Ngày 22 tháng 6 năm ngoái là ngày thành phố chúng tôi tổ chức thi lên cấp ba.
Giáo viên Địa lí từng dạy chúng tôi ngày 22 tháng 6, điểm gần mặt trời nhất là ngày ban ngày dài nhất ở nửa bắc bán cầu. (Hạ chí)
Ánh mặt trời giống như đường parabol hướng xuống dứoi, từng bước từng bước, từng điểm từng điểm, di chuyển về phía điểm ngày cao nhât.
Mùa hè,xin chào!
Nhớ tầm này năm ngoái tôi vẫn là học sinh sắp tốt nghiệp của trường trung học 13. Thời tiết oi nóng. Kì thi vấp ba gần đến, tất cả mọi ngừoi đều lo lắng không yên, nhưng vẫn phải cắm đầu vào làm đề thi thử.
Mồ hôi rơi đều xuống tờ đề thi, lại dùng bắp tay lau đi, quệt ra một vết nước mờ mờ mấy giây sau lại khô ngay, trên tờ đề còn lưu lại chút nếp nhăn,
Một năm trôi qua thật nhanh.
“ Cậu ấy- người bạn cùng bàn” hát như thế nào nhỉ?
“Bầu trời luôn rất xanh, mỗi ngày đều trôi qua thật chậm”.
Thật ra không phải như thế.
Những ngày tươi đẹp thường trôi qua rất nhanh. Trước hôm thi mấy ngày đều nghĩ, vươn đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao, có thể cho tôi một nhát nhanh chóng không? Nhưng thời gian vẫn cứ trôi chầm chậm, từng phút từng giây một không đồng tình với gian khổ của chúng tôi một chút nào.
Thế nhưng, kì nghỉ hè sau khi thi lại trôi qua nhanh nhất.
Tôi bò ra bàn, để cả khuôn mặt dính vào nắp Coca Dư Hoài vừa mua cho tôi, cố tranh thủ trân trọng chút mát mẻ từ nắp nhôm.
Cằm tôi đè lên tờ đề Toán tháng vừa phát, đỉnh mũi đặt vào đúng chỗ dấu X
“Mối quan hệ giữa bỏ ra và kết quả thu về, nếu thật sự dùng công thức toán học tính ra được thì tốt quá!” Tôi than thở.
Nếu được như thế, nhân gian sẽ bớt đi được bao nhiêu nỗi thương tâm đây.
“Chỉ có thể nói, đa số tình huống đều có tương quan trực tiếp nhưng tính ra là điều không thế, biến thiên quá nhiều, đầu tiên vẫn phải-chứng minh tính tương quan cái đã”.Dư Hoài nói xong một chuỗi câu tôi không hiểu này rồi ngửa cô uống ừng ực Coca, mãn nguyện ngáp ngủ một cái, ngổ ngáo ngồi xuống.
Hai con mắt của tôi cố gắng nhìn vào chỗ đỉnh mũi, cuối cùng nhìn thành lác mắt.
Dãy số dài thườn thượt1/(2+1)+1/(3+1)+1/(4+1)+...+1/(n+1) nhìn sao mà giống con rết thế, cả chân cả tay đang bò lên mũi tôi, bò đầy tờ đề. Lúc thi cuối tháng, tôi suýt chút nữa thì gặm nát đầu bút, song vẫn không làm được một câu nào.
Dãy số ơi là dãy số.
Tôi vừa bò từ hầm lượng giác hàm số lên, bây giờ lại ngã vào hố dãy số.
Mỗi khi học sang chương mới, tôi đều phải trải qua một lần “ Mẹ nó, đây là cái quái gì vậy?”: mờ hồ-gian nan tìm cách-khó khăn lắm mới học được thì phát hiện bản thân đã không theo kịp tiến độ học trên lớp.
Tôi ngồi ngay ngắn lại, phiền não cất tờ đề đi.
Biết không? Hồi nhỏ tôi rất ngưỡng mộ Nobita, bởi vì cậu ấy có cậu bạn Doremon. Nobita ngốc từ nhỏ đến lớn, chẳng làm được việc gì nên hồn, ăn gì cũng không để sót lại chút gì đó. Chuyện này không có gì phải lo lăng, bởi vì cậu ấy có Doremon trèo từ ngăn kéo ra, Dỏemon sẽ giúp cậu ây, nếu không giúp được thì cũng không chê bai cậu ây.
Hồi nhỏ, mỗi lần tan học về nhà, tôi đều kéo ngăn kéo ra kiểm tra một lượt, không bieté Doremon của tôi lúc nào mới tới
Đó luô là mơ ước của tôi.
Hiện tại mơi ước này của tôi đã thành hiện thực được một nửa, ý tôi là, tôi biến thành Nobita.
No 253
Từ sau kì thi cuối kì trước, thành tích của tôi ổn định trong khoảng thứ 35-40 ở lớp,, cố gắng thế nào để tiến về phía trước cũng vô dụng, bởi vì những người ở phía trước cũng đang nỗ lực hết mình.
Có lúc đang trên lớp, tôi đột nhiên mất hồn. Mùa hè chúng tôi đổi rèm cửa sổ thành rèm trắng chiếu vào lớp học, ai ai cũng được phủ lên một màu sắc mềm mại, dịu dàng như trong phim điện ảnh. Lại đến lượt tổ tôi ngồi bên cửa sổ, tuy vài lúc sẽ bị nắng chiếu vào nhưng đáng quý là luôn có gió thổi qua. Rèm cửa số hay bay lên theo gió, bay sượt qua mặt tôi, lúc rũ xuống sẽ trùm lên người ngồi cạnh cửa sổ, chắn hết tầm nhìn.
Hệt như một pháo đài nhỏ đoản mệnh cách biệt với thế giới bên ngoài.
Có lúc người bị trùm vào trong là tôi và Dư Hoài. Chúng tôi sẽ nhìn nhau và cười, sau đó cậu ấy sẽ gạt rèm phủ trên ngừoi mình ra, tiếp tục cúi đầu viết chữ.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu lên người cậu ấy, tôi âm thầm nhớ lại lần gặp đầu tiên, cậu ấy cũng ngồi ở đây như thế này, dứoi ống kính của tôi viết ” Quãng thời gian tươi đẹp nhất”.
Quãng thời gian tươi đẹp nhất.
Nhiều lúc bị rèm phủ chỉ có mình tôi, ngay cả Dư Hoài cũng tách biệt ở thế giới bên ngoài. Bục giảng, tiếng của giáo viên, tám chữ răn dạy phía góc trên bảng, tiếng đócách lanh lảnh đều ở bên ngoài chiếc rèm, bọn họ đều không phát hiện ra tôi đã biến mất rồi.
Tôi không giống như Dư Hoài, sẽ vội vàng gạt rèm re, mà sẽ hạ cằm xuống bàn, hưởng thụ một phút mất tích này,
Dường như tôi không cần phải đối diện với tất cả những chuyện là tôi phiền não. Thời gian cứ dịch dần về phía trước, nhưng có thể trong phút chốc bỏ tôi vào quên lãng hay không?
No 254
Thứ năm tuần trước Trương Bình phát một bảng: “ Bảng tự nguyên phân ban tự nhiên và xã hội trong lớp 11 khóa 2003 trường trung học phổ thông Chấn Hoa.”
Khi cầm được tờ này, Dư Hoài quết mặt một lượt, tiên tay vứt lên mặt bàn.Giọng của Trương Bình vang lên từ bục giảng: “ Về bảng này, muốn ở lại lớp 5 nếu chúng ta học ban tự nhiên thì không cần điền nữa, học hinh muốn học ban xã hội thì sau khi điền đầy đủ, xin chữ kí phụ huynh, trước khi thi cuối kì tập hợp lại rồi cùng nộp cho tôi.”
Tôi vân về tờ giấy mãi.
Cuối cùng đã đến khoảnh khắc này rồi.
“Về bàn bạc với bố mẹ nhé, lời khuyên của tôi là vây!” Trương Bình khoanh tay trên bục giảng, nói với những bạn mỗi ngừoi đang ôm một nỗi niềm riêng:” Có một số bạn có chí hướng kiên định đã quyết định xong từ lâu, như thế là rất tốt. Còn với những bạn còn do dự chưa quyết được, tôi khuyên là, khi suy nghĩ thì phải tính đến sở thích và năng lực của mình.”
“Em không nghe hiểu!”β giơ tay
Lúc này, cẩ lớp đều rì rầm nói chuyện riêng, những cảm xúc xao động tràn ngập, chỉ có β vẫn chăm chú nghe Trương Bình lải nhải những lời vô ích đó.
“Năng lực chính là thành tích học tập, tất nhiên phải chọn hướng phát triển mà bản thân có ưu thế rồi! Chuyện này thì tôi không cần nhiều lời nữa, các em về nhà nghiên cứu kĩ kết quả các kì thi lớn nhỏ của các môn, không những phải nghiên cứu hiện trạng mà còn phải nghiên cứu cả năng lực.”
Đối với β, Trương Bình vui vẻ lấy ví dụ, nói liên hội:” Sở thích có thể phân làm hai tâng. Tầng thứ nhât, là sở thích với hướng học của các môn Lí Hóa Sinh hoặc Sử Địa Chính trị, chính là hưogns văn lí mà các môn cấp ba chúng ta phải học; tầng thứ hai là chỉ em muốn học chuyên ngành gì ở đại học.Muốn làm nhà Toán học thì đi học ban tự nhiên; muốn học khoa Trung thì tất nhiên nên đi học ban xã hội. Cân nhắc sớm một chút, sớm xác lập mục tiêu cuộc đời, đây mới là chuyện tốt.”
Tôi cầm tờ giấy, cảm thấy hơi hoang mang những vẫn nghe vào mấy lời của Trương Bình,
Đúng rồi, Cảnh Cảnh, cậu muốn làm gì vậy?
Tôi ngoảnh sang nhìn Dư Hoài đang chăm chú làm bài tập Hóa, buột miệng hỏi: “ Dư Hoài, sau này cậu muốn làm gì?
Dư Hoài ngây người.
Cậu ấy quay sang nhìn tôi, vốn dĩ đinh cười tôi nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của tôi liền thôi ý định trêu chọc tôi.
“ Không biết nữa, nhưng,” Cậu ấy trầm giọng: “ tôi muốn hcọ chuyên ngành kĩ thuật ở đại học Thanh Hoa, tốt nghiệp đại học xong thì xin đi học thạc sĩ ở nước ngoài. Còn chuyện sau đó tì tôi chưa nghĩ đến.”
Qua một năm, cậu ấy cũng dần mở lòng hơn với tôi-kẻ từng sống chết cũng không thừa nhận muốn đi Thanh Hoa hồi tổng vệ sinh kỉ niệm thành lập trương, bây giờ đã thành thật nói chuyện với tôi.
Dư Hoài nhìn trân trần vào cây ăn quả bên ngoài cửa sổ không xa, hồi lâu mới thu ánh mắt, nhoẻn cười nói: Không cần thiết nghĩ xa thế, dù sao cứ hoạch định như thế đã. Tại sao tự dưng lại hỏi như vậy?”
Tôi lắc đầu, cừoi ngượng ngập rồi nắm chătj tờ phân ban trong tay.
Cậu ấy nhìn tôi, môi mấp máy nhưng lại không nói lời nào. Cậu ấy từng bảo tôi đừng học ban xã hội nhưng tôi quên mất hỏi cậu ấy tại sao đã vội đồng ý rồi.
Bây giờ muốn hỏi nhưng lại không thể mở miệng được.
Tên thiếu niên từng nói với tôi “ Nói thật, đừng học ban xã hội” thực sự đúng ở ngã tư số mệnh tương lai của tôi mà quan tâm tôi, nhưng lại không thể tùy tiện nói những lời khích lệ và níu kéo không có trách nhiệm.
No 255
Tôi còn nhớ năm hi cấp ba, cô bạn luôn đứng đầu lớp tôi mất hai tháng để do dự “ trình độ ngấp nghe của mình liệu không đõ Chấn Hoa thì phải làm sao”, cuối cùng trong tháng cuối trước khi thi, cô bạn ấy quyết định kí vào tờ giấy cộng điẻm nhập học của trường trực thuộc Đại học Sư phạm.
Nguyện vọng một là trường Sư phạm, thi trượt cũng sẽ có 20 điểm cộng làm lá chắn.
Sau đó, cậu ấy có thể thư giãn, bỏ đi áp lực thi Chấn Hoa, cuộc sống không còn tính không chắc chắn, cả người cậu ấy phấn chấn lên hẳn.
Lúc thi lên cấp ba, vì tinh thần thoải mái, tự tin, cậu ấy đạt được số điểm mà trước nay thi thử chưa bao giời đạt được vượt hơn điểm sàn vào Chấn Hoa tận năm điểm.
Phải biết rằng mục tiêu cố gắng của cậu ấy ngày trước vẫn chỉ là ban dân lập của Chấn Hoa.
Trường cậu ấy đăng kí cũng là một ngôi trường tốt nhưng vẫn không thể so sánh được với Chấn Hoa về chất lượng giảng dạy. Trường Sư phạm thì vui rồi, đã tuyển được Vạn Niên Nhất và dùng cách này để từ biệt lòng tương tư ba năm với Chấn Hoa.
Cậu ấy khóc ở nhà hẳn một tuần, đến cả họp lớp cũng không tham gia.
Vạn Niên Nhất kí hợp đồng với trướng Sư phạm là để bảo đảm, là sự lựa chọn an toàn sau khi nghiên cứu đăng kí tự nguyện và chính sách tuyển sinh, phòng bản thân không đỗ Chấn Hoa, đến cả những trường tròn điểm khác cũng bị vuột mất cơ hội. Hiện tại câuj ấy nhận được kết quả của giải pháp an toàn đó.
Mặc dù đạt được ý nguyện nhưng cuối cùng vẫn khó chấp nhận.
Con ngừoi có 99% khả năng, sẽ không do dự, như Dư Hoài, như Thẩm Sằn.
Con nừoi có 1% khả năng, cũng không hối tiếc, ví như phần lớn cá bjan cấp hai của tôi.
Buồn nhất chính là những ngừoi nằm trong khoảng giữa đó, như Vạn Niên Nhất và..như tôi.
Vốn dĩ nằm trong tay mình nhưng lại nhường vào tay của vận mệnh, còn có những khuôn mặt thân quen bên ngoài rèm cửa sổ, những huôn mặt đó vây quanh tôi, khi tôi bị bóng đập chảy máu mũi.