Diệu Diệu

Chương 94: Rải cẩu lương trong game online thực tế ảo (7)



Kỷ Phong bị giết ba lần,làm sao còn giữ được lý trí và sự bình tĩnh ngày thường, âm u nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn khắc sâu vào tận xương.

Ba cấp a, ba cấp, đây là con số như thế nào có biết không? Tuy rằng nghe rất ít, nhưng cấp càng cao càng cần nhiều kinh nghiệm, nếu không có nhiệm vụ ẩn, ba cấp trong 《 Dị giới 》 mất ít nhất một tuần mới lên được.

Bây giờ lại là thời gian mấu chốt để chuyển cấp, phần lớn người chơi cấp 59 đều đang làm nhiệm vụ chuyển cấp, mà hắn ta lại bị tụt ba cấp, sau này muốn đuổi theo sẽ rất khó.

Kỷ Phong còn chưa nghĩ tới mình chỉ tụt ba cấp hay còn nữa, mà đang tự hỏi không thể bỏ qua chuyện này như vậy.

Dây xích quyết đấu biến mất, hắn ta đứng trong khu nghĩa trang, không nhịn được mà đá vào bia mộ bên cạnh, bàn tay cầm pháptrượng nổi đầy gân xanh, giọng nói như rít từ kẽ răng, "Mộ, Quang!"

Việc này không thể để yên!

"........." Lê gia Thanh Thanh không biết cảm giác lúc này là gì, trên lý trí biết Long Đằng đối đầu với Chúng Thần Điện tuyệt đối không thắng được, cô ta nên khuyên hắn ta lại, nhưng lại không thể nói ra thành lời.

Cô ta không cam lòng.

Kỷ Phong cũng không có tâm trạng quan tâm cô ta, đầu óc nóng lên, nhắn tin với người trong Chúng Thần Điện, cười lạnh chất vấn, "Mộ Quang vô duyên vô cớ giết tôi ba lần, Chúng Thần Điện mấy người có phải muốn bang chiến với Long Đằng bọn tôi không?"

Ba Ngàn Ca nhận được tin nhắn, nghĩ nghĩ người kia là ai, thái độ vẫn rất lễ phép, "... Vô duyên vô cớ? Cóphải hiểu lầm rồi không?"

Mộ Quang tuy rằng một lời khó nói hết, làm người muốn đánh, nhưng nói thật, mọi người không ai không bội phục hắn. Sở dĩ dỗi hắn là do ánh sáng đại tháng trên người hắn quá chói mắt, làm người cảm thấy xa cách...... Dỗi hắn một chút hình như có thể kéo gần khoảng cách.

Loại người này sẽ vô duyên vô cớ giết người?

"Vậy tôi tụt cấp là giả? Tôi lừa cô thì được gì?" Kỷ Phong giống như mất hết lý trí, "Để Mộ Quang xin lỗi tôi không quá đáng chứ? Đương nhiên, nếu Chúng Thần Điện mấy người muốn khai chiến, vậy cũng đừng trách Long Đằng bọn tôi!"

Nói cái quỷ gì vậy?!

Ba Ngàn Ca tra tên bang hội Long Đằng khá quen mắt này, trợn mắt, "Xin lỗi cái rắm."

Biết Mộ Quang là bang chủ của bọn họ, bang chủ nhà mình giết người, bọn họ có thể làm gì bây giờ? Khẳng định là phải đi theo sau chùi đít a, hắn ta còn tới muốn xin lỗi..... Bị ngu đi?

Hơn nữa cũng không nhìn lại bản thân là thứ gì, không trách được thấy tên bang này quen mắt, không phải đây là cái bang vừa làm ồn trên kênh thế giới sao? Bang chủ phu nhân tương lai bị bắt nạt, Mộ Quang không có hành động gì mới là lạ đấy!

Hắn ta còn có mặt mũi muốn xin lỗi? Ba Ngàn Ca bộp một tiếng kéo vài danh sách đen, muốn đánh thì đánh.

Nói đến đánh nhau, Chúng Thần Điện bọn họ chưa từng sợ người nào.

Kỷ Phong không dám tin tưởng nhìn thông báo mình đã bị kéo vào danh sách đen, một chân đá vào cây to bên cạnh.

"***!"

Sau khi Ba Ngàn Ca làm xong, vẫn thông báo cho Mộ Quang biết, thuận tiện hỏi có cần bang chiến không. Chúng Thần Điện đều là đại thần, đồng dạng cũng đều là những con người cuồng bạo lực, hơn nữa do Mộ Quang là đạo tặc, vậy nên bên trong phần lớn cũng là đạo tặc—— nhân vật đạo tặc này, không nói những chuyện khác, giết người tuyệt đối dễ dàng.

Trong mắt Diệu Diệu đều là ngôi sao nhỏ, nhìn người đối diện chớp chớp mắt, vươn ngón tay cái, "Quá đẹp trai! "

Giết giết giết giết giết giết, quá sảng khoái meo meo!

Tần Trường An vừa buông chủy thủ xuống, "... Khụ, đẹp trai ở điểm nào?"

Là cơ ngực hoàn mỹ, hay là sườn mặt, hay là tư thái giết người của hắn?

"...A?" Chỉ là thuận miệng cảm thán một câu, kỳ thật hoàn toàn không để ý Diệu Diệu hơi sửng sốt, có chút chột dạ dựng dựng lỗ tai, đặc biệt nghiêm túc nói, "... Đặc, đặc biệt đẹp trai nha."

Lại bổ sung một câu, "Điểm nào cũng đẹp trai."

"......" Tần Trường An không nhịn được, mặt mày hớn hở, ừ một tiếng, sờ sờ lỗ tai, nhỏ giọng nói, "Em cũng rất xinh đẹp."

"........." Diệu Diệu cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng... Diệu Diệu híp híp mắt, kiêu căng ngồi xổm, giống như một con mèo ngạo kiều được vuốt lông, meo meo một tiếng, "Anh nói rất đúng."

Diệu Diệu thật sự xinh đẹp dễ thương〒▽〒

Loại không khí có chút kỳ quái này biến mất khi âm thanh trò chuyện riêng của Tần Trường An vang lên.

Khu rừng tình nhân kỳ thật là một cái khe sâu, trong sơn cốc trồng đầy hoa đào, màu hồng nhạt, đang rở nộ.

Có dòng suối trong veo chảy qua, hội tụ thành một cái hồ nước, hồ nước không sâu, trong suốt thấy đáy, có thể nhìn thấy đá cuội và vài con cá vàng bơi qua.

Tần Trường An và Diệu Diệu đứng bên hồ nước, nam tuấn nữ mỹ, tuy chỗ đứng khá bí ẩn, xung quanh có cỏ vây quanh, nhưng cũng làm người chú ý, mấy đôi tới đây cũng không nhịn được nhìn vài lần.

Có người a...

Đột nhiên, Tần Trường An thấy tin nhắn tới, cúi đầu xem.

Là Ba Ngàn Ca.

Sau khi với Ba Ngàn Ca tạm thời không có hành động gì, Tần Trường An lấy lại tinh thần, hỏi Diệu Diệu, "Có phải em có thù oán với Hùng Bá Thiên Hạ không?"

Diệu Diệu gật đầu, rời khỏi ven hồ, "Đúng vậy."

Cô lấy một lọ sữa bò từ ba lô ra uống, liếm liếm sữa bên khóe miệng "Tôi muốn giết hắn ta 12 lần."

Diệu Diệu cũng không muốn nhìn thấy hắn ta╯^╰

Tần Trường An cười, đi nhanh hơn, song song với cô, "Vậy thật là có duyên, anh và hắn ta cũng có thù oán! Lát nữa có muốn tìm hắn ta báo thù không?"

Hắn chỉ chỉ chân của mình, "Vừa rồi, anh chỉ đi ngang qua, kỹ năng Băng Gầm của hắn ta đánh trúng anh."

Cặp đôi thấy hai người đi ra chuẩn bị đi vào:...... Quái, đầu năm nay có thù oán với người khác còn vui vẻ? Ngữ khí vui vẻ còn không thèm che giấu.

Diệu Diệu nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể. Cô cũng đang chuẩn bị đi giết hắn ta, Mộ Quang lại là một người có thực lực, vậy cùng đi thôi.

Cách nửa tiếng có thể nhìn vị trí của hắn ta một lần, Diệu Diệu lập tức lựa chọn nhìn vị trí của Hùng Bá Thiên Hạ vị trí, rồi sau đó chạy qua đó với Tần Trường An.

Còn chạy qua đó như thế nào......

Diệu Diệu cưỡi con lừa con của mình, nhớ ra, quay đầu lại hỏi, "Ai, đúng rồi, Mộ Quang anh có thú cưỡi không?"

"......"

Nếu hắn nói không có, hai người bọn họ có thể cưỡi chung sao?

Tần Trường An nhìn nhìn con lừa con bé bé kia... Nếu hai người cùng nhau ngồi lên, vậy khoảng cách sẽ rất gần, không không không, không thể nói là rất gần, phải nói là không có khoảng cách, khẳng định chạm vào nhau.

Tần Trường An không tự giác tưởng tượng ra hình ảnh đó, hắn ngồi ở phía sau, Diệu Diệu ngồi ở phía trước, giống như cả người đều dựa vào trong ngực hắn...

Tần Trường An nhướng mày, khóe miệng không tự giác cong lên, cảm thấy hơi nóng, hắn ho khan một tiếng, làm bản thân đừng tiếp tục suy nghĩ vớ vẩn.

Hắn còn chưa theo đuổi được công chúa nhỏ đâu!

Không thể lừa vợ! Không thể làm lưu manh! Không thể chiếm tiện nghi của vợ! Hắn tẩy não, không khống chế được bản thân, vậy khác gì cầm thú?

Sau đó hắn há miệng thở dốc, mở miệng, "... Không."

"........."

Không không không, đây không phải lời nói thật lòng của anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.