Khi hai
chúng tôi về đến nhà thì đã rất muộn, Bạch Lâm mắng Bạch Lộ, nói ngày
mai đã nhập học rồi mà hôm nay còn chơi đến tối khuya thế này. Tôi nói
đỡ em vài câu, Bạch Lâm mới cho qua.
Sáng hôm sau tôi tiễn Bach
Lộ về Thượng Hải, lúc chia tay khó tránh khỏi lưu luyến bồi hồi. Nhưng
về chuyện này, Bạch Lộ rất sợ Bạch Lâm, nên tuy không muốn đi em vẫn
phải về trường đúng ngày.
Bạch Lộ đi rồi, thế giới lại thuộc về
tôi và Bạch Lâm. Thực ra tối qua Bạch Lộ vừa nhắc tới lễ Tình nhân, ngay lập tức tôi nghĩ đến Bạch Lâm. Bạch Lộ nói em muốn đón lễ tình nhân với tôi, nhưng lòng tôi lại chỉ một mực nghĩ chuyện làm thế nào mới có thể
đón lễ tình nhân cùng Bach Lâm. Giờ Bạch Lộ đi rồi, chướng ngại lớn nhất đã giải quyết xong. Tôi quả thực nên suy nghĩ phải làm thế nào để hẹn
Bạch Lâm ra ngoài vào lễ Tình nhân…
Buổi tối tôi và Bạch Lâm
thường ở nhà không đi đâu, ăn xong bữa tối, chúng tôi ai về phòng người
nấy. Tuy tôi ở trong phòng mình nhưng con tim lại đã chạy tót sang bên
Bạch Lâm. Ngày mai là lễ Tình nhân rồi, tôi nên hẹn Bạch Lâm thế nào
đây?
Hẹn Bạch Lâm là chuyện không hề đơn giản, càng phức tạp hơn
là tôi còn định hẹn nàng vào đúng lễ Tình nhân. Tuy thời gian này Bạch
Lâm đối với tôi khá tốt, nhưng quan hệ giữa chúng tôi vẫn nửa xa nửa gần như trước. Tôi hẹn nàng thế này, liệu nàng có nể mặt tôi không? (Nếu
như đổi lại là Bạch Lộ, nhất định em sẽ chủ động hẹn tôi. Ngay cả nếu có là Tưởng Nam thì chắc hẳn chị cũng sẽ không làm tôi thất vọng. Chỉ một
mình Bạch Lâm khiến tôi rối bời nhường này!)
Suy nghĩ cân nhắc
hồi lâu mới xem như có chút kế hoạch. Tôi lập tức cầm lấy điện thoại,
gọi vào số Bạch Lâm. Mãi sau, đầu dây bên kia mới vang lên tiếng Bạch
Lâm ngạc nhiên: “Tiểu Triệu? Không phải cậu đang ở nhà à?”
“Ừ. Tôi đang ở nhà!”
“Thế sao còn gọi điện thoại cho tôi?”
Tôi không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi: “Tối mai chị có bận gì không?”
“Sao cơ?” Có vẻ nàng sững người, chắc đã bị lời đề nghị đột ngột của tôi làm cho rối trí, mãi lâu sau, nàng mới nói ”Không bận gì.”
Hỏi Bạch
Lâm tối mai có bận gì không mà tôi căng thẳng thót tim, chỉ sợ nàng sẽ
nói bận. Rồi khoảnh khắc nàng nói không bận gì, tim tôi càng đập dữ dội
hơn. Nhưng đó là vì kích động. Giọng Bạch Lâm vô cùng bình thường, nàng
không hề nhớ ra mai là ngày gì, cũng có thể nàng hoàn toàn không biết
tôi hỏi nàng như vậy là bởi muốn hẹn hò với nàng. Nhưng dù có vì lý do
gì đi nữa, trái tim nhỏ bé của tôi vẫn bị ba từ đơn giản đó treo lên
chín tầng mây.
Tôi cố lấy lại bình tĩnh rồi nói, giọng hết sức
nghiêm túc: “Là thế này, Bạch Lâm, lâu nay tôi đều ăn cơm nhà chị, tuy
mỗi tháng chị đều thu của tôi năm mươi tệ, nhưng tôi biết số tiền đó
chắc chắn không đủ được! Vì thế… vì thế... tối mai tôi muốn mời chị một
bữa cơm… coi như… như là cảm ơn...”
Tôi nói, trống ngực đánh
thình thình. Đầu bên kia, Bạch Lâm chắc sẽ không nghe thấy tiếng tim tôi đập chứ? Đột nhiên tôi cảm thấy bản thân quá vô dụng, ngay đến hẹn
người mình thích đi ăn một bữa mà cũng căng thẳng quá thế này.
“Không cần đâu!” Bạch Lâm nói: “Tôi đã lấy tiền của cậu rồi! Hơn nữa, lần
trước nếu không có cậu thì Bạch Lộ đã... Không đáng gì đâu, cậu đừng
khách sáo thế…”
Trời! Tôi thật không hiểu Bạch Lâm đang giả ngây
giả ngô gì, lẽ nào nàng không biết mai là ngày gì? Chẳng lẽ nàng không
nghe ra ẩn ý trong lời nói của tôi? Hừ hừ, nàng biết giả ngốc thì tôi
đây cũng biết. Hai chúng ta cứ cùng nhau giả ngốc đến cùng đi!
“Sao có thể nói thế được!” tôi nói, “Chuyện nào ra chuyện ấy! Chuyện Tiểu Lộ lần đó tôi nghĩ có là ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ, chị không cần phải bận lòng thế đâu. Giờ ngày nào tôi cũng ở nhà chị ăn nhà chị, quả thật cũng thấy hơi ngại… Ngày mai chị đã không bận gì thì cùng tôi ăn một bữa cơm đi!” Nói xong rồi tôi mới thấy quá đỗi buồn cười, bà nó chứ, cuộc điện
thoại hò hẹn lễ tình nhân của tôi thật chẳng có chút tình ý gì cả!
Tôi không dám nghĩ đến thái độ của Bạch Lâm lúc này. Nếu như nàng thực sự
không biết tôi đang muốn hẹn hò nàng trong ngày lễ tình nhân, thì chắc
mấy lời ngốc nghếch của tôi ban nãy, đến một vạn phần trăm là không thể
khiến nàng rung động.
Đầu dây bên kia, Bạch Lâm im lặng, tôi thấy nàng không nói gì bèn tiếp tục: “Chị không nói gì coi như là đồng ý đấy nhé, vậy thì tối mai tan làm xong chúng ta gặp nhau, đi đâu ăn do chị
quyết định, được không?” Nói xong tôi đợi mãi lúc lâu nữa mới nghe Bạch
Lâm ở đầu dây bên kia khe khẽ ừ một tiếng.
Thấy Bạch Lâm nhận
lời, tôi như trút được bao nhiêu gánh nặng. Thực ra hành động hẹn hò
Bạch Lâm lần này đã tốn của tôi khá nhiều nơ ron thần kinh.
Đầu
tiên, lý do tôi chọn gọi điện chứ không phải nói trực tiếp vói nàng là
vì suy xét từ hai phương diện: thứ nhất, sợ ngượng. Nếu nói trực tiếp
rất có thể Bạch Lâm sẽ thấy ngại, mà tôi cũng ngại. Thứ hai, cảm giác
khác lạ. Chúng tôi đều đang ở nhà, nếu muốn nói chuyện thì vốn chẳng cần dùng đến điện thoại. Nhưng tôi lại ở trong nhà gọi sang phòng nàng, đây là một chiêu bài đặc biệt, làm vậy có thể làm rối loạn tinh thần Bạch
Lâm. Và tôi có thể nhân lúc nàng rối loạn giành thắng lợi... thừa nước
đục thả câu rồi...
Tiếp đó chính là cái cớ tôi lấy ra để hẹn Bạch Lâm. Thận phận Bạch Lâm quả thực quá mờ ám. Có lẽ vì thân phận quả phụ
của nàng, gần như nàng sẽ vĩnh viễn không chấp nhận hẹn hò cùng bất kỳ
ai. Ngay đến trước kia khi nàng còn ở bên tay Hình, hai người hình như
cũng phải lấy cớ lên lớp gì đó. Nếu tôi nói toạc ra ngày mai là lễ Tình
nhân nên muốn hẹn hò với chị, nàng tuyệt đối sẽ nói NO. Vậy nên tôi mới
viện lấy một cái cớ ngớ ngẩn như thế để hẹn nàng. Nói thực khi đó đến
một chút tự tin tôi cũng không có, vì cuộc điện thoại của tôi quá tầm
thường, còn tầm thường hơn cả lời rao của mấy bà bán rau. Thế nhưng Bạch Lâm nhận lời, quả là ngốc cũng có cái phúc của ngốc!
Trong tôi
thấp thoáng một cảm giác, tôi cảm thấy Bạch Lâm cũng muốn cùng tôi ăn
bữa cơm này. Có thể thời gian này thái độ điềm đạm tôi thể hiện đã hấp
dẫn nàng, cũng có thể cách tôi muốn hàn gắn nàng và tay Hình khiến nàng
nghĩ tôi là một người tốt, hoặc có khi nàng phòng thủ trước tôi lâu như
vậy giờ đã không đợi nổi muốn làm chuyện ấy với tôi rồi… (Trời, mày nghĩ tầm bậy cái gì thế!)
Tóm lại, nàng đã nhận lời tôi.
Ngày mai là lễ Tình nhân, tôi sẽ tranh thủ một lần tóm gọn nàng luôn.
67.
Người phương Tây gọi lễ Tình nhân là Valentine’s Day, nghe nói ngày lễ này
được đặt ra để kỷ niệm một tu sĩ tên là Valentine. Cũng có người nói
trước kia ở nước Anh, tất cả các loài chim đều làm chuyện ấy vào ngày 14 tháng Hai, vì vậy người ta bắt chước loài chim làm chuyện quan hệ nam
nữ vào ngày này.
Chắc là do địa điểm khác nhau, tôi ở Trung Quốc
chưa từng thấy cảnh chim chóc làm chuyện ấy vào ngày lễ Tinh nhân bao
giờ. Tuy chim Trung Quốc không làm chuyện ấy vào ngày 14 tháng Hai,
nhưng nam nữ Trung Quốc hiện nay cũng bắt đầu lãng mạn vào ngày đó rồi.
Kể từ giờ phút Bạch Lâm nhận lời hẹn, trong lòng tôi luôn suy tính mình
nên hành động ra sao trong lễ Tình nhân, phải thế nào mới chiếm được
trái tim Bạch Lâm. Hoa tươi, chocolate, bữa tối dưới ánh nến, âm nhạc,
tôi đã vẽ nên một kế hoạch hoàn mỹ vô cùng cho cuộc hẹn đầu tiên của
mình và Bạch Lâm. Nhưng không hiểu vì sao, tôi cứ dai dẳng một cảm giác
không ổn, cảm giác ấy cứ bám rịt lấy tôi. Cho đến buổi sáng đi làm gặp
Tưởng Nam, tôi mới biết mình đang sợ điều gì.
Tôi sợ Tưởng Nam sẽ bất ngờ đâm ngang một nhát... Tôi sợ Tưởng Nam sẽ hẹn tôi ra ngoài buổi tối ...
Nhung đến tận khi gần hết giờ làm, Tưởng Nam vẫn không gọi điện cho tôi,
không gửi tin nhắn, cũng không gọi tôi vào phòng làm việc. Tôi hất được
tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô
cùng hụt hẫng. Tôi nghĩ chắc vì chuyện tối hôm tết Nguyên tiêu mới dẫn
đến việc Tưởng Nam lạnh nhạt với tôi thế này!
Trước khi tan làm,
Bạch Lâm nhắn cho tôi một tin, nói nàng sẽ về trước sau đó gặp tôi ở
cổng công viên. Tôi đọc đoạn tin nhắn vừa buồn cười lại vừa thấy ngọt
ngào. Buồn cười ở chỗ Bạch Lâm quả thực quá thận trọng, sợ người khác
thấy nàng đi cùng tôi. Ngọt ngào ở chỗ, nàng thận trọng như vậy, rõ ràng đã biết hôm nay là lễ Tình nhân.
Đợi Bạch Lâm về rồi, tôi lởn
vởn một hồi mới rời công ty. Ngoài trời rất âm u, cơn gió bắc sắc lẹm
như dao thổi đến tím ngắt da. Nhiệt độ hôm nay chắc trên dưới 0 độ.
Nhưng lòng tôi vẫn nóng hôi hổi, hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng
nào từ thời tiết. Lúc đến điểm hẹn đã hơn sáu giờ, bóng tối đã buông
xuống, tôi vừa đi về phía cổng công viên vừa nhìn quanh tìm Bạch Làm.
Nhớ lần trước Bạch Lâm nhờ tôi chuyển đồ cho Bạch Lộ, hai chúng tôi cũng
gặp nhau ở đây, thoắt cái đã nửa năm trôi qua, giữa tôi và Bạch Lâm vẫn
chưa hề có chút tiến triển thực chất nào (Thật là hổ thẹn với anh em bạn bè! Hôm nay tôi nhất định sẽ cố gắng, dù không làm gì được thì ít nhất
cũng phải thơm nàng một cái...)
Đang ngơ ngác tìm Bạch Lâm, chợt
nghe sau lưng có tiếng gọi: “Tiểu Triệu!” Giọng nói này quá quen thuộc
rồi, không phải Bạch Lâm thì còn ai vào đây nữa? Tôi lập tức quay người, quả nhiên Bạch Lâm đang đứng sau lưng tôi vô cùng kiều diễm, nàng nhìn
tôi, mặt ửng hồng.
Một tiếng nổ rền vang trong đầu tôi, tôi cảm
thấy Bạch Lâm chắc chắn đã bắt đầu thích tôi rồi. Đó là một dạng trực
giác thuần túy, một dạng trực giác không thể nói rõ nổi. Chắc bao lâu
nay, tình cảm giữa tôi và Bạch Lâm đã được tích lũy từng chút một đến
giờ sự thay đổi về lượng cũng đã dẫn đến biến đổi về chất rồi.
Bạch Lâm vẫn mặc quần áo đi làm, trang điểm rất bình thường. Nhưng trong
lòng tôi nàng mãi mãi hoàn mỹ, dù cho có mặc gì chăng nữa. về phía tôi,
sáng sớm nay tôi đã chuẩn bị bộ cánh thời trang nhất của mình, chỉ có
điều hơi đáng khinh, bộ cánh này do Tưởng Nam mua cho tôi ở Thượng Hải
lần trước...
Nghe Bạch Lâm gọi khi ấy tôi thực sự muốn điềm tĩnh
nói với nàng câu “Chị đến rồi à?” hoặc cũng gọi tên nàng “Bạch Lâm” một
cách tự nhiên, nhưng tôi không làm nổi. Thật vậy, trong giây phút đó,
ngoài trái tim đang đập thình thịch, tôi không làm nổi bất cứ điều gì
khác.
Đến tận khi cùng nàng đi bộ trên vỉa hè, trái tim tôi vẫn
không thể hồi phục về trạng thái bình thường. Màn đêm buông xuống xung
quanh, bọc chúng tôi bên trong. Ánh đèn bốn bề điểm xuyết vẻ mờ ám vào
sắc đêm. Trên đường người qua lại rất đông, nam thì comple giày da bóng
lộn, nữ thì trang điểm lung linh kiều diễm, dường như trong bầu không
khí được tưới đẫm hương vị ái tình dành riêng cho hôm nay, cái lạnh
chẳng thể nào khiến người ta chùn bước cho nổi.
“Tiểu Triệu!” Vừa đi, Bạch Lâm vừa nói: “Thực ra cậu không cần khách sáo thế này đâu…”
Trời! Nghe nàng nói vậy mà tôi suýt té nhào! Nàng còn giả vờ giả vịt gì nữa
chứ! Tôi hẹn nàng ra ngoài định làm gì chẳng lẽ nàng không rõ?
Đúng lúc ấy, có một giọng nói non nớt truyền lại: “Anh ơi, anh mua tặng cô
bông hoa đi!” Nhìn về phía phát ra tiếng nói, tôi thấy đó là một bé gái
chừng năm sáu tuổi, trên tay đang xách một làn hoa.
Tuy cô bé này trông rất dễ thương, nhưng tôi vẫn muốn đá cho một cú bay đi luôn. Hừ,
cái gi mà “anh mua tặng cô bông hoa đi”, nhóc con xưng hô sai bét nhè
rồi đấy có biết không hả?
Tôi thực sự rất sợ Bạch Lâm nghe thấy
lời cô bé kia sẽ không vui, nếu như vậy kế hoạch buổi tối ngày hôm nay
của tôi coi như đổ xuống sông xuống bể cả. Thế nhưng nàng chẳng hề có vẻ gì bực tức. Nàng cúi người xuống, gần sát cô bé bán hoa, nói: “Cô bé
ơi, cô không thích hoa đâu, con đi bán cho người khác đi!”
Cô bé
con tròn mắt nhìn Bạch Lâm, mãi lâu sau mới nói: “Cô ơi cô đẹp quá! Con
tặng cô một bông hoa nhé!” Nói rồi rút một bông bách hợp đưa cho Bạch
Lâm.
“Con tặng cô thật à?” Bạch Lâm cười hỏi. Cô bé con gật đầu:
“Vâng!” Nói đoạn dúi bông hoa vào tay Bạch Lâm, vẫy vẫy tay rồi chạy
biến. Bạch Lâm đưa bông hoa lên mũi hít hà, mắt nhắm lại như thể đang
cảm nhận hương hoa. Tôi thấy thái độ nàng như vậy mới an tâm, mẹ kiếp,
vừa rồi suýt chút nữa thì bị nhóc kia phá chuyện tốt.
Chúng tôi
đi tiếp, tôi nửa hữu ý nửa vô tình dẫn đường, đưa nàng đến một nhà hàng
Âu. Tuy tối qua tôi nói Bạch Lâm chọn chỗ nhưng bản thân vẫn đặt sẵn bàn ở nhà hàng u. Hơn nữa còn âm thầm mua chuộc bồi bàn, chuẩn bị một bó
hoa tươi thật lớn cùng chocolate hình trái tim, cả một cây guitar nữa.
Tóm lại, một món quà siêu lớn đang đợi Bạch Lâm. Mãi mới cùng Bạch Lâm
tới được cửa nhà hàng, tôi đang định nói câu “Nghe nói đồ ăn ở đây khá
ngon, hay chúng ta vào đây dùng bữa luôn”, không ngờ Bạch Lâm đã lên
tiếng trước: “Tiểu Triệu! Tôi nhớ gần đây có một quán mì nồi đất ngon
lắm, chúng ta tới đó ăn mì đi!”
Tôi ăn mì cùng Bạch Lâm mà lòng
buồn rười rượi: Mẹ kiếp, tôi đã ném vào nhà hàng Âu vừa nãy ít nhất cả
tháng lương, cứ ngờ có thể lừa được Bạch Lâm đến đấy.
Không ngờ
nàng lại muốn tôi đưa nàng đi ăn mì! Lại còn ở cái quán cóc này nữa.
Nhìn xung quanh xem, làm gì có đôi tình nhân nào ăn ở cái chốn này?
Nhưng Bạch Lâm có vẻ ăn rất đã, tối thấy nàng vui vậy lòng ít nhiều cũng lấy
lại được cân bằng. Cứ mỗi một miếng lại tự nhủ với mình một câu: Đừng
vội, vẫn còn cơ hội mà, đợi lát nữa Bạch Lâm chơi mệt rồi, vẫn có tới
chỗ kia ăn bữa nữa! Nhưng điều khiến tôi hoàn toàn không ngờ tới là Bạch Lâm ăn xong mì, nhìn đồng hồ liền nói: “Tiểu Triệu! Chứng ta về đi!”
Cái gì? Đến nước này thì tôi ngây đơ thật rồi. Bạch Lâm nói: “Mì đã ăn rồi, chúng ta về thôi!”
“Còn sớm thế này đã về à?” Tôi buột miệng nói.
Bạch Lâm nói: “Về thôi! Trời lạnh thế này, hơn nữa tối nay còn có phim Nàng
De Jang Geum nữa, tập lần trước tôi đã không xem được…”
Sặc! Suýt chút nữa tôi ngất luôn ra đất: De Jang Geum, ta hận ngươi…
Tôi ôm tâm trạng vô cùng bất mãn cùng Bạch Lâm ra khỏi quán mì, trên đường
đi qua nhà hàng u, tôi cảm thấy lòng mình như rỉ máu: Một tháng lương
của tôi! Còn nữa, món quà lớn của tôi… lần hẹn đầu tiên của tôi và Bạch
Lâm, đã kết thúc thế này đây...
Ngồi xe về đến khu nhà, lòng tôi
vẫn còn ủ ê, cùng Bạch Lam bước vào thang máy, ấn số tầng, thang máy ro
ro đi lên. Bạch Lâm đứng bên cạnh tôi, khe khẽ ngâm nga nhạc phim De
Jang Geum. Điệu nhạc ấy như cái roi da quất thẳng vào người tôi, nhìn
những con số ỉần lượt nhích dần lên mà tôi suýt òa khóc. Đúng lúc tôi
đang buồn đến cực độ thang máy đột nhiên lắc lư, tiếp đó là một tiếng
rầm. Sau đó nữa, thang máy dừng khựng lại.
Trong khoảnh khắc
thang máy khựng lại tôi còn ngỡ đã đến tầng Bạch Lâm ở rồi, nhưng ngay
sau đó tôi lập tức gạt bỏ ngay suy nghĩ ấy. Bà nó chứ, thang máy lại lần nữa tối đen như mực, xem ra lại xảy ra sự cố, hoặc là ngắt điện rồi.
Nói thực lòng, lần nào chỉ có mình tôi và Bạch Lâm trong thang máy, tôi
cũng cầu khẩn thang máy có thể chập chờn cho tôi lần nữa. Giờ đây, ước
mơ của tôi cuối cùng đã thành hiện thực.
Về phía Bạch Lâm, nàng
đương nhiên không thể điềm tĩnh như tôi. “Tiểu Triệu!” Nàng gào to tên
tôi, như thể sợ tôi đã biến mất luôn trong bóng tối. (Trời! Gào gì mà
gào chứ? Chẳng phải tôi đang đứng ngay đây còn gì?)
“Tôi ở đây.”
Tôi đáp lại nàng. Bấy giờ nàng mới hơi bình tĩnh lại, xem ra lúc này
nàng đã sớm quăng Nàng De Jang Geum kia lên tận chín tầng mây rồi. Trông thái độ của nàng, tôi không khỏi nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên chúng
tôi gặp nhau. Khi đó bị kẹt trong thang máy, nàng cũng cuống cuồng không biết làm gì như thế này.
Ngốc thế! Tôi rủa thầm trong bụng, rồi nói đầy ý tứ: “Thang máy lại hỏng
rồi! Chúng ta lại bị kẹt trong thang máy lần nữa rồi...”
68.
Bạch Lâm nghe tôi nói xong liền im lặng, trong bóng tối tôi cảm thấy nàng
đang xích lại phía mình. Hai chúng tôi vốn đã đứng cách nhau không xa,
nàng xích về phía tôi càng khiến cả hai gần như dựa sát vào nhau. Trong
tình cảnh không nhìn thấy gì, các giác quan khác dường như đều nhanh
nhay lạ thường, bên tai tôi là tiếng nàng thở nhè nhẹ, trên mũi tôi là
hương thơm dịu dàng, vừa là hương phụ nữ trên mình nàng, vừa là hương
hoa bách hợp nàng đang cầm trên tay. Tóm lại, tất cả đều quá quyến rũ.
Đầu óc tôi hết lần này đến lần khác sản sinh những cơn xúc động muốn ôm
hôn nàng, rồi lại hết lần này đến lần khác bị tôi cưỡng ép kiềm chế lại.
Nói ra cũng thật kỳ la, lần trước chúng tôi cũng bị nhốt trong thang máy,
nàng cấp thiết bắt tôi ấn chuông, bắt tôi đem điện thoại ra chiếu sáng,
vậy mà lần này tuy nàng cũng rất sợ bóng tối, nhưng lại không hề kịch
liệt như lần trước mà chỉ lặng lẽ kề sát vào tôi. Có lẽ trải qua nửa năm trời, tình cảm nàng dành cho tôi đã không giống như ban đầu nữa. Có lẽ
trước kia nàng rất dè chừng cảnh giác với tôi...
Một lần nữa, tôi nhớ lại lần đầu hai chúng tôi gặp nhau: Tôi đã bị ánh mắt nàng xuyên
thấu thế nào, thang máy gặp sự cố thế nào, chúng tôi chuyện trò như thế
nào, tôi dọa nàng như thế nào, nàng ngủ quên bên tôi thế nào, cả sau khi có điện chúng tôi ngẩn nhìn nhau thế nào... từng cảnh tượng chạy qua
đầu tôi như một cuốn phim,mỗi tình tiết đều rõ ràng là vậy, chân thực là vậy, như thể tất cả chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Còn chuyện Bạch Lâm
vừa nãy ngâm nga nhạc phim De Jang Geum bên tai tôi dường như xa xôi kỳ
lạ, như thể đã bị tôi đày tới tận thời cổ xưa.
Thực ra tình cảm
của tôi đối với Bạch Lâm cũng đã không giống thuở ban đầu nữa. Mới đầu
tôi chỉ có những suy nghĩ linh tinh tầm bậy về nàng, nhưng giờ tình yêu
đã chiếm thế áp đảo (Xem ra mọi tình yêu đều bắt đầu từ ý nghĩ phóng
đãng cả)
Tôi đứng hồi tưởng về quá khứ, Bạch Lâm bên cạnh cũng
không ho he tiếng gì. Thời gian chậm chạp trôi đi trong tĩnh lặng, đột
nhiên tôi nghĩ: Bạch Lâm im lìm như thế, lẽ nào nàng cũng đang nhớ lại
lần gặp đầu tiên của chúng tôi? Nghĩ tới đây, tôi không thể khống chế
nổi tình cảm trong lòng nữa, buột miệng nói: “Bạch Lâm, hôm nay là lễ
Tình nhân, chị biết chứ?”
Câu hỏi vừa thốt ra miệng tôi đã bắt đầu hồi hộp căng thẳng: Bạch Lâm sẽ trả lời thế nào?
Bạch Lâm không trả lời mà chọn cách giữ im lặng. Tôi đã có kinh nghiệm với
vô số lần Bạch Lâm im lặng, có lẽ “im lặng là vàng” chính là tín điều
của đời nàng chăng! Nhưng lần này sự im lặng của nàng lại có ý nghĩa gì
đây? Là mặc nhận chăng? Nhất định rồi! Nhất định nàng đang dùng cách này để nói với tôi rằng nàng biết hôm nay là lễ Tình nhân! Nhất định nàng
đang dùng cách này để ngầm ra hiệu cho tôi: thực ra tấm lòng cậu tôi
hiểu rõ cả...
Thái độ của Bạch Lâm đã khích lệ tôi, khiến tôi cảm thấy hưng phấn chưa từng có. Xem ra chỉ trong hoàn cảnh cách biệt với
thế giới bên ngoài này, trái tim Bạch Lâm mới không chịu trói buộc của
cõi bụi trần, hoặc cũng chỉ trong hoàn cảnh này, Bạch Lâm mới không che
giấu tình cảm trong lòng nàng.
Tôi cố bình tĩnh lại, nói tiếp:
“Thực ra hôm nay tôi còn chuẩn bị rất nhiều tiết mục nữa, cho buổi hẹn
đầu tiên của tôi và chị.” Tôi chậm rãi nói, cũng không hiểu vì sao mình
bỗng nhiên trở nên dũng cảm thế này, có lẽ sự im lặng của Bạch Lâm đã
tiếp cho tôi dũng khí, có thể hoàn cảnh này giúp tôi quên đi cái thế
giới chết giẫm bên ngoài. “Lúc chị nói muốn đi về tôi thực sự rất buồn.
Tôi nghĩ lễ tình nhân của chúng ta không nên kết thúc như vậy, tôi vẫn
còn rất nhiều lời muốn nói với chị.”
Bạch Lâm im lặng nghe, trong bóng tối tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt nàng. Như thế cũng tốt, cứ để
chúng tôi bày tỏ hết mọi chuyện trong tình cảnh chẳng ai thấy ai thế này đi!
“Bạch Lâm, chị biết không? Vừa rồi khi thang máy dừng lại
tôi đã có cảm giác, tôi nghĩ đây chắc chắn là cơ hôi ông trời ban cho
chúng ta. Chắn chắn ông ấy cũng không muốn lễ Tình nhân này của chúng ta kết thúc như thế này. Ha ha, chị còn nhớ buổi đêm hôm nhà có chuột
không? Đêm đó tôi đã đánh một bài hát, đó là bài ‘Nàng trong giấc mơ’
của Phác Thụ. Bài hát đó tôi hát vì chị! Lúc hát bài đó, tôi đã nghĩ,
nếu như tôi có thể ôm chị, cùng chị khiêu vũ trong tiếng nhạc ấy, hẳn sẽ hạnh phúc biết bao!” Nói đến đây tôi dừng lại, trong không gian tĩnh
mịch dường như tôi có thể nghe được cả tiếng thở và tiếng tim đập của
Bạch Lâm, tôi nhớ lại dáng vẻ nàng đứng trước cửa nhìn tôi hát đêm đó,
khi đó trăm phần trăm là nàng đã cảm động vì tôi. Lòng tôi lại dậy lên
dũng khí, tôi nghiến răng, bước về trước một bước, quay người lại đối
diện với Bạch Lâm, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em, có thể nhảy cùng tôi một
điệu không?”
Lại là một quãng thời gian đợi chờ dài đằng đẵng.
Bạch Lâm vẫn không hề lên tiếng trả lời. Tôi không kìm được lại hỏi:
“Chị có thể nhảy cùng tôi một điệu không?”
“Ở đây sao?” Cuối cùng Bạch Làm cùng đã lên tiếng. Trời ạ, tim tôi lại nhảy nhót điên cuồng
chẳng ra thể thống gì cả, Bach Lâm đã lên tiếng, trời, giọng nàng, là
đồng ý! Giờ tôi lại hơi có cảm giác không sao chống đỡ nổi. Bạch Lâm
nhất định là thích tôi rồi, nhất định là vậy!
“Ừm, ở ngay đây!” Mãi lúc sau, tôi mới thốt nổi ra lời. Dù có cố gắng bình tĩnh thế nào, giọng tôi vẫn run run.
“Thế... không có nhạc thì nhảy thế nào?” Bach Lâm lí nhí hỏi.
“Có, có.” Tôi nói, lòng thầm nghĩ: tôi đã chuẩn bị cho giây phút này từ lâu
rồi. Tôi rút điện thoại trong áo ra, mở máy, tìm bài “Nàng trong giấc
mơ”, ấn phát, trong thang máy lập tức vang lên tiếng nhạc. Trong không
gian tĩnh mịch, tiếng nhạc vang lên êm tai lạ thường. Lúc này trong
thang máy cũng đã có chút ánh sáng yếu ớt từ điện thoại, tôi len lén
nhìn Bạch Lâm. Nàng hơi cúi đầu, môi mím hờ, như đang xấu hổ, lại dường
như hơi do dự.
Tiếng guitar đệm dạo đầu đã hết, giọng tôi hát
vang lên từ điện thoại. Bạch Lâm thoáng sững người, ngẩng đầu nhìn tôi.
Dưới ánh sáng tỏa ra từ màn hình điện thoại, khuôn mặt nàng hiện lên vô
cùng thẹn thùng, tôi dường như không dám tin vào mắt mình. Mẹ ơi, đây là thật ư? Đây là thật ư? Vẻ mặt này của Bạch Lâm, rõ ràng nàng thích tôi
rồi! Nàng nhất định đang nhớ đến đêm hôm đó, tôi hát tặng nàng!
“Từ sau cái đêm tôi hát tặng chị, tôi vẫn luôn có một giấc mơ chính là được cùng chị khiêu vũ trong tiếng hát của chính mình.“ Tôi thu hết can đảm
nói, giọng ngượng ngùng hệt như chàng trai mới bắt đầu yêu: “Chị có thể
cùng tôi thực hiện giấc mơ ấy không?”
“Giai điệu này là nhịp Slow phải không?” Bạch Lâm không trả lời câu hỏi của tôi mà hơi nói lảng sang chuyện khác.
“Ừ.” Tôi đáp.
‘‘Tôi không giỏi nhảy điệu này.”
“Không sao, tôi dẫn chị!” (Sặc! Điệu Slow mà không biết? Chị nghĩ tôi là nhóc bán hoa kia chắc?)
Có điều, he he, tôi nói để tôi dẫn Bạch Lâm nhảy, nàng cũng không hề nói
không, ha ha, không phản đối chính là đồng ý rồi. Nghĩ đến đây, tôi vững dạ bước về phía Bạch Lâm một bước nhỏ. Chúng tôi đã ở rất gần, giờ tôi
lại tiến thêm một bước nữa, nên cả hai gần như đã mặt kề mặt, dường như
hơi thở của nàng còn có thể trực tiếp xộc thẳng vào khoang mũi tôi vậy.
Đầu óc tôi choáng váng, cảm giác này thật khó hình dung nổi. Tới giờ
phút này, tôi có thể khẳng định chắc chắn, người tôi thích không phải
Bạch Lộ chẳng phải Tưởng Nam, mà là Bạch Lâm! Bởi khi đối diện với Bạch
Lộ và Tưởng Nam, tôi chưa hề có cảm giác như thế này. Căng thẳng, ngượng ngùng, sợ hãi, phấn khích, hạnh phúc, hồi hộp, tất cả những cảm giác
này trước nay tôi chưa từng có!
Bạch Lâm không lùi lại, đúng là
ông trời có mắt rồi! Xem ra Bạch Lâm đã thực sự bị tôi làm cảm động. Tôi hít sâu lần nữa, rồi nhẹ nhàng chia tay ra (không, là nâng tay lên, giờ đã chẳng còn không gian nào mà chìa tay nữa rồi), nói: May I…
69.
Đến tận
giây phút Bạch Lâm đặt tay nàng vào tay tôi, tôi vẫn không sao dám tin!
Nhưng bàn tay nhỏ bé của nàng thực sự đang nằm trong tay tôi rồi, xem ra thang máy quả là nơi đất lành của tôi. Tôi dùng tay còn lại bật lại bài hát trong điện thoại, rồi đút nó vào túi áo khoác, ghếch loa ra ngoài.
Trong thang máy vô cùng yên tĩnh, tiếng nhạc từ điện thoại rất vang. Tôi lại cắn chặt răng hàm dưới để bình tĩnh, cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay
trái lên nơi eo thon nhỏ của Bạch Lâm.
Bạch Lâm cũng đặt tay bên
kia của mình lên vai tôi, tất cả đều hệt như trong mơ. Mới đầu tôi quả
thực còn sợ Bạch Lâm không biết khiêu vũ, mồm miệng ngờ nghệch hô một
hai ba cho nàng, về sau tôi mới biết mình bị lừa. Về nhịp bước, có khi
nàng còn thuần thục hơn cả tôi, dù là tiến, lùi, hay xoay, dường như đều đạt đến độ chuyên nghiệp. Nếu không phải không gian trong thang máy quá nhỏ, lại quá tối, tôi thật muốn cùng nàng xoay vài vòng.
Bàn tay nàng đặt trên vai tôi vẫn còn nắm bông hoa bách hợp, bông hoa kề sát
tôi, hương hoa vấn vít lòng tôi, và cả mùi hương trên mình nàng, cùng
tiếng nhạc đẫm không gian, tôi ngây dại rồi. Thang máy rất hẹp, chúng
tôi chỉ có thể nhảy những bước nhỏ, lúc xoay người chốc chốc đụng ngay
phải vách thang, nhưng những thứ đó chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng
tôi. Đến tận khi tiếng nhạc dứt, tôi và Bạch Lâm dừng lại, trái tim tôi
vẫn đập binh binh trong lồng ngực.
Điệu nhảy kết thúc, chúng tôi
vẫn không tách nhau ra, dường như Bạch Lâm cũng đang đắm chìm trong say
sưa ngây ngất. Tôi ôm nàng, cảm giác thật an lành. Có lẽ đây chính là
tình yêu hay được nói đến! Tôi thầm nghĩ. Hơn một phút nữa trôi qua,
Bạch Lâm vẫn không có ý muốn rời xa tôi. Tôi bất giác đắc ý, xem ra Bạch Lâm đã thực sự bị tôi tóm gọn rồi. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi:
Nếu như nhân cơ hội này thơm nàng một cái, không biết nàng sẽ phản ứng
thế nào? (Trời... xem ra dòng máu háo sắc vẫn luôn chảy trong huyết quản tôi mà...)
Ý nghĩ này quá hấp dẫn, hơn nữa Bạch Lâm lúc này hoàn toàn không giống trước đây. Trong vòng tay tôi, nàng dường như vẫn đang chìm đắm trong điệu nhảy vừa rồi. Thái độ của Bạch Lâm đã khích lệ con
tim tôi, trong bóng tối, tôi kiếm tìm đôi môi nàng. Bước này nhất định
phải làm thật nhanh, thật chuẩn, thật mãnh liệt, nhất định phải khiến
Bạch Lâm bất ngờ không kịp phòng bị, để lộ ra suy nghĩ thực trong nàng.
He... Tìm được rồi, tiếp cận rồi, chỉ chút chút nữa thôi, chỉ chút chút nữa
thôi, chút chút chút nữa thôi, tôi đang chuẩn bị xuất chiêu bọ ngựa bắt
ve bất ngờ hôn tới thì đột nhiên bên tai vang lên một tràng tiếng động,
ngay sau đó thang máy bật sáng. Tôi mới đầu kinh ngạc, sau đó là chói
mắt nên nên không thể tiếp tục hành động được nữa. Rồi sau đó tôi nghe
tiếng Bạch Lâm hét lên thất thanh, cảm thấy mình bị nàng đẩy ra. Nàng
dùng sức rất mạnh, làm tôi lùi lại một buóc, lưng dính vào vách thang
máy. Lúc này mắt tôi đã quen với ánh sáng, tôi nhìn Bạch Lâm. Dường như
nàng cũng đã lùi về sau mấy bước, dựa vào vách thang đối diện tôi. Mặt
nàng đỏ lựng như nhuộm, lòng tôi nguội lạnh, cảm giác thỏa mãn mờ ám
trong bóng tối khi nãy đã hoàn toàn tiêu tan.
Thang máy lại bắt
đầu đi lên, chẳng bao lâu sau đã đến tầng nhà Bạch Lâm. Cửa thang máy
vừa mở, Bạch Lâm đã lập tức xông ra ngoài. Tôi thầm rủa trong lòng:
Thang máy ơi là thang máy, ông lại bị mày chơi cho một vố rồi...
Tôi theo sau Bạch Lâm ra khỏi thang máy, nhìn nàng đi phía trước mà lòng ảo não vô cùng: đứng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau... Vốn dĩ tôi chỉ còn cách môi Bạch Lâm có nửa centimet nữa, chỉ cần hôn lên đôi môi ấy,
dù cho Bạch Lâm không thể vì thế mà toàn tâm yêu tôi ngay, nhưng ít nhất tôi cũng được sướng trước cái đã. Đáng tiếc miếng ăn đến miệng còn rơi! Hừ, mà Bạch Lâm cũng thật là, có điện thì có điện chứ, sợ đến thê thảm
thế làm gì! Lẽ nào nàng sợ có máy quay? Hay là ban nãy chúng tôi quá gần gũi nên nàng xấu hổ? Tôi mê mải nghĩ ngợi, qua những chuyện xảy ra
trong thang máy, tôi tin chắc Bạch Lâm có cảm giác đối với tôi. Nhưng vì sao nàng lại đẩy tôi ra? Tôi lờ mờ cảm thấy Bạch Lâm có nỗi lòng gì đó, nàng dường như cố ý không muốn có bất kỳ tiến triển nào với tôi.
Bà nó chứ, cái thang máy chết giẫm kia! Mày đã giúp thì giúp cho chót đi! Cứ dập dập dềnh dềnh làm ông mày khó chịu!
Vừa đi vừa nghĩ, đã đến ngay cửa nhà Bạch Lâm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Bạch Lâm vẫn đứng trước cửa không mở khóa. Tôi bất giác sững người, nghe
Bạch Lâm nói nhỏ: “Tiểu Triệu, tôi quên mang chìa khóa rồi.” Tôi gật
đầu, rút chìa khóa ra mở cửa. Vừa xoay chìa cửa đã bật mở, lại không
khóa ngoài. Tôi thoáng có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn đưa tay đẩy cửa
ra.
Phòng khách sáng trưng, có ánh đèn hắt ra. Lòng tôi nặng
trĩu, cảm giác bất an mỗi lúc một lớn, cánh tay đẩy cửa cũng mất đi sức
lực, nhưng cửa vẫn mở ra nhờ tác dụng của lực quán tính. Tôi đưa mắt
nhìn vào trong nhà.
Cùng lúc tôi nhìn vào trong nhà, bên trong
cũng có người đang nhìn ra ngoài. Ánh mắt chúng tôi vừa chạm nhau, tôi
đã thấy như trời rung đất chuyển. Chẳng phải là Bạch Lộ sao? Sao em lại
về đây? Giờ em xuất hiện chẳng phải rõ ràng là muốn cái mạng này của tôi sao?
Người trong nhà chính là Bạch Lộ, nhìn có vẻ em vừa đứng
dậy khỏi ghế sofa, chắc vì nghe tiếng tôi mở khóa cửa. Tôi thật không
ngờ cô bé Bạch Lộ này lại có thể đột nhiên quay về, đâm mình một đòn bất ngờ thế này, sặc, có trách cũng chỉ trách tôi quá lơ là. Bạch Lộ hôm
nay đến một cuộc điện thoại gọi, một tin nhắn cũng không gửi cho tôi, rõ ràng là có vấn đề, thế mà tôi lại chẳng hề nhận ra. (Mấu chốt là vì
Tưởng Nam đã phân tán sức chú ý của tôi, tôi chỉ phòng bị chị mà quên
mất rằng đằng sau chị vẫn còn một kẻ địch lớn hơn đáng sợ hơn nhiều...)
Giờ thì hay rồi, lần này Bạch Lộ quay về là tôi chết chắc, chỉ tiếc vừa rồi tôi mới tìm được chút cảm giác cùng Bạch Lâm, giờ bỗng chốc phiền to,
chỉ cần xử lý hơi không cẩn thận là chết không có chỗ chôn ngay. Tim tôi đập loạn lên binh binh, đầu óc lại chuyển động nhanh như bay: cũng may
tôi và Bạch Lâm về khá sớm, cũng không đến nỗi khiến Bạch Lộ nghi ngờ
hai chúng tôi có tư tình...
Nghĩ đến đây, tôi làm ra vẻ bình
tĩnh, bước vào nhà, đồng thời lên tiếng: “Bạch Lộ? Sao em lại về rồi?”
Lúc này Bạch Lâm đi sau tôi cũng đã bước vào. Bạch Lộ nhìn thấy tôi ánh
mắt còn chan chứa tình cảm, đến khi thấy Bạch Lâm phía sau, sắc mặt em
liền chuyển sang vẻ kinh ngạc.
“Chị...” Em gọi Bạch Lâm, tiếng gọi nghe rất kỳ cục, như thể em vô cùng ngỡ ngàng trước việc Bạch Lâm về nhà cùng tôi.
Tôi bất giác liếc mắt qua phía Bạch Lâm, khuôn mặt đỏ lựng của nàng vẫn
chưa phai màu, giờ nghe Bạch Lộ gọi chị, lập tức càng lựng thêm. Lòng
tôi thầm kêu thảm, nàng thế này chẳng phải chưa đánh đã khai tôi và nàng đi hẹn hò sao? (Với biểu hiện này của Bạch Lâm, Bạch Lộ không nghi ngờ
mới lạ, đổi lại ngày thường, Bạch Lâm chắc chắn sẽ mắng Bạch Lộ không
nghe lời...)
Tuy nhiên, vẻ mặt Bạch Lộ càng thêm nghi hoặc, em
nhìn tôi rồi lại nhìn Bạch Lâm, cuối cùng ánh mắt em dừng lại nơi bông
bách hợp trên tay Bạch Lâm. Tôi căng thẳng đến quặn cả ruột, cả hoa cũng có rồi, có không muốn thừa nhận cũng không được nữa. Trời... thực ra
hoa đấy đâu phải tôi tặng, là của cô bé bán hoa cho... Sặc! Nói ra như
thế liệu thì liệu ai tin?
Lòng rối như tơ vò, tói nuốt nước bọt,
đang định nói vài câu gì đó cho không khí bớt căng thẳng thì Bạch Lộ
đứng trước mặt đã đột nhiên gọi: “Anh Lư lừa!” Tôi sững người, ngay sau
đó Bạch Lộ bỗng lao thẳng vào lòng tôi, tôi tránh không kịp, bị em ôm
chầm lấy.
Trong khoảnh khắc bị Bạch Lộ ôm chầm tôi có một cảm
giác, cảm giác như mình đột nhiên bị rơi xuống một cái hố sâu không đáy. Giờ có nói gì cũng vô dụng, hành động nằm ngoài dự liệu này của Bạch Lộ đã hoàn toàn chặn đứng đường lui của tôi.
Hoa bách hợp, sặc!
Bông hoa bách hợp chết giẫm kia! Nếu không phải vì bông hoa đó có lẽ tôi còn có cơ hội xoay chuyển tình thế, còn giờ đây? Nghe nói ở phương Tây
hoa bách hợp có ý nghĩa là cái chết, xem ra lần này tôi thật sự khó
tránh khỏi kiếp nạn rồi.
70.
Vốn dĩ được một tuyệt thế
giai nhân như Bạch Lộ ôm sẽ là một chuyện sung sướng nhường nào! Thân
thể mềm mại, mùi hương thoang thoảng, tình cảm hừng hực như lửa cháy của em, ôi trời, đây tuyệt đối là cảnh tượng gã đàn ông nào cũng mơ ước!
Nhưng giờ đây, tôi được Bạch Lộ ôm mà lòng chỉ thấy khủng khiếp, khủng hoảng, khủng bố! Trong thoáng chốc, tôi suýt chút nữa thì bại liệt khuỵu xuống đất, hai tay hai chân cầm cập liên hồi, đầu óc choáng váng, hoàn toàn
không biết nên làm thế nào. Thực ra lúc Bạch Lộ chưa bổ nhào vào tôi,
tuy cảnh ngộ tôi có thê thảm nhưng cũng vẫn còn cơ xoay chuyển. Giờ Bạch Lộ xuất chiêu ôm ấp tựa “Thiên ngoại phi tiên” này thì tôi đã hoàn toàn bị đánh bại.
Tôi cố liếc sang phía Bạch Lâm, nàng mới đầu đang
ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng đến khi Bạch Lộ ào đến ôm tôi, trên mặt nàng
chỉ có kinh ngạc, kinh ngạc và kinh ngạc! Tiếp đó tôi đọc thấy trên
khuôn mặt ấy cả vẻ khinh khi, phẫn nộ, và dường như còn cả một chút căm
ghét.
Xong rồi! Thế là xong thật rồi! Bởi trước đây tôi đã thổ lộ với Bạch Lâm hai lần (một lần là đêm hôm nàng đi với Cao Trào, một lần
chính là trong thang máy vừa rồi), với thế giới nội tâm phức tạp và lòng ngờ vực trước tất thảy của nàng, nàng nhất định sẽ cho rằng tôi đang
đùa giỡn với hai chị em nàng. Ít nhất nàng cũng sẽ cho rằng tôi đang đùa giỡn với em nàng! Sặc! Hình tượng tôi khổ tâm tạo dựng trước mặt Bạch
Lâm coi như đã bị hủy hoại hết rồi. Thương cho tôi vừa mới cùng Bạch Lâm tìm thấy chút cảm giác yêu đương. Tôi bất giác nhớ lại biểu hiện của
Bạch Lâm trong thang máy, nhất định là nàng thích tôi, không được, tôi
nhất định phải nghĩ cách đảo ngược thế cục! Nhưng tôi nên làm gì đây? Ra sức đẩy Bạch Lộ ra ư?
Y nghĩ ngu xuẩn này vừa sượt qua đầu tôi
đã lập tức bị gạt phăng, tôi đồng thời còn thầm khinh bỉ chính mình. Nếu tôi làm như vậy sẽ gây nên tổn thương nhường nào đối với Bạch Lộ. Hơn
nữa, có làm vậy cũng chỉ khiến Bạch Lâm càng coi thường tôi hơn. Vậy,
tôi cứ để Bạch Lộ ôm mình thế này, ngay trước mặt Bạch Lâm yêu dấu hay
sao? Tôi nhận ra mình đã rơi vào một cục diện tiến thoái lưỡng nan, dù
làm thế nào cũng đều chẳng có kết quả tốt đẹp gì. (Hừ... cái lễ Tình
nhân này, thật là sóng gió nối tiếp bão tố…)
Thực ra xét tình
hình hiện nay, cách tốt nhất chính là tiếp tục dùng dằng với Bạch Lộ, từ bỏ Bạch Lâm. Bởi dù gì Bạch Lộ cũng đã yêu tôi quá sâu nặng, hơn nữa em cũng dễ lừa hơn Bạch Lâm. Từ hành động ôm chầm lấy tôi của em cũng
chứng minh em không muốn mất tôi. (Có phải em muốn dùng hành động này để thị uy với chị mình không? Nhưng với tình cảm giữa hai chị em, em không nên làm thế chứ...)
Nếu như từ bỏ Bạch Lộ, rất có khả năng tôi
sẽ mất trắng tất cả. Với tính cách đa nghi phức tạp của Bạch Lâm, có lẽ
tôi đã bị đào thải triệt để khỏi lòng nàng. E rằng dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể khiến nàng tiếp nhận tôi nữa. Thêm vào đó,
nếu tôi cự tuyệt Bạch Lộ, chắc chắn sẽ tổn thương em. Quan trọng là trái tim yếu ớt của em, nếu tôi đang tâm nói rõ với em tất cả, liệu em có…
“đứt bóng” không?
Tuy tôi nghĩ được bao nhiêu điều như thế nhưng
thực ra nãy giờ mới chỉ có vài giây. Bạch Lộ vẫn đang ôm tôi, còn Bạch
Lâm sau khi bày tỏ nỗi thất vọng, phẫn nộ, khinh khi cùng căm ghét với
tôi, giờ đã quay mặt đi chỗ khác. Tôi nhìn nàng, lòng rất muốn biết biểu hiện sau khuôn mặt vừa quay đi kia, đáng tiếc tôi không thể trông thấy. Nàng có buồn không? Nàng có rơi lệ như lần trước không?
Cánh tay cầm hoa của Bạch Lâm vốn vẫn gập lên, giờ đã buông xuôi. Những cánh hoa rũ xuống của bông bách hợp mang một vẻ đẹp thật u sầu. Lòng tôi man
mác, tự nhiên tôi lại nhớ đến cảm giác ôm Bạch Lâm trong thang máy. Cái
cảm giác căng thẳng, ngượng ngùng, sợ hãi, hưng phấn, hạnh phúc, hồi
hộp, cái cảm giác yêu chưa từng có ấy. Người tôi thực sự yêu là Bạch
Lâm, và chỉ mình Bạch Lâm! Dù cho nàng không yêu tôi, nhưng tôi cũng
không thể lừa gạt trái tim mình. Tôi càng không thể tiếp tục dùng dằng
vói Bạch Lộ. Tôi cần phải nói rõ mọi chuyện với em!
Lòng tôi hạ
quyết tâm cũng đúng lúc Bạch Lâm có động tĩnh, nàng nhẹ nhàng cất bước,
vào nhà, đi thẳng vào phòng ngủ. Tôi nhìn theo dáng nàng, trong thoáng
chốc dường như chợt nắm bắt được điều gì đó. Bạch Lâm đang đau lòng,
nàng đau lòng vì tôi. Một âm thanh gào thét trong lòng tôi. Tôi không
biết nên buồn hay vui trước biểu hiện của Bạch Lâm. Tôi quyết định rồi!
Dù cho Bạch Lâm có vĩnh viễn không chấp nhận tôi, dù cho Bạch Lộ có đau
khổ, tôi cũng không thể tiếp tục lưỡng lự nước đôi thế này được nữa. Tôi phải nói rõ mọi chuyện với Bạch Lộ! Tôi thà mất cả hai con cá còn hơn
tiếp tục bừa bãi dối gạt Bạch Lộ!
Ngay lúc ấy, bông bách hợp
trong tay Bạch Lâm nhẹ nhàng buông rơi xuống đất. Tôi nhìn bông hoa,
chợt nhớ tới một câu nổi tiếng: Thế giới của tôi là đóa bách hợp, không
ngừng rụng rơi, đến cuối cùng cũng chẳng còn chi nữa.
71.
Đến tận khi Bạch Lâm đã vào hẳn phòng ngủ, Bạch Lộ mới buông tôi ra. “Anh
Lư lừa,” em khẽ khàng nói. “có thể đi dạo cùng em được không?”
Tôi đang bận nghĩ xem vì sao Bạch Lâm không nói không rằng đã đi luôn về
phòng, nghe Bạch Lộ lên tiếng liền bất giác sững người, cúi xuống nhìn
em. Bạch Lộ cũng đang nhìn tôi, vẻ mặt rất khó đoán. Tôi chợt nhận ra có lẽ mình cũng không hiểu gì về Bạch Lộ, hệt như tôi không hiểu gì về
Bạch Lâm. Trái tim phụ nữ lúc nào cũng dao động bất ổn vậy đấy! (Trước
đây tôi cứ ngỡ Bạch Lộ chỉ là một vai diễn nhỏ bé, tôi tuyệt đối có thể
hiểu mọi suy nghĩ của em, nhưng giờ đây tôi lại hoàn toàn chẳng thể nhìn thấu trái tim em.Vì sao em đột nhiên ôm tôi? Vì sao em không chào hỏi
gì chị mình? Sặc! Những chuyện tôi không hiểu nổi quả thực quá nhiều…)
Tôi còn đang ngây người, Bạch Lộ đã kéo tay tôi, nói: “Ra ngoài đi dạo đi!” Tôi bị em kéo ra khỏi nhà, đang lưỡng lự không biết có nên ngoái lại
nhìn vào nhà lần nữa không thì em đã dùng tay kia đóng luôn cửa lại.
Ngoài trời vẫn rất lạnh, gió bắc gào rít thổi táp vào buốt mặt. Đường phố
vắng vẻ hiếm bóng người, mà có đi chăng nữa thì cũng là mấy đôi tình
nhân đang bao bọc trong ngọn lửa ái tình, những người khác đều đã sợ
lạnh mà trốn cả rồi. Tay tôi bị Bạch Lộ nắm lấy, nhưng lòng lại chỉ nghĩ về Bạch Lâm. Bạch Lộ dường như đã quên hẳn chuyện xảy ra ban nãy, em
vừa đi vừa khe khẽ đung đưa tay, khiến tay tôi như đang chơi dung dăng
dung dẻ, lòng tôi cũng chao đảo không yên: Tôi đã quyết định sẽ nói rõ
mọi chuyện vói Bạch Lộ rồi, nhưng nên nói thế nào đây?
Đang lưỡng lự, tôi chợt nghe Bạch Lộ lên tiếng: “Anh Lư lừa, anh có biết sao em lại về đây không?”
“Vì sao?” Tôi lơ đễnh hỏi.
“Hì hì,” Bạch Lộ cười nói: “Vì em muốn cho anh một bất ngờ thú vị...”
Tôi nghe rồi không nói gì, chỉ thầm nghĩ: Đúng là em đã cho anh một bất ngờ thú vị, một bất ngờ cực kỳ thú vị!
Đang dở chuyện, chứng tôi đã đến khu chợ đêm sau nhà Bạch Lâm. Chợ vẫn rất
đông vui, lễ Tình nhân là ngày lễ của tiểu thương nên những ngưòi bán
hàng đều kiên trì bám quán.
Vừa vào chợ, Bạch Lộ liền nói: “Anh
Lư lừa! Em lại muốn ăn hạt dẻ xào đường rồi!” Tôi ngẩn người, nhớ ngày
hôm sinh nhật Bạch Lâm, cùng chuyện tôi đã hoàn thành ba ý nguyện của
Bạch Lộ. Tôi chợt dao động, những kỷ niệm cùng Bạch Lộ bỗng chốc ùa về.
Ông lão bán hạt dẻ vẫn ở chỗ cũ, hương hạt dẻ vẫn thơm nức, chỉ có điều đắt hơn lần trước nhiều, vì đã qua mùa hạt dẻ. Bạch Lộ vẫn mua bốn lạng
rưỡi, vẫn dùng phễu giấy đựng, vẫn vừa đi vừa nhấm nháp. Tất cả đều
giống hệt đêm hôm đó. Bạch Lộ cười nói ríu rít, không biết có phải em
đang đóng kịch hay không. Tôi im lặng đi bên em, vừa nhớ lại những
chuyện ngọt ngào giữa hai chúng tôi, vừa đắn đo cân nhắc nên làm tổn
thương em thế nào.
Ra khỏi chợ đêm một đoạn xa, thế giới lại trở
nên tĩnh lặng. “Anh có ăn không?” Giống lần trước Bạch Lộ đưa một hạt ra trước mặt tôi, tôi lắc đầu. Em nhoẻn cười, thu tay về. (Dường như chỉ
có chi tiết này là khác với lần trước...)
Ăn xong hạt dẻ, Bạch Lộ tiếp tục cùng tôi đi về phía trước, không bao lâu sau, tiệm gốm lần
trước đã lại xuất hiện truớc mắt chúng tôi. Bạch Lộ đứng trước tiệm gốm
chần chừ một lúc, cuối cùng cũng kéo tay tôi bước vào.
Vào rồi
mới nhận ra bên trong tiệm đã không còn như lần chúng tôi đến nữa, hai
tay guitar cũng không còn, thay bằng một gã ngốc thổi kèn saxophone.
Bạch Lộ có vẻ hơi thất vọng, chỉ ở lại trong tiệm một lát rồi lại kéo
tôi đi ra.
Kể từ lúc ra khỏi tiệm gốm, Bạch Lộ không nói năng gì
nữa. Tôi cũng cứ im lặng như thế. Hai chúng tôi quay về trong tĩnh lặng, thời tiết vẫn đáng ghét như cũ, sầm sì phát chán. Đã sắp tới khu nhà
Bạch Lâm, tôi đang chuẩn bị nói chuyện tôi và Bạch Lâm với Bạch Lộ. Đúng lúc ấy, Bạch Lộ đột nhiên dừng lại, sau đó tôi nghe tiếng em nói: ”Anh
Lư lừa, chúng ta chia tay đi!”
72.
Phản ứng đầu tiên của
tôi khi nghe Bạch Lộ nói câu này là không dám tin. Sao Bạch Lộ có thể
chủ động chia tay với tôi cơ chứ? Trời! Em yêu tôi tha thiết, da diết là thế, có thế nào đi chăng nữa tôi cũng không tưởng tượng nổi em lại chủ
động đòi chia tay tôi. Thậm chí tôi đã bắt đầu nghi ngờ tai mình có vấn
đề. “Sao cơ?” Tôi không khỏi thốt lên câu hỏi.
“Chúng ta chia tay thôi!” Bạch Lộ nhắc lại lần nữa.
Ánh mắt tôi tìm kiếm khuôn mặt em. Nhưng em không nhìn tôi mà đang hướng
mắt về phía cuối con đường xa hút. Một lúc lâu sau, em mới lại lên
tiếng: “Anh Lư lừa, có thể chuyện này quá đột ngột vói anh. Nhưng em đã
quyết định rồi, vì em không còn thích anh nữa.” Giọng em rất bình tĩnh,
rất vô tình, thật giống một người con gái đang đá chàng trai vốn dĩ cô
ta chẳng có chút tình cảm. “Vừa nãy trong lúc ăn hạt dẻ em đã nghĩ kỹ
rồi, em đã không yêu anh nữa thì hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng ý
nghĩa gì. Cũng giống như đám hạt dẻ kia, hạt dẻ hết mùa đều không ngon
nữa.”
Nói thực, nghe Bạch Lộ nói muốn đá mình, tôi lại có cảm
giác nhẹ lòng. Bởi nên nói rõ với Bạch Lộ thế nào về cảm giác tôi dành
cho em là một chuyện vô cùng khó khăn. Cự tuyệt một người con gái xinh
đẹp lại bị bệnh tim như Bạch Lộ là một tội ác. Giờ đây Bạch Lộ chủ động
đề nghị chia tay vừa đúng ý tôi. Nếu vậy, tôi không cần suy nghĩ đắn đo
xem nên mở miệng thế nào nữa. Tuy bị đá thật nhục nhã, nhưng so đi tính
lại, Bạch Lộ đá tôi thực ra là một kết cục tốt nhất.
Bạch Lộ nói
xong những lời vừa rồi thì không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn về phía
xa. Tóc em buông xõa, lúc này khẽ bay bay trong gió. Lần đầu tiên tôi
nhận ra trên người Bạch Lộ cũng có rất nhiều u sầu, cảm giác rất giống
Bạch Lâm. Tôi nhìn em, lòng chợt gợn lên nỗi hồ nghi: Bạch Lộ đề nghị
chia tay với tôi liệu có phải vì em đã biết chuyện giữa tôi và Bạch Lâm
không? Em biết người tôi yêu là Bạch Lâm chứ không phải em, nên mới chủ
động đề nghị chia tay! Vừa rồi em nói câu “Em đã không còn yêu anh nữa
thì hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì” liệu có phải là
nói ngược không? Có thể điều em thực sự muốn nói là: Anh đã không còn
yêu em nữa thì hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì…
Hiểu rõ chuyện này rồi, tôi cũng chợt hơi hiểu ra hành động hôm nay của Bạch Lộ. Em là một người theo chủ nghĩa lý tưởng tuyệt đối, cái em cần là
một tình yêu hoàn mỹ. Tình yêu đó không thể có bất kỳ khiếm khuyết nào.
Nhớ lại quãng thời gian hai chúng tôi bên nhau, quả thực hoàn toàn là
một mối tình kinh điển như trong sách vở: tài hoa hiển lộ trong lần gặp
đầu tiên, sau đó là anh hùng cứu mỹ nhân, ba ý nguyện của Bạch Lộ, con
virus tình yêu trong buổi tối sinh nhật em. Tất cả những chuyện này đều
có thể khiến Bạch Lộ chắc chắn tôi chính là người em đang tìm kiếm giữa
biển người mênh mông.
Nhưng tối nay, khi em nhìn thấy tôi cùng
chị em về nhà, em đã nghi ngờ. Điều này cũng không thể trách em, trong
tình cảnh đó bất cứ ai cũng sẽ nghi ngờ thôi. Đối với một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như em, tình yêu không cho phép bất cứ ngờ vực nào. Em
không muốn nghi ngờ tình cảm ám muội giữa tôi và chị mình, nên mới đột
ngột ôm chầm lấy tôi, em muốn làm vậy để chứng minh sự hoài nghi của
mình là sai. Không may sao, em lại đã đoán đúng.
Tiếp đó em kéo
tôi đi ra ngoài, tất cả giống như diễn lại buổi tối hôm tôi hoàn thành
ba ý nguyện cho em. Đây thực ra là điều Bạch Lộ cố ý sắp đặt, em muốn
thông qua việc này phán đoán xem tôi yêu em hơn hay yêu chị em hơn. Và
rồi sự im lặng của tôi, vẻ không tự nhiên của tôi, hạt dẻ tôi từ chối
em, tất cả đều đã chứng minh người tôi thích là chị của em, hay chí ít
cũng cho em thấy tôi yêu Bạch Lâm hơn yêu em rất nhiều. Vốn dĩ với bản
tính dám yêu dám hận của Bạch Lộ, nếu người tôi thích là ai khác chắc em sẽ tìm cách kéo con tim tôi lại. Nhưng người tôi yêu lại là chị của em, với tình cảm chị em giữa hai người, em sẽ không tranh giành với chị
mình. (Thực ra vừa rồi em cố ý tỏ ra lạnh nhạt với Bạch Lâm có lẽ chính
là để dẫn dắt cho việc em chia tay tôi bây giờ, có lẽ em không muốn tôi
cảm thấy em đang nhường tình yêu của mình...)
Tôi vừa nhìn chăm
chăm vào Bạch Lộ, vừa âm thầm lý giải mọi chuyện. Trong bóng tối, nét
mặt em ít nhiều có chút cô quạnh, rất đau thương, mà cũng rất lạnh nhạt. Tôi ngẩn ngơ nhận ra Bạch Lộ có một vẻ đẹp thật khó nói.
Tôi vẫn đứng im lặng, Bạch Lộ đã thôi nhìn xa xăm, quay sang tôi lần nữa. “Anh
Lư lừa!” em nói. “Thực ra anh là một người tốt, thật đấy…”
Sặc!
Bạch Lộ thật có trách nhiệm, lại còn muốn diễn trọn vở nữa, ngay đến mấy câu an ủi cũng nói ra hết. Xem ra em đã hạ quyết tâm nhường tôi cho
Bạch Lâm rồi đây. Hoặc em biết mình sống không được bao lâu nữa, biết em không thể cho tôi một hạnh phúc vĩnh viễn, nên sau khi phát hiện ra tư
tình giữa tôi và chị em, em liền kiên quyết chia tay với tôi. Thực ra
đây cũng là tình yêu, một tình yêu vô cùng sâu đậm, một tình yêu vô cùng cao cả.
Tôi nhìn em nói ra những lòi vừa rồi, em cố gắng giả vờ
thật tự nhiên, thật lạnh lùng, nhưng tôi vẫn có thể đọc được nỗi đau
trong lòng em. Tôi thực sự không biết con tim yếu ớt của em sao có thể
chịu được nỗi đau này.
Em càng tỏ ra tự nhiên, lòng tôi càng xót
xa. Tôi chợt nhận ra trước mặt Bạch Lộ, mình đã ích kỷ, vô tình, vô liêm sỉ nhường nào. Trong khoảnh khắc, bao điều tốt đẹp em dành cho tôi đều
ùa về, đó là một tình yêu thế nào kia chứ! Tôi không còn cách nào khống
chế nổi con tim mình nữa. “Tiểu Lộ!”. Tôi gọi tên em. Bạch Lộ nhìn tôi,
ánh mắt bỗng lóe sáng. Tôi không nói gì nữa, mà đưa tay ra, kéo em vào
ôm chặt trong lòng.
Ôm Bạch Lộ rồi tôi lại hối hận. Cơn xúc động
bột phát tựa như ma quỷ! Giờ tôi đang ôm em rồi, tiếp đây nên làm thế
nào? Lại đẩy em ra ư? Tôi bỗng thấy hận chính mình, hận mình quá không
quyết đoán.
Trong khoảnh khắc ôm chầm lấy Bạch Lộ, tôi cảm thấy
hơi thở của em trở nên gấp gáp hơn, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy cả tiếng tim em đập thình thịch trong lồng ngực. Chỉ có khuôn mặt em là
vẫn lạnh nhạt như thế. Cứ vậy, hai mươi mấy giây ôm em, lòng tôi cũng
luẩn quẩn đúng hai mươi mấy giây. Tôi không biết mình nên làm thế nào?
Đẩy em ra? Hay cứ ôm em thế này mãi mãi không buông tay?
Đúng lúc tôi đang tiến thoái lưỡng nan, Bạch Lộ khẽ khàng vùng khỏi vòng tay
tôi. Thực ra với sức mạnh của tôi, nếu như tôi muốn em sẽ chẳng thể nào
vùng ra được. Nhưng khi Bạch Lộ gắng sức vùng thoát, cánh tay tôi cũng
liền tự động buông lỏng. Tôi nhớ đến Bạch Lâm. Nàng khiến tôi không thể
nào tiếp tục ôm Bạch Lộ.
Bạch Lộ vùng khỏi tôi xong, liền lùi lại mấy bước. Trong lúc ngẩn ngơ, tôi dường như nghe tiếng em thở dài, sau
đó tôi thấy em quay người đi, bỏ về khu chung cư. Cơn gió đêm càng thổi
càng mạnh, tóc em bay phấp phới trong không trung. Nhìn theo bóng lưng
cô độc ấy, trái tim tôi như bị ai đó xé mất một phần. Tôi không kìm nổi
chỉ muốn xông lên ôm chầm lấy em lần nữa. Nhưng mới bước được một bước
tôi đã dừng lại. Cứ cho là tôi ôm em lần nữa rồi có thể làm sao? Lại để
em vùng khỏi tôi lần nữa ư?
Vì thế tôi chỉ ngơ ngẩn đứng đấy,
nhìn bóng hình Bạch Lộ dần biến mất trước mắt mình. Mãi lâu sau, tôi mới nhận ra mặt mình lạnh buốt, lại tiếp một cảm giác lạnh buốt nữa. Rồi
tôi nghe từ xa loáng thoáng có tiếng người reo: “Tuyết rơi rồi… Tuyết
rơi rồi…”
Tự nhiên tôi chợt nhớ ra trong bài hát “Mãi cách một
dòng sông” của Hứa Nguy có đoạn” Mây đen sao giữ nổi… giọt mưa muốn rơi… khóe mắt sao giữ nổi… giọt nước mắt anh rơi...
Tôi khóc rồi ư? Tôi không dám đưa tay chạm lên mặt. Càng lúc tuyết rơi càng lớn, những hạt tuyết, rơi lao xao khắp nơi.
73.
Đến khi tôi về đến nhà thì hai chị em Bạch Lâm đều đã ngủ rồi. Cửa phòng
Bạch Lâm đóng kín mít, không biết ở bên trong hai người sẽ nói những gì. Tôi về phòng mình, cứ trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường không tài
nào ngủ nổi. Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, lộp bộp đập lên cửa sổ, như
đang gõ vào trái tim tôi.
Hôm sau tỉnh dậy, phát hiện ra trên bậu cửa sổ phủ một lớp tuyết mỏng, nhìn ra ngoài, mặt đất đã chẳng còn
tuyết đọng. Không biết trận tuyết xuân này có ý nghĩa gì, là lễ tang cho mối tình đầu của tôi và Bạch Lộ chăng?
Mới sáng sớm, Bạch Lộ đã
quay về trường, lúc em đi tôi không tiễn, tôi không biết còn có thể nói
gì trước mặt em. Tôi đi làm nhưng chẳng thể để tâm vào công việc, Bạch
Lâm xin nghỉ một ngày phép, không nhìn thấy nàng, tôi lại càng không yên lòng.
Mãi mới đến giờ tan làm, tôi chạy như bay về nhà. Đợi đến
khi vào nhà nhìn thấy Bạch Lâm rồi mới coi như vững lòng hơn phần nào.
Bạch Lâm rất bình tĩnh, hệt như mọi khi. Lúc ăn cơm tôi muốn nói gì đó
với nàng, nhưng không tìm ra lời.
Lặng lẽ ăn xong cơm, tôi quay
về phòng mình, đầu tiên là bật máy tính lên, nhưng chỉ mới vào mạng
chừng hai ba phút đã không ngồi thêm được nữa. Tôi thả người xuống
giường, nhưng còn sớm thế này, lòng lại rối bời sao mà ngủ được? Thế là
lại bò dậy, lấy đàn ra. Chơi đàn lại nhớ đến Bạch Lộ, nhớ lúc dạy em
đánh bài “Những đóa hoa ấy” hồi tết. Rồi chẳng hiểu từ lúc nào tôi đã
bắt đầu đánh bài đó. Lòng đang hòa vào điệu nhạc mỗi lúc một u sầu, đột
nhiên bên tai tôi vang lên một tiếng nhạc khác. Là bài ‘Nàng trong giấc
mơ” của Phác Thụ. Tôi bất giác sững người, tay đang chơi đàn khựng lại.
Phải một lúc sau mới xác đinh được đó chính là tiếng chuông điện thoại
của mình. Sặc! Chẳng lẽ Bạch Lâm gọi điện cho tôi? Nhưng rõ ràng nàng
đang ở nhà mà!
Tôi chợt nhớ tới buổi tối trước lễ Tình nhân, khi
đó vì muốn hẹn Bạch Lâm ra ngoài tôi cũng gọi điện cho nàng dù đang ở
nhà. Hay là... tôi không khỏi thầm nghĩ: hay là Bạch Lâm cũng muốn hẹn
tôi ra ngoài ăn tối? Hoặc nàng muốn thổ lộ với tôi? Sặc! Lẽ nào tối qua
Bạch Lộ đã khen ngợi tôi trước mặt Bạch Lâm, thuyết phục nàng chấp nhận
tôi?
Trong lòng lo lắng nghĩ ngợi, tôi với tay cầm lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, nhìn màn hình, quả nhiên là Bạch Lâm, vội vàng
nghe.
“A lô!” Tôi và Bạch Lâm gần như lên tiếng cùng một lúc, sau đó lại cùng lúc lặng đi. Chừng hơn mười giây sau, Bạch Lâm ở đầu dây
bên kia mới lên tiếng: “Tiểu Triệu! Có chuyện này tôi muốn bàn với cậu,
có được không?”
“Chuyện gì?” Tôi hỏi, lòng thầm nghĩ: không phải
đúng như tôi đoán chứ? Nghe giọng nàng, đến tám phần mười là muốn hẹn
tôi ăn cơm… Tôi đang hỉ hả trong lòng, lại nghe Bạch Lâm nói: “Là thế
này, tôi có người họ hàng sắp tới sẽ đến đây, vì vậy…”
Lời Bạch
Lâm vừa truyền đến tai, tôi liền có một dự cảm không lành. Quả nhiên,
nàng nói tiếp: “Vì vậy, tôi nghĩ không biết cậu có thể tự ra ngoài tìm
nhà được không... Tiền tôi vay cậu ngày mai tôi sẽ trả lại… Ừm, cũng
không phải gấp quá đâu, ngưòi họ hàng kia của tôi một tuần nữa mới tới,
cậu có thể tìm xong nhà rồi hẵng chuyển…”
Sặc! Dù đã có chút dự
cảm lờ mờ nhưng tôi không ngờ Bạch Lâm lại có thể nói ra những lời này.
Đây rõ ràng là muốn đuổi tôi ra khỏi nhà còn gì! Mẹ kiếp, nàng thì có bà con họ hàng gì? Lại còn lôi cái cớ ấy ra nữa! Con tim lúc nãy còn khấp
khởi của tôi lập tức bị giội một gáo nước lạnh. Nàng nói gì tiếp đó tôi
đều không nghe thấy. Mãi lâu sau, tôi mới khôi phục lại được chút ý
thức, chỉ nghe Bạch Lâm vẫn đang nói trong điện thoại: “Tiểu Triệu, thật sự xin lỗi cậu...”
Tôi cố kìm nén nhẫn nhịn mới không dập luôn
máy. Đợi lòng dạ ổn định lại, tôi mới lên tiếng, giọng cực kỳ lạnh nhạt: “Chị không phải xin lỗi đâu, tôi cũng đâu có là gì của chị... Ngày mai
tôi sẽ chuyển đi, cảm ơn chị đã chăm sóc cho tôi bao lâu nay…”