Âu Dương Thống đang cùng Đường Toàn nói chuyện thì tiếng còi đồng lại lanh lảnh vang lên rất gắt gao khắp cõi đồng hoang. Vô số đại hán cả bốn mặt, đánh ập vào. Âu Dương Thống thấy vậy không khỏi chột dạ vì lần này thanh thế bên địch lớn hơn lúc trước nhiều.
Tất cả tám đội có đến hai trăm người phân làm tám đội chia giữ tám phương.
Đao lớn giáo dài, bạch quang lóe mắt.
Âu Dương Thống đột nhiên gầm lên một tiếng dài khác nào tiếng cọp rống vang dội đến tận trời xanh, lấn áp cả tiếng còi đồng.
Phí Công Lượng mở to mắt nhìn khắp bốn phía một lượt cũng không khỏi thộn mặt ra. Công lực lão đã thâm hậu lại được uống một viên Hoài linh đơn của Âu Dương Thống và nghĩ ngợi một lúc, tinh thần phục hồi lại như cũ. Lão buông một tiếng cười gằn lên tiếng:
– Tốt lắm! Bữa nay chúng ta tha hồ mà giết cho sướng tay!
Lão băng mình nhảy ra, chạy như bay đến bên trận pháp của Bát Anh, cúi xuống đất lượm một cây trường mâu và một thanh đơn đao vung cản đường oai phong lẫm liệt.
Âu Dương Thống vội chạy theo hỏi:
– Phí huynh mạnh rồi ư?
Phí Công Lượng nghiêng đầu đáp:
– Được Bang chúa quan tâm cho uống thuốc thương thế thuộc hạ đã hoàn toàn bình phục.
Bỗng thấy Thượng Quan Kỳ đứng dậy, tay cầm trường kiếm, chạy ra phía ngoài mặt trận. Chớp mắt chàng đã đến nơi, tay mặt vẫn cầm kiếm, tay trái lượm thêm cây trường mâu.
Âu Dương Thống thấy tình thế đại cuộc không ra đánh không xong, liền cúi xuống đất lượm một thanh đại đao. Những đao lớn giáo dài của các đại hán võ trang bên Cổn Long Vương bị độc tiễn của Đường Toàn bắn chết rất nhiều, còn bỏ tại đó.
Đột nhiên Đường Toàn lại lên tiếng:
– Các vị hãy tránh ra, duy trì thực lực đi chuẩn bị một trận quyết chiến với Cổn Long Vương và bốn gã hầu tước dưới trướng y bây giờ. Các vị động thủ ra tranh đấu với bọn này, hao phí sức lực thật là đáng tiếc!
Âu Dương Thống biết ông đã trù tính kế hoạch đối địch, liền cất tiếng nói tiếp:
– Các vị hãy tạm lui về phía sau xe kia!
Rồi ông tự mình lui về trước.
Thiết Mộc đại sư cùng Phí Công Lượng nhất tề theo sau ông. Chớp mắt cường địch dàn trận từ bốn mặt xông vào như nước chảy.
– Lão thiền sư, xin tha thứ cho tại hạ sắp phạm vào sát giới.
Chưa dứt lời, cường địch xông vào như ong vỡ tổ.
Bỗng trong xe vang lên mấy tiếng đồng la. Đội Bát Anh còn lại năm gã vây bọc xung quanh đột nhiên nằm phục xuống đất.
Lại nghe thấy tiếng lách cách, chiếc xe bắt đầu từ từ chuyển động, một làn khói lờ mờ từ trong xe bắn ra. Tiếp theo là những tiếng huỳnh huỵch không ngớt.
Những đại hán võ trang cả bốn phương tám mặt xông vào đều phải lùi lại hoặc ngã ngửa ra.
Chỉ trong giây phút bọn người xông trận đã bị thương đến quá nửa. Thế công mất hẳn nhuệ khí.
Chiếc xe đang luân chuyển đột nhiên dừng lại, làn khói mờ cũng thôi không bắn ra nữa.
Âu Dương Thống đảo mắt nhìn xung quanh một lượt ước lượng người bị tử thương lên đến bảy tám chục. Ông bất giác thở dài nói:
– Tại hạ dấn thân vào chốn giang hồ mười năm nay, trải qua trăm trận mà chưa có lần nào số người bị tử thương thảm khốc như lần này!
Từ trong xe tiếng Đường Toàn lại vọng ra:
– Cổn Long Vương đã chuẩn bị dùng dược vật để kiềm chế mấy tay cao thủ rồi dốc toàn lực tấn công. Y chờ cho các vị kiệt lực rồi mới phái những tay cao thủ ra hiệp lực tấn công, định chỉ một trận là tiêu diệt hết bọn tạ..
Ngừng một lát Đường Toàn lại cười nói:
– Nhưng dù sao con người tính toán cũng thua trời. Cổn Long Vương có ngờ đâu Đường mỗ này đã chế ra thứ xe đặc biệt này, sắp đặt những ám khí kịch độc khiến cho những điều y dự tính điều sai hết...
Đột nhiên hồi còi chói tai lại nổi lên, một đội đại hán áo đen khác xông vào.
Âu Dương Thống nhìn ra ước lượng bọn áo đen này chừng trên ba chục người.
Bọn áo đen ngoài binh khí cầm bên tay phải, tay trái mỗi gã đều mang một chiếc lá chắn vuông hai thước.
Phí Công Lượng cười lạt nói:
– Bọn họ chuẩn bị khá hoàn hảo đấy.
Nói xong cúi xuống nhặt hết những trường mâu mà bọn đại hán bị tử thương trước còn bỏ lại, xếp để bên mình.
Thiết Mộc đại sư cũng nói:
– Những binh khí này đều có thể dùng để đánh giặc, bỏ lại đây kể cũng đáng tiếc.
Nói rồi nhà sư cũng cúi xuống thu nhặt lại.
Âu Dương Thống, Thượng Quan Kỳ, Chu Đại Chí đều ra tay. Chỉ trong khoảnh khắc, bao nhiêu khí giới của võ trang bỏ lại đều lượm hết, để chung quanh xe.
Từ lúc bọn Bát Anh bị thương ba người trong trận bát quái, chỉ còn lại Ngũ Anh. Trận bát quái được biến thành trận Lưỡng nghi tứ tượng để cự địch. Phạm vi này thu hẹp lại cho dễ bề cấm cự. Chiếc xe ngựa của Đường Toàn vẫn đặt ở trung tâm điểm. Bao nhiêu khí giới bên địch bỏ lại đều xếp cả chung quanh xe.
Phí Công Lượng nhìn thây chết ngổn ngang bất giác thở dài nói:
– Trên chốn giang hồ người ta thường đồn đại về Đường tiên sinh, tại hạ trước vẫn chưa tin. Bữa nay chính mắt trông thấy thì quá nhiên tài trí tiên sinh còn giỏi hơn lời đồn nhiều. Những xác chết nằm đây, lúc sinh thời ít ra cũng mất mười mấy năm rèn luyện tân khổ mới thành được bản lãnh này. Tuy võ công họ có kẻ hơn người kém, nhưng họ có sức gượng nổi cũng cứng, có đủ tải nhảy ngựa cướp cờ, thì bất luận hạng võ công cao cường đến bậc nảo cũng không thể trong khoảnh khắc mả giết hết được. Trời ơi! Đường tiên sinh sức trói gà không chặt mà có thể trông vào cơ quan biến hóa một cỗ xe mà giết hàng trăm kẻ địch một cách rất mau lẹ, khiến cho Phí mỗ phải phục sát đất!
Thiết Mộc đại sư nói:
– A di đà phật. Bần tăng mong rằng Cổn Long Vương nẩy chút thiện tâm, đừng xua thuộc hạ đi vào thí mạng nữa...
Âu Dương Thống đột nhiên cầm một cây trường mâu cười nói:
– Đại sư mở lòng từ bi, nhưng rất tiếc Cổn Long Vương bản lĩnh hiếu sát. Cứ tình thế lúc này chi còn cách giết người để chống lại hành động đa sát của y.
Nói xong vung tay phải ra, cây trường mâu từ từ phóng vào bọn áo đen. Gã đi đầu thấy cây trường mâu liệng tới, gã không né tránh giơ lá chắn lên đỡ.
Chiếc lá này không biết làm bằng gì mà kiên cố lạ thường.
Tuy Âu Dương Thống mạnh là thế, mũi mâu lại sắc nhọn đâm không thủng.
Những gã áo đen bị Âu Dương Thống liệng giáo lại rung lên phải lùi lại phía sau.
Thượng Quan Kỳ quay lại nhìn Âu Dương Thống nói:
– Âu Dương Bang chúa? Bọn áo đen này đâu ở trong đội thị vệ dưới trướng Cổn Long Vương. Nếu bắt sống một hai gã thì có thể điều tra những việc bí mật của y.
Thiết Mộc đại sư nói:
– Bọn thuộc hạ Cổn Long Vương đều bị thuốc mê, làm thế nào mà điều tra được?
Thượng Quan Kỳ nói:
– Người trong đội thị vệ áo đen đều có trách nhiệm bảo vệ Vương phủ, nên cần phải có tinh thần tỉnh táo. Giả tỉ chúng có phải uống thuốc nhưng số lượng cũng không nhiều đâu.
Phí Công Lượng nói:
– Thượng Quan huynh nói phải đó! Ta chỉ cần bắt sống một hai tên về tra hỏi, ít ra cũng biết thêm một hai phần về bên định.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Tại hạ xin đi bắt sống một tên mang về.
Nói xong tra kiếm vào bao, tiện tay lượm một cây trường mâu chạy đi.
Phí Công Lượng quay lại nhìn Âu Dương Thống nói:
– Thiếu niên này tuy bản lĩnh cao cường, nhưng mình chàng dốc lực cũng có nhiều điều bất tiện, để thuộc hạ đi giúp chàng một tay.
Âu Dương Thống nói:
– Hai vị nên cẩn thận.
Phí Công Lượng rút một cây Đại phá đao theo sát Thượng Quan Kỳ.
Bọn áo đen cầm lá chắn thấy hai người đang đi tới liền dừng chân lại.
Bỗng nghe một khúc nhạc du dương vọng lại.
Giữa chốn chiến trường đao kiếm như rừng, đằng đằng sát khí, bỗng nhiên nổi lên một khúc nhạc êm đềm bất giác khiến cho tâm thần mọi người thư thái lại một chút.
Mọi người ngoảnh đầu nhìn thì thấy một cỗ kiệu trắng nhỏ từ từ đi đến. Bốn ả thị tì đeo kiếm hộ vệ trước sau.
Một đội đàn sáo âm nhạc theo sau kiệu. Bọn áo đen cầm lá chắn đột nhiên tránh sang bên để mở một lối đi:
Cỗ kiệu bạch này đi xuyên qua đội thị vệ áo đen thẳng về phía trước.
Thượng Quan Kỳ vung trường mâu lên lớn tiếng quát:
– Dừng lại ngay.
Bốn ả thị tỳ đều rút kiếm ra khỏi vỏ. Thượng Quan Kỳ quay lại nhìn Âu Dương Thống hỏi:
– Bây giờ nên làm thế nào?
Bốn ả thị tỳ rút kiếm ra hộ vệ cho chủ ngồi trên kiệu, ngang nhiên tiến lên đến trước mũi giáo Thượng Quan Kỳ. Nếu chàng không phóng ra, tất nhiên phải lùi lại.
Bốn ả thị tỳ này, ả nào cũng mặt mũi xinh tươi. Thanh bảo kiếm cầm trong tay so với thứ kiếm thường thì ngắn hơn nhiều. Cứ trông mấy ả dáng người tha thướt thì chỉ đâm một giáo là chết ngay.
Thượng Quan Kỳ ngần ngừ chưa biết làm thế nào, Phí Công Lượng cười lại một tiếng quát lên:
– Cổn Long Vương rất nhiều quỷ kế, chớ mắc lừa y.
Nói xong phóng trường mâu ra. Ả thị tỳ xinh đẹp giơ kiếm lên gạt mũi mâu ra.
Phí Công Lượng nghĩ thầm:
Con này muốn tự chuốc lấy cái đau khổ hay sao?
Cây trường mâu của ta đã nặng lại cứng, thanh bảo kiếm của mi phòng chống lại được chăng.
Phí Công Lượng còn đang nghĩ ngợi thì thanh bảo kiếm đã chạm vào cây trường mâu. Thật là một sự mà Phí Công Lượng không ngờ tới:
Cây trường mâu của mình vừa chạm vào đoản kiếm của đối phương, lập tức lão thấy một luồng kình lực ghê gớm gạt được mũi mâu của mình qua một bên. Lão không khỏi giật mình.
Thượng Quan Kỳ vung kiếm lên lớn tiếng quát:
– Hãy dừng lại ngay! Nếu không nghe lời thì đừng trách ta vô lễ.
Nguyên ả thị tỳ bên phải gạt được cây trường mâu của Phí Công Lượng sang bên rồi, ả đột nhiên xông về phía trước bốn năm bước. Thượng Quan Kỳ đã gần địch quá mà mũi trường mâu trong tay mình lại quá dài, khó bề hoạt động.
Cỗ kiệu bạch đột nhiên dừng lại, chỉ còn cánh quần hào mấy bước. Hai người đàn bà khỏe mạnh khiêng kiệu, đặt kiệu xuống xong, lập tức lùi lại phía sau.
Mấy vị cô nương lớn mặt này, tựa hồ như không coi bản lãnh tuyệt luân của Âu Dương Thống vào đâu, cứ ngang nhiên như không có ai, mà cũng không cần phòng bị chi cả. Hai nữ tỳ áo xanh đi trước lại vén rèm kiệu lên.
Một người đàn bà toàn thân áo đen, mặt phủ khăn sa từ từ bước ra. Tay bà ta không cầm binh khí mà quần chùng lượt thượt đắp kín cả gót chân. Trừ hai bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn, toàn thân che kín bằng lụa đen, không trông thấy gì nữa.
Âu Dương Thống chú ý nhìn thấy thiếu phụ có vẻ ung dung tựa hồ không ai dám đụng đến mình. Thượng Quan Kỳ tuổi trẻ nóng nảy thấy thiếu phụ đủng đỉnh tiến lại thì lộ vẻ tức giận, cầm thanh kiếm vung lên đâm một cái, ánh hào quang lướt bên mình thiếu phụ. Chàng hô lên:
– Đứng lại!
Thiếu phụ áo đen dường như bị ánh kiếm của Thượng Quan Kỳ bức bách liền dừng lại, lạnh lùng cất tiếng hỏi:
– Xung quanh đây vô số xác chết phải chăng bọn ngươi hạ sát?
Thượng Quan Kỳ hỏi lại:
– Bọn ta giết thì đã sao?
Thiếu phụ áo đen nói bằng một giọng sắc bén:
– Giết người thì phải thường mạng...
Rồi mụ lại cười khanh khách nói tiếp:
– Cổn Long Vương tuy độc ác nhưng chưa bao giờ một lúc giết hàng bấy nhiêu người!
Thượng Quan Kỳ nói:
– Trên chiến trường tránh sao khỏi nạn chết chóc. Nếu Cổn Long Vương mà có lòng từ thiện thì đã không xua bọn thuộc hạ mà y đã cho uống thuốc mê đến đây để chịu chết...
Thượng Quan Kỳ chưa nói hết thì thiếu phụ đã ngắt lời:.
– Ta nhận thấy trong một lúc các ngươi đã dám giết bấy nhiêu người là quá tàn nhẫn rồi.
Nói xong cất bước tiến lên.
Thượng Quan kỳ lại nói:
– Đứng lại ngay!
Chàng không muốn đánh bị thương một người đàn bà, nhưng mụ cứ xông lại, nếu thanh bảo kiếm trong tay không phóng ra thì chỉ còn cách cầm ngang để chắn lối đi. Chàng tức giận quát mắng om sòm.
Thiếu phụ áo đen giả vờ như không nghe thấy gì, vẫn từ từ tiến bước.
Thượng Quan Kỳ bị mụ ép đến gần mình, đành phải lui lại mấy bước. Chàng lên ruột không nhịn được, thốt nhiên phóng kiếm đâm vào trước ngực mụ.
Thiếu phụ áo đen từ lúc xuống kiệu đến giờ đi đứng vẫn ung dung, khác nào một trang thục nữ yểu điệu.
Thượng Quan Kỳ phóng kiếm ra rồi, trong lòng rất là áy náy. Chàng nghĩ thầm:
“Nếu chẳng may mà mụ này bị thương về nhát kiếm của ta thì thật là một việc rất đáng hối hận”.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ đột nhiên thấy cổ tay mình tê buốt, thì ra mấy ngón tay nhỏ nhắn của thiếu phụ đã nắm được cổ tay phải chàng đang cầm kiếm.
Thượng Quan Kỳ không ngờ thủ pháp thiếu phụ áo đen lại kỳ tuyệt đến thế.
Chàng không khỏi giựt mình ngấm ngầm vận động chân khí chuẩn bị đoạt lại thanh kiếm. Một mặt chàng buông cây trường mâu ở trong tay trái xuống để chuẩn bị đánh lại.
Thượng Quan Kỳ cảm thấy năm ngón tay thiếu phụ xiết chặt dần vào, khiến cho huyết chạy ngược chiều vào trong nội phủ. Năm đầu ngón tay chàng tê nhức khó bề giữ kiếm được nữa.
Thiếu phụ áo đen cười gằn nói:
– Nếu ngươi không buông thanh trường kiếm ra thì những mạch máu chạy.
vào trái tim sẽ bị trọng thương.
Vừa nói vừa giựt mạnh cướp lấy thanh trường kiếm.
Thượng Quan Kỳ quát lên một tiếng, tay trái ra chiêu Khởi Phụng Đằng Giao đánh mạnh vào trước ngực đối phương.
Thiếu phụ áo đen dường như không tưởng đến tay phải Thượng Quan Kỳ đã bị nắm giữ huyệt đạo mà còn sức mạnh đến thế! Thiếu phụ suýt nữa bị trúng quyền, tấm thân mềm mại vội né sang bên bước xéo đi nửa bước, vừa tránh khỏi đòn quyền của đối phương.
Thượng Quan Kỳ đánh một quyền không trúng, huyết mạch lại bị xiết chặt thêm, toàn thân nội lực mất hết.
Nguyên thiếu phụ áo đen nhận ra thế quyền của đối phương rất mãnh liệt nên mụ xiết chặt thêm mạch huyệt của chàng.
Phí Công Lượng quát lên một tiếng, vung trường mâu lên đâm thẳng vào ngực thiếu phụ áo đen.
Hai ả tiểu tỳ giơ kiếm lên đánh xéo vào cây trường mâu của Phí Công Lượng.
Phí Công Lượng đã một lần khốn đốn vì bị người vung kiếm lên gạt trường mâu, nên lần này lão không dám sơ hở, ngầm vận nội lực để tăng gia sức đè ép của cây trường mâu. Lão yên trí rằng dù đòn này chưa đánh cho hai ả thị nữ bị thương thì ít ra cũng hất được hai thanh bảo kiếm tung đi.
Dè đâu sự thực lại khác hẳn với ý nghĩ của Phí Công Lượng:
cây trường mâu lại bị hai thanh trường kiếm gạt ra như không. Kiếm của hai thị nữ dường như có một nội lực rất mạnh và xảo diệu vô cùng.
Cây trường mâu vừa chạm vào kiếm thì dường như nội lực bị mất hết sức đè ép, rồi bị gạt ra một cách rất dễ dàng.
Hai thị nữ gạt được cây trường mâu trong tay Phí Công Lượng ra rồi lập tức tiến sát lại vung đôi kiếm lên chia ra đánh vào trước ngực và vai đối phương.
Hai thị nữ đã sát vào gần mà cây trường mâu của Phí Công Lượng lại quá dài, thi triển rất là bất tiện, lão đành phải lùi lại bốn bước. Hai thị nữ rượt theo như bóng với hình.
Thiết Mộc đại sư niệm Phật hiệu, vung đại đao chém tạt ngang.
Hai thị nữ thấy thế đao chém lại vù vù như gió, không dám giơ kiếm lên gạt, đều lùi lại.
Phí Công Lượng thừa cơ múa tít cây trường mâu phát ra một luồng hào quang đâm vào hai thị nữ. Lão đã biết bản lĩnh hai ả này không phải tầm thường nên dùng toàn lực ra đòn, không dè dặt chút nào nữa.
Cây trường mâu trong tay Phí Công Lượng mỗi lúc một mạnh thêm, ánh mâu lấp loáng hoa mắt.
Hai thị nữ bị lùi ra xa hơn trượng và bị chặn đứng không tiến vào được nữa.
Lúc này, bọn áo đen cầm lá chắn tụ tập mỗi lúc một đông, có đến sáu bảy mươi người.
Bọn Ngũ Anh thừa cơ bên địch hoãn chiến được một lúc, vận khí nghỉ ngơi.
Thời gian ngắn ngủi này đối với Ngũ Anh rất là bổ ích vì từ lúc nhập trận tới giờ, bọn chúng chưa được giây phút nào ngừng tay.
Ngũ Anh sau khi nghỉ ngơi một lúc, giở lương khô ra ăn được một chút, tinh thần lại thấy phấn khởi. Âu Dương Thống lặng lẽ đến bên Thượng Quan Kỳ. Thiếu phụ áo đen kìm chế được Thượng Quan Kỳ rồi cũng không tiến sát thêm nữa. Mụ đưa mắt nhìn bốn phía dường như để tìm kiếm thứ gì.
Âu Dương Thống từ từ giơ chường lên ngấm ngầm vận nội lực và chuẩn bị chụp xuống mấy huyệt đạo trọng yếu trong người thiếu phụ Ông nói:
– Xin phu nhân buông tay!
Thiếu phụ áo đen tựa hồ như không nghe thấy lời Âu Dương Thống, mụ cũng không ngoảnh đầu lại nữa.
Âu Dương Thống nói:
– Chúng ta đã gần nhau không đầy ba thước. Tôi đã tập trung công lực vào đầu ngón tay, chỉ chụp xuống một cái vào các huyệt đạo thì dù phu nhân có bản lãnh cao cường đến đâu cũng không tránh được.
Thiếu phụ áo đen từ từ quay lại, thong thả giơ tay lên, ngón tay vừa tới trước ngực thì đột nhiên điểm vào Âu Dương Thống.
Luồng chỉ phong này phóng ra mãnh liệt dị thường. Âu Dương Thống không ngờ mụ ra tay hiểm độc như vậy. Trước tình thế cấp bách, ông bất đắc dĩ phải vung chưởng lên phản kích.
Hai bên vừa gặp nhau một chiêu, Âu Dương Thống lại ngầm vận công lực chuẩn bị đánh ra nữa, vì chỉ lực của đối phương vừa phóng ra đủ khiến cho sự chuẩn bị từ trước mất hết công hiệu.
Thiếu phụ áo đen sau khi phóng chỉ ra rồi, đột nhiên lên tiếng:
– Ta cứ tưởng trên đời này chỉ một mình Cổn Long Vương là có tính cách tàn nhẫn, không ngờ trên đời còn vô số kẻ tàn ác chẳng kém gì y như bọn ngươi chẳng hạn.
Nói xong, mụ buông tay phải Thượng Quan Kỳ ra rồi từ từ trở gót bỏ đi.
Bốn ả thị tỳ đang đánh nhau với Phí Công Lượng cùng Thiết Mộc đại sư thấy thiếu phụ áo đen ngừng tay, cũng thu trường kiếm về, rồi nhất tề lùi lại phía sau.
Đột nhiên tiếng Đường Toàn ngồi trong xe nói vọng ra:
– Xin phu nhân hãy đình bộ.
Thiếu phụ áo đen khẽ rùng mình, nhưng cũng theo lời dừng bước.
Đường Toàn cất cao giọng nói:
– Chúng tôi bị vây ở đây không đủ đất đứng, phạm vi chỉ còn được vài trượng. Thế mà Cổn Long Vương nghiêm lệnh cho đại quân tiến vào như nước thủy triều. Chúng tôi chỉ còn có hai đường, một là phải giết người, hai là bó tay chịu trói.
Thiếu phụ áo đen từ từ quay mặt lại nói:
– Ngươi nói đúng đó! Trời ơi! Xung quanh đây thây chết như rạ, nom có đến hai trăm xác chết, mà phần lớn thân thể tím bầm, không phải chết vì gươm dao.
Đường Toàn nói:
– Đó là ngân châm thuốc độc.
Bỗng thấy tiếng một thiếu nữ gọi vang lên:
– Mẫu hậu!
Một nữ lang áo trắng chạy lại rất nhanh.
Thượng Quan Kỳ đưa mắt nhìn ra thì người đó chính là Liên Tuyết Kiều vừa lúc này chỉ còn thoi thóp thở. Chàng không ngờ lão áo xanh lại có tài vãn hồi được tính mệnh cho nàng. Mới trong chốc lát mà nội thương của nàng đã khỏi hẳn.
Thiếu phụ áo đen chưa quay đầu lại, tựa hồ mới nghe đã biết là tiếng Liên Tuyết Kiều. Thiếu phụ hỏi:
– Ngươi có phải là Tuyết Kiều đó không?
Liên Tuyết Kiều đã chạy đến trước mặt thiếu phụ áo đen nói:
– Xin mẫu hậu vạn an! Chính thần nhi đây!
Rồi nàng lại phục xuống đất.
Thiếu phụ áo đen đưa tay ra từ từ nâng Liên Tuyết Kiều dậy, hỏi:
– Ta nghe nói ngươi đã phản lại nghĩa phụ, việc đó có thực không?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Nghĩa phụ đã phóng Phụ Cốt Độc Châm vào người thần nhi.
Thiếu phụ áo đen thốt nhiên thở dài đáp:
– Nhìn thây phơi đầy nội, máu chảy thành sông, ta khó lòng nhận cho rõ ai chính là tà trong những cuộc ân oán thị phi chốn võ lâm.
Thiết Mộc đại sư chấp tay nói:
– A di đà phật? Bản ác khó lòng sang ngang. Lão tăng chủ trương lấy việc giết người để ngăn cản bọn sát nhân tàn nhẫn.
Thiếu phụ áo đen khẽ bảo Liên Tuyết Kiều bằng một giọng rất ôn hòa:
– Hài nhi! Con có theo ta về nhà không?
Liên Tuyết Kiều ngần ngừ một lát rồi đáp:
– Thần nhi không muốn trở về nữa.
Thiếu phụ áo đen buông Liên Tuyết Kiều ra nói:
– Mỗi người cô một chí hướng riêng, ta để tùy ý con, không miễn cưỡng làm gì...
Thiếu phụ buồn rầu thở dài nói tiếp:
– Trông cảnh thây chết ngổn ngang đây, ta không muốn khuyên can nghĩa phụ con nữa. Hỡi ôi! Ta biết y đúng là người tàn ác, hai tay đẫm máu tanh hôi, gây nên vô số điều ác nghiệt. Song bọn người ở đây trong một hơi thở đã giết bấy nhiêu người thì cũng chẳng lương thiện gì.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Các vị đây đều là những bậc đại hiệp, chính nhân quân tử đời nay. Các vị bất đắc dĩ phải giết người đến thế này là khổ tâm lắm!....
Nàng đảo mắt nhìn bọn áo đen tay cầm lá chắn bao vây bốn phía nói:
– Mẫu hậu nhìn mà xem. Mẫu hậu chỉ dời khỏi đây một bước thì bọn người áo đen cầm lá chắn kia từ bốn mặt lập tức đánh ập vào. Vậy bọn người bị vây này nếu không hạ độc thủ thì làm sao tự bảo vệ cho mình được.
Thiếu phụ áo đen trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
– Ngươi nói thế cũng phải!
Liên Tuyết Kiều nói:
– Đời nay chỉ còn một mình mẫu hậu là có thể can ngăn được nghĩa phụ khỏi làm điều tàn nhẫn. Chỉ có mẫu hậu nói là phụ vương phải nghe lời, triệt hạ chiến trường này đi, để gỡ tính mạng cho bao nhiêu người.
Trong khi đang nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa rốn rập. Mấy người cưỡi ngựa xông tới.
Người đi đầu mặt trơ như gỗ, chính là Cổn Long Vương. Theo sau y một lão áo đen râu chùng đến rốn, tuổi chừng năm mươi.
Liên Tuyết Kiều vừa thấy Cổn Long Vương, trong lòng đã sợ run khẽ nói với thiếu phụ áo đen:
– Xin mẫu hậu vạn an, thần nhi cáo từ đây!
Nói xong rảo bước lùi về phía sau.
Cổn Long Vương cặp mắt lạnh lùng sâu hoắm nhìn Liên Tuyết Kiều chằm chặp, nhưng mặt không lộ vẻ gì cả. Y lớn tiếng gọi to:
– Đường Toàn! Ngươi thử coi ai đến đây?
Đường Toàn lớn tiếng hỏi:
– Tam sư thúc lâu nay mạnh giỏi đấy à? Tiểu điệt là Đường Toàn ngồi trong thùng xe này xin có lời chào sư thúc.
Lão râu dài lạnh lùng hỏi lại:
– Sao ngươi không ra đây tiếp kiến ta?
Đường Toàn nói:
– Tiểu điệt chắc Tam sư thúc cũng biết rồi, nếu tiểu điệt ra ngoài cái thùng xe này, thì sư huynh đâu có chịu buông tha?
Lão râu dài nghe Đường Toàn nói mấy câu, lửa giận bốc lên nói:
– Thấy bậc tôn trường mà vẫn không xuống xe nghênh tiếp là một đứa dưới mắt không còn có bậc sư trưởng nữa.
Đường Toàn nói:
– Sư thúc nặng lời quá! Tiểu điệt đâu dám thế!
Lão râu đen tức quá gầm lên:
– Mi đã vô lễ, đừng trách ta vô tình.
Nói xong thò tay vào bọc móc ra một viên đạn sắc đỏ nhằm liệng tới xe Đường Toàn.
Âu Dương Thống muốn ra tay ngăn trở, nhưng thấy Đường Toàn gọi lão bằng sư thúc, nên trong lòng do dự. Ông thấy viên đạn sắc đỏ liệng ra kêu veo véo rồi đánh binh một tiếng. Đạn nổ biến thành một khối lửa đỏ ngùn ngụt bốc cháy.
Ngọn lửa này ghê gớm vô cùng tốc độ rất mau, chớp mắt đã cháy lan rộng đến mấy thước vuông.
Âu Dương Thống giật mình nghĩ thầm:
“Thứ ám thí này thật là bá đạo. Nếu liệng trúng ai ngọn lửa cháy lên bùng bùng, người khó lòng thoát chết cháy.
Bây giờ biết tìm cách nào để dập tắt.
Âu Dương Thống còn đang nghĩ ngợi, lão râu dài lại móc trong bọc ra một viên đạn sắc đỏ nữa cầm trong tay.
Ông thấy Đường Toàn ngồi trong xe bằng gỗ mà lửa cháy lên ầm ầm, một bên xe đã bị lửa vây bọc nếu viên đạn này lại ném ra nữa thì nguy mất. Ông liền tiện tay chụp lấy trường mâu ngấm ngầm vận nội lực quát lên một tiếng rồi tiến sát lại, ánh mâu lấp loáng nhắm giữa ngực lão già râu dài phóng tới.
Âu Dương Thống ra tay rất mau, lão râu dài chưa kịp ném đạn ra thì mũi trường mâu đã phóng tới.
Cổn Long Vương đằng hắng một tiếng, tay phải vung ra một cái nhanh như chớp nắm được mũi trường mâu.
Chiêu này mạo hiểm vô cùng, làm rung động cả võ trường. Âu Dương Thống cũng không khỏi kinh khiếp.
Cổn Long Vương nắm chặt mũi trường mâu quát lên:
– Buông tay ra!
Âu Dương Thống nói:
– Chưa chắc ngươi đã giật được!
Vừa nói vừa vận nội lực giữ chắc cây trường mâu.
Cổn Long Vương đột nhiên đẩy về phía trước một cái phóng chân ra đá.
Cái đẩy cùng cái đá này dùng sức rất mạnh. Âu Dương Thống bị đẩy phải lùi lại phía sau hai bước. Ông chưa đứng vững thì chân Cổn Long Vương lại đá tới.
Trong lúc hoang mang, Âu Dương Thống vung chưởng phóng xéo ra.
Cổn Long Vương vội thu chân phải về, đá chân trái ra. Chiêu này gọi là Uyên ương Liên Hoàn Thoái. Chỉ trong nhớp mắt đã đá luôn năm phát, khiến cho Âu Dương Thống phải lùi lại ba bước.
Giữa lúc ấy, Ngũ Anh đã lấy bình nước đeo bên mình ra tưới vào đống lửa.
Ngờ đâu, nước dội vào làm lửa tắt, hết nước lại cháy bùng lên. Dù chỉ còn tàn lửa nhỏ bằng cái cúc, cũng bùng lên được.
Phí Công Lượng rút thanh bảo đao ra xông lại, ra chiêu Hoành Đoạn Vân Sơn chém rất mau vào sau lưng lão râu dài.
Bỗng nghe một tiếng cười gằn, một gã thiếu niên anh tuấn mặc áo lam đứng sau lão râu dài bước ra, tay trái gã cầm cây quạt đập vào thành đại đao của Phí Công Lượng. Gã giơ tay phải lên, đột nhiên một loạt hào quang từ trong tay áo bay ra nhanh như rồng quẫy uốn khúc, vụt đánh vào Phí Công Lượng.
Phí Công Lượng bị ánh hào quang vút tới vội nhảy lùi lại phía sau để tránh.
Gã thiếu niên áo lam rút tay về ánh hào quang đang bay lượn đột nhiên chui vào trong tay áo.
Thượng Quan Kỳ thốt nhiên gầm lên một tiếng, tay phải giơ cao trường kiếm lên.
Chiêu thức này chưa từng thấy trong các phái võ. Quần hào trong trận ai nấy đều hoang mang không hiểu. Chỉ có mình Cổn Long Vương dường như bị chấn động mạnh, chân đá ra chậm lại.
Âu Dương Thống thừa cơ đoạt lại thượng phong, phóng chưởng ra phản kích rồi phóng cước đá liền khiến cho Cổn Long Vương phải lùi lại hai bước.
Cả hai bên, tay phải đều nắm giữ một đầu trường mâu, chỉ đánh bằng tay trái và hai chân. Thế mà chân đá tay đánh vào đâu cũng khiến cho đối phương đều gặp nguy hiểm vô cùng.
Cổn Long Vương đôi mắt lấp loáng, nhìn chầm chập vào Thượng Quan Kỳ.
Vì y phân tâm nhìn chàng mà lỡ mất thượng phong, để Âu Dương Thống chiếm được ưu thế.
Thiếu niên áo lam sau khi đánh lui được Phí Công Lượng, liền đuổi theo rất gấp.
Gã giơ cây quạt lên đánh xéo vào. Phí Công Lượng vung đại đao đánh quật lại bằng chiêu thức Nghinh Phong Đoạn Thảo nhằm chém vào bả vai gã áo lam.
Bỗng thấy Thượng Quan Kỳ từ từ giơ chân trái lên trông tựa hồ như chim ưng giương cánh đang sắp bay lên trên không.
Thiếu niên áo lam đột nhiên gấp quạt lại vội nhảy về sau miệng quát to:
– Phí Công Lượng hãy coi chừng đôi Phi Long Trung Thủ của ta đây!
Gã giơ tay trái lên ánh hào quang từ trong tay áo lại bay vụt ra.
Phí Công Lượng thấy ánh hào quang có lúc bay vòng vèo, có lúc như cây cầu vòng ngang trời. Một khoảng chu vi trong vòng hơn một trượng đều bị ánh hào quang úp chụp xuống. Phí Công Lượng cả kinh, lẩm bẩm:
“Thôi nguy mất rồi?”...
Thốt nhiên một đạo kiếm quang xông tới chạm vào ánh hào quang kia đánh “Choang” một tiếng làm cho ánh hào quang bắn đi nhanh như điện chớp về phía lão râu dài. Cổn Long Vương quát lên một tiếng phóng chưởng ra không gian nhằm đánh trúng kiếm khí.
Luồng chường phong cực kỳ lợi hại phát ra tiếng vo vo.
Âu Dương Thống thừa lúc Cổn Long Vương sơ hở đánh ra một quyền.
Cổn Long Vương không kịp né tránh đành bỏ cây trường mâu ra, nhảy lộn trở về.
Lão râu dài thấy ánh hào quang phóng tới, lão không né tránh, chắp hai tay để trước ngực đứng yên.
Ánh kiếm quang bay tới bị chưởng lực mãnh liệt của Cổn Long Vương ngăn chặn nên đi chậm lại.
Lão râu dài đột nhiên hô lên một tiếng rồi phóng hai chưởng ra cùng một lúc nhằm đánh vào kiếm khí bay tới.
Luồng bạch quang tan đi lộ thân hình Thượng quan Kỳ ra khác nào diều giấy đứt dây quay lông lốc ở trên không mấy vòng rồi rớt xuống phía sau.