Edit + Beta: Vịt
**** Mai tui mới chính thức rảnh các cô ạ, nay tui đăng cái chương tồn đọng từ lâu.
À chương này đánh dấu bộ truyện đã đi được 1/3 chặng đường hí hí
Trong góc phòng thay đồ, Hà Vũ Bạch lại bị Lãnh Tấn giam giữa vách tường và lồng ngực.
Cậu vừa từ phòng nội soi về, đang định thay đồ giải phẫu thì bị Lãnh Tấn theo đuôi đến lôi vào góc tường.
Lãnh Tấn lấy đĩa CD trong túi áo blouse ra, giơ lên trước mặt Hà Vũ Bạch hiến vật quý: "Phim tài liệu phẫu thuật kết hợp cấy ghép tim phổi, bản chưa edit 7 tiếng rưỡi.
Bộ phận kỹ thuật vừa mới sang băng nén xong, tôi cầm đến đưa em, vẫn nóng hổi."
"Cám ơn."
Hà Vũ Bạch đỏ mặt đưa tay nhận lấy, nhưng Lãnh Tấn lại giơ hộp CD lên cao, ngữ khí hơi lộ vẻ bất chấp: "Chỉ nói tiếng Cám ơn? Bác sĩ Hà, quá không tôn trọng thành quả lao động của tôi nhỉ?"
Lông mi run rẩy, Hà Vũ Bạch mím môi, cố nén xấu hổ hơi giương mặt lên, hôn khẽ lên cằm Lãnh Tấn — Hôm nay Lãnh Tấn không cạo râu, hôn hơi đâm miệng.
Tiếp đó, hông cậu bị bóp mạnh, đồng thời hô hấp cũng bị cướp mất.
Khác với nụ hôn ở khúc rẽ cầu thang lúc trước, lần này không thăm dò và ẩn nhẫn mà đầy công kích.
Khí thế kia giống như bao vây tướng lĩnh đứng nghiêm trên tường thành, theo gió vung lên lá cờ thắng lợi.
Lá phổi thiếu oxi bắt đầu báo động, Hà Vũ Bạch đành phải từ giữa răng môi bị giam giữ phát ra tiếng xin tha "U u".
Lãnh Tấn lưu luyến trả lại tự do cho cậu, hôn nhẹ khóe mắt cậu coi như đền bù.
Lông mi đen láy kia đã ướt, hắn nếm được vị nước mắt mằn mặn.
"Được rồi, không chọc em nữa." Lãnh Tấn đặt hộp CD vào trong tay Hà Vũ Bạch, dịu dàng trấn an cảm xúc đối phương, "Lát tan làm cùng nhau ăn cơm, sau đó tôi đưa em về nhà."
"Không cần, anh sớm......!về nghỉ ngơi......"
Hà Vũ Bạch đỏ bừng mặt, thân thể vẫn đang không ngừng run rẩy.
Lãnh Tấn mang đến cho cậu cảm giác vô cùng mãnh liệt, đến mức cơ bắp toàn thân đều không nghe sai bảo, mỗi một đầu dây thần kinh đều cảm giác như sắp nổ tung.
Cậu đoán Lãnh Tấn hoàn toàn không định chờ đáp lại gì cả, trực tiếp tự chủ trương quyết định quan hệ của hai người.
Quả nhiên, Lãnh Tấn trâng tráo để lộ rõ quyền sở hữu: "Vậy sao được, hai bọn mình giờ là quan hệ gì? Sau này chỉ cần không trực ban tăng ca, tôi sớm tối đưa đón em, không cần chen tàu điện ngầm nữa."
"Hai bọn mình......!không phải quan hệ......" Hà Vũ Bạch nhỏ giọng kháng nghị.
Lãnh Tấn chẹp miệng: "Vậy em vừa nãy cuốn đầu lưỡi chặt vậy?"
Hà Vũ Bạch thẹn quá hóa giận, ra sức đấm vai đối phương, kết quả tay bị đối phương túm lấy kéo đến ngang hông.
"Ôm, cảm nhận chút." Lãnh Tấn yêu cầu, "Em sờ cơ bắp này, không kém hơn đứa em họ chơi bóng rổ của em chứ?"
Do dự mở nắm đấm nắm chặt ra, Hà Vũ Bạch giữ lấy lưng Lãnh Tấn, chậm rãi di chuyển bàn tay.
Từ bé đến lớn cậu đã vô số lần cảm nhận tấm lưng như vậy, cha cậu, anh em của cậu, tóm lại, là xúc cảm quen thuộc và thân thiết.
Bị Hà Vũ Bạch sờ soạng, trên mặt Lãnh Tấn đột nhiên hơi không nhịn được, vội vàng túm tay đối phương ra kéo khoảng cách giữa hai người.
Tổ tông, sờ nữa là cứng.
(Đứa nào re-up là chó)
Tan làm Hà Vũ Bạch muốn chuồn nhưng không chuồn được, bị Lãnh Tấn chặn ở cửa thang máy.
Hắn kéo Hà Vũ Bạch vào thang máy, trực tiếp ấn -2 chạy đến bãi đậu xe.
Thấy Hà Vũ Bạch vừa vào thang máy đã rụt đến trong góc, Lãnh Tấn dở khóc dở cười: "Đừng lo, tôi không ăn em đâu."
Theo bản năng sờ sờ đôi môi bị Lãnh Tấn "gặm" sưng lên, Hà Vũ Bạch nhỏ giọng nói: "Anh cắn người."
"Rách rồi à? Tôi xem nào?" Lãnh Tấn giơ tay lên giữ cằm đối phương.
Ở trong phòng thay đồ hắn hình như có vài giây quên hết tất cả, hạ miệng không biết nặng nhẹ, nhưng hắn nhớ mình hẳn là không dùng răng mới đúng.
Hà Vũ Bạch nhanh chóng né tránh, mất tự nhiên nhìn máy giám sát trên góc phải.
Sự tùy tính của Lãnh Tấn khiến cậu cảm thấy bất an sâu sắc, trong bệnh viện lan truyền bát quái nhanh, nhỡ truyền đến tai ba cậu sẽ náo nhiệt.
Cậu cảm thấy nên tiêm mũi dự phòng cho Lãnh Tấn.
"Chủ nhiệm Lãnh......"
"Huh?" Lãnh Tấn thu tay lại, chỉ dựa vào mắt quan sát đôi môi Hà Vũ Bạch — Không rách, chỉ là hơi sưng, xem ra da thằng oắt này mỏng, sau này phải kiềm chế chút.
"Cái đó......!thật ra......" Đôi môi Hà Vũ Bạch mím lại mím, "Nhà tôi......!chủ yếu là cha tôi......!không quá hi vọng tôi kết bạn sớm như vậy......"
Lãnh Tấn không đồng ý cười cười.
"24 còn sớm? Bây giờ trẻ con nhà trẻ đã bắt đầu yêu đương rồi.
Đương nhiên, tôi có thể hiểu tâm trạng của bác trai, đổi lại là tôi cũng nhất định không nỡ —" Hắn đột nhiên ngừng nói, phản ứng một lát lại hỏi: "Tiểu Bạch, em không phải muốn dùng lý do này từ chối tôi chứ?"
Nghe thấy Lãnh Tấn gọi mình giống như người thân cận, trái tim Hà Vũ Bạch bỗng nhiên đập lỡ nhịp.
Mặc dù chỉ là nickname bình thường không thể bình thường hơn, nhưng từ trong miệng Lãnh Tấn nói ra, lộ vẻ cực kỳ thân mật.
"Không phải." Cậu nói, "Đây là chuyện của riêng tôi, nhưng mà......"
Lãnh Tấn khơi mi, chờ nghe câu phía sau "nhưng mà".
Giương mặt lên, Hà Vũ Bạch cẩn thận nói: "Cha tôi có thể sẽ gây áp lực cho anh."
Lãnh Tấn nghiêng đầu cười cười, hỏi: "Cha em sẽ không phải là một lãnh đạo nào đó trong viện chứ?"
Hà Vũ Bạch ngầm thừa nhận.
Sắp xếp lần lượt các cấp cao từ đầu đến cuối một lần, Lãnh Tấn cũng không nghĩ ra vị lãnh đạo nào của viện họ Hà, bèn đoán có thể là thành viên ban giám đốc.
Cơ mà là ai cũng không sao cả, chỉ cần Hà Vũ Bạch bằng lòng, một tá cha vợ đến hắn cũng gánh được.
Cửa thang máy mở ra, hắn kéo tay Hà Vũ Bạch đi ra, không chút quan tâm có còn trong phạm vi quay phim của camera hay không.
Hà Vũ Bạch sợ gặp phải người quen định rút tay về, không biết làm sao Lãnh Tấn đan xen mười ngón tay với mình, hoàn toàn không rút ra được.
Đang đi, Lãnh Tấn đột nhiên dừng bước, xoay người đứng mặt đối mặt với Hà Vũ Bạch.
Hắn vẫn kéo tay đối phương, hơn nữa không định buông tay ra.
Khuôn mặt cả ngày căng thẳng vì liều mạng ở ranh giới sống chết, lúc này lại treo đầy nhu tình mật ý đậm đặc không hòa tan được.
"Tiêu Bạch, ban đầu thái độ của tôi rất kém, đã nói rất nhiều lời đâm em tổn thương.
Nhưng em cũng không hận thù tôi, càng không dùng bối cảnh trong nhà gây áp lực với tôi.
Em là người rất tuyệt vời, tôi thật lòng không hi vọng để vuột mất em, xin hãy cho tôi một cơ hội, được chứ?"
Nghe lời tỏ tình trịnh trọng và thành khẩn của Lãnh Tấn, cân tiểu ly trong lòng Hà Vũ Bạch nặng nghiêng về phía "Yes".
Còn do dự gì đây? Cậu tự hỏi mình.
Người đàn ông này trước mặt, hắn đã trải qua tất cả, nhưng vẫn thiện lương, quý trọng sinh mạng.
"Anh cũng là người rất tuyệt vời." Hà Vũ Bạch thẹn thùng buông mắt xuống, "Tôi —"
"Ù — ù —"
Điện thoại trong túi Lãnh Tấn bỗng nhiên rung lên, hắn ra hiệu Hà Vũ Bạch chờ một lát rồi nhận điện thoại.
Sau giao tiếp ngắn gọn, hắn cúp điện thoại, áy náy đầy mặt nói: "Tiểu Bạch, em phải về nhà một mình rồi, là điện thoại của thầy Hà, gọi tôi đến sản khoa Đại Chính, cùng làm một ca giải phẫu."
"Không sao, anh lái xe chậm chút, chú ý an toàn."
Hà Vũ Bạch nặn ra nụ cười — Ba, ba gọi điện thoại đến thật đúng lúc.
"Sao lại kéo dài tới mức này?"
Đối diện ánh đèn nhìn ảnh X-quang, chân mày Lãnh Tấn bỗng vặn lên.
Dưới cơ hoành của bệnh nhân có lượng lớn khí di chuyển, sốt cao gần 40 độ, bụng cứng như miếng sắt, dịch thể tích tụ đầy màn hình siêu âm, dấu hiệu bệnh thủng ruột rõ ràng.
Tệ hơn chính là, mang thai 28 tuần, phẫu thuật sinh mổ và vá lỗ thủng phải tiến hành đồng thời.
"Ôi, mẹ sư tôi còn muốn hỏi vấn đề này nữa chứ."
Hà Quyền lúc nãy đã động khẩu với người nhà một trận.
Bệnh nhân thời kỳ đầu mang thai chẩn đoán là bệnh Crohn (*), loại bệnh này dễ dẫn đến thủng ruột và tắc ruột.
Hồi đó Hà Quyền đề nghị phá thai, trước tiên ổn định lại tình huống của người lớn rồi hẵng lo chuyện đứa bé.
Nhưng người nhà không tin y, chạy đến chỗ khác khám, vẫn luôn trị liệu bảo thủ.
Kết quả kéo dài đến bây giờ, mắt thấy người lớn đứa bé đều không bảo vệ được, lại để xe cứu thương đưa đến sản khoa Đại Chính.
((*) Bệnh Crohn là bệnh viêm không đặc hiệu, gây tổn thương ở cả ruột non, ruột già, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến bất kỳ phần nào của đường tiêu hóa từ miệng đến đại tràng và cả hậu môn.
Bệnh mang tính chất gia đình, thường gặp ở trẻ em)
Kết hợp giải phẫu, Hà Quyền đầu tiên đã nghĩ đến Lãnh Tấn.
Bệnh thủng ruột cũng không phải chuyện nhỏ, ai biết bên trong ổ bụng giờ là tình huống nào rồi, nhỡ đâu kỹ thuật của mổ chính không tốt đụng rách ổ bụng viêm nhiễm sưng tấy, bệnh nhân chắc chắn chết không hề nghi ngờ.
Hàn Tuấn ở bên cạnh hỏi: "Chủ nhiệm Lãnh, nghe nói cậu đêm qua vừa làm giải phẫu liên hợp cấy ghép tim phổi, làm thêm giải phẫu liên hợp nữa, thân thể chống đỡ nổi không?"
"Phẫu thuật xong đã ngủ 3 tiếng, không sao đâu." Lãnh Tấn đặt phim X-quang xuống, cười cười với Hàn Tuấn, "Viện trưởng Hàn, chú yên tâm, cháu nhất định không thể ngủ gật dưới mắt thầy Hà.
Vẻ mặt căng cứng của Hà Quyền hơi thả lỏng, nhìn một vòng quanh phòng hỏi Hàn Tuấn: "Chủ nhiệm Tang đâu? Lát nữa cậu ấy phải đón đứa nhỏ, mới 28 tuần, phổi nhất định không tốt."
"Tang Đào ở NICU, vừa nãy có cấp cứu, em ấy nói lát đi thẳng đến phòng giải phẫu." Hàn Tuấn giơ cổ tay nhìn đồng hồ, "Được, phương án giải phẫu nếu không có dị nghị, thông báo phòng giải phẫu làm chuẩn bị."
Lúc tiêu độc, Lãnh Tấn nói với Hà Quyền: "Tối qua là hai chủ nhiệm của Tổng hợp Đại Chính thêm lão Quý thêm phó viện trưởng Tần của bệnh viện Trung Tâm, tối nay là hai chủ nhiệm của khoa sản Đại Chính thêm viện trưởng, ca phối hợp này của em xem ra, toàn là nhân vật trâu bò."
"Người họp theo bầy, là bản thân cậu có bản lĩnh, mới có thể lăn lộn với mấy nhân vật châu bò bọn ta." Hà Quyền cười hắn, "Lãnh Tấn, sợi gân nào của cháu mắc sai thế, vậy mà lại vuốt mông ngựa?"
"Thầy Hà, đây không phải vuốt mông ngựa, ăn ngay nói thật." Lãnh Tấn vẫn nhớ chuyện Hà Vũ Bạch và Hà Quyền là thân thích — Miệng ngọt chút không có chỗ hại với mình.
Hà Quyền lúc này đột nhiên nhớ đến vụ khuy măng sét, xoay con ngươi hỏi: "Này, đúng rồi, bác sĩ nhỏ hôm đó bị cậu mắng thủng mái nhà thế nào rồi? Làm vẫn ổn?"
"Rất tốt, vô cùng chuyên nghiệp, hôm đó là em quá sốt ruột."
Ý gì? Khởi binh hỏi tội? Tất cả thần kinh của Lãnh Tấn đều căng lên.
"À, vậy thì tốt, người trẻ tuổi đâu có không phạm sai lầm, cho người ta thêm cơ hội."
Hà Quyền vừa nói vừa dùng dư quang chú ý vẻ mặt của Lãnh Tấn, vẫn được, nhìn không chột dạ.
Trên thực tế y vẫn rất thưởng thức Lãnh Tấn, nhân phẩm tốt vẻ ngoài đẹp trai, có trách nhiệm có gánh vác, nghiệp vụ càng không thể xoi mói.
Tính cách hơi thối chút, nhưng đó cũng là trong công việc.
Y năm đó tận mắt nhìn thấy, Lãnh Tấn chăm sóc Trình Dục Minh và Trình Nghị thế nào, quả thực, tất cả ông chồng ở khu bệnh đều không sánh được.
Y cũng không hiểu Trịnh Đại Bạch tại sao cứ như gặp phải cường địch, cũng không phải nói yêu một người là phải kết hôn.
Con cái lớn lên luôn phải buông tay, 24 rồi, sớm nên có quyền hưởng thụ sinh hoạt tình dục.
Hà Vũ Bạch ngày nào cũng chỉ biết đọc sách, y sốt ruột thay đứa bé kia.
Lại nói, Hà Quyền thầm thổ tào, lùi lại 30 năm nếu gặp được người đáng tin như Lãnh Tấn, còn có cửa cho Trịnh Đại Bạch?
Hừm!.