Điều Nhỏ Bé Dịu Dàng Nhất

Chương 5



Kiều Tịch từ khi đó bắt đầu quyết tâm cất giấu tình cảm thiếu nữ của chính mình đi, tiếp tục cùng Lâm Tư Vi duy trì quan hệ tình bạn thuần khiết. Cố gắng chịu đựng sự dịu dàng ngoài ý muốn của đối phương, còn phải cố gắng ở trong lòng thôi miên chính mình: Một tên thèm đòn lại còn cho mình là lỗ rúng của vũ trụ thì có gì tốt chứ; mỗi ngày luôn sạch sẽ như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy bản thân mình giống con gái lắm à; bàn học so với nữ sinh còn chỉnh tề hơn, đúng là làm người ta tức cái lòng ngực. Chỉ ngẫu nhiên lắm dưới tình huống không tự chủ được mới hoa si một hồi: Thực ra góc nghiêng cũng rất đẹp mắt; chơi xong một trận bóng rổ trên người tỏa ra mùi mồ nhè nhẹ cũng rất đàn ông; không phải chứ, tên kia còn biết nấu ăn, bề ngoài băng sơn quanh năm thì ra là dùng để che giấu bản tính nữ công gia chánh của bản thân anh ta.

Thật tốn nhiều sức lực, mới đem tình cảm của mình tất giấu sâu trong tận trong lòng

Đã hơn một năm kể từ thời điểm nước sôi lửa bỏng kia, vốn cho là phải quy quy củ củ ngậm ngùi trải qua ba năm cấp ba của chính mình, rồi khi về già lại nhớ đến mối tình đầu này, không ngờ một đêm uống quá chén,vậy mà làm cho cô công phá như thế.

Cách năm ngày kể từ ” Sự kiện cưỡng hôn”, Kiều Tịch cùng Lâm Tư Vi coi nhau như người vô hình.

Tên kia tận lực tránh Kiều Tịch, trong giờ học đụng mặt nhau cũng sẽ làm bộ như không thấy, thậm chí ngay cả tiết thể dục cũng từng bỏ qua cơ hội cùng cô đánh cầu lông, mà quay qua chơi bóng đá.Cô cùng anh mặc dù sinh hoạt cùng một không gian, nhưng lại cách nhau một lớp thủy tinh vô hình.

Sau đó chuyện theo dõi cũng rất ngẫu nhiên.

Tan học, đi được một đoạn đường mới phát hiện Lâm Tư Vi đang ở phía trước cách chừng mười thước. Đã sắp vào mùa đông, nhưng nam sinh trước mặt vẫn mặc áo sơ mi rất mỏng, bộ dáng cao gầy. Kiều Tịch không biết ma xui quỷ khiến như thế nào liền theo phía sau anh, vô thức liền đi qua hướng nhà của mình. Nam sinh lúc này đột nhiên quay đầu lại, làm cô giật mình nhảy lên một cái, đành phải vội vội vàng vàng xoay người trốn ở sau lưng buồng điện thoại bên cạnh.

Lúc thò đầu ra nhìn, thì thấy anh đã xoay người tiến vào một ngõ nhỏ. Kiều Tịch hơi do dự một lúc, mới đi theo.

Đầu ngõ nhỏ là một hiệu sách, không có bảng hiệu, trước cửa có một con mèo lười biếng nằm đó. Bên trong, tủ sách thưa thớt có một ít học sinh đang đứng. Xa xa thấy Lâm Tư Vi ở ngăn cao nhất lấy một quyển sách, ánh mắt chuyên chú ở phía trên, môi hơi nhếch lên.

Một tia nắng rơi trên người của anh, khiến cho khoảng thời gian này cũng trở nên nhu hòa.

Đột nhiên bên tai có một tiếng nói:”Này! Chị đang nhìn cái gì?”

Kiều Tịch quay đầu lại nhìn ba nữ sinh thấp hơn mình nửa cái đầu ở trước mặt, họ mặc đồng phục học sinh cấp hai,bộ dáng hùng hổ. Cô có chút nghi hoặc, “Sao, thế nào?”

Nữ sinh đứng giữa chống tay lên eo, “Chúng tôi vừa theo liền bắt đầu chú ý chị. Chị vẫn len lén theo anh Tư Vi là có ý gì, biến thái à?”

“Hả?” Anh Tư Vi?

Bên cạnh phụ họa nói, “Tôi đã hỏi thăm qua, chị chính là bà cô già lần trước làm ‘Loại chuyện đó’ với anh ấy? Tôi cảnh cáo chị, sau này cách anh ấy xa một chút, bằng không chúng tôi sẽ chỉnh đốn lại chị cho xem.”

“Đúng đúng, sẽ phải chỉnh đốn chị, chúng tôi là những thiếu nữ bất lương!”

Kiều Tịch chỉ vì ba chữ ” Bà cô già” mà có chút tổn thương, một lát sau mới kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì ra những cô gái này là vì thần tượng của mình mà phải cảnh cáo một nữ sinh yếu đuối như cô. Cô dừng một chút, nói, “Ừ, được.”

Đối phương có chút ngoài ý muốn, một bộ dáng không cam lòng, “Chị phải viết xuống giấy cam đoan mới được.”

Kiều Tịch muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy nữ sinh bên cạnh hướng phía sau cô gọi, ” Anh Tư Vi!”

Cô phản xạ quay đầu, sau đó chống lại cặp mắt không thấy đáy của nam sinh. Kiều Tịch xấu hổ đỏ mặt lên, nén nửa ngày, mới dùng giọng đứt quãng nói ra bốn chữ “Trùng hợp thế.”

Kiều Tịch nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào.

” Bà cô già biến thái này len lén theo dõi anh đấy, cũng không biết còn muốn đối với anh làm ra chuyện không tốt gì, may mắn chúng em đúng lúc ngăn cản, còn như lần trước, chị ta vậy mà...” Nữ sinh một bộ dáng đầy căm phẫn.

Lâm Tư Vi chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó dùng giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ hướng nữ sinh đối diện nói, “Tại sao cần phải tính toán, căn bản là người xa lạ đâu có quan hệ gì.”

Kiều Tịch chỉ cảm thấy không khí trong nháy mắt này như ngừng lại.

Người xa lạ, thì ra từ trước tới giờ, đây chính là định nghĩa của anh ta đối với mình à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.