Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 25



Tàu điện ngầm sáng sớm thứ 2 khiến Trình Nghị sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là đại quốc dân số, lên xe dính cửa, lúc xuống xe cũng đến cái cửa xe khác.

Toàn bị chen qua.

“Ai còn nói tàu điện ngầm Luân Đôn chen chúc em cáu với người đó.” Ra cổng tàu điện ngầm, Trình Nghị có thể coi như thở thống khoái, ở trên xe bị chen không cách nào thở.

Hà Vũ Bạch cười cười nói: “Có thời gian bảo chủ nhiệm Lãnh dẫn em đi Tokyo, cảm thụ đường điện ngầm thời gian đi lại, còn chen chúc hơn thế này.”

“Ổng 80% phải đến về hưu mới rảnh.” Trình Nghị nói, nhìn thấy cách đó không xa có con chó lê chân bò về phía trước, lập tức chạy đến siêu thị mini mua cây xúc xích đút cho nó.

Hà Vũ Bạch cũng không vạch trần âm mưu của con Thìa, cậu không muốn Trình Nghị giống cậu, sau khi biết mình bị con chó lừa nghi ngờ nhân sinh. Thế giới của trẻ con luôn đơn thuần sạch sẽ hơn người trưởng thành nhiều, hơn nữa cậu hôm qua nghe Trình Nghị nói cả ngày về chuyện con chó trước đây nuôi trong nhà, Trình Nghị rất thích chó.

Nhưng Trình Nghị rất nhanh đã phát hiện sự thật mình bị lừa: Trước khi vào tòa nhà khu nằm viện, nó quay đầu nhìn về phía con Thìa nằm nhoài, kết quả lại thấy con Thìa vui vẻ ngậm xúc xích còn dư đi đút cho con mèo quán hoa quả.

“Có nhầm không vậy, ngay cả chó cũng biết lừa người!” Trình Nghị quả nhiên bày ra khuôn mặt “Nghi ngờ nhân sinh”.

Đối với lần này, Hà Vũ Bạch đành phải vỗ vỗ vai nó bày tỏ an ủi.

Từ Diễm đi bồi dưỡng, Hà Vũ Bạch tạm thời tiếp nhận nhiệm vụ quản lý giường của cô, gộp tổng cộng 12 cái giường trong tay cậu, có 10 người bệnh. Cho dù hôm nay có 2 người sắp phẫu thuật, có một người phải trị liệu can thiệp, có một người phải làm chụp mạch máu, còn có một người xuất viện.

Nhất định là một ngày bận rộn.

Thấy Hà Vũ Bạch không rảnh dẫn dắt mình, Trình Nghị liền bắt đầu chuẩn bị báo cáo thực tế xã hội. Nói là một phần báo cáo, thật ra cũng không khác gì luận văn.

Nó đã thảo luận với Hà Vũ Bạch, về nội dung báo cáo. Hà Vũ Bạch đề nghị với nó là, không nên chọn mục quá chuyên nghiệp, cái đó cần căn cứ vào số liệu điều tra nghiên cứu lớn. Chỉ dùng ca bệnh của Tổng hợp Đại Chính, ví dụ không đủ, báo cáo viết ra khó tránh khong được cân nhắc.

Sau đó Trình Nghị quyết định viết phương diện tâm lý bệnh nhân. Nó ôm PAD lang thang khắp khu bệnh, tán dóc với bệnh nhân. Bệnh nhân vừa nghe nó là con trai chủ nhiệm Lãnh, không chút tiếc rẻ lời khen ngợi, khen cha nó lên tận trời.

Nhưng có người bệnh sau khi nghe xong giới thiệu bản thân của Trình Nghị, lạnh mặt đối đãi với nó, cũng từ chối câu thông với nó. Thấy có người oán hận trong lòng với cha mình, chút kiêu ngạo trong lòng Trình Nghị trong nháy mắt bị mất mát thay thế.

Phiếu đầu giường viết thông tin bệnh nhân thuộc về Nguyễn Tư Bình quản lý giường, thế là nó chạy đi tìm Nguyễn Tư Bình tìm hiểu đến cùng.

“Tiểu Nguyễn Tử, cái người bệnh tên Trần Thư Quần kia sao thế? Ổng có ý kiến gì với cha em?” Gục trên bàn làm việc đối diện Nguyễn Tư Bình, Trình Nghị nghiêng đầu hỏi hắn.

Nguyễn Tư Bình tự động chặn 3 chữ “Tiểu Nguyễn Tử” ngoài vỏ đại não: “Bệnh nhân này à, nhảy lầu tự sát, nhiều chỗ gãy xương hở và chấn thương ngực kín, xương sườn đâm vào phổi, nguy hiểm chết trong phòng giải phẫu, được chủ nhiệm Lãnh cấp cứu về.”

“Vậy hắn sao còn......”

Trình Nghị nghĩ không ra — Tại sao lại cau mặt với ân nhân cứu mạng.

“Oán hận chủ nhiệm Lãnh cứu hắn chứ sao.” Trong ánh mắt Nguyễn Tư Bình lộ ra vẻ khinh thường, “Em không thấy mấy ngày hắn vừa từ ICU đi ra đâu, hận không thể dùng nước bọt đắm chìm mộ tổ tiên nhà chủ nhiệm Lãnh.”

Trình Nghị nói thầm vậy không phải mộ tổ tiên nhà em?

“Đầu óc có vấn đề?” Nó hỏi.

“Không, tìm khoa tâm thần đánh giá rồi, ngoài uất ức nóng nảy rất nhỏ, những cái khác toàn bộ bình thường.” Nguyễn Tư Bình nhún vai một cái, “Hắn á, nợ rất nhiều...... Haiz, đến giờ rồi, không một ai đến thăm hắn, hỏi hắn xin thông tin người thân hắn cũng không cho. À, đúng rồi, chủ nợ thì đến mấy lần, đều bị chủ nhiệm Lãnh đuổi ra ngoài.”

Trình Nghị gật gật đầu, cảm khái nói: “Cha em đối với hắn rất tốt.”

“Hắn cũng là bị người ta lừa, anh cũng là nghe chủ nợ nói. Trần Thư Quần làm đảm bảo cho một cô gái mới quen không lâu, dùng chứng nhận bất động sản trong nhà làm thế chấp mượn hơn 300 vạn chỗ công ty tài chính, người phụ nữ kia cầm tiền thì không thấy bóng dáng đâu nữa, hắn không chịu được, lại không dám nói với bố mẹ, nhất thời nghĩ không ra liền nhảy lầu.”

“Người phụ nữ kia là kẻ lừa đảo.” Trình Nghị bĩu môi, “Hắn ngốc thật.”

“Tình yêu khiến người ta mù quáng.” Nguyễn Tư Bình hừ khẽ một tiếng, “Tiểu Nghị, em phải cảnh giác cao độ, đừng đụng vào kẻ lừa gạt tình yêu — úi da!”

“Con tôi không đần như vậy.” Giọng Lãnh Tấn theo một xấp bệnh án ùm đến trên đầu Nguyễn Tư Bình.

“Chủ nhiệm, em chỉ là phòng ngừa chu đáo thay Tiểu Nghị mà thôi.” Nguyễn Tư Bình nhe răng nhếch miệng, dùng sức xoa chỗ bị đập trúng, “Anh ra tay độc quá đó, đánh ngu thì làm sao đây?”

“Cậu bây giờ cũng không thông minh lắm, này, ca mổ buổi sáng viết báo cáo chưa?”

“Vẫn chưa......”

“Vậy mà còn rảnh xàm xí, nhanh lên!”

Lãnh Tấn vừa nói vừa vung chồng bệnh án dày cộp lên, dọa Nguyễn Tư Bình vội vàng rụt cổ né tránh.

Giơ cằm với con trai, Lãnh Tấn hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Trình Nghị lắc lắc đầu: “Vẫn chưa, con chờ Lông Chim Nhỏ đi cùng.”

Lông Chim Nhỏ? Chân mày Lãnh Tấn khẽ nhúc nhích — Hai đứa này dính nhanh thật.

Ăn cơm trưa xong quay về kiểm tra phòng, Lãnh Tấn cài báo thức điện thoại 1h45, làm ổ trên sofa trong văn phòng ngủ trưa. 2 rưỡi chiều còn có ca mổ, phải nắm chắc thời gian nghỉ ngơi.

Hai ngày liền không ngủ yên ổn, giấc này hắn ngủ hơi sâu, còn mơ dài —

“Lãnh Tấn, nào nào nào, tao giờ thiệu với mày, đây là Trình Dục Minh khoa dược, cùng team với bọn mình tham gia thi biện luận sinh viên toàn quốc lần này.”

Giọng phấn khởi của Triệu Nghị trong nháy mắt Lãnh Tấn nhìn về phía Trình Dục Minh trở nên hết sức xa xôi, không khí cũng dường như dừng lại. Lãnh Tấn có thể cảm giác được duy nhất, là trái tim mình đang đập mãnh liệt.

Hắn từng nghe nói khoa dược có sinh viên mới siêu đẹp, nhưng bởi vì lâm sàng và dược học ở khu học khác nhau, hắn vẫn chưa có cơ hội gặp Trình Dục Minh. Hiện tại người đứng trước mặt mình, hắn thật lòng cảm thấy mấy lời đồn có liên quan đến đối phương thật sự vô cùng nông cạn.

Đẹp thật sự không đủ để hình dung tướng mạo của Trình Dục Minh, khuôn mặt gần như hoàn mỹ giống như được người thợ khéo léo điêu khắc tỉ mỉ, cho dù là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình lợi hại hơn nữa e rằng cũng không tìm ra chút tì vết.

Mỹ nhân ở xương không ở da. Vẻ đẹp của Trình Dục Minh hoàn toàn tự nhiên, đường nét không đánh mất lập thể của phái nam, ngũ quan lại ẩn giấu âm nhu của phái nữ.

Chỉ nhìn một cái, liền sẽ cả đời khó quên.

“Lãnh Tấn, Lãnh Tấn?” Triệu Nghị khẽ đẩy vai Lãnh Tấn, “Tao nói cả buổi cũng không phản ứng tao, tiểu tử mày nghĩ gì thế?”

“Ờ...... tao đang nghĩ đề bài biện luận mà chủ nhiệm khoa cho.” Lãnh Tấn cuống quít tìm cớ cho mình, cũng khó khăn dời tầm mắt nhìn chăm chú vào trên mặt Trình Dục Minh.

Triệu Nghị vỗ mạnh đùi, “Đúng, tao còn phải đến chỗ chủ nhiệm khoa, hai bọn mày thảo luận trước, lát chờ tao cùng ăn cơm nhá!”

Hắn ra khỏi ký túc như cơn gió thổi, trong nhà lập tức chỉ còn lại hai người Lãnh Tấn và Trình Dục Minh, không khí hơi lộ vẻ lúng túng. Lãnh Tấn chưa bao giờ là người hướng nội, nhưng hôm nay, hắn có chút không tìm thấy lưỡi mình.

Mặt đối mặt đứng chòng chọc ở đó một lát, Lãnh Tấn thấy Trình Dục Minh hình như định tìm một chỗ ngồi xuống, vội vàng dịch đống quần áo bẩn trên giường mình đi, lắp ba lắp bắp nói: “Cậu ngồi...... ngồi đây, đây là...... giường tớ.”

“Ký túc các cậu bừa bộn thật.” Trình Dục Minh men theo cạnh giường ngồi xuống, cách mấy centimet chính là chiếc tất nhìn đã biết chưa giặt.

“Khóa trình của lâm sàng gấp quá, không có thời gian dọn dẹp.” Trên mặt cảm giác có chút thiêu cháy, Lãnh Tấn giả bộ thờ ơ kéo 3 chiếc tất vào thùng rác đầu giường, sau đó xoay người thu dọn bừa bộn trên bàn.

Nhìn quanh khắp nơi một vòng, Trình Dục Minh hỏi: “Hai người khác đâu?”

Một ký túc xá ở bốn người, giường của Lãnh Tấn vẫn chưa phải bừa nhất.

“Đến thư viện rồi.” Lãnh Tấn từ dưới đống sách dọn ra được hai chai nước khoáng chưa bóc tem, vội vàng vặn mở nắp đưa cho Trình Dục Minh, “Cậu khát không?”

Nhận lấy chai nước, Trình Dục Minh cười cười với hắn: “Cậu đã vặn mở rồi, tớ đành khát thôi.”

Nụ cười này khiến Lãnh Tấn càng đập loạn tim không ngừng. Để che giấu bối rối trong lòng mình, hắn cầm lấy chổi đặt đầu giường đã bám lớp bụi dày vùi đầu quét sàn.

“Có phải chỉ khi trong ký túc có người đến, cậu mới chịu khó?” Trình Dục Minh hỏi hắn.

Lãnh Tấn rầu rĩ đáp: “Đúng lúc tiện tay quét.”

Trình Dục Minh nghiêng đầu nhìn, vặn chặt chai nước, đứng dậy dịch cả ghế ra, tiện cho Lãnh Tấn quét xó góc dưới mặt bàn. Lãnh Tấn muốn cản y, nhưng ngại đưa tay.

“Cậu đừng làm, tớ quét tùy tiện thôi.” Hắn nói.

“Không sao, mấy đứa phòng bọn tớ, một đứa thi một đứa lười, bình thường đều là tớ quét dọn ký túc.” Trình Dục Minh lại ném cái giẻ lau, lần lượt lau bàn, “Mấy đứa thành phố bọn cậu, đều để trong nhà chiều hư.”

“Cậu không phải người thành phố?” Lãnh Tấn lại không để lại dấu vết đánh giá đối phương. Trong khoa có mấy sinh viên nghèo trong núi đến, vừa nhìn chính là từng làm không ít việc đồng áng, phơi da đỏ sẫm. Nhưng da Trình Dục Minh trắng như sứ, còn lộ ra màu hồng phấn khỏe mạnh.

“Không phải, quê tớ ở Thanh Hải, khu chăn nuôi.” Trình Dục Minh làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, lau xong bàn lại lau giá sách — Bụi tích phía trên sắp dày khiến người ta phẫn nộ.

“Không nhìn ra, tia cực tím bên đó rất mạnh, theo lý thuyết, chỗ cậu......” Lãnh Tấn rút tay ra khoa tay múa chân trên xương gò má, “Hẳn có đỏ cao nguyên (*).”

((*) đỏ cao nguyên: ý là gò má đỏ)

“Hồi bé thì có chút, sau đó vào thành phố học cấp 2, 6 năm, dưỡng trở lại.”

“Điều này nói rõ lớp đáy da cậu rất phát triển.”

“Hey, đây không phải giảng đường đâu, giáo sư Lãnh.” Trình Dục Minh trêu ghẹo hắn.

Lãnh Tấn xùy cười cúi đầu, tiếp tục quét mặt đất đã sáng loáng như gương.

(Đứa nào re-up là chó)

Buổi tối rửa mặt xong, Lãnh Tấn tắt đèn, vừa nằm xuống đã nghe thấy giường đối diện truyền đến tiếng Triệu Nghị: “Lãnh Tấn, mày cảm thấy Trình Dục Minh thế nào?”

Lãnh Tấn suy nghĩ một chút nói: “Rất tốt, tư duy nhanh nhẹn, lực ứng biến mạnh, sẽ là đồng đội tốt.”

“Tao không phải hỏi mày cái này.” Triệu Nghị nghiêng người, dùng tay chống gò má, trong bóng tối nhìn về bên Lãnh Tấn, “Nè, nếu tao theo đuổi cậu ấy, mày thấy có hi vọng không?”

Ngực giống như bị đè mạnh một tảng đá, Lãnh Tấn trầm mặc chốc lát, hàm hồ “Ừ” một tiếng. Triệu Nghị là bạn thân nhất của hắn, không cần thiết vì một tương lai không xác định, làm bế tắc quan hệ với nhau.

“Tao nghe nói cậu ấy đã từ chối mấy học trưởng, yêu cầu cực cao.” Triệu Nghị chẹp miệng, “Lần này thi biện luận để có thể tranh thủ cậu ấy đến team bọn mình, tao chỉ thiếu dập đầu với chủ nhiệm khoa.”

Lãnh Tấn cười khan: “Ba mày là hiệu trưởng, chủ nhiệm khoa đâu dám để mày dập đầu.”

“Ví von thôi, mày hiểu ngầm là được.” Triệu Nghị nằm trở lại gối đầu, “Ai dà, nhắm mắt lại chính là Trình Dục Minh, muốn chết, sao cậu ấy lại đẹp vậy chứ.”

Lãnh Tấn lặng yên trở mình — Mối tình đầu cộng thêm nhất kiến chung tình, quả thật muốn chết.

Hắn đột nhiên cảm giác mí mắt rất nặng, nhắm lại, không muốn mở ra nữa.

“Chủ nhiệm Lãnh, chủ nhiệm Lãnh.”

Hà Vũ Bạch gọi mấy tiếng mới khiến Lãnh Tấn mở mắt ra.

“Sắp 2h rồi, anh 2 rưỡi không phải có ca mổ sao?” Cậu nhân tiện kiểm tra vết thương trên mặt Lãnh Tấn, máu bầm bắt đầu tan, mắt cũng không đỏ lắm.

Ngồi dậy, Lãnh Tấn dụi dụi vành mắt nói: “Nằm mơ mãi, không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức.”

“Có cần lấy túi chườm đá đè cho anh không, tỉnh táo chút?”

“Không cần.” Lãnh Tấn khoát khoát tay, nghiêng đầu ngáp một cái.

Có khoảng thời gian rất dài không mơ thấy Trình Dục Minh rồi, hắn buồn bực, hôm nay là sao thế?

Hà Vũ Bạch thẳng người lùi về sau, nhường không gian cho Lãnh Tấn đứng lên tỉnh ngủ: “Tôi xem xong video phẫu thuật của anh rồi, quá đỉnh.”

Bình thường mà nói, bác sĩ ngoại khoa không thích quay video giải phẫu, trừ khi yêu cầu dạy học cần thiết. Nếu không bệnh nhân thật sự xảy ra vấn đề, bệnh viện bị người nhà kiện lên tòa án, video chính là chứng cớ tốt nhất. Dùng lần phẫu thuật mổ chính này của Lãnh Tấn mà nói, nếu xảy ra chuyện tuyệt đối là chuyện lớn, nhất định sẽ mang đến đả kích tính hủy diệt cho sự nghiệp của hắn, giữ lại video giải phẫu phải gánh chịu nguy hiểm rất lớn.

Đây là một món quà đặc biệt, trong lòng Hà Vũ Bạch rất hiểu.

Vẻ mặt Lãnh Tấn hơi đắc ý: “Giữ gìn cẩn thận, có ý nghĩa kỷ niệm, trước kia đều là quay video dạy học, đây là lần đầu làm phục vụ đặt hàng.”

Hà Vũ Bạch mím môi, hỏi: “Cám ơn anh thế nào?”

“Khỏi cần, coi như cám ơn cậu chăm sóc Tiểu Nghị thay tôi.” Lãnh Tấn nhấc cổ tay nhìn đồng hồ, “Tôi phải đến phòng giải phẫu làm chuẩn bị trước phẫu thuật, nếu tôi ra muộn, phiền cậu dẫn Tiểu Nghị ăn cơm tối trước, sau đó để nó ở trong phòng làm việc của tôi chờ tôi là được.”

Hà Vũ Bạch gật gật đầu: “Hôm nay tôi ca đêm, không phiền. À đúng rồi, ghi chép quản lý giường tôi gửi mail anh rồi, hết bận anh nhớ xem.”

“Lúc ăn cơm đã xem xong rồi, làm không tệ, vất vả rồi.” Lãnh Tấn vừa nói vừa đẩy cửa đi ra.

Nghe giống như khẳng định nhẹ nhàng, hắn lại không thường nói ra khỏi miệng. Đối mặt với sinh tử, từng quyết định đều cực kỳ quan trọng, dù nghiêm khắc cỡ nào cũng không quá đáng.

“Chủ nhiệm Lãnh.”

“Huh?” Lãnh Tấn dừng bước, xoay người lại nhìn Hà Vũ Bạch.

“Tôi sẽ không để anh thất vọng.”

Ánh mắt Hà Vũ Bạch kiên định như khẩu khí của cậu, đó là chấp nhất Lãnh Tấn chưa từng thấy.

Bận rộn của thứ 2 thể hiện ở giờ tan làm đã qua 2 tiếng, nhân viên y tế trong khu bệnh vẫn đều giữ vững cương vị. Bận đến 8h, Hà Vũ Bạch về phòng nhìn thấy Trình Nghị bò trên bàn ỉu xìu, vội kéo người đến nhà ăn ăn cơm.

Bé trai đang kỳ trổ mã lượng cơm lớn, lại đói lép kẹp, Trình Nghị xì xụp hai phần cơm, lộ trình từ nhà ăn về tòa nhà khu nằm viện vừa vặn 100 bước dùng để tiêu thực sau bữa cơm.

Nhìn Trình Nghị ưỡn thẳng ngực, Hà Vũ Bạch cười nó: “Trước đây không phải nói, không ai dẫn em đi ăn, mình em đi là được sao.”

“Em không kéo anh đi ăn cơm, anh lại mua bánh mì ăn tạm.” Trình Nghị “Xí” một tiếng, “Không biết chăm sóc bản thân chút nào.”

“Ê, khẩu khí của em rất giống ông già nha.”

“Kể từ sau khi Trình Dục Minh ly hôn với cha em, luôn là em chăm sóc ổng, thành thật mà nói nếu không phải lo lắng ông ấy sống không tốt, em đã sớm về tìm ch — Ôi **!”

Nguy Hiểm bị bánh trước xe gắn máy phanh gấp bên cạnh đụng bay ra ngoài, Trình Nghị kéo mạnh Hà Vũ Bạch lùi về sau hai bước.

“Đây là bệnh viện! Tốc độ giới hạn 30!” Nó tức tối rống lên với mũ xe máy.

Quả nhiên là cha nào con nấy, Hà Vũ Bạch cười thầm, Trình Nghị giống y Lãnh Tấn hồi đó quát Âu Dương Diễn Vũ.

Đá chân chống, Âu Dương Diễn Vũ xuống xe lấy mũ bảo hiểm xuống, liếc mắt thấy Trình Nghị: “Tiểu Tử, mày nợ đòn anh, chờ mày lớn lên bọn mình lại thanh toán.”

Nghe tiếng là biết đây là người hôm trước cãi nhau với mình trong điện thoại, cơ mặt Trình Nghị bỗng căng chặt. Hà Vũ Bạch thấy thế kéo nó ra đằng sau, nói với Âu Dương Diễn Vũ: “Không phải nói tình hình thời tiết không thể cất cánh? Tớ còn tưởng cậu phải mai mới về.”

“Đừng nhắc nữa, phi công cha tớ thuê trước đây lái máy bay chiến đấu, chỉ số thời tiết hắn coi là rắm chó.” Âu Dương Diễn Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Trình Nghị được Hà Vũ Bạch chắn phía sau, phát hiện đối phương đang dùng ánh mắt hâm mộ đánh giá tọa giá của mình, bèn giơ tay lên búng tay hấp dẫn lực chú ý của đối phương: “Hey, nhóc con, từng đi xe máy chưa?”

Thấy Trình Nghị lắc lắc đầu, Âu Dương Diễn Vũ ném mũ bảo hiểm cho nó, đá chân chống sải bước vào chỗ: “Lên xe, anh dẫn mày đi hóng gió.”

“Không được! Diễn Vũ, nó vẫn chưa trưởng thành!” Hà Vũ Bạch vội vàng đè tay lại, “Hệ số an toàn của motor quá thấp, lại nói chỉ có một cái mũ bảo hiểm.”

“Tớ không phải cho nó dùng sao?” Âu Dương Diễn Vũ nói, đột nhiên nhớ tới cái gì, giữ gáy Hà Vũ Bạch hôn nhẹ lên môi đối phương một cái.

Con ngươi Trình Nghị đã sắp trợn ra — Hai người này quan hệ gì vậy, gặp mặt đã chơi hôn hôn?

“Từng ngồi xe cậu ấy lái chưa?” Âu Dương Diễn Vũ chỉ vào Hà Vũ Bạch đầy mặt “Cậu đừng trước mặt trẻ vị thành niên làm vậy”  hỏi Trình Nghị.

Trình Nghị đột nhiên hoàn hồn, vội vàng gật gật đầu.

Tiếng nổ vang của motor đồng thời vang lên với tiếng cười của Âu Dương Diễn Vũ —

“Vậy là được rồi, anh tuân thủ luật giao thông hơn cậu ấy.”

Hà Vũ Bạch dặn đi dặn lại Âu Dương Diễn Vũ, dẫn Trình Nghị dạo một vòng thì mau về đừng chạy nhanh trên đường, sau đó chịu trách nhiệm một vạn cảm thụ đưa motor chạy khỏi tầm mắt. Thật ra lo lắng của cậu hơi thừa thãi, Âu Dương Diễn Vũ cũng được huấn luyện chuyện nghiệp, chỉ là cậu sống lâu trong bệnh viện có bệnh nghề nghiệp — bất trắc dù sao thường xuyên phát sinh.

Chịu ảnh hưởng của người cha xuất thân lính đặc chủng, Âu Dương Diễn Vũ từ nhỏ đã đầy tinh thần mạo hiểm. Từng một mình đi motor kéo dài nước Mỹ, từ Newyork một đường lái đến California, lại chạy theo hướng nam đến Mexico. Lượn một vòng lớn, lúc về phơi nắng như người Nam Mỹ.

Hiểu biết phong cảnh bên ngoài, y nghe theo tâm nguyện của trưởng bối vào công ty. Từ dây chuyền sản xuất nhà máy đến bàn đàm phán khách hàng đều có bóng dáng y, từng chút một học từ đầu.

Hà Vũ Bạch rất thích Âu Dương Diễn Vũ như vậy, cởi mở tùy tính nhưng không làm bậy, hiểu sứ mệnh của mình. Đáng quý nhất chính là, y vui vẻ gánh phần trách nhiệm này. Bản thân Âu Dương Diễn Vũ cũng nói, mỗi ngày vừa mở mắt đã nghĩ phải kiếm về tiền lương của mấy chục nghìn người, y ngay cả ngủ nướng cũng không dám ngủ.

Quyền lợi và nghĩa vụ là ngang nhau, đạo lý này Hà Vũ Bạch hiểu rất sớm. Chú Hòa Vũ nhà bác cả tu Phật, hồi cậu còn nhỏ, thường xuyên sẽ kể một vài câu chuyện hàm chứa đạo lý sâu sắc cho cậu nghe.

Có một câu chuyện khiến cậu xúc động sâu sắc: Phật hỏi hai linh hồn sắp đầu thai chuyển thế, kiếp sau muốn phụng dưỡng chúng nhân, hay là được chúng nhân phụng dưỡng. Một người trong đó nói, hắn muốn phụng dưỡng chúng nhân, bèn chuyển thế đầu thai thành đại boss của một công ty đa quốc gia; mà một người khác chọn được chúng nhân phụng dưỡng, thì đầu thai thành ăn xin.

Tính cách sai khiến, Hà Vũ Bạch tự biết không cách nào tài giỏi trên thương trường như Âu Dương Diễn Vũ. Cũng may cha không ép cậu, mà buông tay để cậu đi làm việc mình muốn làm. Cho dù không cầm được dao giải phẫu, Trịnh Chí Khanh cũng tin con trai mình sẽ không khiến bất kỳ ai thất vọng. Đối với Trịnh Vũ Hoàng hắn cũng giữ thái độ giống vậy, muốn chơi bóng rổ, có thể, muốn đến Mỹ chơi bóng rổ, quá tốt. Nhưng mà nói trước, tròn 18 tuổi, tự nuôi sống bản thân, đừng hi vọng cha sẽ cho thêm một xu.

Ngược lại Tề Vũ Huy, thấy anh trai em trai đều theo đuổi ước mơ, gia nghiệp lớn như vậy mắt thấy không ai kế tục, cha và bác cả suốt ngày thở dài, đành phải trợn mắt trắng nhét mình vào đồ công sở.

Về phòng làm việc thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến khám gấp nhận ca, Hà Vũ Bạch trong tay đang bận việc, có người gõ cửa phòng làm việc mở rộng.

“Xin hỏi, Lãnh Tấn ở đây không?”

Nghe thấy âm thanh, Hà Vũ Bạch ngẩng đầu, hô hấp theo tập trung tầm mắt hơi dừng lại — Trời ạ, người này đẹp thật đấy.

Trên khuôn mặt trắng như gốm sứ là đôi mắt phượng, đuôi mắt dài nhỏ, mang theo vẻ quyến rũ khiến người ta nói không lên lời. Sống mũi thẳng môi hơi vểnh, từng chi tiết trên ngũ quan đều vừa vặn. Thêm một chút ngại nhiều, giảm một chút ngại ít, dù là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình xuất sắc nhất cũng không làm ra được khuôn mặt như vậy.

Chỉ là, mắt người này không có nhiệt độ.

“Chủ nhiệm Lãnh vẫn ở phòng mổ.” Hà Vũ Bạch tiến lên kéo ghế ra, “Anh ngồi trước, vừa nghe tin nói bệnh nhân đã vào phòng hồi phục, anh ấy hẳn sắp xuống rồi.”

Người đến cũng không ngồi, chỉ lấy găng tay xuống nhìn quanh phòng làm việc một vòng, lại hỏi.

“Trình Nghị đi đâu rồi?”

Hiện tại Hà Vũ Bạch biết người kia là ai rồi, Trình Dục Minh, chồng trước của Lãnh Tấn. Ngoài mắt, những đặc trưng khác trên khuôn mặt Trình Nghị mơ hồ có bóng dáng đối phương.

“Nó ra ngoài hóng gió với bạn tôi rồi.”

“Hóng gió?” Lông mày Trình Dục Minh hơi cau lại, “Lái xe sao?”

Hà Vũ Bạch mím môi, nói: “Là xe motor.”

Liếc nhìn thẻ cài ngực của Hà Vũ Bạch, chân mày Trình Dục Minh càng cau chặt: “Bác sĩ Hà, sao cậu có thể để nó đi motor? Nó mới 14 tuổi! Xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm?”

Khẩu khí này vừa nghe chính là quen dạy dỗ cấp dưới, Hà Vũ Bạch dịch con ngươi. Cậu nghĩ có lẽ mình nhìn quá trẻ tuổi, thế cho nên tạm thời không cách nào nhận được tôn trọng của đối phương.

“Bạn tôi đi, cậu ấy chuyên nghiệp, anh yên tâm.” Cậu bình tĩnh khuyên nhủ.

“Gọi điện thoại, gọi bọn họ mau về.”

“Lúc lái motor nghe điện thoại rất nguy hiểm, Trình Nghị đội mũ bảo hiểm cũng không tiện, anh vẫn là chờ chút đi.”

Lời của Hà Vũ Bạch nói rất có đạo lý, Trình Dục Minh híp mắt, không cách nào phản bác. Sắc mặt y dần âm trầm, giống như mây đen tới trước cơn mưa rền gió dữ.

Vào phòng nhìn thấy Trình Dục Minh và Hà Vũ Bạch đứng mặt đối mặt, vẻ mặt Lãnh Tấn cứng trên mặt: “Sao em đến đây?”

“Em đến đón Tiểu Nghị đi Thượng Hải.” Trình Dục Minh nhìn thấy mặt Lãnh Tấn đầu tiên là ngẩn người, sau đó chất vấn hắn: “Anh làm cha kiểu gì vậy, vậy mà để đứa trẻ 14 tuổi đi xe motor!?”

Xe motor? Lãnh Tấn nhìn Hà Vũ Bạch đứng bên cạnh trên mặt lộ ra vẻ khó xử, trong nháy mắt liên tưởng tới “bạn gay” lúc trước đi motor của đối phương, đại khái hiểu xảy ra chuyện gì.

“Đi vào nói.”

Lãnh Tấn lôi cánh tay Trình Dục Minh kéo y vào phòng làm việc của mình, hành động kia ở trong mắt Hà Vũ Bạch hơi lộ vẻ thô lỗ. Cậu cảm thấy Lãnh Tấn nên dẫn Trình Dục Minh đến phòng bệnh hoặc là lối đi an toàn nói chuyện, dù sao phòng làm việc chủ nhiệm chỉ dùng kính mờ ngăn cách, bên trong nói chuyện bên ngoài nghe rõ ràng, căn bản không có chút riêng tư nào.

Lãnh Tấn không quan tâm quá nhiều, hắn hiện tại coi như hiểu, cảnh trong mơ buổi trưa là điềm báo. Tựa vào cạnh bàn làm việc, hai cánh tay hắn ôm ngực, không vui hỏi: “Đã nói để Tiểu Nghị theo anh 2 tuần, em sao bây giờ đã muốn đón nó đi?”

“Osgen có hạng mục cạnh tranh, kỳ chuẩn bị 10 ngày, em định nhân cơ hội này để Tiểu Nghị mở mang phương thức vận hành hạng mục cụ thể.” Trình Dục Minh bình phục ngữ điệu, “Lãnh Tấn, em không phải đến cãi nhau với anh, máy bay sáng mai 7h5, để em dẫn nó đến chỗ anh lấy hành lý, tối nay nó cùng em về khách sạn ở.”

Nhìn dung nhan tuyệt sắc từng khiến mình bị quyến rũ, lại ở trong ma sát của thực tế rút đi lực hấp dẫn kia, Lãnh Tấn nặng nề thở ra. Ở chung nhiều năm, hắn rất hiểu tác phong làm việc của Trình Dục Minh, chỉ cần là chuyện đối phương quyết định, cho dù ai cũng không cách nào thay đổi.

Hồi đó không cạnh tranh với Triệu Nghị không chỉ bởi vì bọn họ là bạn, quan trọng hơn chính là, Lãnh Tấn phát hiện tính cách mình không phù hợp với Trình Dục Minh. Giống như hai người kiêu ngạo, thật sự ở bên nhau sẽ chỉ xung đột không ngừng.

Xa không thể chạm thì khát khao trong lòng, thật sự thấm vào khói lửa nhân gian củi gạo dầu muối, đó chính là mưu toan vớt trăng trong đầm, cuối cùng sẽ đụng vỡ mĩ cảnh.

Là cái chết của Triệu Nghị khiến Lãnh Tấn nhiều hơn một phần trách nhiệm, chăm sóc Trình Dục Minh, giúp y cùng nuôi dưỡng Triệu Nghị mồ côi từ trong bụng mẹ. Tuổi tác tăng lên khiến Lãnh Tấn học được bao dung và nhẫn nhịn, mấy năm đầu bọn họ quả thật sống hạnh phúc vui vẻ. Chỉ là ngày tháng lâu dài, giá trị quan thâm căn cố đế khác biệt khiến cãi vã trở nên càng ngày càng nhiều, cảm giác xa cách càng ngày càng tăng. Nhưng nghĩ đến Triệu Nghị vì cứu mình một mạng mà chết, Lãnh Tấn vẫn tận trung cương vị sắm vai một người cha tốt, người chồng tốt.

Đến khi xảy ra sự kiện tình nguyện viên bị mù hắn mới tỉnh táo, mình còn lâu mới thỏa mãn được dã tâm trở thành người bên trên người khác của Trình Dục Minh. Nhận đơn ly hôn ký tên, hắn còn thật sự cảm giác dường như trút gánh nặng.

Tiếc nuối duy nhất, chính là phải xa cách vạn dặm trùng dương với con trai.

“Để Tiểu Nghị tự quyết định.”

Liếc thấy bóng người đi đi lại lại ngoài cửa kính mờ, Lãnh Tấn nghẹn lại tính khí đầy bụng. Không phải còn trẻ nữa, lại nói trước công chúng, đều giữ chút thể diện cho nhau, ở đây cãi nhau đơn giản là thêm đề tài trà dư tửu hậu cho người ngoài.

Thấy tính chó của Lãnh Tấn không phát ra, Trình Dục Minh cảm thấy ngoài ý muốn, ngữ khí mình cũng hơi hòa hoãn chút: “Nó vẫn còn là trẻ con, căn bản không hiểu cái gì tốt nhất với nó.”

“14 rồi, nhóc con choai choai, em không thể cứ đối xử với nó như trẻ con.” Trở tay chống mặt bàn, Lãnh Tấn giơ cằm về phía sofa, “Ngồi đó chờ đi, nó hẳn là sắp về rồi.”

Cởi nút áo khoác ra, Trình Dục Minh ngồi xuống sofa, đợi mấy giây, hỏi: “Ngay cả cốc nước cũng không có?”

Xoa xoa gáy, Lãnh Tấn từ trong máy nước rót cốc nước ấm đưa cho Trình Dục Minh. Hắn nghe Trình Nghị kể với mình cuộc sống của Trình Dục Minh ở Luân Đôn: Trong tay quản lý hơn 300 người, trong nhà mời 5 người giúp việc, ra lệnh đã sớm thành thói quen.

Nghe nói chồng bây giờ của đối phương gia đình từng là quý tộc, ở địa phương nào đó của Thụy Điển còn có lâu đài. Áo khoác trên người Trình Dục Minh cắt may khéo léo chất lượng thượng thừa, vừa nhìn chính là thợ may thủ công high-end. Chiếc nhẫn trên ngón áp út trái của y mang theo huy hiệu gia đình, Lãnh Tấn hiểu, đó là tượng trưng của thân phận. Vinh dự của một gia tộc tốn mấy trăm năm giành được, bao nhiêu tiền cũng không mua được.

Thiếu niên hồi đó từ vùng chăn nuôi Thanh Hải đi ra, thường xuyên sẽ mang quà quê đến ký túc xá bọn họ chia sẻ, giờ nghiễm nhiên đã trở thành một thành viên trong xã hội thượng lưu.

“Anh vẫn một mình?” Trình Dục Minh thấy hắn không nói chuyện, chủ động phá vỡ trầm mặc.

“À, bận quá, không rảnh tìm.” Lãnh Tấn cúi đầu lật ghi chép phẫu thuật, chuyển hướng đề tài, “Em vẫn không về quê thăm?”

“Cha mẹ đều không còn, về cũng không quen mấy người.” Trong giọng nói Trình Dục Minh có chút cô đơn lặng lẽ biến mất, “Mấy hôm trước bố của Triệu Nghị gọi điện thoại cho em, nói muốn thấy thằng bé, Lãnh Tấn, em cảm thấy phải nói thật —”

Tiếng trang giấy đập mạnh rơi trên bàn, miễn cưỡng cắt ngang lời Trình Dục Minh.

“Đã nói chờ Tiểu Nghị đủ 18 tuổi!” Lồng ngực Lãnh Tấn phập phồng biên độ lớn.

Đề tài này không thể chạm vào, vừa chạm vào hắn liền nổi khùng.

Trình Dục Minh rõ ràng bất mãn: “Đừng ích kỷ như vậy, Lãnh Tấn, anh nghĩ thay cha mẹ Triệu Nghị chút, bọn họ bao nhiêu tuổi rồi?”

“Em bây giờ bảo anh nghĩ thay bọn họ, hồi đó bọn họ sỉ nhục nhân cách em với anh thế nào?” Cơn tức giận của Lãnh Tấn trong nháy mắt bộc phát, “Bọn họ quy Triệu Nghị chết tại anh, nói anh cố ý hại chết con bọn họ, bọn họ thậm chí không thừa nhận Tiểu Nghị là cháu trai của bọn họ!”

“Còn không phải bởi vì anh hồi ấy quá ân cần với em!” Trình Dục Minh ầm ầm đứng dậy, “Lãnh Tấn, tới bây giờ anh đều áp đặt cảm giác áy náy của mình đối với Triệu Nghị lên em và Tiểu Nghị, diễn cha đã nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa diễn đủ sao!?”

Mắt trái vốn đã dần tan tia máu lại bị nhiễm màu đỏ thẫm, Lãnh Tấn rống to: “Tiểu Nghị chính là con anh! Kiếp này đều là!”

“Trình Nghị!”

Phía ngoài truyền đến tiếng hô to của Hà Vũ Bạch.

Theo lối thoát hiểm chạy ra khỏi tòa nhà khu nằm viện, Trình Nghị chạy đằng trước, Hà Vũ Bạch và Âu Dương Diễn Vũ đuổi theo phía sau. Thằng nhóc kia chân dài bước rộng, lại đang lâm vào tâm tư rối bời kích động, đảo mắt đã cắt đuôi hai người trưởng thành một đoạn dài.

Âu Dương Diễn Vũ mắt thấy không đuổi kịp Trình Nghị, quyết định ném mũ bảo hiểm đập trúng đầu gối Trình Nghị, khiến đối phương nhũn chân ngã xuống.

Chiêu này hơi tổn hại, nhưng lượng hô hấp thật sự không theo kịp.

Xông tới đặt mông ngồi lên đùi Trình Nghị, Âu Dương Diễn Vũ thở hổn hển mắng: “Chạy! Chạy nữa thì cmn không phải mũ bảo hiểm đâu!”

Thể lực Hà Vũ Bạch kém nhất, lúc đuổi kịp hai người kia đã không nói ra lời nữa, ngồi xổm trên đất thở hồng hộc. Trình Nghị ngã bụi đầy người, lúc này từ trong ra ngoài đều đau, gục ở đó cắn răng âm ỉ rơi nước mắt.

“Diễn Vũ...... cậu đừng...... đừng đè nó......” Hà Vũ Bạch hòa hoãn ngữ khí, đưa tay kéo Âu Dương Diễn Vũ ra lại đến đỡ Trình Nghị, vừa vỗ đất trên người nó vừa kiểm tra, “Không ngã hỏng chứ?”

Vừa nãy Trình Nghị và Âu Dương Diễn Vũ vừa nói vừa cười vào phòng, nghe thấy Lãnh Tấn và Trình Dục Minh tranh chấp có liên quan đến thân thế mình, sắc mặt chợt trắng bệch, xoay người chạy ra ngoài. Hà Vũ Bạch sợ nó giống con ruồi không đầu vọt ra đường lớn xảy ra chuyện, vội đuổi theo ra. Âu Dương Diễn Vũ là thấy Hà Vũ Bạch chạy, đoán cậu không đuổi kịp đứa bé kia cũng đành chạy ra ngoài.

“Người lớn đều là kẻ lừa đảo!” Trình Nghị rốt cục khóc lên tiếng, nước mắt rửa lem bụi đất trên khuôn mặt, trộn thành bùn liền rơi xuống.

Âu Dương Diễn Vũ sờ tới sờ lui trong túi cũng không sờ được nửa tờ giấy. Cũng may Hà Vũ Bạch có thói quen mang khăn tay theo người, cậu nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Trình Nghị, ôn nhu khuyên nhủ: “Em lúc nãy cũng nghe cha nói, em mãi mãi đều là con trai ông ấy. Ơn dưỡng dục lớn hơn ơn sinh dục, cho dù không chút quan hệ máu mủ, ổng không phải vẫn rất thương em?”

Trình Nghị chỉ khóc, đả kích quá lớn.

“Được rồi được rồi, chút chuyện này thôi mà, không phải cha ruột thôi sao, cũng sẽ không ít đi miếng thịt.” Âu Dương Diễn Vũ giơ tay lên xoa tóc Trình Nghị, sau đó ghét bỏ vỗ bụi trên tay, “Vừa nãy còn khoác lác mình là đàn ông, đàn ông có nước mắt không dễ rơi hiểu không?”

“Diễn Vũ......”

Hà Vũ Bạch kéo tay áo y, ra hiệu y không được quá hà khắc một đứa trẻ. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, nếu có một ngày cậu đột nhiên biết Trịnh Chí Khanh không phải cha ruột mình, khẳng định cũng sẽ chịu đả kích.

Bất quá loại chuyện này không thể nào xảy ra, Hà Quyền đâu có thời gian sinh con cho người khác?

Lãnh Tấn chỉ mặc đồ giải phẫu đã vọt xuống, tìm con trai khắp nơi, rốt cục nhìn thấy ba người sau tòa khám bệnh. Hắn bước nhanh lên trước, ôm Trình Nghị khóc thành mèo hoa vào trong ngực.

“Xin lỗi, Tiểu Nghị, xin lỗi...... Vốn định chờ con đủ 18 tuổi sẽ nói cho con biết...... đừng khóc mà, đừng khóc......”

“Cha...... đừng không cần con......”

Trình Nghị kéo dài tiếng kêu nức nở khiến Lãnh Tấn xót xa không thôi, nước mắt của mình cũng lăn ra.

“Cha mãi mãi đều là cha con, con cũng mãi mãi đều là con cha.” Giữ lấy má con trai, Lãnh Tấn cụng trán với nó, “Huyết thống cũng không phải ràng buộc duy nhất, Tiểu Nghị, chúng ta có chung hồi ức, cái này đã đủ rồi...... Từ khoảnh khắc con sinh ra, cha đã nói với chính mình, đây chính là con ruột của cha, cha rất định phải nuôi dưỡng nó thành nam tử hán đội trời đạp đất.”

“Cha...... cha......”

Trình Nghị ôm chặt lấy vai Lãnh Tấn, nằm ở đầu vai hắn thất thanh khóc rống. Âu Dương Diễn Vũ ở bên cạnh nhìn, túm tay áo blouse của Hà Vũ Bạch, nhỏ giọng thì thầm với cậu: “Hỏng bét, tớ nhìn cũng muốn có con rồi.”

Chất lỏng đảo quanh mắt bị những lời này miễn cưỡng nén lại, Hà Vũ Bạch nghiêng đầu nhìn bạn thân của mình, vẻ mặt kỳ cục.

Lời này cậu nên nói với em trai tớ nhỉ?

Một trận náo loạn như vậy, Trình Dục Minh không nhắc lại chuyện dẫn Trình Nghị đi Thượng Hải, nhưng y vẫn khăng khăng muốn Trình Nghị về khách sạn ở một tối cùng mình, bảo là muốn giải thích rõ sự tình. Trình Nghị lèo nhèo không chịu đi, Lãnh Tấn vỗ vỗ sau lưng con trai, đảm bảo với nó 6h sáng mai nhất định đến khách sạn đón nó.

“Nè, đây chính là chồng cũ của Lãnh Tấn à?” Nhân lúc Lãnh Tấn đưa bọn họ xuống tầng, Âu Dương Diễn Vũ hỏi Hà Vũ Bạch, “Lãnh Tấn đủ bản lĩnh ha, chồng cũ của hắn còn đẹp hơn Dung Cẩn hồi trẻ.”

“Bề ngoài đẹp hơn nữa cũng có ngày già đi, chú Hòa Vũ thường nói, không tu tính, khó bạch đầu.” Hà Vũ Bạch thở phào — rốt cục có thể đến khám gấp nhận ca rồi, “Tớ hôm nay ca đêm, cậu đến nhà tớ, hay về chỗ chú Âu Dương?”

“Đến nhà cậu ở.” Âu Dương Diễn Vũ khơi lông mày, “Tớ phải có mùi drap giường của Tiểu Bạch trợ ngủ.”

Hà Vũ Bạch ra hiệu y đi cùng mình, vừa đi vừa hỏi: “Chìa khóa dự phòng ở trong hộp thư ở cửa, mật khẩu cậu nhớ chứ?”

“313131, sinh nhật hai bọn mình mà.”

“Cậu tối mai có việc gì không?”

“Có bữa tiệc tối làm ăn, cậu có kế hoạch gì?”

“Không có kế hoạch, cậu bận việc của cậu.”

Âu Dương Diễn Vũ nghiềm nghiễm hàm nghĩa trong lời nói của Hà Vũ Bạch, khóe miệng hớt xuống: “Cậu không phải muốn trốn tớ hẹn hò với ai chứ?”

“Xin đấy, tớ mới về mấy ngày, bạn còn chưa kết, có thể đi hẹn hò với ai?” Ấn thang máy, Hà Vũ Bạch suy nghĩ một chút, lại nói: “Liên lạc với Vũ Hoàng chút đi, nó suốt ngày hỏi thăm tớ tin tức của cậu.”

Treo vẻ mặt bất đắc dĩ, Âu Dương Diễn Vũ nói: “Chờ thằng oắt kia lớn lên hẵng thông báo với tớ.”

“Cho nên, cậu sẽ chờ nó?” Hà Vũ Bạch hiểu.

Âu Dương Diễn Vũ đang đi vào thang máy lập tức xoay mặt kêu to —

“Cậu đây thuần túy là cắt câu lấy nghĩa!”

Trên thiên thai của tòa nhà khu nằm viện, có bóng người kéo bước chân chậm rãi di động. Ngoài thiên thai là ánh đèn vạn nhà, trong ánh sáng hoặc sáng hoặc tối này, bi hỉ lạnh ấm đang thay nhau trình diễn.

Bóng người gục bên thiên thai cũng không quan tâm những thứ này, rất nhanh, tất cả trong cuộc sống này đã không thể quấy nhiễu hắn nữa. Gió lạnh thổi qua, hắn cử động ngón tay cứng ngắc, chậm rãi leo lên rào chắn xi măng rộng cỡ bàn tay.

“Lái chậm chút, lúc này ít xe rồi đừng vượt tốc độ.” Hà Vũ Bạch như mẹ già dặn dò Âu Dương Diễn Vũ.

Lúc cậu lái xe Âu Dương Diễn Vũ cũng sẽ biến thân mẹ già.

Cưỡi lên mô-tơ đỗ chân tường, Âu Dương Diễn Vũ cài nắp mũ bảo hiểm, giơ ngón cái với cậu tỏ vẻ mình nghe thấy.

Một giây sau, rền vang của động cơ mã lực lớn bị một tiếng lặp lại nặng nề đánh gãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.