Điều Nhỏ Bé Dịu Dàng Nhất

Chương 1



Khi Kiều Tịch biết bản thân đã làm ra một việc long trời lỡ đất ngay trong sinh nhật của bạn học cùng lớp, thì cô chỉ muốn như con rùa đem đầu rút về vỏ của mình.

Đại khái sự việc là như thế này.

Tối hôm qua, nam sinh ngồi ở phía đối diện không có ý tốt chuốc rượu cho cô say, trong đầu Kiều Tịch ý thức bị xói mòn hơn một nửa. Những chuyện xảy ra đều mơ mơ hồ hồ, nhớ mang máng lúc sau mọi người hào hứng muốn chơi trò nói thật hay mạo hiểm, lại xui xẻo chính bản thân lại là người đầu tiên bị trúng. Nữ sinh ngồi bên cạnh nhìn mình cười nham hiểm, hỏi các loại vấn đề như “Cậu thích ai”. Kiều Tịch há miệng, vô thức nhìn về phía Lâm Tư Vi thần sắc nghiêm túc đang ngồi ở một bên, nửa ngày không phát ra được âm thanh nào.

Sau đó thì sao?

Sau đó chính mình cũng không nhớ rõ.

Đầu bên kia điện thoại, Lục Tri Hiểu cười trên nỗi đau của người khác, “Cậu đoán xem sau đó thì thế nào?”

“Thế nào là thế nào?” Trong lòng Kiều Tịch tràn đầy khẩn trương, khiến cho hơi thở của cô không được ổn định. Cho dù tỏ tình Lâm Tư Vi bị từ chối hay là bị cười nhạo, cô cũng đều sẵn sàng đón nhận.

“Kiều Tịch, cậu có biết hay không, tớ chưa bao giờ hâm mộ sự dũng cảm của cậu đến như vậy.” Giọng của Lục Tri Hiểu vẫn còn tiếng hề hề, “Lúc đó cậu nói cái gì cũng không nói, đẩy ghế ra liền hùng hồn đi tới hướng đối diện, tớ còn tưởng rằng cậu là muốn chạy đi vào nhà vệ sinh để trốn không muốn trả lời nữa chứ.”

“Cậu có thể nói thẳng vào trọng điểm được không...”

Lục Tri Hiểu hắng giọng một cái, đổi lại thành giọng nghiêm túc, “Tâm tình của cậu bây giờ tớ có thể hiểu được, mặc dù kết quả rất quan trọng, thế nhưng quá trình cũng rất đặc sắc. Nếu như thiếu những lời lặt vặt này, thì làm sao có thể đủ làm không khí thêm khẩn trương?”

“Vậy cậu nói đi.”

“Khi đó bên cạnh một đám nam sinh bắt đầu ồn ào, cậu đột nhiên rất khí phách quay đầu lại hướng bọn họ rống ‘Ầm ĩ cái gì, còn tiếp tục ầm ĩ nữa tớ đem các cậu nhốt vào lãnh cung ‘, mọi người cũng được một phen cười lăn lộn, tớ đột nhiên  có một cảm giác, việc này sẽ là giây phút  lịch sử của cậu. Quả nhiên nhìn thấy cậu trực tiếp hướng Lâm Tư Vi đi tới, túm lấy cổ áo của cậu ta. Lúc đó cậu rất đẹp trai, quả thực là chuyển thế của nữ vương!”

Kiều Tịch nghe đến đó đã bắt đầu phát điên, “Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”

“Sau đó à, thằng nhóc kia có lẽ là có chút ngượng ngùng, liền đẩy tay cậu ra. Kết quả cậu ‘Hừ’ một tiếng, nói ‘Vậy mà còn dám phản kháng!’, liền thừa dịp thời gian mọi người không chú ý, cậu vồ lấy Lâm Tư Vi.”

Phác... Phác...( tiếng quạt kêu)

Lúc này trong đầu Kiều Tịch như một mớ hỗn độn, còn chưa kịp khiếp sợ xong, liền nghe thấy đầu dây bên kia bằng ngữ khí cực kỳ bình thường nói, ” Cậu cưỡng hôn cậu ta “.

Cưỡng, cưỡng, cưỡng hôn?

Đại khái sợ Kiều Tịch chết còn chưa đủ thảm, cậu ta lại vui tươi hớn hở bổ thêm một dao vào lòng ngực cô, “Hiện tại gần cả trường đều biết hết luôn rồi ớ!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.