra thấy, vẻ mặt cảm động, lại đẩy trở về, "Ai! Trường An thật hiếu thuận! Mẹ không ăn, con để lại ăn, a!"

Đầu năm nay, bánh bao trắng là đồ ngon ít người có thể cho!

Tần Trường An không kiên nhẫn đẩy tới, trực tiếp nhét vào trong tay bà, "Trong nhà còn có, đừng để con lo lắng, mẹ ăn." Hắn keo kiệt, nhưng cho mẹ còn không cho được?

Một lần cho nhiều mẹ khẳng định sẽ hỏi linh tinh, vì tránh cho phiền toái, khi nào mẹ ăn xong lại cho là được.

Hắn trực tiếp dời đề tài, "Mẹ, lần này mở họp có chuyện gì..."

Bà cảm động sắp rơi nước mắt, vừa nghe thấy, đột nhiên vỗ đùi, mặt cười như hoa, "Chuyện tốt, chuyện tốt a Trường An!"

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trường An: Muốn về nhà ╯^╰

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.