Điểu Đông

Chương 17



Nơi hoàng lăng có một ngôi mộ so với những ngôi mộ khác mà nói thì đơn giản hơn rất nhiều , cũng đặc biệt hơn rất nhiều.

Vào mùa đông, nơi đó chỉ là một bia đá vô cùng đơn giản có khắc sinh thần bát tự, trong băng tuyết bao trùm có vẻ càng thê lương. Nhưng vào mùa hè, nơi mộ bia rộ nở rừng hoa hướng dương, nhìn vào là rực rỡ một mảnh ánh vàng dạt dào đầy sức sống.

Một mảnh mộ kia, là nơi Chu hoàng hậu yên nghỉ.

Phía trước bia mộ chỉ có chút ít tuyết rơi xuống, Diểu Đông ngồi ở nơi đó, đầu tựa vào tấm bia đá, từ từ nhắm mắt không nhúc nhích giống như đang ngủ.

Trời dần dần tối, người thủ mộ lâu lâu gõ vài tiếng, tiếng chuông mờ mờ mịt mịt vang vọng trong thiên không như thật như ảo phảng phất đến từ thế giới bên kia.

Diểu Đông mở mắt, yên lặng nghe tiếng chuông từng chút từng chút một bị chôn vùi thẳng cho đến khi hoàn toàn biến mất không nghe nữa, y mới nở nụ cười, nhẹ nhàng nói.

“Mẫu hậu. . .”

Y cong khóe miệng, trán khẽ cọ trên tấm bia đá, bởi vì bị lạnh khá lâu mà giọng nói lộ ra ngữ điệu khó có thể che giấu sự chờ đời xen lẫn bất an.

“Mẫu hậu, kiếp sau hãy làm mẫu hậu thật sự của con đi.”

“Là thật , mười tháng hoài thai rồi sinh con ra. . . Có được không?”

Nơi hoàng lăng trống trải không ai trả lời y , nhưng loáng thoáng có thể nghe được vài thanh âm nhỏ vụn.

Tiếng gió vi vu, tiếng lá cây lay động, xa xa còn có thể nghe được tiếng chuông leng keng. . . Những âm thanh hỗn tạp kia hòa trộn vào nhau nghe ra lại như lời hứa đến từ những sinh linh không thuộc nhân thế này, thì thầm trong rừng cây nơi bụi cỏ.

Diểu Đông có chút hoảng hốt, sau đó quay đầu đi, trán nhẹ nhàng tựa nơi mộ bia, khóe miệng chậm rãi cong lên.

“Đồng ý với con chăng?” Thanh âm y có chút ngọt ngào, mang theo nồng đậm hương vị làm nũng, “Đồng ý với con nha.”

Lúc thanh y nhân tìm tới, nghe được trong gió tiếng “nha” cuối cùng kia.

Thanh y nhân vội vàng bước, xa xa nhìn thấy nơi mộ địa hoang vắng là thân ảnh cô tịch của thiếu niên.

Hắn là lần đầu tiên nghe thấy đứa nhỏ kia dùng loại ngữ khí nói chuyện này.

Diểu Đông bình thường ngữ điệu nói chuyện không hề bất an, bình tĩnh giống như mặt nước phẳng lặng, tựa hồ hỉ nộ ái ố, một chút cũng không pha tạp vào.

Khi đối mặt với đại thúc, cũng sẽ thả lỏng một ít, nhưng chỉ là ngẫu nhiên vui vẻ, ngẫu nhiên cô đơn, ngẫu nhiên tràn ngập ưu thương. Loại biểu tình tràn đầy nhu nhuyễn cùng thân mật này, hắn là lần đầu tiên nghe được.

Tuy rằng đối tượng chỉ là một khối mộ bia của người đã chết, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái. . .

“Diểu Đông,” Thanh y nhân đi qua, thấy thiếu niên dựa vào tấm bia đá, chân mày nhíu càng sâu, “Vì sao lại ngồi dưới đất?” Hăn nâng thiếu niên dậy, trực tiếp ủ vào trong lòng, “Trên mặt đất rất lạnh, sinh bệnh thì làm sao?”

“Đại thúc sao lại tới đây?” Diểu Đông lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó trở lại bình thường. Y dùng sức tránh đi, chỉ là thanh y nhân ôm y quá mạnh mẽ tựa như gọng kiềm, tránh thế nào cũng không thoát được.

“Ngươi ở đây trồng mấy cái này cả ngày?” Thanh y nhân đè lại thân thể không an phận kia, trầm giọng hỏi.

“Nơi này. . .”

Thanh y nhân nhìn xung quanh trống trải, không có một tia nhân khí nơi bãi mộ, trái tim khẽ nhói.

Lúc ấy, mình sao lại tàn nhẫn hạ lệnh để cho một đứa nhỏ trong ngày sinh thần một thân một mình đi thủ mộ?

Cũng là cùng một ngày sinh nhật, Phủ Tử Dục thì vui vẻ tổ chức tiệc mừng, còn ở nơi mộ lăng bị băng tuyết bao phủ này lại thê lương biết bao . . .

Thanh y nhân bỗng nhấc mũi chân, trở mình. Gió lạnh thấu xương thổi qua, cây cối khô héo nhanh chóng lùi về phía sau. Diểu Đông quay đầu, qua bả vai nhìn thấy mộ bia mẫu hậu từ từ biến thành một chấm đen nhỏ, sau đó chậm rãi biến mất trong tầm mắt không nhìn thấy nữa.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Y nhìn nơi bia mộ biến mất, trong đôi mắt không nhìn ra tia vui giận .

“Trở về.” Người nọ lộ vẻ không được tự nhiên trả lời.

Trở về sao . . .

Nơi ánh mắt Diểu Đông lộ tia hoảng hốt. Y rũ mi mắt, đầu nhẹ nhàng tựa trên vai thanh y nhân.

Trở về nơi nào?

Trên người người nọ luôn mang theo mùi huân hương tự nhiên, ẩn giấu sự thanh nhã cùng cao quý không nói nên lời, nếu ngửi lâu, từa tựa như mùi hương thoáng qua trong số người vô tình lướt qua.

Có thể trở về nơi ấy sao?

Ở một góc độ mà thanh y nhân đang bay không thể nhìn thấy, khóe miệng Diểu Đông gợi lên một chút, khẽ cười.

Nơi mái ngói màu vàng ngọc trong hoàng cung kia chỗ thuộc về y đã bị hủy từ năm mười lăm tuổi ấy.

Tham luyến một cái ôm ấm áp dành riêng cho mình, quả nhiên chỉ là đứa ngốc. . .

Long Tiên Hương sang quý kia, chỉ được đốt năm này sang tháng nọ ở tẩm cung đế vương.

Không khí được huân hương ủ ấm thật sự rất thoải mái ấm áp, Thuận đế hãm mình trong áo lông hồ êm ái, từ từ nhắm hai mắt.

Gần đây bệ hạ tựa hồ hay tức giận thì phải? Tiểu công công pha trà vừa chú ý tới lửa cháy trong chậu, vừa suy nghĩ. Vừa rồi Phúc tổng quản bất quá chỉ nhắc tới sinh thần yến của Nhị hoàng tử, bệ hạ liền trầm mặt, đôi ngươi vừa pha chút âm trầm vừa đau buồn liếc qua, thật làm cho người ta toát một thân mồ hôi lạnh.

Nước sôi phát ra tiếng kêu ùng ục, Thuận đế mở mắt, không để ý hướng bên này nhìn lướt qua, tiểu công công tay khẽ run, làm đổ chén trà bên cạnh, phát ra một tiếng “Cộp” rồi vỡ nát.

Thuận đế hơi nhíu mày, tiểu công công lập tức quỳ rạp xuống đất, câm như hến.

“Dọn dẹp đi, rồi lui xuống.” Đế vương phất tay, lười tính toán.

Tiểu công công nơm nớp lo sợ vội lui ra ngoài, trong căn phòng xa hoa chỉ còn lại một mình Thuận đế.

Gần đây, mọi việc đều không thuận lợi làm cho tâm tình cũng không tốt.

Hắn khẽ thở dài, một lần nữa nhắm mắt.

Còn đứa nhỏ đạm mạc kia, thật vất vả lắm mới cùng y thân cận một chút, không hiểu vì sao mấy ngày nay lại trở nên dần xa cách.

Là vì sao vậy?

Cũng giống như bị trúng độc, một khi nhắm mắt lại, trong đầu thế nhưng xuất hiện khung cảnh trời đất mênh mông bao la bị băng tuyết bao trùm, thân ảnh thiếu niên một mình canh giữ nơi lăng mộ.

Đầu cúi xuống, đôi mắt khẽ nhắm, còn khóe miệng nở nụ cười thản nhiên.

Y bào trắng xám, phần phật bay trong gió lạnh, cơ hồ muốn dung nhập với trời đất mênh mông kia.

Dạ minh châu trong bóng tối tỏa ra ánh sáng, ánh sáng nhu hòa kia đảo qua nơi nhuyễn tháp thấy rõ người nọ mày hơi nhíu lại, có chút phác ra sự mệt mỏi.

Ngươi muốn, rốt cuộc là cái gì?

Sự chấp nhất đến kì lạ này, thật sự làm cho người ta có loại cảm giác vô cùng quỷ bí.

Bất quá chỉ là một cái lăng mộ trầm lặng mà thôi, vì sao lại lộ ra biểu tình quyến luyến đến thế.

Bất quả nó chỉ là một tấm bia đá không sinh mệnh, vì sao lại gắt gao dựa sát đến thế, vậy mà lại làm cho người ta cảm thấy được đó là tất cả sinh mệnh của y, cũng chỉ vì nó mà tồn tại?

Ngươi muốn cái gì?

Bông tuyết từng mảng từng mảng khẽ rơi xuống, theo gió lạnh xoay tròn như điệu múa mỹ lệ.

Diểu Đông hơi hơi ngẩng đầu, động tác này khiến cho sợi tóc hai bên khẽ rũ xuống nơi y bào trắng như tuyết, tựa như một đóa mặc liên đang âm thầm nở rộ.

“Đại thúc nghĩ ta muốn cái gì?” Y nghiêng đầu, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, còn chựa kịp thấy đã vội biến mất, “Nếu là quà sinh thần, vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, kì trân dị thạch. . . Cái cũng cũng tốt cả, chỉ cần ngươi tặng, ta nhất định sẽ vui vẻ nhận lấy.”

“Đó là cái ngươi thật sự muốn sao?” Thanh y nhân từ trên cao nhìn xuống, nơi đôi mắt sâu không đáy ẩn giấu một nỗi lo sợ hoang mang, “Ngươi thật sự không muốn cái gì sao. . . đặc biệt một chút cũng không có sao?”

Thiếu niên cuối cùng cũng giấu đi nụ cười, y yên lặng nhìn Thanh y nhân không có biểu tình gì, trong đôi con ngươi trong suốt, lại thủy chung không có thân ảnh người nọ.

“Ta nghĩ cái ta muốn, đã không còn rồi.” Y nhìn qua nơi khác, thản nhiên nói, “Đã tan biến, tìm cũng không thấy.”

Tóc đen thiếu niên trong gió tuyết nhẹ nhàng bay làm cho nhan sắc tái nhợt đến diễm lệ trở nên không giới hạn, Thanh y nhân trầm mặc chăm chú nhìn một lúc lâu, sau đó mở miệng hỏi:

“Là cái gì?”

Thiếu niên đứng bên không trả lời, hắn lại khôi phục lại vẻ chờ đợi như ban đầu, lẳng lặng nhắm lại đôi mắt, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thanh y nhân nhìn thấy rõ ràng Diểu Đông không muốn nói nữa, nhịn không được thở dài, hắn đền gần từng bước, ở trước mặt thiếu niên ngồi xổm xuống.

“Nếu như không muốn trả lời cũng không sao. . .” Tay khẽ vuốt ve lại mái tóc bị gió thổi loạn của đứa nhỏ, Thanh y nhân chần chờ một chút, “. . .Như vậy ngày đó, ta sẽ cho ngươi biết một bí mật.”

Diểu Đông quay đầu, trợn mắt nhìn hắn.

“Bí mật?”

“Đúng vậy, ” Thanh y nhân khẩu khí như là hạ quyết tâm, sau đó đem thiếu niên kéo vào trong lòng, cằm tựa vào cổ y, cúi đầu lặp lại, “Một bí mật.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.