Edit + Beta: Vịt
Mở mắt ra, Lãnh Tấn cũng không vội đứng dậy, mà nằm đó lẳng lặng nhìn trần nhà.
Giấc mộng hão huyền, nhưng có cảm xúc gần như chân thực lưu lại.
Cánh môi ướt át mềm mại như trong tưởng tượng, sống mũi đụng nhẹ qua má, mùi của đối phương theo hô hấp thấm vào từng tế bào.
Nếu là thật thì càng tốt.
Lãnh Tấn đối diện trần nhà thở dài, ngồi dậy vén tóc dài, cầm cốc giữ nhiệt đặt trên bàn qua đang định uống nước, đột nhiên chú ý tới tờ giấy đè dưới cốc —【Chủ nhiệm Lãnh, tôi hơi khó chịu, buổi chiều xin nghỉ.
Hà Vũ Bạch】
Ngòi bút run rẩy, có vài chỗ còn viết rách giấy — Phải khó chịu thế nào mới sẽ run tay như vậy?
Tâm tình vốn thoải mái vui vẻ trong nháy mắt căng thẳng, lấy điện thoại ra gọi cho Hà Vũ Bạch.
Nhưng điện thoại kêu đến cúp cũng không có người nhận nghe, hắn không cam lòng, kiên nhẫn gọi tiếp từng cuộc một.
Rốt cục, gọi đến cuộc thứ 6 thông, trong ống nghe truyền đến tiếng Hà Vũ Bạch.
"Chủ nhiệm Lãnh?"
Nghe giọng hơi run, Lãnh Tấn lập tức lo lắng truy hỏi: "Cậu làm sao thế? Khó chịu chỗ nào? Bị sốt? Bao nhiêu độ? Uống thuốc chưa? Ở đâu? Nhà hay là —"
"Tôi không sao, chỉ là mệt thôi."
Hà Vũ Bạch trốn trong góc hành lang an toàn, mặt vùi trên đầu gối.
Cậu không muốn về nhà, càng không muốn ở trong khu bệnh.
Đó không phải một nụ hôn, cậu cảm thấy, ít nhất đối với Lãnh Tấn mà nói không phải.
Cậu không xác định chủ nhiệm lúc ấy ngủ mơ hồ coi cậu là ai đó, cũng không có dũng khí đi xác nhận.
"Cậu giờ ở đâu?" Lãnh Tấn nói tiếp câu bị cắt ngang, nghe thấy tiếng Hà Vũ Bạch ỉu xìu, hắn cảm giác trái tim bị một bàn tay vô tình nắm chặt lấy.
Hà Vũ Bạch mím môi, nói dối: "Tôi......!đang trên đường về nhà."
"Đừng lừa tôi, xung quanh cậu quá yên tĩnh." Lãnh Tấn không tin một chữ.
"......"
Lúc này trong điện thoại truyền đến tiếng kêu của xe cứu thương, trùng với tiếng ngoài cửa sổ phòng làm việc Lãnh Tấn.
"Cậu vẫn ở bệnh viện." Lãnh Tấn thở ra, "Ở đâu?"
"Tầng 8 đến tầng 9......!đường thông." Giọng Hà Vũ Bạch không thể nghe được.
"Chờ nhé, tôi đến tìm cậu, không được cúp điện thoại!"
Lãnh Tấn cầm điện thoại đi ra ngoài, vừa ra khu làm việc đã đụng phải An Hưng.
An Hưng nói với hắn: "Chủ nhiệm Lãnh, người nhà của Âu Dương Diễn Vũ đến, muốn gặp anh."
"Bảo người ta chờ!"
Lãnh Tấn sốt ruột đầy mặt.
Ở lối đi an toàn tìm được Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn cầm tay cậu kéo cậu từ trên mặt đất dậy, sau đó dùng mu bàn tay thử nhiệt độ bên gáy cậu, hơi nóng.
"Về khu bệnh, để An Hưng đo nhiệt độ cho cậu." Lãnh Tấn nói, cảm giác trong tay trống không.
Hà Vũ Bạch rút tay về, co quắp đến góc tường.
Cậu xác định mình không sốt, nhưng trước hôm nay, cậu thật sự không biết rằng xấu hổ có thể khiến quanh người trở nên nóng như vậy.
Tất cả mao mạch máu đều nở ra, máu tuôn trào, tim nhảy lên như trống xung phong ra chiến trường trời cổ đại.
"Cậu rốt cuộc sao thế?" Ngữ khí Lãnh Tấn rất lo lắng.
"Tôi lúc nãy......!đi gọi......!muốn gọi anh......!dậy......" Hà Vũ Bạch chôn mặt xuống rất thấp, "Sau đó......!anh......!anh......"
Lãnh Tấn cau mày nhìn cậu, một lát sau trên mặt bỗng thêm chút lúng túng: "Tôi lúc nãy có phải nói mớ không?"
Hà Vũ Bạch ra sức lắc đầu, đang định mở miệng bên cạnh có 2 người nhà bệnh nhân đi ngang qua, còn là của khu 1 bọn cậu, quen mặt, bèn nuốt lời trở lại.
Lãnh Tấn gật đầu chào hỏi với đối phương, chờ người đi xa, hắn đến gần góc tường, giơ tay ấn lên tường hơi cúi đầu, nhốt Hà Vũ Bạch giữa mình và góc tường.
Cho nên, đó không phải giấc mơ.
Lãnh Tấn suy nghĩ chốc lát, thử thăm dò hỏi: "Tôi mạo phạm đến cậu?"
Hà Vũ Bạch lập tức túm vạt áo, nhất thời không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Lãnh Tấn dùng chữ "mạo phạm", nếu cậu gật đầu, tiếp đó đương nhiên là một tiếng "Xin lỗi", nhưng cậu muốn nghe không phải là cái này.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Lãnh Tấn coi cậu thành người khác, ngực đã đau muốn chết.
"Được rồi, tôi biết rồi." Lãnh Tấn thất bại thở nặng nề — Hà Vũ Bạch phản ứng lớn như vậy, nhất định chịu đả kích, "Tôi rất xin lỗi, ngủ lơ mơ, cậu đừng để ý, ờm......!nếu có gì tôi có thể làm khiến thoại thoải mái hơn, cứ việc nói."
Xin lỗi thành khẩn, lại khiến trước mắt Hà Vũ Bạch bỗng chốc mơ hồ — Cậu thật sự không muốn nghe cái này.
Nước mắt gây thất vọng rơi xuống trước bàn chân, cậu nói năng lộn xộn: "Không sao, tôi biết anh mệt......!chủ nhiệm Lãnh, tôi chỉ là......!chỉ là chưa từng bị ai ngoài Diễn Vũ hôn......!tôi hơi hỗn loạn......!anh cho tôi chút thời gian......!tôi......!tôi biết đó không phải chủ ý của anh......!tôi không trách anh......!tôi quay lại làm việc, giờ đã —"
"Nếu tôi nói đó là chủ ý của tôi thì sao?"
Lãnh Tấn giơ tay lên giữ má cậu, ép cậu ngẩng mặt nhìn mình.
Nước mắt tuôn ra giọt lớn, rơi vào mu bàn tay Lãnh Tấn thuận thế chảy xuống.
Hà Vũ Bạch giật mình nhìn khuôn mặt Lãnh Tấn phóng đại trước mắt, đến lúc đôi môi hai người chạm phải nhau mới như điện giật né sang bên cạnh.
Nhưng không có chỗ để trốn, cậu bị cánh tay Lãnh Tấn giam ở góc tường.
Một giây sau, sức mạnh cường đại vặn thẳng mặt cậu, nụ hôn mang theo ý tứ ép buộc lại rơi xuống.
Lãnh Tấn không có ý định tiếp tục sắm vai thân sĩ nữa — Đó không phải chủ ý của anh? Ha, đầy tủi thân thế này, hắn sao không nghe ra được?
Nên làm duy nhất bây giờ, chính là để Hà Vũ Bạch hiểu "chủ ý" của hắn mạnh mẽ cỡ nào.
Răng môi quấn quít, đây là một nụ hôn chân chính trên ý nghĩa.
Dần dà, kháng cự và cảm giác xấu hổ của Hà Vũ Bạch đều bị đầu lưỡi Lãnh Tấn cuốn đi, ngón tay túm quần áo vô tình chậm rãi buông ra, chống trên ngực đối phương.
Siết chặt cánh tay ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy, Lãnh Tấn thỏa thích thưởng thức đôi môi mình ngày nhớ đêm mong.
Cạy mở hai cánh môi mím chặt ra, cuối lấy đầu lưỡi ấm áp, hắn rót toàn bộ tâm tư vào nụ hôn này, dốc sức khiến đối phương cảm nhận được mong đợi tha thiết của mình.
Hô hấp dần nặng, lúc bọn họ phải tách ra rót oxi vào phổi, chân Hà Vũ Bạch run đến sắp không đứng vững.
Cậu gục ở đầu vai Lãnh Tấn, gò má dán vào động mạch cổ của đối phương — Nhịp đập đầy sức sống tần suất cao, chứng minh nhịp tinh Lãnh Tấn dữ dội giống cậu.
"Giờ em hiểu tấm lòng của tôi rồi?" Lãnh Tấn giữ lấy cái gáy tóc xoăn kia, nghiêng đầu lại ấn một nụ hôn thái dương nóng bỏng, "Nếu muốn từ chối giờ vẫn kịp, nhân lúc tôi chưa làm ra hành động không thân sĩ."
Thân thể Hà Vũ Bạch cứng đờ, trên mặt lại đỏ thêm một độ.
Cậu định đẩy Lãnh Tấn ra, nhưng gáy và sau eo đều bị áp chế, dán vào nhau chặt đến ngay cả không khí cũng không lọt vào được.
Lãnh Tấn đắc ý câu khóe miệng lên, tay giữ ngang hông người ta theo hõm eo dịch dần lên, sờ đến thân tâm nhộn nhạo: "Không nói chuyện tôi cứ coi như em đã đồng ý, bác sĩ Hà."
Mặt Hà Vũ Bạch gần như vùi vào hõm vai hắn, ấp úng nói: "Anh vẫn chưa......!hỏi tôi gì cả......"
"Cũng đúng, đầu năm nay làm gì cũng chú trọng cảm giác nghi thức." Lãnh Tấn cúi đầu, nửa trịnh trọng nửa láu cá hỏi: "Bác sĩ Hà, xin hỏi, em đồng ý làm bạn trai tôi chứ?"
Hà Vũ Bạch hơi cau mày, mím chặt môi không nói chuyện.
Cậu đột nhiên có cảm giác bị Lãnh Tấn nắm mũi dẫn đi, mà tình huống thực tế là, cậu vẫn chưa hiểu rõ suy nghĩ của mình.
Thích? Bây giờ cậu có thể xác định một chút.
Qua lại? Vậy cần hứa hẹn tương lai hai bên, còn phải nói ra thân phận bối cảnh.
"Để tôi......!suy nghĩ chút......" Cậu nặn ra chút âm thanh.
Lãnh Tấn hơi thất vọng, hắn còn tưởng nụ hôn lúc nãy đã đủ nói rõ tất cả.
Nhưng hắn có thể thông cảm với đối phương.
Dù sao đến tuổi này của hắn, không cần nghiên cứu sâu trong đáy lòng đã hiểu rõ mình muốn gì.
Nhưng Hà Vũ Bạch thì khác, ít tuổi ít kinh nghiệm sóng gió, lúc ra quyết định ắt sẽ lo trước lo sau.
"Được." Hắn gật đầu, chen ngón tay vào tóc đối phương, cảm thụ sợi tóc trượt ở giữa ngón tay, "Suy nghĩ từ từ, tôi có đủ kiên nhẫn."
Hà Vũ Bạch hơi thở phào, sau đó lại nghe Lãnh Tấn lời lẽ chính đáng yêu cầu: "Sau này không được hôn Âu Dương Diễn Vũ nữa, muốn hôn chỉ có thể hôn tôi."
"......"
Hà Vũ Bạch lại lần nữa xác nhận, nội tâm Lãnh Tấn còn bé hơn đầu kim.
Người đi lướt qua Lãnh Tấn trên hành lang đều cảm thấy bên cạnh giống như thổi qua một cơn gió nóng.
Hiếm thấy ha, chủ nhiệm Lãnh hôm nay mặt mày hớn hở, đây là trúng giải độc đắc?
Gõ cửa phòng bệnh Âu Dương Diễn Vũ, Lãnh Tấn nhiệt tình bắt tay với trưởng lão tóc hoa râm nhưng thân hình vẫn thẳng kia, thay đổi thái độ giữ khoảng cách an toàn với người nhà thường ngày.
Âu Dương Thiều Hoa đợi hắn nửa tiếng, cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng đưa tay không đánh người tươi cười, đành có lệ bắt tay với hắn.
"Tôi là cha của Diễn Vũ, Âu Dương Thiều Hoa."
"Lãnh Tấn, chủ nhiệm khu 1, chào ngài."
Lão này, Lãnh Tấn nói thầm, hai phụ huynh của Âu Dương Diễn Vũ chênh lệch tuổi khá lớn nhỉ, nhìn đã chênh lệch bối phận.
Sau đó hắn đột nhiên cảm thấy, mình lớn hơn Hà Vũ Bạch 15 tuổi hình cũng không có gì đáng để ý.
Rút tay về, Âu Dương Thiều Hoa hỏi: "Chủ nhiệm Lãnh, Diễn Vũ lúc nào có thể xuất viện?"
"Tục ngữ nói thương gân động cốt 100 ngày, vết thương của cậu ấy ở xương sống, cẩn thận tốt hơn." Lãnh Tấn cúi đầu nhìn lịch trên đồng hồ, "Quan sát thêm 4-5 ngày nữa."
"Cũng được, ăn chắc chút, nó còn trẻ, bị bệnh là chuyện cả đời." Âu Dương Thiều Hoa nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Vũ Hoàng, "Vũ Hoàng à, bác và chú Lạc của cháu ngày mai sẽ về, cháu chăm sóc Diễn Vũ thật tốt, nếu nó thiếu mất 2 lạng thịt, tiểu tử cháu chờ đó cho bác."
Trịnh Vũ Hoàng đang bóc hạt dẻ cho Âu Dương Diễn Vũ, nghe thấy "cha vợ tương lai" dạy bảo, lập tức dùng giấy ăn bọc lấy nhân hạt dẻ giao cho Âu Dương Diễn Vũ, đứng lên trịnh trọng hứa hẹn: "Cha, cha yên tâm, con nhất định chăm sóc Diễn Vũ thật tốt."
Âu Dương Diễn Vũ vừa bỏ hạt dẻ vào miệng "phụt" một cái phun ra ngoài.
Lãnh Tấn ở bên cạnh co rút khóe miệng, nghẹn cười đến nội thương.
Ngửa mặt lườm Trịnh Vũ Hoàng, Âu Dương Thiều Hoa một bên ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi chửi "Tiên sư ai là cha cậu", một bên mặt không gợn sóng giơ tay lên: "Ngồi xuống, cậu đứng, tôi mệt."
Trịnh Vũ Hoàng nghe lời ngồi xuống, khom lưng dùng khăn giấy bọc lấy hạt dẻ Âu Dương Diễn Vũ vừa phun ra ném vào túi rác.
Âu Dương Diễn Vũ dựa nghiêng trên gối đầu đỡ trán cau mày, nghĩ thầm thằng nhãi cậu gọi "cha" buồn nôn như vậy, nếu để Trịnh Đại Bạch nghe thấy không phải ghen tỵ muốn chết.
"Chủ nhiệm Lãnh, cái người nhảy lầu tự sát đập Diễn Vũ bị thương, các cậu xử lý thi thể thế nào rồi?" Âu Dương Thiều Hoa hỏi.
"Cảnh sát đã kéo đi, hẳn đã hỏa táng rồi."
Âu Dương Thiều Hoa như có điều suy nghĩ gật đầu: "Tôi lúc nãy vừa đi vào, thấy ở cổng có một đám người kéo banner, là người nhà của người kia thuê đến?"
"Vâng."
"Bọn họ đòi bao nhiêu tiền?"
"5 triệu, phía bệnh viện vẫn đang thương lượng với bọn họ."
"Chuyển lời với viện trưởng Quý, số tiền này tôi đưa, chỉ có một yêu cầu, giao tro cốt người kia cho tôi."
"Hả?" Lãnh Tấn sửng sốt, "Ngài cần tro cốt làm gì?"
Âu Dương Thiều Hoa mặt không biểu cảm nói: "Cho chó ăn."
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
"Cha, cha vừa nãy không phải nói, còn phải về công ty họp?" Âu Dương Diễn Vũ phá vỡ trầm mặc.
Y thật sự không giật mình, dù sao, cha y từng mua thức ăn cho chó đắt hơn.
"Đúng, cha phải đi rồi, Vũ Hoàng, cháu — ngồi xuống ngồi xuống."
Âu Dương Thiều Hoa cảm giác mình phải thừa nhận mình già rồi, trước kia không cảm thấy thằng nhóc của Trịnh gia cao như vậy.
Tiễn Âu Dương Thiều Hoa đi, Lãnh Tấn kiểm tra vết thương cho Âu Dương Diễn Vũ, sau khi xác nhận đơn thuốc xong cũng rời khỏi phòng bệnh.
Trước khi đóng cửa lại, hắn nghe thấy Âu Dương Diễn Vũ oán trách với Trịnh Vũ Hoàng —
"Anh vậy mà sắp làm anh trai rồi!? Em tin được không? Anh đã 24 rồi, không cẩn thận người khác sẽ tưởng đứa bé là anh đẻ!"
==============
Không biết chủ nhiệm Lãnh đã chuẩn bị tinh thần bị ba vợ móc mỉa chưa =)))))))))))))))))).