Điều Kiện Để Yêu

Chương 17: Chương 17





Cuộc sống đại học đã gần kết thúc, nháy mắt liền có thể nhận bằng tốt nghiệp, nhưng tiếp lại một người quyết định bỏ học.
Thành Tây.
Lý do cô bỏ học dường như thuyết phục hơn của Tiểu Vũ, cô nói: "Dù sao tôi cũng không thi được, thay vì ôn tâp lại ôn tập, thi lại thi, không bằng dứt khoát cho một đòn dứt điểm."
Lâm Huyền Nguyên và Lý Mạn Ni muốn khuyên cô nhưng lý do này quá mức hoàn mỹ, có thể dùng bốn từ "Không chê vào đâu được" để hình dung.

Cho nên họ chỉ có thể há miệng nửa ngày không ra nổi một lời khuyên nhủ.
Thành Tây thấy không có ý kiến phản đối liền vội vàng phát hành thông báo: "Tớ tuyên bố, tớ muốn bước vào giới kinh doanh, dùng một cách khác để khiến mình tỏa sáng."
"Vậy.." Lâm Huyền Nguyên cẩn thận nói, "Vậy cậu không bằng đem sinh mệnh hữu hạn của cậu phục vụ nhân dân vô hạn, sẽ tỏa sáng nhanh hơn."
Thành Tây lúc này không có tâm tình nói đùa bởi vì cô đem quyết định này nói cho người nhà cô, Người nhà cô tỏ ý phản đối rất lớn nhưng cô vẫn dũng cảm tiến lên phía trước.
Cô ngồi nhìn thẻ ngân hàng của mình một lúc lâu, rốt cục gọi điện thoại về nhà, dưới ánh mắt chăm chú của Lý Mạn Ni và Lâm Huyền Nguyên liền thẳng mặt nói ra vấn đề, "Mẹ, con đã quyết định không học nữa, con muốn kinh doanh, mẹ có thể.."
Nói đến đây, Lâm Huyền Nguyên thấy Thành Tây đem đầu nghiêng sang một bên, tránh xa micro, sau đó các cô nghe thấy trong điện thoại truyền ra tiếng như sư tử rống.
Thành Tây bất đắc dĩ cúp điện thoại, giống như người mất hồn nằm trên giường, Lâm Huyền Nguyên cùng Lý Mạn Ni đùn đẩy nhau, cuối cùng vẫn là một câu cũng không nói ra.
Sau khi phát sinh chuyện này người nhà Thành Tây hừng hực khí thế xông vào kí túc xá của các cô.
"Thành Tây! Con đúng là đồ đáng giận!" Lâm Huyền Nguyên mở cửa đã bị mẹ Thành Tây trấn trụ, Thành Tây đang nằm trên giường nghe thấy những lời này mà giật mình ngồi dậy, mở to mắt hoảng sợ nhìn mẹ mình.
"Sao con lại kém cỏi như vậy! Thật không thể nói nổi!" Mẹ Thành Tây một phen nước mắt nước mũi lại nện một quyền lên người Thành Tây, "Con! Con có biết mẹ phải chịu bao nhiêu khổ cực vì để con đi học đại học? Lúc trung học con thi rớt cả nhà phải đập nồi bán sắt chạy quan hệ khắp nới, chỉ vì để con lên đại học, nhà cửa cũng đem bán, tại sao con lại thành như vậy?"

"Con vốn không hợp để học tập!" Thành Tây bị mẹ cô đánh né xuống muốn tránh đi, "Con tốt nghiệp sơ trung vốn đã muốn đi làm, ba mẹ không cho một mực ép con lên cao trung, thi đại học rớt lại ép con đi học đại học, đừng nói với con chuyện bán nhà! Ngôi nhà kia bán được mười vạn, bây giờ đã tăng lên.

Đi học không phải để kiếm tiền sao, phải làm mất bao lâu mới có thể kiếm được một ngôi nhà chứ?"
"Con còn nói!" Mẹ Thành Tây khóc càng lợi hại, "Chúng ta muốn con vào đại học không phải vì muốn con có tiền đồ hay sao? Chúng ta muốn ngẩng đầu lên nhìn họ hàng, không muốn bọn họ dè bỉu rằng con gái chúng ta thậm chí không học nổi đại học, chúng ta là vì a~~~" Mẹ Thành Tây càng khóc càng ủy khuất, cuối cùng dứt khoát ngồi trên mặt đất khóc lớn tới khàn giọng.
Lâm Huyền Nguyên và Lý Mạn Ni đứng trốn một bên, tới thở mạnh cũng không dám, các cô muốn ra ngoài nhưng mẹ Thành Tây lại ngồi ngay cửa, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thành Tây thấy tư thế này cũng không khắc chế được cảm xúc của mình mà khóc, chỉ chốc lát trong kí túc xá dần như trời rung sét đánh bởi tiếng khóc của hai mẹ con họ.
Người lớn tuổi không ngừng lặp lại một câu: "Tại sao lại bất tín như vậy, tại sao lại không nghe lời?"
Người còn trẻ cũng không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói, "Tại sao không cho con một cơ hội, tại sao lại không tôn trọng sự lựa chọn của con.."
Bởi vậy có thể thấy, ba người phụ nữ trở lên có thể biểu diễn thành một vở kịch hoa lệ, chính kịch kịch ngắn hay hài kịch, nhưng hai người phụ nữ chỉ có thể là bi kịch.
Thành Tây vẫn khóc, Lâm Huyền Nguyên nhẹ nhàng ngồi bên cạnh ôm cô vào ngực.

Lý Mạn Ni trừng mắt nhìn Lâm Huyền Nguyên một cái, Lâm Huyền Nguyền ôm Thành Tây, vậy cô thì làm gì bây giờ? Chẳng lẽ ôm mẹ Thành Tây? Không không không, cái này tuyệt đối cô không làm được a!
Ngay khi Lý Mạn Ni đang rối rắm, mẹ Thành Tây như nhớ tới gì đó, hai mắt phát sáng, bộ dáng chồn ăn gà: "Ta biết rồi! Con chính là đang học theo Tiểu Vũ kia!" Mẹ Thành Tây la hét, "Cô ta làm cái gì! Không phải là một Tiểu thư* sao! Thành Tây, có phải con cũng đi đến loại địa phương đó đúng không? Con muốn làm gì vậy? Đi làm Tiểu Thư với cô ta à?"
Tiểu thư, giới trẻ trung quốc hay nói giảm nói tránh từ gái ngành, gái bán hoa thành Tiểu Thư đó mọi người, không phải tiểu thư hào môn đâu ^^
"Tiểu Thư gì chứ? Đừng có xúc phạm của con!"
"Bạn?" Mẹ thành tây lúc này đã nhận định chuyện Thành Tây bỏ học cùng Tiểu Vũ có liên quan không thể phủ nhận, "Bạn bè mà có thể gọi con đi loại địa phương đó sao! Mẹ nói cho con biết, Thành Tây! Hôm nay con không muốn nghe theo cũng phải nghe!"

"Con không nghe!" Thành Tây đứng lên, nhìn trái nhìn phải liền ôm đống sách vở của mình đem tất cả ném xuống cửa sổ, "Con đường riêng của con con tự mình chọn! Mẹ muốn con học tiếp sao, mẹ có tin không.." Thành Tây nói xong liền trèo lên bệ cửa sổ, Lý Mạn Ni cùng Lâm Huyền Nguyên hốt hoảng kéo cô lại hét to: "Thành Tây, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động, mau xuống trước!"
Mẹ Thành Tây nhìn cái tư thế này của cô, kiêu ngạo rõ ràng giảm xuống một bậc nhưng vẫn phẫn nộ như cũ: "Con, con muốn làm gì! Được rồi, mấy người lớn rồi cánh cứng rồi, nhày đi, con nhảy xuống, coi như ta chưa sinh đứa con này!"
Mẹ Thành Tây vừa nói xong, Lâm Huyền Nguyên và Lý Mạn Ni đồng loạt kêu to, giống như Thành Tây thật sự dùng sức muốn thoát khỏi tay họ để nhảy xuống: "Thành Tây đừng như vậy, bọn tớ không thể giữ được cậu!" Lý Mạn Ni nháy mắt với Thành Tây, Thành Tây cũng vội vàng hô to: "Các cậu buông ra! Thả tớ ra! Hôm nay tớ phải nhảy xuống!"
Mẹ Thành Tây lúc này cũng có chút hốt hoảng, cẩn thận chỉ huy Lâm Huyền Nguyên và Lý Mạn Ni: "Cẩn thận chút, các con, các con giữ chặt con bé.."
Lý Mạn Ni thấy phương pháp này có hiệu quả liền thêm dầu vào lửa: "Dì, nếu dì không đi trước chúng con không thể khuyên cậu ấy, dì xem.." Nói xong véo mông Thành Tây một cái, Thành Tây "Ôi" một tiếng, Lý Mạn Ni tiếp tục nói: "Dì dì đi trước đi! Con không giữ nổi nữa.."
"Được được được!" Mẹ Thành Tây vội vàng gật đầu, "Dì đi trước, các con giữ chặt nó." Nói xng liền quay đầu rời khỏi kí túc xá, ngoài cửa người ta vây xem thành một hàng, tới khi mẹ Thành Tây bước ra mới tản ra toàn bộ.
Lâm Huyền Nguyên đóng chặt cửa lại, Thành tây cùng Lý Mạn Ni thở phào nhẹ nhõm, từ trên cửa sổ đi xuống, lau mồ hôi trên trán, "Như vậy không được, nhà cậu sao có thể đem đi bán đây?"
Lý Mạn Ni thiếu chút nữa phun ra ngụm nước, dở khóc dở cười: "Hợp với lời mẹ Thành tây vừa nói, cậu liền nhớ nhà cửa a?"
"Đúng vậy!" Lâm Huyền Nguyên tiếc hận nói, "Nhà các cậu sao có thể đem nhà đi bán! Sau khi tốt nghiệp cậu phải làm bao nhiêu năm mới đủ tiền kiếm một căn nhà!"
"Đúng vậy!" Thành Tây vỗ đùi, cầm khăn giấy trong tay liên tục dụi mắt, "Vốn không thi đại học, tớ liền tiến vào xã hội, ai biết họ lại đem nhà bán đi, mấy năm nay là vì căn nhà đó mà học được, các cậu biết không?" Thành Tây nói xong nước mắt lại chảy xuống.
Lý Mạn Ni rất săn sóc bổ sug khăn giấy cho Thành Tây, đương nhiên không quên nghĩ đến đối sách, "Tây, ba cậu dễ nói chuyện không?"
"Dễ nói." Thành Tây gật gật đầu, "Chính ông ấy bình thường không nói, là trực tiếp động thủ."
"..."
Trong nháy mắt mấy người không nói gì, một lúc lâu sau, Lâm huyền Nguyên thở dài, "Tây, không bằng cậu qua nhà tớ, thân thích nhà tớ quen biết không ít, tớ nhờ ba mẹ bảo bọn họ giới thiệu cho cậu một công việc, thế nào?"

"Tớ muốn kinh doanh." Thành Tây kiên định nói, "đây là thứ tớ thích, tớ thích làm ăn, thích loại cuộc sống đó, cuộc sống công chức không thích hợp với tớ, tớ chỉ muốn làm kinh doanh nhỏ, đơn giản vậy thôi."
"Vậy cậu tìm ba cậu đi." Lý Mạn Ni cùng Lâm Huyền Nguyên đồng thời nói ra.
Nơi Thành Tây và ba gặp nhay đã định ở starbucks.
Đầu tiên, môi trường ở đây thanh lịch, bầu không khí thoải mái, hi vọng ba cô có thể vì môi trường ở đây mà thanh lịch hơn một chút.
Thứ hai, thái độ phục vụ ở đây khá tốt, sẽ không khó chịu.
Thứ ba ánh sáng ở đây khá là tối, không dễ dàng nhận ra.
Ba Thành Tây mặc áo sơ mi trắng, lồng ngực phập phồng, ánh mắt nhìn Thành tây như có thù thù giết cha.
"Ba, ba.." Thành Tây yếu ớt mở miệng.
Ba Thành Tây đập bàn, suy nghĩ đầu tiên của cô tan vỡ, xem ra ba của cô cũng lâu nhiễm tao nhã một chút.

"Ba? Đừng gọi tôi là ba, tôi không sinh ra đứa con gái kém cỏi như cô!"
Ngay khi Thành Tây lấy ra tờ giấy nháp Lâm Huyền Nguyên đã viết cho cô, suy nghĩ thứ hai của cô cũng tan tành, người phục vụ giận dữ đi ra nói với ba cô, "Thưa ông, xin vui lòng im lặng một chút, còn rất nhiều khách hàng ở đây."
"Sao lại im lặng? Anh im lặng được sao? Tôi đang dạy con gái tôi bài học cho chính mình." Ông nói xong chỉ vào Thành tây, "Thành tây, con có thể có tiền đồ một chút không!"
"..."
Nháy mắt ý nghĩ thứ ba cũng tan vỡ theo, Thành tây đã không còn đối sách, ngay cả tê của cô cũng lộ ra.
Nhân viên phục vụ vẫn không chịu buông tha: "Tiên sinh, xin ngài chú ý một chút, đây là nơi công cộng.."
"Anh nói là nơi công cộng, thì làm sao? Tôi muốn làm gì không được.."
Thành tây thống khổ che đầu, dùng sức nháy mắt, ba cô đột nhiên túm lấy quần áo cô lớn tiếng quát: "Con chọn chỗ nào? Nhanh chóng trở lại học tập của con đi, xứng đáng với số tiền chúng ta đã cho con! Xứng đáng với ngôi nhà của chúng ta!"

Cái này không đề cập tới nhà cửa còn tốt, lại đề cập đến nhà cửa, Thành Tây tức giận tăng lên, một tay hất ba cô ra, tay kia đẩy tên phục vụ vẫn đang dây dưa, tức giận đánh một cái, "Lúc trước bán nhà cho con đi học không phải các người sao? Con đã chịu đựng cho ngôi nhà này nhiều năm, con hiện tại không thể tốt nghiệp, không thể vượt qua kì thi, đừng ép con..

các người muốn bức con phải nhảy lầu mới hài lòng đúng không..

hức.."
Thành Tây vừa khóc, tên nhân viên phục vụ sửng sốt, ba cô cũng vậy, dù đã nghĩ rằng con gái nghỉ học là vì lý do này, ông vẫn giữ một tia hi vọng, mong cô có thể đem bằng tốt nghiệp về nhà.
Giờ khắc này rốt cục nghe đáp án mình không muốn nghe nhất, ba Thành Tây trong nháy mắt nghẹn ngào, lửa giận cũng bình ổn lại.

Thành Tây ngồi khóc trên sàn nhà, khách nhân và nhân viên phục vụ, ngay cả bảo vệ cũng không biết nên làm gì, ba cô đỡ cô dậy, dìu cô ra ngoài, giọng điệu mang ba phần thương cảm, ba phần đau lòng, ba phần bất đắc dĩ cộng thêm một phần kiên quyết: "Con à, không khóc, ba không ép con, đừng khóc.."
"Ba!" Nghe ông nói vậy, Thành Tây cũng cảm thấy có lỗi với bọn họ, thế nhưng cô thật sự không có biện pháp khác.
Phương diện học tập này một chút thiên phú cô cũng không có.

Đêm đó ba cô nhét cho cô cái túi giấy, trong đó có một vạn tệ, Thành Tây nhận lấy, không nói gì, chỉ là nước mắt không ngừng rơi.
Một tuần sau đó, Thành Tây chuyển ra khỏi kí túc xá.
Sống ở tầng hầm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.