Edit + Beta: Vịt
Âu Dương Diễn Vũ rốt cuộc có thể xuất viện, vốn đã nói là thư ký Quách Hưng Chí của Âu Dương Thiều Hoa đến đón y, nhưng công ty tạm thời có việc lão Quách không đến được.
Vì thế Hà Vũ Bạch xin nghỉ 2 tiếng, đưa bạn thân về nhà.
Cậu đi hỏi Lãnh Tấn lấy chìa khóa xe, lúc vào phòng nhìn thấy đối phương đang nằm trên sofa ngủ bù, bèn rón rén đi tới lục áo khoác.
"Ờ hớ, trộm nhà khó phòng."
Lãnh Tấn bỗng nhiên lên tiếng, dọa Hà Vũ Bạch hết hồn.
Cậu che ngực, khom người nắm lấy sống mũi cao thẳng của Lãnh Tấn, hơi bất mãn nói: "Em nhớ lúc nãy xin nghỉ đã nói, cần dùng xe của anh."
Lãnh Tấn ồm ồm thuyết: "Vậy thì phiền em tiện thể tra thêm dầu, dầu kẹp trong glove compartment (*).
((*) glove compartment là một hộp nhỏ nằm trong bảng táp lô (bảng đồng hồ) ở trước mặt ghế khách phía trước)
"Anh nên thay xe năng lượng sạch."
"Khoản vay chiếc xe này vẫn chưa trả xong đâu, không đổi."
Hà Vũ Bạch cười hắn: "Chủ nhiệm Lãnh, anh rốt cuộc nợ bao nhiêu vậy?"
Lãnh Tấn vươn ngón tay ra.
"10 triệu?" Hà Vũ Bạch hơi giật mình, "Căn nhà kia của anh cũng không bao nhiêu tiền nhỉ."
"Tổn thương lòng tự ái của anh rồi á, đừng thấy diện tích không quá lớn, nhưng đó là khu trường học." Lãnh Tấn trở mình ngồi dậy, một tay kéo Hà Vũ Bạch ngồi xuống đùi mình, tỏ vẻ nghiêm túc: "Tiểu Bạch, bây giờ chê anh nghèo đã muộn rồi."
Hà Vũ Bạch liếc cửa phòng làm việc, sau khi xác nhận không có bóng người lắc lư nghiêng đầu tựa vào bả vai Lãnh Tấn, rầu rĩ nói: "Em không chê anh, nhưng anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, cha em có thể sẽ lo em theo anh chịu khổ."
"Đúng lúc, bảo ông ấy tăng lương cho anh, như vậy em cũng không cần theo anh chịu khổ nữa." Lãnh Tấn mặc dù ngoài miệng nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn gõ trống nhỏ — Dùng loại lý do này xin tăng lương, chủ tịch Trịnh sẽ không đánh gãy chân mình chứ?
"Thật ra......" Hà Vũ Bạch mím môi, "Em hình như rất có tiền......!cho nên......"
Cậu cũng không rõ tổng tiền gửi của mình là bao nhiêu, nghe ý Hà Quyền, hình như hàng năm Trịnh Chí Khanh còn thêm ngạch vào trong đó.
Tề Vũ Huy cũng có quỹ gửi, chỉ có Trịnh Vũ Hoàng chỉ nuôi đến 18 tuổi.
Nhưng trước mắt dựa vào thu nhập cá nhân hàng năm mà nhìn, trong 3 người Trịnh Vũ Hoàng là cao nhất, không cô phụ "nỗi khổ tâm" của cha nó.
Lãnh Tấn dùng tay đặt lên môi Hà Vũ Bạch, lòng tin tràn đầy nói: "Em có tiền đó là của riêng em, sau này ở cùng nhau, anh nuôi em."
"Anh xác định? Em uốn tóc một lần là mấy ngàn đó." Hà Vũ Bạch trêu chọc hắn.
Lãnh Tấn híp mắt lại: "Không thì anh đổi nơi công tác nhé, tỉnh bên có bệnh viện trả anh 2 triệu tiền lương hàng năm, còn chưa tính chia hoa hồng cuối năm."
"Không được đi!" Hà Vũ Bạch dùng sức gõ vai hắn, phồng quai hàm, "Anh sau này, sống là người của Tổng hợp Đại Chính, chết là người của Tổng hợp Đại Chính."
"......"
Lãnh Tấn nói làm sao nghe câu này kỳ cục vậy?
Đưa Âu Dương Diễn Vũ về đến nhà, Hà Vũ Bạch đỡ y bước từng bước từ trong thang máy di chuyển vào cửa nhà.
Trịnh Vũ Hoàng ở bãi đậu xe dọn hành lý, chốc lát không lên được.
Lạc Quân Hàm không ở trong nước được mấy ngày, nhưng đã sắp biến phòng bệnh thành phòng tổng thống khách sạn rồi, nếu không phải con trai ngăn cản hắn còn muốn nhét một chiếc bồn tắm chức năng massage vào nhà vệ sinh.
Mặc đù đã lâu không ai ở, nhưng mỗi tuần quản lý đều sẽ sắp xếp quản lý gia đình quét dọn, trong phòng sáng bóng như mới, chỉ là lạnh ngắt không có hơi người.
Đỡ Âu Dương Diễn Vũ ngồi xuống sofa, Hà Vũ Bạch hỏi: "Cậu định bao giờ về Newyork?"
"Chờ khỏi hẵng nói." Âu Dương Diễn Vũ cau mặt tìm cho mình tư thế thoải mái, "Ba tớ sắp sinh thằng hai, về để ổng nhìn thấy tớ như vậy, tâm trạng không tốt bất lợi cho dưỡng thai."
Hà Vũ Bạch dùng nắm đấm chống bên môi, cố nén cười.
Lúc nghe Trịnh Vũ Hoàng nhắc đến chuyện này, phản ứng đầu tiên của cậu là giật mình, tiếp theo là khiếp sợ — Chú Âu Dương thật là càng già càng dẻo dai.
Nhưng cũng không kỳ lạ, 80 vẫn có thể tạo ra người cũng không phải không có.
Lại nói, chú út Lạc Quân Hạo của Diễn Vũ không phải Lạc Phượng Nghi sinh lúc già? Già trẻ phối, truyền thống của người nhà này.
"Vậy......!Vũ Hoàng sẽ ở lại chăm sóc cậu?" Hà Vũ Bạch hỏi y.
"Ừ, cuộc thi quý này đã thi hơn nửa rồi, nó về cũng không có ý nghĩa gì nữa." Âu Dương Diễn Vũ vận khí, "Tớ nghe ý của huấn luyện viên, chỉ cần nó về kịp trước kỳ thi quý tiếp theo, sẽ không kiện nó theo hợp đồng."
"Nó cũng là thương cậu.
Cậu xem, nó chăm sóc cậu tốt cỡ nào, cậu cũng mập rồi."
"Ai mập!?" Âu Dương Diễn Vũ vén áo lên, show cơ bụng của mình cho Hà Vũ Bạch — Nhưng đường cong thật sự hơi mơ hồ.
Nhìn thấy Hà Vũ Bạch khiêu mi, y cúi đầu liếc một cái, oán hận bỏ quần áo xuống lẩm bẩm "Luyện vài ngày là quay lại".
"Diễn Vũ, đống đồ này để đâu?"
Trịnh Vũ Hoàng vào cửa, tay trái tay phải mỗi tay xách hai vali, dưới cánh tay kẹp túi thể thao của mình, trên lưng còn đeo balo leo núi.
Đoán sơ qua, vác nặng khoảng trên dưới trăm cân.
Âu Dương Diễn Vũ vừa nhìn đống đồ kia liền hoa mắt: "Trước tiên ném vào nhà kho bên trong, tối nay anh dọn dẹp từ từ."
"Em dọn dẹp, anh chỉ huy là được."
Theo giọng nói, một ngọn núi hình người to lớn nhanh chóng di chuyển đến cuối hành lang.
Hà Vũ Bạch cười thở dài nói: "Diễn Vũ, hồi trước Vũ Hoàng ở với tớ, chưa từng thấy nó làm việc nhà.
Tất quần lót tắm thay ra ném thẳng vào thùng rác, ngay cả đi một bước đến máy giặt cũng ngại xa.
Phòng tắm của nó tớ thường xuyên không đẩy cửa ra được, tủ thì giống như trang trí vậy, cái gì cũng ném xuống đất."
"Tớ cũng không làm việc nhà mà......!trong nhà có bảo mẫu, không có việc gì tớ có thể làm......" Âu Dương Diễn Vũ nhỏ giọng nói thầm.
Ngồi vào bên cạnh y, Hà Vũ Bạch cầm tay y nói: "Ý tớ nói là, Vũ Hoàng thật sự không giống trước đây.
Nó bây giờ đều chỉ nghe cậu, đương nhiên, có lẽ cũng chỉ là chăm sóc cậu thôi.
Nhưng thế là đủ rồi, dù sao tương lai là các cậu sống với nhau."
Âu Dương Diễn Vũ hừ một tiếng: "Tớ chưa đồng ý sống với nó."
"Được rồi, cậu cứ tiếp tục mạnh miệng." Hà Vũ Bạch giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đứng lên, "Tớ về bệnh viện trước, còn nhiều việc."
Âu Dương Diễn Vũ túm cậu lại: "Không ăn cơm trưa đã đi?"
"Không, tớ phải về với......" Hà Vũ Bạch nói một nửa, nuốt nửa còn lại vào.
"Ăn trưa với Lãnh Tấn?" Âu Dương Diễn Vũ khinh thường nói nốt lời thay cậu, "Trọng sắc khinh bạn."
Hà Vũ Bạch lập tức biện bạch cho mình: "Tớ không trọng sắc khinh bạn, cha anh ấy không phải bệnh tình nguy kịch sao, anh ấy lại bận như vậy, đôi khi cả ngày cũng không kịp ăn bữa cơm, tớ sợ anh ấy để đói dạ dày, cho nên......!nè, vẻ mặt này của cậu là ý gì?"
Âu Dương Diễn Vũ vẻ mặt "Tớ chỉ nghe tớ không nói" nhìn cậu.
(Đứa nào re-up là chó)
Chạy về bệnh viện, Hà Vũ Bạch vốn định gọi Lãnh Tấn cùng đi ăn cơm, nhưng đối phương lại đang trong phòng giải phẫu.
Cậu đành phải đặt cơm đã gọi xong lên bàn làm việc của đối phương, sau đó cầm phần của mình đến phòng hội nghị ăn với những người khác.
Diêu Tân Vũ cũng ở phòng giải phẫu, Nguyễn Tư Bình buổi chiều mới đến, Từ Diễm đã ăn xong.
Trong phòng họp chỉ có An Hưng cùng với hai y tá thực tập.
Hà Vũ Bạch kéo ghế bên cạnh An Hưng ra ngồi xuống, mở hộp cơm ra ăn.
An Hưng nghiêng đầu nhìn, cau mày: "Bác sĩ Hà, từ ngày đầu biết em em đã ăn cái này, em vẫn chưa chán sao?"
Hà Vũ Bạch chớp mắt mấy cái với khoai tây sợi xào ớt xanh, yên lặng lấy trong túi ra một túi cải bẹ sợi, xé vỏ đổ vào.
An Hưng trợn mắt trắng.
"Ưm!" Hộ sĩ nhỏ ngồi đối diện An Hưng đột nhiên bịt miệng, cau mày.
"Sao thế? Cắn phải lưỡi?" An Hưng để đũa xuống, đưa tay qua kiểm tra miệng đối phương, vừa nhìn vừa lẩm bẩm: "Ăn từ từ, vội gì chứ lại không có ai tranh cướp với em."
"Không phải đâu......!y tá trưởng......!miệng em......" Hộ sĩ nhỏ nói một nửa, thấy Hà Vũ Bạch nhìn mình chằm chằm, muốn nói lại thôi.
Hà Vũ Bạch chú ý tới môi đối phương sưng lên rõ ràng — Bình thường đều đeo khẩu trang, cậu thật sự không chú ý đến miệng cô gái này có vấn đề.
"Sưng thường xuyên sao?" Cậu hỏi.
"Ờ......!theo chu kỳ......"
Má hộ sĩ nhỏ hơi đỏ lên.
Sưng môi cùng thời kỳ với chu kỳ kinh nguyệt, nhưng Hà Vũ Bạch dù nói thế nào cũng là bác sĩ nam, cô xấu hổ.
Nhưng nếu là An Hưng, cô cũng không cảm thấy ngại.
Y tá trưởng An suốt ngày như bà mẹ già, các cô thường xuyên sẽ mơ hồ giới tính của đối phương.
Hà Vũ Bạch đại khái hiểu ý cô, bèn đứng dậy đi qua, hơi giơ cằm đối phương lên, sau khi quan sát tỉ mỉ một phen nói: "Cái này......!hình như là lạc nội mạc tử cung."
"Phụt —"
Hộ sĩ bên cạnh phun toàn bộ miếng cơm ra.
May mà cô phun vào trong hộp cơm của mình, nếu không mọi người đừng ăn nữa.
"Chờ chút, bác sĩ Hà, em vừa nói gì?" An Hưng buồn cười lại xấu hổ, đành phải cấu đùi nhịn.
Thứ đó sao lại dời vị trí đến ngoài miệng!?
"Lạc nội mạc tử cung." Hà Vũ Bạch không cảm thấy có gì buồn cười, tiếp tục hỏi y tá bị dọa sợ không khép miệng được kia: "Em sẽ chảy máu mũi vào thời gian kinh nguyệt chứ?"
Y tá hồi lâu mới phản ứng lại, gật gật đầu: "Thỉnh thoảng sẽ."
Hà Vũ Bạch nói: "Trong mũi khả năng cũng có, cần làm sinh thiết chẩn đoán, lát nữa anh cắt lát giúp em, dùng kính hiển vi xem có tế bào mô bên trong hay không là biết."
"Bác sĩ Hà, em nghiêm túc?" An Hưng hỏi.
Y chỉ biết lạc nội mạc tử cung đi đến buồng trứng sẽ tạo thành u nang socola (*), không nghĩ đến còn có thể chạy lên mũi miệng.
((*) u nang socola: là các u nang không chứa chất lỏng, chứa đầy chất lỏng thường hình thành sâu bên trong buồng trứng)
Wow, thân thể con người thật kỳ diệu.
"Ừ, cái này rất bình thường mà." Hà Vũ Bạch suy nghĩ, lại sửa lời: "Anh là nói, lạc nội mạc tử cung đến miệng mũi là chuyện rất bình thường, cũng không phải nói bệnh này quá bình thường."
An Hưng vẻ mặt được mở ra cánh cửa thế giới mới: "Được rồi, anh lại mở mang kiến thức rồi."
"Vậy phải chữa thế nào ạ? Bác sĩ Hà?" Hộ sĩ nhỏ khóc than.
"Đặt thuốc tránh thai hiệu quả dài dưới da, chưa đến kinh nguyệt thì sẽ không mắc."
"Vậy không phải cả đời không thể sinh con?"
Hà Vũ Bạch an ủi cô nàng: "Cũng không phải bệnh gì sẽ chết, sau khi kết hôn thì không cần đặt ống nữa, chờ sinh con xong lại đặt."
Y tá vừa phun cơm vào hộp của mình ngầm xoa xoa hỏi: "Bác sĩ Hà, thuốc anh nói, có tác dụng không? À, phương diện tránh thai."
"Ừm, nói từ lý thuyết, an toàn hơn bao cao su —"
Hà Vũ Bạch nói, đột nhiên mím môi.
Cậu vừa nhớ đến một chuyện — Hà Quyền từng nhắc đến, con cả chính là kết quả của thuốc tránh thai hiệu quả dài bị mất tác dụng, mà nghe nói Âu Dương Diễn Vũ là kết quả của bao cao su bị rách.
Xem ra hai cái này đều không bảo vệ, vẫn là buộc người cung cấp t*ng trùng lại bớt việc nhất.
Phẫu thuật xong, Lãnh Tấn vừa vào phòng làm việc, ghế còn chưa ngồi ấm đã nhận được điện thoại của Quý Hiền Lễ, gọi hắn lên tầng đến phòng làm việc viện trưởng tìm mình.
Vừa bới cơm vào trong miệng, Lãnh Tấn vừa đáp lại đối phương "Cháu đang ăn, 10 phút."
"Đừng ăn no quá, sợ lát cháu ói ra." Quý Hiền Lễ cảnh cáo hắn.
"Rốt cuộc sao thế?"
"Cháu đến là biết." Bên kia cúp điện thoại.
Lãnh Tấn cau mày ăn cơm xong, dặn dò Diêu Tân Vũ chuyện báo cáo giải phẫu liền lên tầng.
Gõ mở cửa phòng làm việc viện trưởng, chân hắn còn chưa nhấc lên đã ngây ra tại chỗ.
"Chủ tịch Trịnh?"
Trịnh Chí Khanh nhìn chằm chằm Lãnh Tấn, ngực phập phồng nặng nề chậm chạp 1 phút, đồng thời chuyển gậy đầu rồng từ tay trái sang tay phải.
================
Chương sau:
Trịnh Chí Khanh lại dùng đầu rồng đặt lên vai Lãnh Tấn: "Cậu dám để nó rơi một giọt nước mắt, tôi liền đánh gãy một chiếc xương của cậu.".