[Điều Giáo Hệ Liệt] – Tình Nhân Giá Rẻ (Liêm Giới Tình Nhân)

Chương 4



Vừa có cuộc gọi nhỡ! Tatsuya Abe lấy điện thoại ra, nhìn dãy số, đúng là Fujibayashi Rongu gọi tới, thời gian là nửa tiếng trước.

Vừa rồi ở phòng họp, điện thoại lại để trong ngăn kéo, nửa giờ sau cậu mới quay về được, chắc người kia sẽ lại tức giận. Tatsuya Abe chạy ra hành lang gọi cho Fujibayashi Rongu, “Xin lỗi, vừa rồi đang họp nên không thể nghe máy được.” Vừa nói xong câu đó, đối phương đã dứt khoát cúp máy.

Tatsuya Abe thở dài, tức giận thật rồi. Đàn ông gì mà não nhỏ như con mắt ý! Nếu mặc kệ, hắn thực sự sẽ giận dỗi đến mấy ngày. Tính cách vừa tùy hứng vừa ích kỉ, nhưng lại thêm một chút trẻ con dễ thương. Đối với Fujibayashi Rongu, cậu không cách nào cự tuyệt, cứ nuông chiều hắn vô điều kiện.

Lần trước tới nhà hắn, thực sự bị hắn chỉnh thê thảm. Chỉ vì có chết cũng không đồng ý thích hắn, không dọn sang nhà hắn ở mà hắn dùng đủ loại cách thức lôi kéo cậu ân ái. Khiến cậu dằn vặt giữa biên giới của đau đớn và vui sướng. Điều khiến cậu lo lắng chính là Fujibayashi Rongu chụp lại toàn bộ quá trình hai người ân ái rồi gửi cho Akimono. Mặc dù Akimono không phải là loại người mặt dày mà truyền bá những thứ này, thế nhưng ý nghĩ bị kẻ thứ ba nhìn thấy tất thảy khiến cậu nhục nhã hổ thẹn đến cực điểm.

Do dự một chút, Tatsuya Abe gọi lại cho Fujibayashi Rongu, một hơi xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. Tôi không nhận điện thoại của anh đều là tôi sai, xin anh tha thứ cho tôi.” Sau đó lại tiếp tục nhận lỗi.

Lời nói nhũn nhặn, khép nép dường như khiến người đàn ông cao cao tại thượng kia đỡ tức giận một chút. Lần này Fujibayashi Rongu không cúp máy nữa, chờ ậu nói xong thì lãnh đạm trả lời một câu, “Vậy cậu đã chuẩn bị tâm lí chịu trừng phạt chưa?”

Trừng phạt, lại là trừng phạt. Tay Tatsuya Abe đang nắm điện thoại run lên một cái. Bởi vì họp nên không thể điện thoại thật ra cũng chẳng phải lỗi của mình cơ mà? Nhưng, để Fujibayashi Rongu hết giận, cậu cũng chỉ có thể nhu nhược mà nhận lỗi.

“Vâng, đã chuẩn bị rồi.”

Bên kia điện thoại, Fujibayashi Rongu rốt cuộc cũng hài lòng mà cười rộ lên, ra vẻ nhân từ nói, “Tôi cũng sẽ không phạt cậu quá mức, chẳng qua muốn cậu nhỡ kĩ bất luận là công việc hay kẻ nào, tôi là quan trọng nhất trong lòng cậu, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.”

Fujibayashi Rongu hoàn toàn hài lòng với thái độ ngoan ngoãn này, ngon ngọt mà mời gọi, “Tối nay đến nhà tôi. Dù sao mai cũng là ngày nghỉ, chúng ta có thể yên tâm mà ngủ thẳng đến bình mình. Làm thật kịch liệt một chút cũng chẳng sao.”

Rõ là đồ háo sắc, Tatsuya Abe đỏ mặt gật đầu, “Được.”

Fujibayashi Rongu hài lòng cúp điện thoại. Rốt cuộc nhẫn nhịn để đổi lấy yên bình, Tatsuya Abe không biết cậu còn có thể kiên trì đến bao lâu.

Cậu thở dài trở lại phòng làm việc, thấy các đồng nghiệp đều đang bận rộn. Với việc mình chạy ra ngoài gọi điện, cậu tự thấy xấu hổ vô cùng, cúi đầu trở về vị trí của mình, tự hứa phải chuyên tâm hoàn thành công tác. Mới nhập được vài số liệu vào máy tính thì điện thoại lại reo lên lần nữa. Tiếng chuông nhanh chóng làm ồn cả phòng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt quở trách. Tatsuya Abe đỏ mặt vừa xin lỗi vừa cầm điện thoại chạy ra hành lang.

Fujibayashi Rongu ở bên kia nói, “Vừa rồi tôi quên không nói, lần trước cậu làm đồ hải sản rất ngon, hôm nay đến làm tiếp nhé.”

“Là sa lát hải sản à? Có phải có tôm nõn và hồ đào không?”

“Đúng rồi, tối nay làm món đó đi. Tôi rất muốn ăn.”

“Đã biết, tôi tan ca sẽ đi mua ngay.” Tuy làm có chút phức tạp thế nhưng nếu Fujibayashi Rongu muốn ăn, có thể khiến hắn vui vẻ, dù có phiền toán đến mấy Tatsuya Abe cũng không thèm để ý, “Còn muốn ăn gì nữa không?”

Fujibayashi Rongu suy nghĩ một chút, “Không có, chỉ muốn ăn hải sản do Tatsuya làm thôi.”

“Được rồi, nhất định sẽ làm cho anh.” Tatsuya Abe ngẩng đầu liếc mắt nhìn vào phòng, vội vàng nói, “Tôi phải cúp máy, bây giờ là giờ làm việc…”

“Công việc quan trọng hay tôi quan trọng?”

Đây thực chất không phải câu hỏi có hai lựa chọn, Tatsuya Abe trong lòng thở dài một cái, “Anh quan trọng.”

“Vậy giờ qua đây luôn đi.”

“A?” Tại sao lại thành thế này? Hắn nói vậy nhưng cậu làm sao mở miệng xin phép trưởng phòng đây?

“Vừa nói tôi quan trọng, hóa ra là nói dối.” Fujibayashi Rongu cười lạnh, khiến Tatsuya Abe lòng dạ rối bời. Nhưng cậu không thể nói lời xin nghỉ ra miệng được.

“Xin lỗi.”

“Hừ, biết ngay mà.” Fujibayashi Rongu nói xong trong lập tức cúp điện thoại.

Mặc dù rất muốn nhanh chóng quay lại làm việc, nhưng Fujibayashi Rongu tức giận cúp điện thoại khiến Tatsuya Abe tâm thần không yên. Trở lại chỗ ngồi nhưng không thể như lúc nãy tập trung tinh thần mà làm việc, cậu liên tục phạm lỗi. Rất muốn gọi lại nói lời xin lỗi, nhưng làm vậy cũng chính là bản thân tự thỏa hiệp, phải xin phép nghỉ. Lời này cậu không mặt mũi nào nói với trưởng phòng.

Cậu và Fujibayashi Rongu đâu phải vĩnh viễn, cậu nguyện ý vì tính tình bốc đồng của hắn làm bất cứ chuyện gì miễn là hắn cao hứng. Nhưng sau khi hai người chia tay, cậu còn phải sống nữa, cho dù thành loại giá áo túi cơm cũng nhất định phải sống. Cậu không thể mất việc. Tatsuya Abe đưa tay ôm mặt, hít một hơi thật sâu rồi lại nặng nề thở ra. Những tưởng tượng về tương lai hiện ra trong đầu khiến cậu nảy ra loại kích động muốn vứt đi hết thảy mà chạy đến bên Fujibayashi. Ép buộc đại não quên đi ý nghĩ hoang đường ấy, cậu cố nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tập trung làm việc.

Đến lúc tan ca, tuy vẫn còn nhiều việc chưa hoàn thành nhưng Tatsuya Abe một khắc cũng không chậm trễ, chạy thẳng tới nhà Fujibayashi Rongu. Khi mua đồ trong siêu thị cũng không có thời gian nghỉ ngơi, mồ hôi trên trán không kịp lau, tuyệt nhiên không nhìn giá. Mua đủ nguyên liệu, cậu trả tiền rồi lại chạy vội tới nhà hắn.

Đi tới cửa nhà Fujibayashi Rongu, Tatsuya Abe hít sâu mấy hơi mới dám lấy dũng khí nhấn chuông cửa. Có thể khuôn mặt kia so với mọi ngày sẽ càng tức giận, Tatsuya Abe nhắc nhở chính mình, dù như vậy cậu cũng không thể lùi bước.

Đáng tiếc sự chuẩn bị tâm lí của Tatsuya Abe hoàn toàn vô dụng, nhấn chuông cửa nửa ngày không có ai trả lời. Fujibayashi Rongu không ở nhà, sự thật này khiến Tatsuya Abe dựa vào cánh cửa mà chậm rãi ngồi xổm xuống. Hai tay cầm túi lớn túi nhỏ càng khiến cậu thêm chật vật, nhếch nhác đến buồn cười. So với tức giận thì sự coi thường của Fujibayashi Rongu càng làm cậu thêm tuyệt vọng.

Nhất định phải thế này sao? Lại thêm lần nữa chọc giận nam nhân kia. Bất kể sau đó cậu có bù đắp thế nào cũng không thể vãn hồi ư? Fujibayashi Rongu cuối cùng vẫn là chán ghét cậu! Đáng ra xin phép trường phòng về sớm thì tốt rồi.

Giờ phút này cõi lòng Tatsuya Abe ngập tràn hối hận. Biết rõ phía trước là vách núi gập ghềnh nhưng vì ảo tưởng hạnh phúc cứ vẫy gọi cậu, khiến cậu từng nghĩ muốn vứt bỏ mọi thứ mà nhảy xuống. Bởi vì so với tỉnh ngộ, cảm giác tan nát cõi lòng còn thống khổ hơn!

Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, Fujibayashi Rongu khoanh tay, từ trên cao lạnh lùng nhìn cậu, “Cậu còn biết đường đến đây sao?”

Tatsuya Abe ngẩng đầu lên, nước mặt không kiềm được mà rơi xuống, ngực có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng một câu cũng không nói được. Chỉ có thể nhìn chằm chằm con người tàn nhẫn kia, hèn mọn mà cảm kích hắn đã xuất hiện, mang cậu từ trong tuyệt vọng sâu thẳm cứu ra.

Nhìn nước mắt của Tatsuya Abe từng giọt từng giọt rơi xuống, Fujibayashi Rongu có chút sửng sốt sau đó ôn nhu nói, “Xem ra cậu cũng có thành ý hối lỗi, lần này bỏ qua, vào nhà rồi nói.”

Tatsuya Abe qua quýt lau khô nước mắt, theo Fujibayashi Rongu vào nhà. Cậu mang nguyên liệu tiến vào phòng bếp, vừa nói xin lỗi vừa bắt đầu chuẩn bị, “Tôi lập tức chuẩn bị xong, xin lỗi để anh chờ lâu.”

Fujibayashi Rongu tựa ở cửa nhìn cậu tay chân bận rộn, đột nhiên hỏi, “Vừa nãy tại sao lại khóc?”

Tatsuya Abe thất thần, quay đầu nhìn hắn cũng không biết trả lời thế nào, nửa buổi không nói ra lời.

Dáng vẻ ngốc nghếch của cậu dường như khiến tâm tình Fujibayashi Rongu vui vẻ, cư nhiên nở nụ cười, đi tới phía sau cậu rồi đưa tay ôm cậu vào lòng. Cúi đầu hôn cổ cậu, hai tay không chút cố kị mở áo sơ mi cậu, luồn vào chạm đến ngực cậu rồi nhéo đầu vú anh đào.

Tatsuya Abe đang thái thức ăn, tay cầm dao không ngừng run rẩy. Thân thể cậu như vừa được Fujibayashi Rongu châm lên một ngọn đuốc nhưng cậu cũng không dám lộn xộn, buộc mình đứng thẳng.

“Biết không?” Fujibayashi Rongu nhẹ giọng thì thầm vào tai cậu, “Ngoại hình cậu tầm thường nhưng kì thật nhìn kĩ còn có rất nhiều ưu điểm. Ví dụ như, đôi môi cậu, sau khi hôn thoáng cái sẽ trở nên ửng đỏ. Ví dụ như, ánh mắt cậu, sau khi khóc sẽ vừa đen vừa sáng. Làn da trắng mịn, sờ xuống phía dưới thật khiến người ta không dứt ra được. Còn nơi này…”

Fujibayashi Rongu vừa nói vừa đưa tay về phía ngực Tatsuya Abe, nắm lấy đầu vú cậu, “Màu sắc thật đẹp, lại mẫn cảm, chỉ cần sờ một chút sẽ đứng thẳng lên, sơ thêm tí nữa liền trở nên cứng rắn, quá mức đáng yêu.”

Hai chân Tatsuya Abe bắt đầu phát run, cậu bỏ dao trong tay xuống. Rất muốn đẩy Fujibayashi Rongura hoặc xin hắn tìm chỗ khác nhưng trên tay dính đồ ăn không dám làm bẩn y phục Fujibayashi Rongu. Cậu chỉ có thể giơ cao hai tay, thoạt nhìn càng giống như đang cổ vũ hắn làm mưa làm gió.

Fujibayashi Rongu biết chắc cậu không dám phản kháng, càng làm tới, dứt khoát cởi thắt lưng, kéo quần cậu xuống mắt cá chân. Hắn đưa tay vỗ vỗ mông Tatsuya Abe, tiếp tục *** loạn nói, “Ở đây vừa tròn vửa vểnh, co dãn rất tuyệt. Cậu quả nhiên là loại đàn ông *** đãng.”

Tatsuya Abe đỏ mặt cúi đầu, thanh âm nhỏ tưởng như không nghe thấy được, “Đến, đến giường…”

“Không được.” Fujibayashi Rongu cự tuyệt, ý xấu mà nói, “Cậu sao còn không thái cho xong đi.”

“Nhưng, thật sự…” Khoái cảm thật sự nhịn không được. Ngón tay Fujibayashi Rongu nhẹ nhàng trượt vào rãnh mông, ở nơi thân mật nhất tiến vào. Chỗ đó của cậu đã quen thuộc Fujibayashi Rongu nên càng không thể chịu nổi cám dỗ, tính khí đàn ông bất tri bất giác mà cứng rắn đứng thẳng,, trên đỉnh không biết thẹn tràn ra *** dịch trong suốt.

“Đem cậu đè ở đây mà ân ái, cậu nói có được không?” Fujibayashi Rongu cắn tai Tatsuya Abe, mị hoặc hỏi.

Tatsuya Abe cảm giác tất cả các dây thần kinh trong người cậu đều tự động tập trung ở tay Fujibayashi Rongu. Người này có thể cho cậu khóc, cũng có thể cho cậu cười. Cậu ở thiên đường hay địa ngục là do người đàn ông này.

“Vì sao khong trả lời tôi?” Không nghe được câu trả lời vừa ý, Fujibayashi Rongu tức giận cắm thêm một ngón tay vào. Tatsuya Abe hít một hơi, nỗi lực quay đầu mà dâng lên đôi môi mình. Con ngươi lộ ra mê man, cười tỉm tỉm, kiên định nói, “Chỗ nào cũng được, miễn là anh vui.”

Trời mờ tối, Fujibayashi Rongu ngồi ngoài ban công hút thuốc. Trên giường, Tatsuya Abe trầm trầm ngủ. Một mặt vì bắn quá nhiều lần, mặt khác vì dùng đồ chơi tình ái. Nam nhân sức khỏe dồi dào còn chịu không nổi, huống chi. Biết rõ thân thể cậu đã sớm qua thời kì thiếu niên dẻo dai,hắn vẫn bắt cậu vặn muốn gãy thắt lưng, đau đến không ngừng rơi lệ.

Cho dù vậy, cậu lại chưa từng từ chối hắn.

Fujibayashi Rongu phiền muộn cào cào tóc, hắn chưa từng gặp ai như vậy. Trong đầu rốt cuộc đang nghĩ cái gì đây? Tatsuya Abe nói không yêu hắn, cũng không chịu vì hắn mà bỏ việc, sống chết cũng không chịu. Thế nhưng cậu sẽ làm tất cả mọi việc để lấy lòng hắn.

“Cậu ta đùa giỡn mình sao?” Ý nghĩ này khiến Fujibayashi Rongu vô cùng bực bội. Trên giường Tatsuya Abe như cảm nhận được lửa giận của hắn, thân thể run nhẹ một cái, cuộn người lại lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.

Fujibayashi Rongu càng phiền não, hắn dường như bị nhốt ngoài ban công, đi tới đi lui, lòng tràn đầy khó hiểu cùng bất mãn không trút ra nổi. Dường như từ khi quen biết Tatsuya Abe cuộc sống của hắn trở nên tương đối không thuận lợi. Ban đầu chẳng qua là tình một đêm, hiện giờ có lẽ lại càng chơi càng chăm chú.

Rõ ràng là một kẻ tầm thường, vì sao lại không thể theo kịch bản của mình mà diễn ra một hồi yêu đương hoàn mỹ chứ? Nếu như cậu theo đúng ý hắn, hắn nhất định có thể mang lại cho cậu một đoạn tình cảm đẹp đẽ khó diễn tả bằng lời. Thế nhưng cũng bởi vì cậu không nghe lời, bây giờ bản thân hắn lại không khống chế được mà bắt nạt cậu. Cứ tiếp tục như vậy, không phải làm cho ý muốn cậu ta yêu mình càng khó thành hiện thực sao?

Không bằng quên đi. Đi tìm kẻ ngoan ngoãn vâng lời lại xinh đẹp hơn không phải tốt hơn sao? Fujibayashi Rongu từng có lần tự thuyết phục mình. Trên thực tế, Akimono cũng nói, chinh phục một người thật thà như Tatsuya Abe cũng chẳng phải loại chuyện tài giỏi gì. Hà tất cứ phải lãng phí thời gian trên người nam nhân như vậy?

Thế nhưng hắn không cam tâm!

Fujibayashi Rongu tâm trạng buồn bực kéo cửa đi vào, thaanh âm rất lớn khiến Tatsuya Abe đang ngủ say tỉnh giấc. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng. Qua một lúc lâu mới nhìn đúng tiêu cự – Fujibayashi Rongu ngồi bên mép giường, “Đánh thức cậu sao?”

Fujibayashi Rongu nằm sấp xuống, hai tay chống hai bên vai Tatsuya Abe Tatsuya Abe. Cả người đè lên, cố định cậu chắc chắn trong cơ thể mình, đôi mắt không chớp nhìn cậu chằm chằm, “Yêu tôi.”

Tatsuya Abe thật lâu mới phải ứng được, hắn nói cái gì? Hai mắt cậu chớp liên tục, hoàn toàn không biết đáp trả thế nào.

“Yêu tôi đi.” Fujibayashi Rongu lặp lại một lần, “Nghe lời tôi, tôi sẽ cho cậu nếm trải ái tình đẹp nhất trên đời này.”

Tatsuya Abe đưa tay khẽ vuốt gương mặt hắn, trong lòng chua xót nở nụ cười, “Sau đó thì sao?”

“Sao là sao?”

“Nếm trải ái tình đẹp đe, kế tiếp thì sao?” Môi Tatsuya Abe giật giật, thật lâu sau lại rũ mi mắt, cố chấp lắc đầu, “Không.”

“Cái gì?” Fujibayashi Rongu quát lên.

Tatsuya Abe nhìn thẳng vào mắt hắn, lại một lần nữa kiên định lắc đầu, “Tôi giờ không yêu anh, sau này cũng không yêu anh.”

“Chát.” Tiếng tát thanh thúy vang lên giữa buổi sáng yên tĩnh nghe có chút đáng sợ.

Fujibayashi Rongu sửng sốt nhìn bàn tay mình, đây là lần đầu tiên hắn đánh người ở trên giường. Tuy rằng không phải quá mạnh, nhưng, không nghi ngờ gì – đây chính là thất bại. Hắn cư nhiên cần tới bạo lực để chinh phục kẻ khác ư?

Nhưng làm sao phủ nhận được, đối mặt với từ chối của Tatsuya Abe, hắn không chỉ một lần căm phẫn muốn động thủ.

“Khốn kiếp, cậu thắng.” Fujibayashi Rongu buông tay, nhìn quanh phòng mà buông một câu.

Một lúc sau, người vốn nằm trên giường đột nhiên từ phía sau ôm lấy hắn, xin lỗi. “Đừng tức giận, không nên tức giận. Là tôi sai, tha thứ cho tôi.”

“Cậu đang đùa tôi sao?” Fujibayashi Rongu quay đầu nhìn cậu, lớn tiếng chất vất.

Nam nhân nước mắt đầm đìa nhưng vẫn kiên định nhìn hắn, “Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ đùa bỡn anh.”

Tựa hồ có thứ gì vừa vỡ ra. Fujibayashi Rongu nhìn cậu, từ từ cúi đầu hôn lên môi cậu, một lần lại một lần. Nước mắt trên gương mặt cậu thấm vào môi hắn, mang theo vị mằn của dằn vặt thống khổ.

Mùa hè nóng bức cuối cùng cũng bắt đầu. Quan hệ giữa Fujibayashi Rongu và Tatsuya Abe trở nên hết sức kì quái. Bọn họ không ở chung, thế nhưng tần suất ước hẹn thì một tuần khoảng 7 lần. Tatsuya Abe tan ca, bất chấp trở ngại gì cũng phải gặp nhau. Hình như ngày nào không nhìn thấy nhau, ngày ấy lại không trọn vẹn qua đi. Tần suất ân ái cũng khỏi phải bàn,cực kì cao! So với ngày trước động tí là giở trò trừng phạt, bây giờ Fujibayashi Rongu còn dịu dàng hơn thiên sứ.

Hai người không nói tới tình yêu, có điều Tatsuya Abe là người bạn tình hoàn hảo. Tính cách mềm mỏng, để mặc người khác ức hiếp cũng không tỏ ra oán giận. Chuyện gì khiến Fujibayashi Rongu vui vẻ, dù có phiền phức đến mấy, cậu cũng lẳng lặng mà thực hiện.

Chiều chủ nhật, Fujibayashi Rongu nằm trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, Tatsuya Abe ngồi trên sàn bóc vỏ hạt dẻ cho hắn ăn. Những loại chuyện nhỏ nhặt này căn bản không cần Fujibayashi Rongu chạm tay vào. Chỉ cần nói một câu: “Tôi thích ăn hạt dẻ” đã có thể bắt nạt cậu. Người tình chu đáo kia không những tự mua mà còn tỉ mỉ từng hạt một bóc ra, đút cho tên đàn ông lười như heo kia ăn.

“Quả nhiên Tatsuya bóc vỏ ăn ngon hơn hẳn.” Fujibayashi Rongu cười với cậu. Cậu vốn hay thẹn thùng liền lập tức đỏ mặt, khẽ nói, “Anh thích ăn là tốt rồi.”

Fujibayashi Rongu hơi nhổm dậy một chút, kéo mặt cậu lại gần mà hôn. Mùi vị hạt dẻ từ từ lưu chuyển giữa môi hai người. Tatsuya Abe nhắm mắt lại, ngồi trên đùi Fujibayashi Rongu. Hai người định tiến xa hơn hôn môi đơn thuần, đang chuẩn bị tiến lên thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên.

“Chết tiệt, ai vậy?” Nam nhân lúc tức giận đều đặc biệt đáng sợ, Fujibayashi Rongu phẫn nộ ngất trời mà đi ra mở cửa.

Tốc độ quá nhanh khiến Akimono đang đứng ở cửa cũng phải sửng sốt.

“Anh đến, có chuyện gì?” Fujibayashi Rongu không khách khí hỏi.

Akimono dò xét vẻ mặt hắn, có vẻ người này tinh trùng vừa xông lên tận não.

“Anh đang dùng loại ánh mắt gì nhìn tôi?”

“Tôi đang xem có phải tinh trùng thượng não anh không.” Akimono lãnh đạm nói một câu, không đợi hắn mời liền đi thẳng vào nhà. Thấy Tatsuya Abe ngồi trên ghế sa lon, lại quay đầu liếc người kia một cái, miệng tủm tỉm cười.

“Đã lâu không gặp, cậu Tatsuya.”

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Tatsuya Abe đứng dậy chào hỏi Akimono.

“Có thể cho tôi ly nước đá không? Bên ngoài rất nóng.”

“Muốn uống trà không? Thời tiết oi bức uống trà giải nhiệt.” Tatsuya Abe tốt bụng nhắc nhở.

“Cũng phải, vậy làm phiền cậu.” Akimono mỉm cười cám ơn.

Tatsuya Abe đi vào phòng bếp.

Nhìn hai người cứ như bạn bè mà chào hỏi, thảo luận ăn gì uống gì, lòng Fujibayashi Rongu đột nhiên tức giận cực điểm. Akimono vốn là bạn cũ của hắn, thế nhưng cũng là toàn tâm toàn ý muốn thắng. Chuyện này khiến hắn để ý chuyện Tatsuya Abe đã từng say mê người đàn ông này!

“Abe-chan, tôi uống cà phê.” Fujibayashi Rongu hướng về phòng bếp, cao giọng ra lệnh.

Tatsuya Abe thật sự ngoan ngoãn ló đầu ra, lời cậu nói không những hạ họa mà còn làm ngọn lửa trong lòng hắn cháy mạnh hơn, “Hôm qua anh than nóng quá không ngủ được còn gì? Buổi chiều đừng uống cà phê nữa, uống trà cũng có thể hạ nhiệt.”

Tôi không thẻm uống chung một loại với kẻ kia. Fujibayashi Rongu vừa định nói vậy thì Akimono ngồi trên ghế sa lon thờ ơ nói một câu, thật sự nhóm lên tất cả lửa giận trong lòng hắn.

“Tôi thấy anh hẳn phải uống chút trà, nhiệt hỏa của anh tỏa ra thật lớn.”

“Anh, anh đến đây làm cái gì?” Fujibayashi Rongu ngồi đối diện Akimono, trừng mắt nhìn vị khách không mời.

“Tới xem kế hoạch của anh tiến triển thế nào.” Akimono duỗi thẳng hai chân, cười, “Anh vẫn toàn tâm muốn cậu ấy thích anh sao? Thành công chứ?”

Fujibayashi Rongu bây giờ dường như có thể lý giải vì sao một số người trở thành sát nhân. Tên đàn ông trước mặt này, chính mình có người yêu còn cố tình chạy tới cười cợt thất bại của người khác, thật là xấu xa tới cực điểm.

“Matsuyama có biết bản chất xấu xa của anh chưa?”

Akimono nhíu mày, tự tin nói, “Đương nhiên. Tôi có là ác ma hắn vẫn như vậy mà yêu tôi.”

Đòn phản kích của Fujibayashi Rongu chẳng chút tác dụng, ngược lại còn tự dồn mình đến cảnh giới bi thảm. So với đối phương lưỡng tình tương duyệt, chính mình thì nam nhân bình thường như Tatsuya Abe cũng không thèm, rõ thật là…

“Cậu ấy nói sẽ không yêu tôi.” Fujibayashi Rongu thở dài, ủ rũ kể.

“A.” Akimono gật đầu, không che giấu nổi vui sướng trong ánh mắt.

Fujibayashi Rongu vừa nói xong, trong lòng ngược lại thoải mái không ít, nhất thời không dừng lại được. “Mặc dù nói không yêu tôi, thế nhưng cũng không muốn rời xa tôi, hơn nữa cậu ấy quá hiền lành, quả thực giống như vâng lời răm rắp. Đôi lúc tôi cũng không biết cậu ấy đang nghĩ gì, thật chán!”

“Chán?” Akimono tựa hồ nghe được một từ cực quan trọng, “Anh nói anh thấy chán?”

“Không được sao?” Fujibayashi Rongu thở thật dài, nội tâm với cảm giác này còn quá xa lạ, lại thêm vài phần mờ mịt khó hiểu, “Cậu ấy khác với những người trước đây tôi từng gặp.”

“Đúng vậy.” Akimono gật đầu, “Nói thẳng, rất bình thường, cũng rất nhu nhược nên bị anh ăn sạch. Không thỏa mãn sao?”

“Kì thực cậu ấy rất đáng yêu.” Fujibayashi Rongu đột nhiên hào hứng, có loại xúc động muốn nói cho Akimono tất cả ưu điểm của Tatsuya Abe. “Da cậu ấy rất mềm mại, nhẵn nhụi. Trời nóng sờ vào lại lành lạnh, ôm vào lòng thật thoải mái, giống như ôm một khối băng mà không sợ rét. Hơn nữa, cậu ấy rất nghe lời. Anh cũng biết tôi thích ăn nhất là hạt dẻ nhưng không thích bóc vỏ. Tôi chỉ cần nói một tiếng, cậu ấy sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bóc từng hạt cho ta ăn…”

Fujibayashi Rongu bỗng dưng nói không ngừng khiến Akimono đành phải nhéo tai hắn, nhắc nhở, “Uy uy uy, đủ rồi, thật khó nhìn.”

Fujibayashi Rongu khó hiểu nhìn, hoàn toàn không phát hiện lời mình nói có gì quá đáng. Một lát sau, hắn đột nhiên bật cười, thần bí hỏi lại, “Anh ghen tị sao? Matsuyama mãi mãi cũng không ngoan ngoãn đi làm mấy chuyện này sao? Anh đố kị với tình nhân nghe lời của tôi hả?”

Sự thật chứng minh đắc tội Akimono là điều vô cùng không sáng suốt. Akimono nheo mắt, ác liệt phản công, “Đúng không? Anh xác định cậu ấy là tình nhân “của anh”? Tình nhân kiểu gì mà điều cơ bản nhất là nói câu “em yêu anh” cũng không thèm? Anh làm sao mà biết cậu ấy là “của anh”? Akimono cố tình nhấn mạnh vào những từ then chốt, quả nhiên trong nháy mắt dáng vẻ Fujibayashi Rongu đang dương dương tự đắc, kiêu ngạo phách lối biến mất không dấu vết.

Tiếc là Akimono cũng đâu chỉ xấu xa bình thường, y tiếp tục đổ dầu vào lửa, tiếng nói xấu xa truyền vào tai Fujibayashi Rongu, “Nếu tôi nhớ không lầm, Abe tiên sinh trước khi quen anh yêu tôi muốn chết? Anh xác định tim cậu ấy là “của anh”?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.