Điểu Đông

Chương 25



Chóp mũi thoang thoảng vấn vương hương khí thanh liệt.

Đó là một loại hương thơm rất quen thuộc, từng xuất hiện lúc thanh y nhân ôm lấy mình mà ngủ, không khí trong màn giường luôn nhiễm loại hương thơm thản nhiên nay. Mà hiện tại chúng nó lại đến từ phía sau, đem chính mình ôm vào trong ngực, như thế nào cũng không chịu buông tay.

“Cập Trần đại sư,” Thuận đế nhíu mày nhìn trụ trì Thừa Long Tự bắt mạch cho Diểu Đông đã nửa ngày, không thể không mở miệng hỏi, “Tử Dương đến tột cùng như thế nào vậy?”

Diểu Đông nghe vậy, ánh mắt vội vàng đảo qua ngón tay của Cập Trần đại sư đang đặt trên cổ tay mình, trong mắt thoáng qua một chút lo lắng.

“Bẩm. . .” Cập Trần đại sư chậm chạp thu hồi tay, một bên theo thói quen se phật châu, một bên hỏi, “Điện hả khi nào trúng Thiên ti ngưng?”

“Lúc chín tuổi.”

Diểu Đông cảm giác được tay Thuận đế đặt bên hông y bỗng nhiên thắt chặt, làm cho người ta không thể thở nổi. Y không khỏi nhích người, Thuận đế lúc này mới chậm rãi thả ra.

“Điện hạ từng gặp kỳ ngộ?” Cập Trần thoáng nhíu mày, hỏi, “Hoặc dùng qua thuốc quý hay được châm cứu gì đó?”

Diểu Đông liếc mắt nhìn ông, trầm mặc trong một chút, trả lời: “Ta dùng qua ba viên Duệ thảo hoàn.”

“Duệ thảo hoàn?” ánh mắt Cập Trần đại sư sáng lên, “Có phải là Duệ thảo hoàn được đồn đãi có thể giải bách độc.”

Diểu Đông gật gật đầu, Cập Trần đại sư trầm tư nói: “Khó trách. . .”

“Đại sư có thể nói rõ ràng một chút không?” Thuận đế đối với sự quanh co lòng vòng nửa ngày mà không nói đến điều trọng điểm của Cập Trần đại sư có chút không thể nhẫn nại, ” Độc của Tử Dương hiện giờ như thế nào rồi?”

“Thiên ti ngưng độc tính dai dẳng, vừa vào máu sẽ từ từ thấm vào lục phủ ngũ tạng tay chân quan khiếu, nếu phải giải trừ quả thực không thể xuống tay, cho nên người đời mới gọi nó là Thiên ti ngưng độc, vô dược khả giải.” Cập Trần đại sư nhìn thấy sắc mặt của Thuận đế vô cùng âm trầm, niệm A di đà phật, tiếp tục nói, “Trên giang hồ thịnh truyền răng Dược vương từng luyện ba viên Duệ thảo hoàn, sau khi dùng có thể giải trăm độc, cũng bách độc bất xâm, chỉ là bần tăng chưa từng nghe nói có người nào gặp được Dược vương trong truyền thuyết kia, cũng không nghe có người đã dùng qua Duệ thảo hoàn, thế nên không biết là thật hay giả. Cho đến hôm nay nhìn thấy điện hạ, mới biết hóa ra trên đời này thật sự có thánh phẩm như vậy.”

Sắc mặt Thuận đế dần dần dịu đi, Diểu Đông cúi đầu, ánh mắt hơi hơi lóe sáng.

“Hoàng thượng xin yên tâm, độc của điện hạ đã được giải, hiện giờ không còn lo ngại.”

Thuận đế thở dài nhẹ nhõm, Diểu Đông cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, chỉ là nguyên nhân làm bọn họ an tâm, có lẽ cũng không hề giống nhau.

Sau khi Cập Trần đại sư cáo từ, trong phòng lại khôi phục tình trạng hai người ở chung với nhau , Diểu Đông nghiêng đầu nhìn cửa phòng ngẩn người, Thuận đế thuận tay vuốt ve những sợi tóc đen vươn trên bàn tay, ngón tay một lần rồi lại một lần chơi đùa.

“Nếu ngự y cùng Cập Trần đại sư nói ngươi không có việc gì, ta cũng có chút an tâm.”

“Ngự y?” Diểu Đông quay đầu nhìn về phía Thuận đế, nhíu mày, “Phụ hoàng thỉnh ngự y kiểm tra cho nhi thần sao? Là vào lúc nào?”

“Lúc Diểu Đông đang ngủ.” Thuận đế đưa tay điểm lên chóp mũi Diểu Đông, thiếu niên có chút sửng sốt, hai gò mã trắng nõn nhiễm một tầng hồng nhạt. Lúc nhìn thấy y ngượng ngùng đưa mắt nhìn nơi khác, khóe miệng Thuận đế khẽ cong lên lộ ra một nụ cười cưng chiều.

“Phụ hoàng vì sao không đánh thức nhi thần?”

Ở tình huống nghiêm túc như lễ tế thiên địa, trên kiệu một đường nằm ngủ, chỉ sợ đã đưa đến biết bao sự chỉ trích.

Diểu Đông thật ra cũng không sợ chỉ trích, chỉ là lấy bộ mặt thật này của bản thân gặp người khác, có lẽ thân phận của bản thân trở thành điều mẫn cảm, y sợ rằng mọi người dường như đã quên mất y lại phát hiện sự tồn tại của y , làm cuộc sống của y trở nên hỗn loạn bất an.

“Bởi vì Diểu Đông ngủ rất say, ” Thuận đế đem cằm khoát trên vai Diểu Đông, “Làm ta không nỡ lòng đánh thức.”

Tóc hai người dây dưa cùng một chỗ, ngữ điệu người nọ ở gần lại tăng thêm vị đạo ái muội, Diểu Đông không biết phải nói tiếp như thế nào, đành phải cúi đầu trầm mặc không nói.

“Ngủ đi.” Thuận đế nói.

“Dạ, ” Diểu Đông gật đầu, “Ta quay về phòng của mình.”

Diểu Đông tính đứng dậy, thế nhưng Thuận đế lại ôm lấy y trước, có ý không muốn buông tay.

“Phụ hoàng?” Diểu Đông nhẹ giọng gọi.

Thuận đế tươi cười, xoa nắn khuôn mặt y , nói: “Thực đáng tiếc, phòng ở Thừa Sơn Tự không đủ, thế nên không chuẩn bị phòng cho Diểu Đông.”

Diểu Đông rũ mi, không trả lời, Thuận đế còn nói: “Diểu Đông bồi phụ hoàng nào.”

Thuận đế ở trước mặt Diểu Đông không quá thích tự gọi mình bằng trẫm, cùng không thích xưng phụ hoàng, chỉ là có đôi khi tự xưng phụ hoàng, ý tứ bên ngoài thoáng có tác dụng dấy lên một chút xáo trộn đối với đứa nhỏ có phần xa cách kia.

Diểu Đông như trước không hé răng, bất quá lúc Thuận đế ôm lấy y nằm xuống, y cũng không phản đối. Thuận đế tắt nến, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy được bóng dáng thiếu niên, nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Kỳ thật có rất nhiều việc muốn hỏi ngươi,” Thuận đế vỗ xoa nhẹ mái tóc đen trong bóng đêm mơ hồ phát ra ánh sáng của thiếu niên, thấp giọng nói, “Chỉ là lại không biết hỏi từ đâu.”

“Vậy đừng hỏi.” Diểu Đông nhìn ánh trăng nơi khung cửa sổ tỏa ra ánh sáng mông mông lung lung, thản nhiên nói.

Đông tác trên tay Thuận đế ngừng lại, sau một lúc lâu không nói gì, ngay lúc Diểu Đông sắp ngủ, hắn mới mở miệng nói: “Ngày sinh thần Diểu Đông, có phải cố tình uống rượu không?”

Thiếu niên mơ mơ hô hồ đáp một tiếng “Vâng”, Thuận đế dừng lại một chút, tiếp tục hỏi: “Khi nào Diểu Đông phát hiện thân phận thực sự của đại thúc?”

“Sau khi phụ hoàng đến Thiên Trần cung tìm ta, từ từ có thể đoán được.” Diểu Đông từ từ nhắm hai mắt, có chút mệt mỏi trả lời, “Phụ hoàng cũng không có ý giấu giếm, huân hương trên người phối vẫn vậy, cũng không theo thân phận biến hóa mà thay đổi, chỉ cần thoáng chút để ý, thực dễ dàng đoán ra.”

Thuận đế đưa tay vòng trên lưng Diểu Đông, trán đặt sau ót Diểu Đông, im lặng trầm mặc.

Hắn quả thật cố tình không che dấu, có đôi khi thậm chí còn cố ý lộ chút dấu vết, chỉ là đối với thân phận không giống nhau của mình với Diểu Đông từ trước đến nay thái độ hai mặt bất đồng, cho nên mới nghĩ rằng đối với việc này y không chút cảm kích nào.

Chỉ là, nếu sớm biết, tại sao lại không vạch trần?

“Vì sao giả bộ không biết?”

Trong bóng đêm chỉ có âm thanh lẻ loi của chính mình, không nhận được câu trả lời Thuận đế hơi hơi nhón thân, thấy thiếu niên nhắm mắt im lặng, hơi thở nhẹ nhàng, có lẽ đã ngủ sớm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.