Diệu Nhật Lam Thiên

Chương 18



“Không ăn nữa?” Vương Diệu chỉ vào cái bàn điểm tâm tinh xảo mỹ vị bốc mùi thơm ngát, Lam Úc Kiệt ai hai cái xíu mại tôm liền bỏi đũa xuống.

“Uhm, không quá đói.” Lam Úc Kiệt uống hai hớp trà đặc, thấy tức ngực.

“Khó chịu à? Có cần đi xem bác sỹ không?” Vương Diệu vươn tay khoát lên trán anh, nhiệt độ bình thường không quá nóng, nhưng sắc mặt Lam Úc Kiệt quả thật không tốt chút nào, cậu hơi lo lắng.

“Tôi chẳng phải là bác sỹ đó sao?” Lam Úc Kiệt liếc cậu một cái, nhìn cái bàn đầy món ngon mà không có chút hứng thú.

“Sao mà giống được, thuật nghiệp có chuyên môn, anh lại không phải vạn năng, đừng cứ xem mình là vô địch thiết kim cương. Hơn nữa, anh chiếu cố bản thân mình còn thua cả một đứa trẻ ba tuổi.” Vương Diệu lo lắng xoa xoa tóc anh, lại ăn thêm hai đũa điểm tâm cũng dừng lại.”Khó chịu vậy đừng ăn nữa, chúng ta về nhà anh tắm rửa một cái rồi đi ngủ, ngày mai thức dậy xem có còn khó chịu nữa không, nếu còn thì đi bác sỹ xem.”

Vương Diệu gọi bồi tới tính tiền liền kéo Lam Úc Kiệt về.

“Vương Diệu, hôm nay tôi phải về nhà mình.” Lam Úc Kiệt lên xe kéo tay áo Vương Diệu nói.

Vương Diệu không nói gì, Lam Úc Kiệt có gì đó rất khác lạ, Vương Diệu không muốn chở anh về, ở trong nhà mình vẫn tốt hơn, nếu ban đêm có gì không đúng thì tốt xấu còn có cậu chăm sóc cho anh.

Chẳng qua Vương Diệu vẫn thuận theo ý anh, chở anh về nhà họ Lam.

Không có cách nào. Làm hư người khác, chính là chỉ người như Vương Diệu.

Cho nên lúc người nọ làm chuyện xấu, còn không hé ra một lời, bởi vì hết thảy đều là tự tìm, ai cho cậu làm hư người ta!

“Tiểu Kiệt, ban đêm nếu còn khó chịu, nhớ để cha anh khám bệnh, nếu không nữa thì cũng phải gọi điện thoại cho tôi.” Vương Diệu thật sự cho là thân thể anh không khỏe, suốt đường đi hệt như mẹ già dặn dò nữa ngày mới thả anh xuống.”Sáng mai tôi tới đón anh.”

“Không cần, tôi đi làm với cha, cậu đừng tới.” Lam Úc Kiệt thản nhiên nói, đi thẳng vào nhà không thèm quay đầu nhìn lại.

Lướt qua kính xe, Vương Diệu thấy anh đang đóng cửa, buồn bực một lúc mới lái xe về nhà.

Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, ngày hôm sau của ngày hôm sau nữa, Lam Úc Kiệt không tìm Vương Diệu, không về nhà cậu, điện thoại gọi tới không tiếp, Vương Diệu đi bệnh viện Thánh Tâm vồ hụt mấy lần, mặt nhăn mày nhíu.

“Bảo Chu Toàn tới tìm tôi.” Vương Diệu không biết mình là lo lắng nhiều hơn hay là hờn dỗi nhiều hơn, nhưng cậu biết nếu còn không gặp được người, vậy cậu nhất định sẽ không chịu nổi. Ấn điện thoại, Vương Diệu gọi Chu Toàn tới.

“Anh Diệu tìm tôi có việc?” Không bao lâu Chu Toàn đã tới, gõ cửa vài cái, sau đó đi vào văn phòng.

“Nói với hai người đi theo Tiểu Kiệt, tôi phải biết chính xác hướng đi của anh ta.” Vương Diệu trước kia cũng có phái người đi theo Lam Úc Kiệt, nói sao cậu cũng là người của giới anh chị, tuy thời cuộc vững vàng, nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, Lam Úc Kiệt lại thường xuyên lui tới với cậu, Vương Diệu từng băn khoăn, nhưng không ngờ hai bảo tiêu bí mật bây giờ lại phát huy tác dụng.

“Đã biết, tôi sẽ đi làm ngay.” Chu Toàn xác nhận rất hiểu ý, sau đó lui ra ngoài đi làm việc.

Anh Diệu khẳng định là cãi nhau với anh Kiệt rồi.

Chu Toàn làm việc cẩn thận, ngày ấy thấy hai người thân mật hắn cũng không tuyên truyền, chỉ dặn mọi người khi Lam Úc Kiệt đến thì phải cung kính với anh như lão Đại nhà mình, còn dặn nếu hai người ở trong văn phòng thì không được quấy rầy.

Không ngờ các anh em quá thấu hiểu, một truyền mười, mười truyền trăm, không quá hai ngày, cả Liên Anh bang đều xem Lam Úc Kiệt là đại tẩu, chẳng qua mỗi người chỉ ngầm hiểu mà không nói ra ngoài.

Nắm giữ được hành tung, Vương Diệu rất nhanh tìm được Lam Úc Kiệt.

Vương Diệu không vui chút nào, vốn mọi chyện đều tốt đẹp, ngày đó cậu đi đón anh cũng không có muộn, Lam Úc Kiệt lại giận dỗi cái gì?

“Thân thể có khá hơn chút nào chưa? Còn chỗ nào khó chịu không?” Vương Diệu rõ ràng rất không vui, nhưng khi gặp Lam Úc Kiệt, lời nói ra ngoại trừ quan tâm cùng êm ái bao dung, thì một câu to tiếng cũng nói không thành.

Trời sinh chính là một tiểu nộn B bị Lam Úc Kiệt ăn gắt gao (tiểu nộn B= nghĩa đen là em bé, trắng tráng mềm mềm, còn nghĩa bóng thì mọi người tự hiểu nhá ^ ^).

“Uhm, không sao.” Lam Úc Kiệt cũng không vui, không hiểu vì sao mình rõ ràng trốn kỹ như vậy, mà vẫn còn bị bắt được?

“Vậy là tốt rồi.” Vương Diệu nghe anh nói thân thể không sao, tâm lo lắng cũng thoáng buông xuống, nhìn gương mặt trắng nõn của Lam Úc Kiệt, Vương Diệu có tức giận tới đâu cũng không phát nổi, so với bàn ủi còn hữu dụng hơn.”Sắp giữa trưa rồi, tôi đi ăn với anh?”

“Tôi...... tôi sáng nay ăn rồi, bây giờ không đói.” Lam Úc Kiệt muốn nói không cần, nhưng nói ra miệng lại thành lời khác. Anh đang tránh Vương Diệu, nhưng bây giờ bị cậu bắt được, không biết làm sao, trong lòng lại có chút vui vẻ.

“Tôi đói, đi ăn với tôi?” Vất vả lắm mới quơ được con mồi, nào có chuyện để chạy? Vương Diệu tất nhiên không chịu.

“Tôi còn phải họp.” Lam Úc Kiệt nghiêng đầu sang một bên, không nhìn cậu.

“Anh họ, hôm nay không buổi họp nào mà, ngày mai mới có.” Lam Tiểu Tử hợp thời toát ra nhắc tỉnh thủ trưởng kiêm anh họ của mình. Ai, có đôi khi bí thư như cô làm rất xứng chức!

Vương Diệu nhếch mi. Quẳng một ánh mắt thưởng thức cho Lam Tiểu Tử.

Lam Úc Kiệt không nói gì, phẫn hận trừng mắt nhìn Lam Tiểu Tử, sau đó bị bắt đi ăn cơm trưa.

“Tiểu Kiệt, về sau đừng xem bữa sáng thành bữa trưa.” Vương Diệu giúp Lam Úc Kiệt gọi cơm, sau đó gắp hết một vòng các món trên bàn vào bát của Lam Úc Kiệt.”Đến, ăn nhiều chút, bằng không buổi chiều sẽ đói đó.”

“Tôi không muốn ăn gừng.” Lam Úc Kiệt chọn ba lấy bốn, còn bỉu môi.

Nếu có người quen ở đây, nhất định có dụi mù mắt cũng không thể tin được Lam Úc Kiệt có lúc sẽ lộ ra tính trẻ con thế này. Trước mặt người khác anh luôn tao nhã thành thục.

Chẳng qua, ngay cả Lam Úc Kiệt cũng không ý thức được trước mặt Vương Diệu mình lại lộ ra tính trẻ con như vậy.

Bởi vì không phát giác chỉ số thông minh cùng hành động của mình ở trước mặt Vương Diệu đều nghiêm trọng thoái hóa, Lam Úc Kiệt bây giờ vẫn còn giả vờ không được tự nhiên.

“Được rồi, không ăn gừng.” Vương Diệu dung túng gật đầu, nhẫn nại gắp hết gừng trong đĩa ra ngoài.

“Cái này rất cay.” Lam Úc Kiệt được tiện nghi lập tức khoe mẽ, càng giở nhiều trò hơn, đĩa ma bà đậu hủ trước mặt bị anh đẩy ra thật xa.

“Cay thì đừng ăn, anh ăn cái này đi, không cay.” Vương Diệu cười, gắp một khối cá đút cho Lam Úc Kiệt. Nghĩ thầm món đó cho dù cay thì có cần đẩy ra xa vậy không, để chổ cũ nó cũng có cắn anh đâu, nhưng mà cậu cũng chỉ cười, mặc anh giương oai.

Một bữa cơm trưa cứ như vậy bị Lam Úc Kiệt chọn qua chọn lại trôi qua, hai người ăn dù không nhiều nhưng cũng đủ no.

“Buổi tối tan tầm tôi tới đón anh.” Trước khi Lam Úc Kiệt trốn vào bệnh viện, Vương Diệu nắm chặt tay anh không chịu buông ra.

“Không cần.” Lam Úc Kiệt muốn lấy tay về, nhưng tay anh bình thường chỉ dùng để viết chữ và cầm dao mổ, vô cùng non mịn, làm sao có sức giãy khỏi tay Vương Diệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.