Điều Nhỏ Bé Dịu Dàng Nhất

Chương 3



Kiều Tịch cũng đã thử qua cách lên mạng xin giúp đỡ, có lần ở một trang web cô có đăng lên “Tôi cưỡng hôn nam sinh mình thầm mến thì nên làm cái gì bây giờ”, qua một ngày nhìn lại, bên trong chỉ có duy nhất một bình luận: “Xin hỏi bạn cũng là nam sao?”.

Lúc Lục Tri Hiểu nhìn thấy, cười đến nước mắt đều rơi xuống.

Mẹ bưng một mẻ bánh hoa quế đẩy cửa đi đến, thấy hai đứa nhỏ đang nháo, chỉ nói, “Đừng chỉ biết cấm đầu vào máy tính hoài, giúp cô quản việc học tập Kiều Tịch đi kìa.”

“Vâng ạ.”

Ngày sau đó Lục Tri Hiểu đặc biệt nghiêm túc hỏi Kiều Tịch, “Tại sao phải là Lâm Tư Vi.”

Kiều Tịch ấp ấp úng úng nói không nên lời đến.

“Dáng dấp đẹp?”

Kiều Tịch lắc đầu.

“Khí chất xuất chúng?”

Kiều Tịch lại lắc đầu.

Kiều Tịch bị ép hỏi đến phát điên, cô kéo cánh tay Lục Tri Hiểu, đột nhiên hung hăng nói với cậu ta, “Nói chung là loài người cầm thú như cậu không thể hiểu được...”

“Này... Làm người thì đừng công kích người khác thậm tệ đến thế chứ.”

Rốt cuộc mọi chuyện bắt đầu là như thế này.

_

Vào ngày đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh trung học, Kiều Tịch bị sốt đến ba mươi chín độ, ngày hôm sau thi tiếng Anh vậy mà cô lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh lại đã là nửa tiếng sau, Kiều Tịch được chọn ngẫu nhiên theo xác suất, và đương nhiên điểm tiếng Anh của cô cũng nằm trong số mười người đứng cuối lớp. Kiều Tịch vì thế bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến phòng làm việc nói chuyện: “Nghe nói điểm thi giữa học kỳ của em cũng không tệ, nhưng thi tuyển sinh lại đạt điểm thấp đến như thế, không hiểu sao em có thể đứng hạng 53 toàn thành phố nữa.”

“Vâng, đúng vậy.” Kiều Tịch cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, đột nhiên nghĩ tới cái gì mới kịp kịp phản ứng, “Thầy giáo, em không không phải không chú ý nghe giảng, trước đây em rất nghiêm túc, thi cử đều dùng tài liệu thật mà.”

Lâm Tư Vi ở một bên giúp chỉnh lý tư liệu nghe nói như thế, nhẹ giọng cười.

Kiều Tịch cảm giác có chút không ngượng ngùng. Lúc cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc, cô nâng tầm mắt vừa vặn nhìn thấy cằm của anh. Lại nhìn lên thấy vòng cung cánh môi ôn hòa, đôi mắt khá được, như mặt hồ yên lặng không gió, chỉ là ánh mắt có chút lạnh, miễn cưỡng coi như là một thằng nhóc đẹp trai đi.

Cô âm thầm hoa si, đột nhiên người bên cạnh quay đầu lại, nói với cô, “Rất hồng.”

“Hả?”

“Tớ nói mặt của cậu.” Sau đó cậu ta bước đi nhanh bỏ Kiều Tịch ở tít đằng sau.

Thật đúng là kiêu ngạo.

Còn vì sao lại ngồi chung bàn cũng là một việc cực kỳ vi diệu. Giáo viên chủ nhiệm nói để đảm bảo công bằng nên chơi trò bốc thăm sắp xếp chỗ, thế là cô cùng Lâm Tư Vi chẳng biết bốc như nào mà lại ngồi chung với nhau.

Chẳng biết anh ta là loại người gì nữa.

Bình thường lạnh nhưng khối băng, vừa lễ phép lại vừa xa cách, cho dù bị người chủ động bắt chuyện cũng không thấy được có bao nhiêu nhiệt tình. Nhưng thường xuyên lo chuyện bao đồng — phát âm sai từ cũng xen vào, đề mục bản thân không làm cũng xen vào, ngay cả chuyện Kiều Tịch đem cửu liên hoàn* chơi hơn nữa tiết học cũng muốn quản, sau khi hết tiết, tên kia chưa được đồng ý liền đem cửu liên hoàn cầm, một bên ngăn Kiều Tịch lại một bên cố giải rồi nói, “Có lẽ là chơi như vậy...”

*Trò chơi Cửu liên hoàn là đỉnh cao của các trò giải móc khóa IQ, rèn luyện tính kiên nhẫn, quan sát và phân tích. Mục đích của trò chơi này là bạn phải giải thoát cho chiếc thanh dài ở giữa bị khóa lại bởi 9 vòng tròn liên tiếp.

Làm ơn, tôi có hỏi anh cách chơi như thế nào à.

Quan hệ của hai người tiến thêm một bước là sau kỳ thi hàng tháng đầu tiên.

Kết quả bài thi được phát ra, tên Lâm Tư Vi cao cao tại thượng vẫn như cũ được xếp hạng ở phía trước, mình và tên của anh lại cách nhau hơn hai trăm hạng. Cô nghĩ tới lần trước chính mình còn cùng thay chủ nhiệm cam đoan lời thề son sắt, cuộc thi lần này nhất định phát huy tốt, khuôn mặt đột nhiên hơi nóng lên. Bên tai dường như có tiếng người nghị luận, ” Tôi nghe nói rằng bài thi tuyển sinh cũng tệ như bài thi lần này.” “Nhưng thi tuyển sinh vẫn nằm trong top 100 toàn thành phố, rõ ràng là đi cửa sau.” “Xem ra nhân phẩm không được tốt lắm đâu.”

Là đang nói mình sao.

Lúc tan học, một mình ngồi ở bàn học viết đề, trong phòng học vắng vẻ, học sinh trực nhật đóng lại hết cửa sổ cũng liền đi về. Kiều Tịch gục đầu xuống, có chút muốn khóc.

Cuối cùng đột ngột có tiếng nói cắt ngang sự bi thương của cô, “Giờ này sao còn chưa về nhà?”

Cô không nói gì.

“Khóc?”

“Tôi không có.”

Kiều Tịch ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ tuyệt vọng mở to như thể cô muốn chứng minh điều gì đó. Lâm Tư Vi lặng lẽ đứng trước mặt cô, mặt trời cùng ánh nắng hoàng hôn chiếu rọi vào mắt anh, cô chợt nhận ra rằng đôi mắt anh cũng có nhiệt độ,  không nóng rực, nhưng lại có thể làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.