Tôi vừa đi xe buýt về nhà. Hôm nay tôi đã đi học bữa cuối ở trường. Và trời đổ mưa. Khi đi xe buýt tôi thường ngồi khúc giữa xe, bởi tôi nghe nói đằng trước dành cho bọn hợm hĩnh, còn đằng sau dành cho bọn ngộ chữ, thế là tôi bị căng thẳng. Tôi chẳng biết bọn học trò trường khác gọi mấy đứa “ngộ chữ” là gì.
Dù sao thì hôm nay tôi quyết định ngồi đằng trước, để chân choán hết cả băng. Giống như tôi nằm xuống, lưng hướng về cửa sổ. Tôi làm vậy để tôi có thể nhìn về phía bọn học trò phía sau. Tôi mừng là xe buýt trường không có đai an toàn, chứ không tôi đâu làm vậy được.
Một điều tôi thấy được là vẻ mặt mỗi đứa mỗi khác. Lúc còn nhỏ, bọn tôi hay hát hò lúc đi xe buýt về nhà sau ngày học cuối ở trường. Bài hát được ưa thích là một bản của Pink Floyd, sau này tôi mới biết, có tựa là Another brick in the wall, phần II. Nhưng có một bài khác mà bọn tôi còn thích hơn nữa, bởi nó kết thúc bằng một tiếng chửi…
Chẳng còn bút chì/chẳng còn sách siếc/chẳng còn ánh mắt thầy cô khinh miệt/khi người thầy rung chuông tan trường/quẳng hết sách rồi chạy mẹ nó đi.
Khi hát xong, bọn tôi căng thẳng nhìn người lái xe buýt một chốc. Rồi bọn tôi cười phá lên bởi biết rằng bọn tôi có thể gặp rắc rối vì chửi thề, nhưng không có chuyện bị phạt bởi bọn tôi có sức mạnh của số đông. Hồi đó bọn tôi còn quá nhỏ, đâu hiểu là người lái xe buýt đâu có quan tâm tới bài hát của bọn tôi. Chú ấy chỉ muốn về nhà sau ngày làm việc. Và có lẽ ngủ cho tan hết mớ rượu mà chú uống hồi bữa trưa. Ngày xưa đó, nào có quan trọng gì. Bọn hợm và bọn ngộ đều là một.
Tối thứ Bảy, anh tôi về đến nhà. Và anh trông còn dị hơn bọn học trò trên xe buýt trường, so với mới hồi đầu năm này. Anh có râu quai nón! Tôi vui quá đỗi! Anh cười cũng khác, và thái độ lại nhã nhặn hơn. Cả nhà ngồi ăn tối, và mọi người hỏi anh nhiều thứ về trường đại học. Ba thì hỏi về chuyện chơi bóng bầu dục. Mẹ thì hỏi về học hành. Tôi thì đòi anh kể tất cả những chuyện tếu. Chị tôi thì hỏi những câu liên quan tới việc đại học “thực sự” như thế nào, và liệu chị có bị hội chứng “tăng cân do xả láng đầu năm” hay không. Tôi chẳng biết đó là cái gì, nhưng tôi đoán cái đó nghĩa là ta mập ra.
Đã từ lâu, tôi mong nghe anh tôi kể về bản thân anh. Hồi còn ở trường trung học, cứ hễ có trận bóng hay buổi dạ vũ gì đó là anh kể. Nhưng hình như anh quan tâm hơn tới chuyện của mọi người, nhất là chị tôi và vụ tốt nghiệp.
Thế là trong khi cả nhà trò chuyện, đột nhiên tôi nhớ ra anh chàng đưa tin thể thao trên tivi và những gì anh ta nói về anh tôi. Tôi hứng khởi lên. Và tôi kể cho cả nhà nghe. Và kết quả là mẩu chuyện sau đây.
Ba tôi hỏi, “Ủa, có chuyện đó thật à?!”
Anh tôi hỏi, “Thật à?!”
Tôi đáp, “Phải, em nói chuyện với anh đó.”
Anh tôi hỏi, “Anh ta nói gì hay ho không?”
Ba tôi nói, “Báo nào chả đưa tin tốt.” Tôi không biết ba tôi nhặt được những câu như vậy từ đâu.
Anh tôi cứ hỏi dồn, “Anh ta nói sao?”
Tôi đáp, “À thì em nhớ anh ta bảo việc chơi thể thao ở đại học tạo quá nhiều áp lực cho sinh viên tham dự.” Anh tôi cứ gật gù. “Nhưng anh ta cũng bảo chơi thể thao xây dựng nhân cách. Rồi anh ta nói trường Penn State rất hoành tráng với đội hình mới. Rồi anh ta nhắc anh.”
Ba tôi nói, “Chà, thật vậy sao?”
Anh tôi hỏi, “Thật à?”
Tôi đáp, “Phải, anh ta nói vậy mà.”
Anh tôi hỏi, “Em nói chuyện với anh ta hồi nào?”
Tôi đáp, “Vài tuần trước.”
Và rồi tôi chết trân bởi đột nhiên nhớ ra phần khác của câu chuyện. Cái sự thật là tôi gặp người đàn ông đó trong một công viên vào đêm khuya. Và sự thật rằng tôi đưa cho anh ta một điếu thuốc. Và sự thật rằng anh ta đang gắng qua đêm với tôi. Tôi chỉ ngồi đực mặt ra, mong là câu chuyện rồi sẽ vãn. Nhưng ôi không.
“Con gặp người đó ở đâu vậy con?” Mẹ tôi hỏi.
Cả căn phòng trở nên im lặng đến độ tôi nhức buốt. Và rồi tôi gắng hết sức giả bộ rằng tôi đã quên rồi. Và sau đây là những ý nghĩ diễn ra trong đầu tôi.
Được rồi… Anh ta tới trường nói chuyện với lớp học. Không được. Chị tôi sẽ biết tỏng. Tôi gặp anh ta ở quán Big Boy, anh ta đi cùng người nhà. Không được, ba sẽ giũa tôi vì cái tội làm phiền “anh chàng tội nghiệp”. Anh ta nói vậy trên bản tin. Nhưng tôi lỡ kể là tôi nói chuyện với anh ta rồi… Không được…
“Trong công viên ạ. Con ở đó với Patrick.” Tôi đáp.
Ba tôi bảo, “Anh ta tới đó với cả nhà sao? Con có làm phiền anh chàng tội nghiệp đó không?”
“Không đâu. Anh ta đi một mình.”
Thế là ba tôi và mọi người không hỏi nữa, và tôi chẳng phải nói dối một lời. May mắn là tôi không còn bị xoay nữa, khi mẹ tôi chuyển sang nói cái câu mẹ vẫn ưa khi cả nhà quây quần ăn mừng chuyện gì đó.
“Ai thích ăn kem nào?”
Mọi người đều thích, trừ chị tôi. Tôi nghĩ chị đang lo lắng về cái gọi là “tăng cân do năm đầu xả láng.”
Sáng hôm ấy cả nhà tôi dậy sớm. Vẫn chưa có tin gì về Patrick hay Sam hay ai khác, nhưng tôi biết là tôi sẽ gặp họ ở buổi lễ tốt nghiệp, nên tôi gắng thôi không lo quá. Tất cả họ hàng của nhà tôi đều đến, gồm cả bà con bên ba ở Ohio, họ tới chừng mười giờ sáng. Hai gia đình thật ra không thích gì nhau mấy, ngoại trừ bọn trẻ tụi tôi, bởi bọn tôi đâu biết gì hơn.
Mọi người dùng bữa trưa sớm và sâm-banh, rồi y như năm ngoái dịp anh tôi tốt nghiệp, mẹ tôi cho cha của bà (ông ngoại của tôi) nước ép táo sủi thay vì sâm-banh, bởi mẹ không muốn ông say rồi lại sinh rầy rà. Và ông nói đúng y cái câu ông nói hồi năm ngoái.
“Rượu sâm-banh này ngon.”
Tôi nghĩ là ông không phân biệt được rượu ngon hay dở, bởi ông chỉ uống bia thôi. Đôi lúc là whisky.
Tới chừng mười hai rưỡi, bữa ăn kết thúc. Tất cả anh em họ của tôi đều ngồi ghế lái bởi vì người lớn đều còn hơi say, không lái xe tới dự lễ tốt nghiệp được. Trừ ba tôi, bởi ông mải bận quay phim mọi người bằng cái máy quay thuê ở cửa hiệu video.
“Một năm xài có ba lần thì tội gì phải mua máy quay?”
Thế là chị, anh, ba, mẹ và tôi phải đi mỗi người một chiếc xe để đảm bảo không ai bị lạc đường. Tôi chở nguyên đám anh em họ Ohio của tôi, bọn này ngay lập tức rút ra một “điếu thuốc” rồi hút chuyền. Tôi không hút hơi nào bởi không có hứng, và bọn này nói cái câu mà chúng luôn nói.
“Charlie, mày đúng là đồ con cáy.”
Thế là tất cả các xe lần lượt vào bãi đậu, rồi mọi người ra khỏi xe. Rồi chị tôi hét mắng thằng em họ tên Mike vì tội hạ kính khi đang lái xe làm tóc chị xù lên.
“Thì hút thuốc phải vậy chớ,” nó đáp.
“Nhịn thêm mười phút không nổi hay sao?” Chị tôi vặn.
“Nhưng bản nhạc đang hay quá,” là lời chót của nó.
Thế là trong lúc ba tôi lôi cái máy quay video ra khỏi cốp sau, và anh tôi đang nói chuyện với vài chị tốt nghiệp lớn hơn tôi một tuổi và rất “đẹp gái,” chị tôi đi tìm mẹ để mượn cái ví của mẹ. Cái ví của mẹ tôi hay ở chỗ bất kỳ lúc nào ta cần bất kể thứ gì, nó đều có tất. Hồi tôi còn nhỏ, tôi hay gọi nó là “ví sơ cứu” bởi lúc xưa anh em tôi trầy xước như cơm bữa. Tôi vẫn chưa hiểu được sao mẹ làm được như thế.
Sau khi chải chuốt, chị tôi đi theo hàng người đội mũ tốt nghiệp vào sân, mọi người khác tìm chỗ ngồi trên khán đài. Tôi ngồi ở giữa mẹ và anh tôi, bởi ba tôi đang còn bận đi tìm chỗ đặt máy tốt hơn. Và mẹ tôi cứ phải dỗ ông ngoại, ông cứ luyên thuyên rằng sao mà trường có nhiều học trò da đen quá.
Khi mẹ không ngăn ông được nữa, mẹ kể câu chuyện của tôi về anh chàng đưa tin thể thao nhắc tên anh tôi. Thế là ông ngoại gọi anh tôi qua để hỏi vụ này. Mẹ tôi dùng mẹo này thật là hay, bởi vì anh tôi là người duy nhất có thể ngăn ông tôi gây ra cảnh khó coi bởi vì anh tôi nói chuyện rất thẳng thắn. Sau khi hỏi đáp chuyện kia xong, chuyện tiếp theo thế này…
“Ôi trời đất. Nhìn khán đài mà xem. Bao nhiêu là dân da màu…” Anh tôi cắt lời ông.
“Này ông ơi. Ta thỏa thuận thế này nhé. Nếu ông mà làm nhà con xấu hổ một lần nữa, con sẽ đưa ông thẳng vào viện dưỡng lão, và ông sẽ không được xem cháu ngoại gái của ông đọc diễn văn đâu.” Anh tôi rắn thật.
“Giỏi quá ha, vậy thì mày cũng đâu có xem được đâu con.” Ông ngoại của tôi cũng rắn thật.
“Dạ đúng, nhưng ba con đang quay lại kìa. Rồi con sẽ sắp xếp để mà xem cuộn băng, và ông không được xem. Đúng không nào?”
Ông ngoại tôi có một kiểu cười kỳ quái. Nhất là khi ai khác thắng được ông. Ông không nói gì thêm chuyện đó nữa. Ông chỉ bắt đầu nói về bóng bầu dục và chẳng đả động gì đến chuyện anh trai tôi chơi cùng một đội với mấy học trò da đen. Tôi không thể tả được năm ngoái loạn thế nào bởi vì khi ấy anh tôi ở trong sân làm lễ tốt nghiệp chứ không phải trên khán đài để mà ngăn ông.
Trong khi ông cháu bàn chuyện bóng bầu dục, tôi dõi mắt tìm Patrick và Sam, nhưng tôi chỉ thấy được mấy cái nón tốt nghiệp từ đằng xa. Khi nhạc cất lên, những cái nón bắt đầu diễu hành tới các dãy ghế xếp bày trên sân. Đó là lúc rốt cuộc tôi thấy Sam bước đi sau Patrick. Tôi nhẹ cả người. Tôi không rõ cô ấy đang vui hay buồn, nhưng nhìn thấy cô ấy, biết cô ấy có mặt là đủ rồi.
Khi tất cả học trò đã vào ngồi, nhạc tắt. Rồi thầy Small lên bục và phát biểu một bài biểu dương học trò niên khóa này. Thầy nhắc tới vài thành tựu mà trường đã đạt được, và thầy nhấn mạnh trường cần được ủng hộ thật nhiều trong Ngày hội Bán Bánh nướng để xây mới một phòng máy vi tính. Rồi thầy giới thiệu Hội trưởng hội học sinh lên phát biểu. Tôi không biết Hội trưởng hội học sinh là chức gì, nhưng chị gái ấy phát biểu một bài rất hay.
Rồi đến lúc năm học sinh ưu tú nhất lên phát biểu. Đây là truyền thống của trường. Chị tôi đứng hạng hai trong lớp, thế nên chị là người thứ tư phát biểu. Đại diện học sinh luôn phát biểu sau cùng. Rồi thầy Small cùng thầy hiệu phó (Patrick cam đoan là ông thầy này đồng tính) phát bằng.
Ba bài diễn văn đầu rất giống nhau. Trong đó có những câu trích từ mấy bài nhạc pop có dính dáng chút đỉnh tới tương lai. Trong suốt thời gian đọc diễn văn, tôi có thể thấy đôi tay của mẹ tôi. Hai bàn tay bà nắm chặt vào nhau.
Khi họ đọc tên chị tôi, mẹ tôi dang phắt đôi bàn tay ấy ra mà vỗ. Thật là vui khi được nhìn chị tiến lên bục phát biểu bởi vì anh tôi đứng tới hạng thứ 223 trong lớp và thế là không được lên phát biểu. Có lẽ tôi thiên vị thật, nhưng khi chị tôi cũng trích một bài nhạc pop và phát biểu về tương lai, tôi thấy có vẻ hay. Tôi nhìn qua anh tôi, anh tôi nhìn lại tôi. Và cả hai anh em mỉm cười. Rồi anh em tôi nhìn mẹ tôi, thấy bà đang thút thít khóc mừng, thế là anh và tôi nắm tay mẹ. Bà nhìn anh em tôi rồi mỉm cười rồi lại khóc ngọt hơn. Rồi cả hai đứa tựa đầu vào vai mẹ, giống như ôm ngang, mẹ lại khóc nhiều hơn nữa. Hoặc là cái ôm ấy để cho mẹ khóc ngọt hơn. Tôi không chắc. Nhưng mẹ siết chặt tay anh em tôi một cái và nói, “Các con trai của mẹ,” thật khẽ, rồi khóc tiếp. Tôi thương mẹ tôi nhiều lắm. Tôi không cần biết nói vậy nghe có vẻ ủy mị hay không. Tôi nghĩ là sinh nhật kế, tôi sẽ mua quà cho mẹ. Tôi nghĩ chuyện đó thành nếp mới phải. Người con được nhận quà của mọi người trong dịp sinh nhật, và người con mua một món quà tặng mẹ bởi vì mẹ có mặt lúc ta chào đời. Tôi nghĩ như vậy sẽ thật hay.
Khi chị tôi đọc xong bài phát biểu, nhà tôi vỗ tay và gào thét, nhưng không có ai vỗ tay hoặc gào thét to hơn ông ngoại. Không một ai.
Tôi không nhớ đại diện học sinh đã nói gì, trừ chuyện chị ấy trích lời của Henry David Thoreau chứ không phải một bài nhạc pop.
Rồi thầy Small lên sân khấu và yêu cầu mọi người đợi đến lúc xướng tên và trao bằng xong hết rồi hãy vỗ tay. Phải nói rằng hồi năm ngoái, lời yêu cầu này cũng không ăn thua gì.
Thế rồi tôi nhìn thấy chị nhận bằng, và mẹ tôi lại khóc nữa. Và rồi tôi thấy Mary Elizabeth. Rồi tôi thấy Alice. Rồi tôi thấy Patrick. Rồi tôi thấy Sam. Một ngày thật là vui. Kể cả khi tôi thấy Brad. Mọi thứ có vẻ ổn cả.
Cả nhà tôi gặp chị trong bãi đậu xe, người đầu tiên tới ôm chị là ông ngoại tôi. Ông là một người thực sự kiêu hãnh theo cách của ông. Mọi người khen bài phát biểu của chị ngay cả khi họ không thích. Rồi mọi người nhìn thấy ba tôi bước lại từ bên kia bãi, tay giơ máy quay video quá đầu, vẻ mặt đắc thắng. Tôi nghĩ ba là người ôm chị lâu nhất. Tôi nhìn quanh tìm Sam và Patrick, nhưng chẳng thấy hai người đâu.
Trên đường về nhà mở tiệc mừng, bọn anh em họ Ohio của tôi lại châm một điếu hút chuyền. Lần này, tôi làm một hơi, nhưng bọn chúng vẫn gọi tôi là “con cáy.” Tôi chẳng hiểu tại sao. Có lẽ cái loại anh em họ ở Ohio là vậy. Cộng với thói ưa kể chuyện tếu.
“Thứ gì có 32 cái chân và 1 cái răng?”
“Là thứ gì?” Bọn tôi nhao nhao.
“Hàng người thất nghiệp trước sở việc làm Tây Virginia.”
Những chuyện đại loại thế.
Khi mọi người về nhà, bọn anh em họ Ohio đi thẳng ra quán rượu bởi vì tốt nghiệp có vẻ là một dịp chính đáng để người ta nhậu. Ít nhất thì năm ngoái và năm nay là như vậy. Tôi tự hỏi ngày tốt nghiệp của tôi sẽ thế nào. Nghe sao mà xa xôi quá.
Vậy là chị tôi mất cả tiếng đầu bữa tiệc để mở cho hết quà tặng, và chị mỉm cười mỗi lần thấy tờ séc, áo khoác len, hay tờ năm mươi đô-la. Bà con của nhà tôi không có ai giàu, nhưng hình như mọi người để dành vừa đủ cho những dịp thế này, và trong hôm nay tất cả đều giả vờ rằng mọi người đều giàu có.
Những người duy nhất không tặng tiền hay áo khoác len là anh tôi và tôi. Anh tôi có hứa đưa chị đi mua nhu yếu phẩm để dùng khi chị lên đại học, anh trả tiền, còn tôi mua tặng chị một cái nhà nhỏ bằng đá khắc thủ công và sơn ở Anh. Tôi bảo chị rằng tôi muốn tặng chị thứ gì đó khiến chị cảm thấy như đang ở nhà ngay cả khi chị ở xa. Chị tôi đã hôn má tôi vì xúc động.
Nhưng chuyện hay nhất trong bữa tiệc là khi mẹ tôi đến bảo tôi có điện thoại. Tôi lại nghe.
“A-lô?”
“Charlie phải không?”
“Sam!”
“Chừng nào cậu qua đây được?”
“Qua liền!”
Rồi ba tôi gầm gừ khi đang uống dở ly whisky chanh,
“Con không được đi đâu cho tới khi bà con về hết. Rõ chưa?”
“À Sam này… Tôi phải chờ họ hàng của tôi về đã.”
“Thôi được, bọn tôi sẽ ở đây tới bảy giờ. Sau đó thì đi tới đâu bọn tôi sẽ gọi cậu.” Giọng Sam nghe rất vui.
“Được rồi, Sam. Chúc mừng nhé!”
“Cảm ơn Charlie. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Tôi gác máy.
Tôi thề với bạn, lúc đó tôi nghĩ là mấy người bà con sẽ ở lại mãi. Họ kể hết chuyện này tới chuyện khác. Họ ăn hết khúc xúc xích này tới khúc xúc xích khác. Họ ngắm hết bức ảnh này tới bức ảnh khác. Và họ nói “hồi con mới cao chừng này,” tay thì diễn tả hết lần này tới lần khác. Cứ như đồng hồ ngừng chạy vậy. Không phải là tôi bực khi nghe chuyện. Và món xúc xích đắp bột khá là ngon. Nhưng tôi muốn đi gặp Sam.
Tới chừng 9:30, mọi người đều đã no và tỉnh rượu. Lúc 9:45, màn ôm chào kết thúc. 9:50, lối vào nhà không còn xe nữa. Ba tôi đưa cho tôi tờ hai mươi đô-la cùng chìa khóa xe của ông và nói, “Cảm ơn con đã ở nhà. Điều đó rất quan trọng với ba và bà con họ hàng.” Ông ngà ngà, nhưng lời ấy là thật. Sam bảo tôi bọn họ đang đi tới một sàn nhảy khu trung tâm. Thế là tôi trút hết quà của mọi người vào cốp sau, leo lên xe và lái đi.
Con đường hầm dẫn tới khu trung tâm có một điều đáng chú ý. Ban đêm, nó thật huy hoàng. Ta bắt đầu chui vào ở một bên sườn núi, trời thì tối, và tiếng đài phát thanh thì to. Lúc ta vào đường hầm, gió bị hút đi hết, và ta nhìn he hé để khỏi bị ánh đèn phía trên làm lóa mắt. Khi ta nhìn quen ánh đèn rồi, ta thấy được lối ra xa xa ở bên kia ngay lúc âm thanh của đài phát ra loãng thành hư không do mất sóng. Rồi ta đến giữa đường hầm, và mọi thứ trở nên một giấc mơ êm đềm. Lối ra gần lại, ta không tài nào đến đó đủ nhanh. Và cuối cùng, ngay khi ta tưởng ta sẽ không bao giờ tới được, ta lại thấy lối ra ngay trước mặt mình. Và sóng radio có trở lại, tiếng nghe còn lớn hơn bình thường. Và gió đang chờ đợi. Ta bay ra khỏi đường hầm, đi lên cầu. Và nó kia rồi. Thành phố. Hàng triệu bóng đèn, tòa nhà và mọi thứ trông náo nhiệt y như ta mới được trông thấy lần đầu tiên trong đời. Đúng là một lối vào choáng ngợp.
Sau khoảng nửa tiếng tìm loanh quanh trong sàn nhảy, rốt cuộc tôi thấy Mary Elizabeth cùng Peter. Cả hai người đang uống rượu whisky Scotland pha sô-đa, món này do Peter mua bởi cậu ta đã đủ tuổi. Tôi chúc mừng Mary Elizabeth rồi hỏi những người khác đâu. Cô ấy bảo tôi Alice đang phê thuốc trong phòng vệ sinh nữ, còn Sam và Patrick đang nhảy ở sàn. Cô ấy bảo cứ ngồi đợi tới khi họ trở lại bởi vì cô ấy không biết cụ thể họ ở đâu. Thế là tôi ngồi xuống, nghe Peter tranh luận với Mary Elizabeth về các ứng viên đảng dân chủ. Một lần nữa, đồng hồ như ngừng chạy. Tôi nóng lòng gặp Sam quá đỗi.
Sau chừng ba bản nhạc, Sam và Patrick trở lại, người ướt đẫm mồ hôi.
“Charlie!”
Tôi đứng dậy, và cả ba ôm nhau như chưa gặp mấy tháng trời rồi. Nếu xét những chuyện đã xảy ra, tôi đoán cái ôm ấy hợp lý. Sau khi bọn tôi rời nhau, Patrick nằm lên trên Peter và Mary Elizabeth cứ như hai người là một cái ghế dài vậy. Rồi cậu ấy tước ly của Mary Elizabeth mà uống. Cô ấy kêu lên “Ê này, đồ xấu xa.” Tôi nghĩ cậu ấy say rồi, mặc dù gần đây cậu ấy không nhậu nữa, nhưng Patrick làm việc ấy tỉnh queo, chẳng làm sao biết được.
Sam chụp lấy tay tôi. “Tôi thích bài này!”
Cô ấy dẫn tôi ra sàn nhảy. Rồi cô ấy bắt đầu nhảy. Và tôi bắt đầu nhảy. Đó là một bài tiết tấu nhanh, nên tôi xoay xở không tốt mấy, nhưng hình như cô ấy không bận tâm. Đơn giản là bọn tôi nhảy, và thế là đủ. Bài hát kết thúc, rồi một bài chầm chậm nối tiếp. Cô ấy nhìn tôi. Tôi nhìn cô ấy. Rồi cô ấy nắm tay tôi và kéo tôi vào điệu slow. Tôi không rành nhảy điệu slow lắm, nhưng ít ra cũng biết đong đưa người.
Lời thì thầm của cô ấy thoảng hương nước ép nham lê hòa vốt-ka.
“Hôm nay tôi tìm cậu trong bãi giữ xe.”
Tôi mong là lời thì thầm của tôi vẫn còn mùi kem đánh răng.
“Tôi cũng đã tìm cậu.”
Rồi chúng tôi yên lặng đến hết bài hát. Cô ấy dẫn bước tôi lại gần hơn một chút. Tôi dẫn cô ấy gần hơn một chút. Và chúng tôi tiếp tục nhảy. Đó là khoảnh khắc trong cả ngày ròng tôi muốn đồng hồ ngừng chạy. Và chỉ ở yên đó một lúc lâu.
Rời khỏi vũ trường, bọn tôi trở lại căn hộ của Peter, và tôi đưa quà tốt nghiệp cho mọi người. Tôi tặng Alice một quyển sách phim nói về Đêm của thây ma sống mà cô ấy thích, và tôi tặng Mary Elizabeth một cuộn băng video My life as a dog có phụ đề mà cô ấy thích.
Đến lượt cho Patrick và Sam. Tôi đã tự gói quà theo cách đặc biệt. Tôi dùng giấy có chuyện cười của tờ Sunday, bởi vì giấy đó nhiều màu. Patrick xé toạc lớp giấy. Sam thì không xé một tí giấy nào. Cô ấy chỉ gỡ băng keo ra thôi. Rồi họ nhìn thứ bên trong mỗi hộp.
Tôi tặng Patrick các quyển Trên đường, Bữa trưa trần trụi, Bên này thiên đường, Peter Pan, và Hòa bình chia cắt.
Tôi tặng Sam các quyển Giết con chim nhại, Bắt trẻ đồng xanh, Gastby vĩ đại, Hamlet, Walden và Suối nguồn.
Bên dưới những quyển sách là tấm thiệp mà tôi gõ bằng cái máy đánh chữ Sam mua tặng tôi. Hai tấm thiệp nói rằng đây là tất cả những quyển sách tôi ưa thích nhất, và tôi muốn Sam và Patrick sở hữu chúng bởi vì họ là hai người mà tôi thích nhất trên đời.
Lúc hai người đọc thiệp xong, họ yên lặng. Không ai cười hay khóc hay làm gì cả. Bọn tôi chỉ đơn giản là mở lòng nhìn nhau. Hai người biết lời tôi trong tấm thiệp là thật lòng. Và tôi biết điều ấy có ý nghĩa với họ nhiều lắm.
“Mấy tấm thiệp ghi gì vậy?” Mary Elizabeth hỏi.
“Cậu có phiền không hở Charlie?” Patrick hỏi.
Tôi lắc đầu bảo không, thế là hai người đọc lời đề tặng trong thiệp trong khi tôi đi rót đầy vang đỏ vào ly cà phê của tôi.
Lúc tôi trở lại, bọn họ đều nhìn tôi, và tôi nói “Tôi sẽ nhớ mọi người rất nhiều. Tôi hi vọng mọi người vào đại học thật là vui.” Thế rồi tôi bắt đầu khóc bởi vì chợt nhận ra rằng tất cả mọi người đều sắp đi cả. Tôi nghĩ Peter cho rằng tôi hơi kỳ lạ. Thế là Sam đứng dậy rồi đưa tôi vào bếp, vừa đi vừa bảo tôi rằng “không sao đâu.” Lúc bọn tôi vào bếp rồi, tôi bình tĩnh lại được chút.
Sam hỏi, “Cậu biết một tuần nữa là tôi đi không, Charlie?”
“Ừa, tôi biết.”
“Đừng khóc như vầy nữa nhé.”
“Ừa được.”
“Tôi muốn cậu nghe này.”
“Ừa.”
“Tôi rất sợ bị đơn độc trong đại học.”
“Thật sao?” Tôi hỏi. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.
“Cũng giống như cậu sợ đơn độc ở đây vậy.”
“Ừa.” Tôi gật đầu.
“Vậy nên ta thỏa thuận với nhau một điều. Khi tôi hết chịu nổi mọi chuyện ở đại học, tôi sẽ gọi cậu, và khi cậu hết chịu nổi ở đây, cậu gọi tôi nhé.”
“Tụi mình viết thư qua lại được không?”
“Hẳn nhiên là được,” cô ấy đáp.
Rồi tôi lại bắt đầu khóc. Đôi lúc cảm xúc của tôi lẫn lộn lung tung hết cả. Nhưng Sam thì nhẫn nại.
“Charlie à, hết mùa hè là tôi lại về, nhưng trước khi nghĩ nhiều tới chuyện đó, bọn mình hãy vui cùng nhau tuần lễ cuối này. Tất cả bọn mình ấy. Được không nào?”
Tôi gật đầu và bình tĩnh lại.
Rồi đêm đó bọn tôi uống, nghe nhạc như thường lệ, nhưng lần này là ở nhà Peter, và thực ra mà nói lại tốt hơn chỗ của Craig, bởi Peter có bộ sưu tập nhạc hay hơn. Khoảng chừng một giờ sáng thì tôi chợt nhận ra một chuyện.
“Thôi chết rồi!”
“Sao vậy, Charlie?”
“Sáng mai tôi phải đi học!”
Thế là bọn họ lăn ra cười rũ rượi.
Peter dẫn tôi vào bếp pha cà phê để tôi tỉnh táo lại mà lái xe về nhà. Tôi nốc liền những tám cốc và sẵn sàng lái chừng hai mươi phút. Rắc rối là lúc tôi về đến nhà rồi, vì cà phê làm tôi tỉnh như sáo, không cách chi ngủ được. Gần tới lúc đi học, tôi thấy như sắp toi đời. May một nỗi là không còn bài kiểm tra cuối kỳ nào cả, và học trò bọn tôi chỉ có xem phim ngắn này nọ cả ngày. Thế là tôi ngủ ngon lành hết biết. Tôi cũng vui nữa, bởi vì đến trường mà không gặp được bạn bè thì thật là cô đơn.
Hôm nay thì khác bởi tôi không ngủ, và tối qua tôi cũng không gặp được Sam hay Patrick bởi vì hai người bận đi ăn tối cùng ba mẹ. Và anh tôi thì lại kẹt hẹn hò với một chị gái “xinh tươi” hôm lễ tốt nghiệp. Chị tôi bận chơi với bạn trai. Và ba mẹ tôi vẫn còn mệt nhừ sau bữa tiệc mừng tốt nghiệp.
Hôm nay, các thầy cô để học trò ngồi nói chuyện với nhau sau khi bọn tôi nộp lại sách giáo khoa. Tôi thật chẳng quen đứa nào cả, có lẽ ngoại trừ Susan, nhưng sau lần gặp nọ ở hành lang, cô ấy tránh tôi còn hơn tránh tà. Nên tôi chẳng nói năng gì. Duy nhất giờ của thầy Bill là vui, bởi vì tôi được nói chuyện với thầy. Giờ học hết, tôi thật buồn lúc chào tạm biệt thầy, nhưng thầy nói đó không phải là tạm biệt. Tôi có thể gọi thầy bất kỳ lúc nào suốt mùa hè nếu tôi muốn nói chuyện hay là mượn sách, và chuyện đó làm tôi thấy khá hơn chút.
Có một đứa răng lộ xỉ tên là Leonard gọi tôi là “cục cưng của thầy” khi tôi ra hành lang sau giờ thầy Bill, nhưng tôi chẳng để tâm bởi tôi nghĩ nó chẳng hiểu cái gì cả.
Tôi ăn trưa ngoài trời, trên một băng ghế chỗ bọn tôi từng hay hút thuốc. Ăn xong cái bánh sô-cô-la, tôi châm một điếu, và tôi hơi mong ai đó lại xin tôi một điếu, nhưng chẳng có ai cả.
Khi hết giờ học cuối, bọn học trò hoan hô và bàn tính với nhau kế hoạch kỳ nghỉ hè. Và mọi người dọn sạch tủ cá nhân của họ bằng cách vứt bừa giấy tờ, sách vở xuống sàn lối đi. Khi bước lại tủ của mình, tôi thấy một đứa gầy nhom dùng tủ đồ kế bên cả năm nay. Trước giờ, tôi chưa từng chuyện trò gì với nó.
Tôi hắng giọng rồi nói, “Chào. Tôi tên Charlie.”
Nó chỉ đáp gọn lỏn, “Tao biết.”
Rồi nó đóng cửa tủ rồi đi mất.
Thế là tôi mở tủ của tôi, bỏ hết giấy tờ cũ và các thứ vào ba-lô, rồi bước trên mớ sách vở và giấy tờ trên lối đi tới bãi đậu xe bên ngoài. Rồi tôi lên xe buýt. Và tôi viết bức thư này cho bạn.
Thực ra tôi rất vui là năm học đã hết. Tôi muốn dành thời gian nhiều bên cạnh bè bạn trước khi họ đi xa. Nhất là Sam.
Sẵn tôi kể luôn là rốt cuộc tôi đạt điểm A tròn cho cả năm học. Mẹ tôi rất tự hào và đính phiếu điểm trên tủ lạnh.
Thương mến,
Charlie
Ngày 22 tháng Sáu, 1992
Bạn thân mến,
Cái đêm trước khi Sam đi khiến cả tuần cuối trở nên mờ nhạt. Sam cuống cuồng bởi cô ấy vừa dành thời gian chơi với bọn tôi, vừa phải chuẩn bị lên đường. Mua sắm này nọ. Xếp đồ xếp đạc. Đại loại vậy.
Mỗi đêm, bọn tôi lại tụ hội sau khi Sam chào tạm biệt một người chú bác nào đó, hoặc đi ăn trưa với mẹ cô ấy, hoặc đi mua đồ dùng học tập. Cô ấy sợ hãi, và chỉ khi nào cô ấy làm một hớp bất kỳ thức gì mà bọn tôi đang uống, hoặc rít một hơi bất kỳ thứ gì mà bọn tôi đang hút, cô ấy mới hòa dịu và trở lại là Sam.
Trong tuần này, có một chuyện mà Sam mong đợi là bữa ăn trưa cùng Craig. Cô ấy bảo cô ấy muốn hắn nói lời “từ biệt”, kể cũng may, vì hóa ra Craig còn đủ tử tế mà nói rằng cô ấy đã đúng khi chia tay với hắn. Rằng cô ấy là một người đặc biệt. Và rằng hắn lấy làm tiếc cũng như cầu chúc cho cô ấy được mạnh khỏe. Kể ra thì thời điểm con người ta chọn để tỏ ra rộng lượng cũng lạ lùng.
Hay nhất là Sam nói cô ấy không hỏi hắn về những cô gái có lẽ hắn đang hẹn hò, dù cô rất biết. Cô ấy không muốn tỏ ra cay chua chuyện cũ. Dẫu vậy, cô ấy buồn. Nhưng trong nỗi buồn có niềm hi vọng. Đó là kiểu buồn cần thời gian để nguôi ngoai.
Đêm trước khi cô ấy lên đường, bọn tôi đều tụ ở nhà của Sam và Patrick. Bob, Alice, Mary Elizabeth (không đi cùng Peter), và tôi. Bọn tôi ngồi trên tấm thảm trong phòng “bi-a,” ôn lại những kỷ niệm.
Nhớ cái sô diễn mà Patrick làm điều này… Nhớ lúc Bob làm điều nọ… Nhớ lúc Charlie, hay Mary Elizabeth, hay Alice, hay Sam…
Những mẩu tiếu lâm ruột không còn là thứ gây cười đơn thuần. Chúng đã trở thành những câu chuyện. Không ai nhắc những kẻ khiến ta không vui, hoặc những lúc ta buồn rầu. Và không có ai sầu não miễn là bọn tôi còn có thể trì hoãn ngày mai bằng những hoài niệm khác nữa.
Sau một lúc, Mary Elizabeth cùng Bob và Alice ra về, nói rằng sáng họ sẽ quay lại để tiễn Sam. Thế nên chỉ còn tôi, Patrick, và Sam. Cứ ngồi đó, không nói gì mấy. Đến lúc bọn tôi bắt đầu chuỗi hoài niệm của mình.
Nhớ cái lúc Charlie tới gặp anh em mình lần đầu trong trận bóng bầu dục… Rồi nhớ cái lúc Charlie xì bánh xe của tên Dave ở buổi khiêu vũ mừng cựu học sinh… Rồi nhớ cái bài thơ… Rồi cuộn băng nhạc… Rồi tờ báo Punk Rocky in màu… Rồi nhớ cái lúc bọn mình đều thấy vô tận…
Sau khi tôi nói xong, bọn tôi đều trầm ngâm và buồn buồn. Trong thinh lặng, tôi nhớ đến cái lần nọ mà tôi chưa kể với ai hết. Đó là lúc ba đứa đang thả bộ. Chỉ có ba đứa thôi. Và tôi đi giữa. Tôi không nhớ bọn tôi đang đi đến đâu, hay bọn tôi đi từ đâu. Tôi còn chẳng nhớ lúc ấy mùa gì. Tôi chỉ nhớ là đã bước đi giữa hai người và lần đầu tiên cảm thấy tôi thuộc về đâu đó.
Sau cùng thì Patrick đứng dậy.
“Tôi mệt rồi, mấy bồ tèo. Ngủ ngon nhé.”
Cậu ấy vò bù tóc hai đứa rồi đi lên phòng. Sam quay sang tôi.
“Charlie này, tôi phải xếp vài thứ đồ. Cậu ở lại với tôi lát nữa nhé?”
Tôi gật đầu, rồi chúng tôi đi lên lầu.
Lúc đi vào phòng cô ấy, tôi để ý thấy mọi thứ khác đi so với cái đêm Sam hôn tôi. Những bức ảnh được tháo xuống, tủ com-mốt rỗng không, và tất cả là một đống to trên giường. Tôi tự nhủ là không khóc dù có gì đi nữa, bởi vì tôi không muốn Sam bị rối thêm.
Thế là tôi nhìn cô ấy xếp đồ, cố ghi nhớ càng nhiều chi tiết càng tốt. Mái tóc dài, cổ tay mỏng manh cùng đôi mắt màu lục. Tôi muốn nhớ tất cả. Nhất là giọng nói của cô ấy.
Sam nói đến nhiều chuyện, cố tránh xúc động mạnh. Cô ấy nói về chuyến lái xe dài ngày mai, ba mẹ cô ấy đã thuê hẳn một chiếc xe tải. Cô ấy không biết các giờ học sẽ như thế nào, và rốt cuộc “chuyên ngành” của cô ấy sẽ là gì. Cô ấy bảo cô ấy không muốn gia nhập hội nữ sinh, nhưng mong được xem bóng bầu dục. Cô ấy chỉ càng lúc càng buồn hơn. Cuối cùng, cô ấy quay lại.
“Tại sao cậu không rủ tôi đi chơi sau vụ của Craig?”
Tôi chỉ ngồi thuỗn ra. Tôi không biết nói gì. Cô ấy thỏ thẻ.
“Charlie này… Sau chuyện với Mary Elizabeth ở bữa tiệc rồi bọn mình sánh bước ở vũ hội, và mọi thứ…”
Tôi không biết nói gì. Thật sự là tôi theo không kịp.
“Thôi được, Charlie à… Tôi nói thế này cho dễ. Khi chuyện của Craig đổ bể, cậu nghĩ gì?” Cô ấy thực lòng muốn biết.
Tôi đáp, “À tôi nghĩ ngợi nhiều điều. Nhưng trên hết đối với tôi mà nói, chuyện cậu bị đau khổ quan trọng hơn là chuyện tên Craig không còn là bạn trai của cậu nữa. Và nếu như vậy có nghĩa rằng tôi sẽ không bao giờ được mơ mộng về cậu, miễn là cậu hạnh phúc, thì không sao cả. Đó là lúc tôi nhận ra tôi thật sự yêu cậu.”
Cô ấy ngồi xuống cạnh tôi. Cô ấy nói khe khẽ.
“Charlie à, cậu không hiểu sao? Tôi đâu có cảm nhận được điều ấy. Dẫu nó ngọt ngào hay gì đi nữa, hình như có đôi lúc cậu ở đâu đâu. Thật tuyệt khi ta có thể lắng nghe và dành bờ vai cho ai đó tựa vào, nhưng đến lúc người đó không cần một bờ vai thì sao. Sẽ ra sao nếu họ cần đôi tay hay gì khác? Ta đâu thể nào cứ ngồi yên mà ưu tiên cho cuộc sống của người khác và cho rằng như vậy là yêu. Đơn giản là ta không thể. Ta phải hành động.”
“Như là làm gì?” Tôi hỏi, miệng khô khốc.
“Tôi đâu biết. Như là ta nắm lấy tay người đó lúc điệu slow vang lên. Hoặc ta chủ động hẹn ai đó đi chơi. Hoặc nói ra cho mọi người biết ta cần gì. Hay ta muốn gì. Giống như lúc trên sàn nhảy, cậu muốn hôn tôi chứ?”
“Đúng,” tôi đáp.
“Thế thì tại sao cậu không hôn?” Cô ấy hỏi rất nghiêm chỉnh.
“Bởi vì tôi nghĩ là cậu không muốn tôi hôn.”
“Tại sao cậu nghĩ vậy?”
“Bởi vì những gì cậu đã nói.”
“Lời tôi nói hồi chín tháng trước đó à? Khi tôi bảo cậu đừng mơ mộng về tôi như thế?”
Tôi gật đầu.
“Charlie, tôi cũng bảo cậu đừng khen Mary Elizabeth đẹp. Và hãy hỏi nó thật nhiều thứ, cũng như không ngắt lời nó. Giờ nó đang quen một người hoàn toàn ngược lại những lời ấy. Và hai đứa nó vui vẻ vì con người Peter là như vậy. Anh ấy là chính mình. Và anh ấy làm những điều như thế.”
“Nhưng tôi đâu có thích Mary Elizabeth.”
“Charlie, cậu hiểu sai vấn đề rồi. Cái chính là tôi nghĩ cậu sẽ không hành xử khác mấy ngay cả khi cậu có thích Mary Elizabeth đi nữa. Giống như lúc cậu có thể xông vào cứu Patrick và đánh hai tên đang nện anh ấy, nhưng còn lúc Patrick tự hại mình thì sao? Như cái lúc hai người tới công viên nọ? Hoặc lúc anh ấy hôn cậu? Cậu có muốn anh ấy hôn không?”
Tôi lắc đầu bảo không.
“Vậy sao cậu để anh ấy làm?”
“Tôi chỉ cố bầu bạn thôi,” tôi đáp.
“Nhưng cậu làm không được, Charlie. Những lúc như vậy, cậu không phải là bạn của anh ấy. Bởi vì cậu không thật lòng.”
Tôi ngồi yên như tượng. Tôi nhìn sàn nhà. Tôi im như thóc. Rất bức bối.
“Charlie à, lý do tôi bảo cậu đừng mơ mộng về tôi như thế hồi chín tháng trước chính là những điều tôi đang nói với cậu bây giờ đây. Không phải vì Craig. Không phải vì tôi nghĩ là cậu không tốt. Đơn giản là tôi không muốn bị ai đó thinh thích thoáng qua. Nếu ai đó thích tôi, tôi muốn người đó thích con người thật của tôi kia, chứ không phải con người trong tâm tưởng của họ. Và tôi không muốn người ta cứ im ỉm mà thích đâu. Tôi muốn người ta bảy tỏ, để tôi cũng cảm nhận được. Tôi muốn người ta có thể làm bất cứ gì họ muốn khi ở bên tôi. Và nếu người ta làm gì đó tôi không thích, tôi sẽ nói ra.”
Cô ấy bắt đầu thút thít. Nhưng cô ấy không muốn.
“Cậu có biết là tôi trách Craig chuyện không cho tôi làm điều này điều kia? Cậu có biết bây giờ tôi thấy nghĩ như vậy là ngốc cỡ nào không? Có thể hắn không động viên tôi làm điều này điều kia, nhưng hắn cũng đâu có cản. Nhưng sau một thời gian, tôi không làm gì cả bởi tôi không muốn hắn nghĩ khác về tôi. Cái chính là tôi không thành thực. Bởi thế, sao tôi lại quan tâm tới chuyện hắn có yêu tôi hay không, trong khi thực tế hắn chẳng biết gì về tôi hết?”
Tôi ngẩng lên nhìn cô ấy. Cô ấy không khóc nữa.
“Vậy là ngày mai tôi đi. Và tôi sẽ không để điều ấy lặp lại khi quen bất kỳ ai khác. Tôi sẽ làm những gì tôi muốn làm. Tôi sẽ sống đúng con người thật của tôi. Và tôi sẽ nghiền ngẫm điều đó. Nhưng ngay lúc này, tôi đang bên cạnh cậu. Và tôi muốn biết cậu ở đâu, cậu cần gì, và cậu muốn làm gì.”
Cô ấy kiên nhẫn chờ câu trả lời của tôi. Nhưng sau những gì cô ấy nói, tôi nghĩ tôi chỉ nên làm điều tôi muốn làm. Chứ không phải nghĩ về nó. Không phải nói nó ra. Và nếu cô ấy không thích, cô ấy sẽ bày tỏ. Và chúng tôi có thể xếp đồ tiếp.
Thế nên tôi hôn cô ấy. Và cô ấy hôn lại. Rồi chúng tôi nằm xuống sàn và hôn tiếp. Một cảm giác mềm mại. Chúng tôi gây những tiếng động khe khẽ. Và yên lặng. Chúng tôi lên giường và nằm lên trên những thứ chưa bỏ vào va-li. Và chúng tôi âu yếm nhau từ eo trở lên, ngoài lớp áo. Rồi dưới lớp áo. Rồi không còn áo nữa. Và cảm thấy thật đẹp đẽ. Cô ấy thật đẹp đẽ. Cô ấy cầm tay tôi đẩy nhẹ vào bên dưới quần cô ấy. Rồi tôi chạm vào. Thật không thể tin được. Cứ như mọi chuyện đều bỗng dưng sáng tỏ. Cho đến lúc cô ấy đưa tay vào dưới quần tôi, rồi cô ấy chạm vào.
Rồi tôi ngăn cô ấy lại.
“Sao vậy? Cậu bị đau à?”
Tôi lắc đầu. Thực ra tôi thích. Tôi không biết có gì không phải.
“Tôi xin lỗi. Tôi không…”
“Không, đừng xin lỗi” tôi đáp.
“Nhưng tôi thấy buồn,” cô ấy nói.
“Xin đừng buồn. Tôi thấy rất tuyệt,” tôi nói. Tôi bắt đầu thấy cơn buồn bực dâng lên.
“Cậu chưa sẵn sàng?”
Tôi gật đầu. Nhưng đó không phải lý do. Tôi không biết lý do là gì cả.
“Cậu chưa sẵn sàng thì không sao đâu,” cô ấy nói. Cô ấy thật dịu dàng với tôi, nhưng tôi chỉ cảm thấy đau lòng quá đỗi.
“Charlie này, cậu muốn về nhà không?” Cô ấy hỏi.
Hình như tôi gật đầu, bởi cô ấy giúp tôi mặc đồ vào. Và rồi cô ấy mặc lại áo. Và tôi muốn tự nện mình một trận vì xử sự con nít quá. Bởi vì tôi yêu Sam. Và chúng tôi đang bên cạnh nhau. Và tôi làm hỏng cả. Làm hỏng cả. Chỉ có thể nói là khủng khiếp. Tôi cảm thấy thật khủng khiếp.
Cô ấy đưa tôi ra ngoài.
“Cậu cần đưa về không?” Cô ấy hỏi. Tôi có xe của ba. Tôi không say. Cô ấy trông rất lo lắng.
“Không đâu, cảm ơn.”
“Charlie à, thế này thì tôi không để cậu lái xe được đâu.”
“Tôi xin lỗi. Tôi đi bộ vậy,” tôi nói.
“Hai giờ sáng rồi. Để tôi đưa cậu về.”
Cô ấy vào phòng khác để lấy chìa khóa xe. Tôi chỉ đứng thuỗn ra ở hiên trước. Tôi cảm thấy muốn chết cho xong.
“Mặt cậu tái mét à, Charlie. Cậu uống nước nhé?”
“Không. Tôi không biết nữa.” Tôi òa khóc nức nở.
“Nào, nằm xuống ghế nghỉ nhé,” cô ấy nói.
Cô ấy đỡ tôi nằm xuống ghế dài. Cô ấy lấy khăn lau mặt đắp lên trán tôi.
“Tối nay cậu nằm đây nghỉ nhé, được không?”
“Ừa được.”
“Gắng bình tĩnh lại. Thở sâu vào.”
Tôi làm theo lời cô ấy. Và ngay trước lúc tôi thiếp đi, tôi nói gì đó.
“Ta không thể tiếp tục làm vậy nữa. Ta xin lỗi.”
“Không sao đâu, Charlie. Hãy ngủ đi.”
Nhưng lúc đó tôi đâu còn nói với Sam nữa. Tôi đang nói với ai khác.
Trong khi ngủ, tôi mơ thế này. Anh tôi, chị tôi và tôi đang xem tivi cùng dì Helen của tôi. Cảnh và người như một khúc phim quay chậm. m thanh thì đặc sánh. Và dì đang âu yếm tôi như Sam đã âu yếm tôi. Đó là lúc tôi bừng tỉnh. Và tôi chẳng biết cái quái gì đang xảy ra. Sam cùng Patrick đang đứng bên cạnh. Patrick hỏi tôi có muốn ăn sáng không. Hình như tôi gật đầu. Chúng tôi đi rồi ăn. Sam trông vẫn còn lo lắng. Patrick thì bình thường. Chúng tôi ăn thịt xông khói và trứng cùng ba mẹ hai người, và mọi người nói mấy chuyện vặt vãnh. Tôi không hiểu sao lại kể bạn nghe về thịt xông khói và trứng. Đâu có quan trọng gì. Không quan trọng chút nào hết. Mary Elizabeth và mọi người ghé nhà, và trong khi mẹ của Sam bận kiểm tra lại mọi thứ cho chắc, chúng tôi bước ra lối sân. Ba mẹ Patrick và Sam lên chiếc xe tải. Patrick lên ngồi bên tay lái chiếc bán tải của Sam, bảo mọi người rằng vài ngày nữa cậu ấy sẽ gặp lại họ. Rồi Sam ôm và nói lời tạm biệt mọi người. Vì cô ấy sẽ trở về vài ngày trước khi hết mùa hè, nên đó là lời hẹn “sớm gặp lại” hơn là tạm biệt.
Tôi đến sau cùng. Sam bước lại và ôm tôi một lúc lâu. Rồi cô ấy thì thầm vào tai tôi. Cô ấy nói nhiều điều tuyệt vời, rằng tôi chưa sẵn sàng vào đêm đó cũng không sao cả, cô ấy sẽ nhớ tôi nhiều nhường nào, và cô ấy muốn tôi tự bảo trọng khi cô ấy đi xa.
“Cậu là người bạn tốt nhất của mình,” tôi chỉ có thể đáp vậy.
Cô ấy mỉm cười rồi hôn lên má tôi, và trong một thoáng giây, chuyện buồn đêm qua như tan biến. Nhưng có cảm giác đó là một lời chia ly chứ không phải là “sớm gặp lại.” Cái chính là tôi không khóc. Tôi không biết mình cảm thấy gì.
Sau cùng, Sam leo lên chiếc bán tải của cô ấy, rồi Patrick nổ máy. Và một bài hát hay vang lên. Mọi người mỉm cười. Gồm cả tôi. Nhưng tôi không còn ở đó nữa.
Trước khi những chiếc xe chạy ra khỏi tầm mắt, tôi quay lại và mọi thứ lại bắt đầu tệ hại. Nhưng lần này, tôi cảm thấy tệ hơn nữa. Mary Elizabeth và mọi người lúc này đang khóc, họ hỏi tôi muốn cùng đi tới quán Big Boy hay chỗ nào không. Tôi nói không với họ, cảm ơn, tôi cần về nhà.
“Có sao không vậy, Charlie?” Mary Elizabeth hỏi. Dường như vẻ mặt tôi lại kém đi khiến cô ấy lo lắng.
“Tôi không sao, chỉ bị mệt thôi,” tôi nói dối. Tôi vào xe của ba, rồi lái đi. Và tôi nghe được tất cả những bài hát nọ trên đài phát thanh, nhưng cái đài đang tắt. Và khi tôi tới được lối vào nhà, tôi nghĩ là tôi bỏ xe còn nổ máy mà vào nhà. Tôi chỉ gắng lết lại chiếc ghế dài trong phòng khách, trong đó đặt tivi. Tôi có thể nhìn thấy chương trình đang phát dù tivi thì đang tắt.
Tôi không biết mình bị cái gì. Kiểu như tôi chỉ có thể tiếp tục viết nhảm nhí thế này để không bị vỡ tan ra. Sam đi rồi. Và Patrick sẽ vắng nhà vài ngày. Và tôi đơn giản là không thể nói chuyện với Mary Elizabeth hay bạn bè hay anh tôi hay bất kỳ ai trong nhà tôi hết. Có lẽ ngoại trừ dì Helen. Nhưng dì chết rồi. Và ngay cả khi dì còn ở đây, tôi nghĩ là tôi không thể nói chuyện với dì. Bởi vì tôi bắt đầu cảm thấy giấc mơ về dì đêm qua là sự thật. Và các câu hỏi của chuyên gia điều trị cho tôi không kỳ cục chút nào hết.
Tôi không biết bây giờ tôi phải làm gì. Tôi biết có những người đang trong cảnh ngộ tệ hơn tôi nhiều. Tôi biết điều đó, nhưng bất kể như vậy, tôi đang khổ sở vô cùng, và tôi đơn giản là không tài nào thôi nghĩ về đứa trẻ ăn khoai tây chiên cùng mẹ của nó trong cái siêu thị mà tôi đi, rồi nó sẽ lớn lên và đánh chị tôi. Tôi sẽ làm bất cứ gì để không nghĩ như vậy. Tôi biết tôi đang nghĩ quá nhanh, vì ý nghĩ trong đầu tôi như ảo giác, nhưng nó cứ ở đó, không chịu tan đi. Tôi vẫn cứ nhìn thấy thằng bé đó, và nó cứ đánh chị tôi mãi, không chịu dừng, tôi muốn nó dừng bởi vì nó không cố ý, nhưng nó không nghe, tôi không biết phải làm gì.
Tôi xin lỗi, nhưng thư này phải dừng tại đây.
Nhưng trước tiên, tôi muốn cảm ơn bạn đã làm một trong những người biết lắng nghe và thông hiểu và không gắng lên giường với ai đó dù bạn có thể. Tôi nói thật lòng, và tôi xin lỗi đã khiến bạn chịu đựng điều này trong khi bạn còn không biết tôi là ai, và hai ta chưa bao giờ gặp nhau ngoài đời, và tôi không thể nói với bạn tôi là ai bởi vì tôi đã hứa giữ kín tất cả những bí mật nhỏ này. Tôi chỉ không muốn bạn nghĩ rằng tôi chọn bừa tên bạn trong một cuốn danh bạ điện thoại. Tôi sẽ buồn chết được nếu bạn nghĩ vậy. Thế nên xin bạn hãy tin tôi khi tôi nói rằng tôi cảm thấy khủng khiếp sau khi Michael chết, và tôi thấy một bạn nữ trong lớp, người này lờ tôi đi, nhưng lại kể tất tần tật về tôi với một người bạn của cô ấy. Và ngay cả khi tôi không biết bạn, tôi có cảm giác là tôi biết, bởi cách bạn nói cho thấy bạn là một con người tốt đẹp. Ấy là con người sẽ không phiền hà chuyện nhận thư của một đứa tuổi tôi. Ấy là người sẽ hiểu rằng những bức thư lại tốt hơn một quyển nhật ký, bởi vì hai lẽ, một là những bức thư là chia sẻ tâm tình, hai là một quyển nhật ký có thể bị ai đó tìm ra. Tôi đơn giản là không muốn bạn lo lắng cho tôi, hay nghĩ rằng bạn đã gặp tôi, hoặc lãng phí thời gian của bạn nữa. Tôi rất lấy làm tiếc là đã làm bạn lãng phí thì giờ bởi vì bạn là người rất quan trọng đối với tôi, hi vọng bạn sẽ sống một cuộc đời thật rực rỡ bởi vì tôi thực lòng nghĩ rằng bạn xứng đáng. Tôi thực sự nghĩ vậy. Tôi hi vọng bạn cũng mong như vậy. Thế nhé. Chào tạm biệt.
Thương mến,
Charlie
Phần kết
Ngày 23 tháng Tám, 1992
Bạn thân mến,
Hai tháng rồi tôi ở trong bệnh viện. Họ mới cho tôi về hôm qua. Bác sĩ kể lại với tôi rằng ba và mẹ tôi thấy tôi đang ngồi trên ghế dài ở phòng khách. Lúc ấy tôi hoàn toàn trần trụi, chỉ nhìn vào tivi, mà tivi thì đang tắt. Tôi không nói năng hay dừng xem. Thậm chí ba tôi còn tát tôi để đánh thức tôi dậy, mà như tôi đã kể, ông không bao giờ đánh con. Nhưng chẳng ích gì. Thế nên họ đưa tôi vào cái bệnh viện mà hồi bảy tuổi tôi vào điều trị sau khi dì Helen của tôi chết. Họ kể là tôi không nói năng hay nhận ra bất kỳ ai suốt một tuần. Ngay cả Patrick, tôi đoán là cậu ấy có ghé thăm lúc ấy. Nghĩ tới thật đáng sợ.
Tôi chỉ nhớ được chuyện bỏ thư vào hòm thư. Chuyện tiếp theo tôi biết là tôi đang ngồi trong phòng khám của bác sĩ. Và tôi nhớ ra dì Helen của tôi. Và tôi bắt đầu khóc. Bác sĩ hóa ra lại là một phụ nữ rất hiền hậu, hỏi tôi các câu hỏi. Rồi tôi trả lời.
Tôi thực sự không muốn kể lại các câu hỏi đáp ấy. Nhưng mường tượng rằng mọi thứ mà tôi mơ về dì Helen của tôi là đúng. Rồi sau một thoáng, tôi hiểu được chuyện ấy xảy ra mỗi ngày thứ Bảy lúc nhà tôi xem tivi.
Vài tuần đầu ở bệnh viện tôi rất khổ sở.
Khổ nhất là lúc tôi ngồi trong phòng của bác sĩ lúc cô kể với mẹ và ba tôi điều đã xảy ra. Tôi chưa từng thấy mẹ tôi khóc thảm thiết đến vậy. Hay ba tôi giận dữ đến vậy. Bởi vì hai người không biết chuyện lúc nó đang xảy ra.
Nhưng từ lúc đó, cô bác sĩ đã giúp tôi hiểu ra nhiều thứ. Về dì Helen của tôi. Và về gia đình tôi. Về bè bạn. Và chính tôi. Để làm được chừng ấy phải mất nhiều thời gian, và suốt quá trình ấy cô rất nhiệt tình.
Tuy vậy, điều tôi trông đợi nhiều nhất là những khi có người lại thăm. Những ngày ấy, nhà tôi, gồm cả anh và chị tôi luôn vào thăm, đến khi anh tôi phải trở lại trường để chơi bóng bầu dục. Sau đó, nhà tôi vào thăm mà thiếu anh, nhưng anh gửi bưu thiếp cho tôi. Trong bưu thiếp gần đây nhất, anh còn kể với tôi rằng anh đã đọc bài viết của tôi về quyển Walden và anh thích nó lắm, điều này làm tôi rất vui. Giống như lần đầu tiên tôi gặp Patrick vậy. Cái hay nhất của Patrick là lúc ta phải nằm viện, cậu ấy không đổi cách cư xử. Cậu ấy cứ pha trò để khiến ta vui lên, thay vì hỏi han bệnh tình này nọ. Cậu ấy còn mang cho tôi lá thư Sam gửi, trong đó Sam nói rằng cuối tháng Tám cô ấy sẽ về, và nếu lúc đó tôi khỏe rồi, cô ấy cùng Patrick sẽ lái xe đưa tôi qua con đường hầm. Và lần này, nếu thích thì tôi có thể đứng sau thùng chiếc bán tải. Những chuyện như vậy nâng đỡ tôi nhiều hơn cả.
Những ngày tôi có thư cũng vui nữa. Ông nội gửi cho tôi một bức thư tràn trề tình cảm. Cô cả của tôi cũng gửi thư. Bà ngoại cùng cậu cả Phil cũng gửi thư. Cô Rebecca của tôi còn gửi tôi bó hoa với tấm thiệp có chữ ký của toàn bộ anh em họ tôi ở Ohio. Thật vui được biết rằng họ đang nghĩ tới tôi, cũng vui ngang với lúc Patrick dẫn Mary Elizabeth cùng Alice và Bob và mọi người vào thăm. Có cả Peter và Craig. Tôi đoán là họ dàn hòa với nhau rồi. Và tôi vui vì họ lại là bạn nhau. Giống như tôi vui vì Mary Elizabeth giành hết phần nói. Bởi vì điều đó khiến tôi cảm thấy bình thường hơn. Mary Elizabeth còn ở lại lâu hơn những người khác một chút. Tôi thật vui vì được dịp trò chuyện riêng với cô ấy trước khi cô ấy lên đường đi Berkeley. Giống như tôi đã mừng cho thầy Bill cùng bạn gái của thầy khi hai người đến thăm tôi hồi nửa tháng trước. Tháng Mười Một này hai người sẽ cưới nhau, và hai người muốn tôi đến dự đám cưới. Thật là tốt khi ta có gì đó để mà mong đợi.
Thời điểm mà tôi cảm thấy mọi thứ bắt đầu tốt đẹp là khi chị và anh tôi ở lại sau khi ba mẹ tôi đã ra về. Lúc đó là đầu hồi tháng Bảy. Hai người hỏi tôi nhiều điều về dì Helen bởi tôi đoán là ngày xưa họ không hề bị gì cả. Rồi anh tôi trông thật buồn. Và chị tôi trông thật cáu. Chính vào lúc ấy mọi thứ bắt đầu trở nên rõ hơn bởi vì sau đó không còn ai để mà căm ghét nữa.
Ý tôi là khi tôi nhìn anh và chị, và tôi nghĩ có lẽ ngày nào đó chị sẽ thành người cô, còn anh sẽ trở thành người cậu hoặc bác, cũng giống như tôi sẽ trở thành một người cậu hoặc chú. Giống như mẹ tôi và dì Helen đã là chị em với nhau.
Và tất cả mọi người có thể ngồi lại với nhau và không ưa nhau và trách móc nhiều người khác vì những gì họ làm hoặc không làm, hoặc không biết điều gì đó. Tôi không rõ nữa. Tôi cho là lúc nào cũng có người bị trách. Có lẽ nếu ông ngoại tôi không đánh mẹ, mẹ tôi sẽ không ít nói như vậy. Và có lẽ bà đã không cưới ba tôi vì mỗi lý do là ông chẳng đánh ai. Và có lẽ tôi đã không ra đời. Nhưng tôi được sống trong đời này thật là vui lắm, nên tôi không biết nói gì nữa, đặc biệt bởi vì mẹ tôi có vẻ sống hạnh phúc, và tôi không biết người ta còn muốn gì hơn nữa.
Nếu tôi mà trách dì Helen của tôi thì chẳng khác nào tôi sẽ phải trách ba của dì vì đã đánh dì và người bạn của gia đình đã ăn nằm với dì khi dì còn trẻ. Và trách cả người ăn nằm với ông ta. Và trách trời đất vì đã không ngăn tất cả những chuyện ấy, thế là mọi chuyện lại càng tệ hơn. Và tôi đã trách móc như thế một thời gian, nhưng giờ thì không được nữa. Bởi vì làm vậy chẳng đi tới đâu cả. Bởi vì cái chính không phải như thế.
Tôi không là chính mình bởi vì những gì tôi mơ và nhớ được về dì Helen. Sau khi mọi thứ lắng xuống, tôi ngộ ra như vậy. Với tôi, ngộ ra điều ấy rất là quan trọng. Nó làm cho mọi thứ trở nên rõ ràng và thống nhất. Đừng hiểu lầm tôi. Tôi biết rằng chuyện đã xảy ra là quan trọng. Và tôi cần phải nhớ. Nhưng giống như lời bác sĩ kể với tôi về hai anh em nhà nọ có ông cha nghiện rượu nặng. Một người sau đó lớn lên thành một thợ mộc tài ba và chẳng bao giờ uống rượu. Người còn lại rốt cuộc lại là kẻ nghiện rượu hệt như ông cha. Khi người ta hỏi người con trai cả tại sao anh ta không uống rượu, anh ta đáp rằng sau khi chứng kiến người cha phải chịu khổ sở cả đời, anh ta không thể nào để bản thân uống rượu dù chỉ một giọt. Rồi người ta hỏi người con trai kế, tay này bảo rằng có lẽ hắn đã nhiễm thói bê tha từ hồi còn được ẵm ngửa. Bởi thế, tôi cho rằng chúng ta trở thành chúng ta ngày hôm nay là vì nhiều lý do. Và có lẽ chúng ta chẳng bao giờ biết hết được. Nhưng ngay cả khi chúng ta không được lựa chọn mình xuất phát từ đâu, chúng ta vẫn có thể chọn lựa đích đến từ xuất phát điểm ấy. Đôi tay chúng ta có thể làm nên. Và chúng ta có thể gắng mà chấp nhận những điều ấy.
Tôi nghĩ rằng sau này mà tôi có con, khi bọn chúng đau khổ, tôi sẽ không bảo chúng rằng người ta đang phải chết đói ở đâu đó, hay gì đó tương tự, bởi vì làm vậy sẽ không thay đổi được sự thật là chúng đau khổ. Và ngay cả khi một người nào đó có cảnh đời bất hạnh hơn nhiều, sự thật vẫn là ta có cái mà ta có. Tốt và xấu. Cũng giống như lời chị tâm sự hồi tôi còn trong bệnh viện. Chị bảo rằng rất lo chuyện đi học đại học, và cứ theo những gì tôi đã trải qua mà xét, chị thấy chẳng biết làm sao. Nhưng tôi không hiểu vì cớ gì chị lại lúng túng. Tôi cũng sẽ lo lắng chứ. Mà thực ra, tôi nghĩ tôi sẽ không bị tệ hơn hay được khá hơn chị. Không biết nữa. Chỉ là khác thôi. Có lẽ chuyện xem xét mọi việc theo một quan điểm nào đó là tốt, nhưng thi thoảng tôi nghĩ quan điểm duy nhất là phải hiện hữu. Như Sam đã nói. Bởi vì cảm xúc của ta có này kia thì không sao. Và ta phải thật lòng bày tỏ cảm xúc.
Hôm qua, lúc tôi ra viện, mẹ tôi lái xe đưa tôi về nhà. Khi ấy là buổi chiều, bà hỏi tôi có đói không. Tôi đáp có. Rồi bà hỏi tôi muốn ăn gì, và tôi nói với bà rằng tôi muốn đi ăn ở McDonald’s giống như nhà tôi từng đi ăn lúc tôi còn nhỏ, bị bệnh và nghỉ học ở nhà. Thế là cả nhà tôi tới đó. Thật là vui khi có mẹ bên cạnh và tôi được ăn khoai tây chiên. Rồi tối hôm đó tôi cùng cả nhà dùng bữa tối, cũng như trải qua những khoảnh khắc khác y như lúc trước. Đó mới là điều vui nhất. Mọi thứ cứ tiếp diễn. Mọi người trong nhà tôi không nói nặng nhẹ về bất kỳ thứ gì. Cả gia đình chỉ đơn giản bên nhau. Và thế là đủ.
Thế là ngày hôm nay ba tôi đi làm. Và mẹ tôi đưa chị tôi và tôi đi mua gấp cho chị mấy thứ còn thiếu bởi vài ngày nữa là chị lên đường học đại học rồi. Khi ba mẹ con trở lại, tôi gọi cho số nhà Patrick bởi vì cậu ấy bảo lúc đó hẳn Sam đã về rồi. Sam nhấc máy. Được nghe giọng cô ấy tôi thật vui.
Sau đó, hai người đánh chiếc bán tải của Sam tới. Rồi chúng tôi đi quán Big Boy như thường lệ. Sam kể về cuộc sống ở đại học, nghe rất hấp dẫn. Rồi tôi kể với cô ấy về cuộc sống trong bệnh viện, chẳng có gì hấp dẫn. Chúng tôi lên chiếc bán tải của Sam, và rồi như Sam đã hứa, chúng tôi đi đến con đường hầm.
Còn cách con đường hầm chừng bảy trăm mét, Sam dừng xe, rồi tôi leo ra sau thùng. Patrick mở đài thật lớn để tôi nghe rõ, rồi khi chúng tôi tới cửa đường hầm, tôi nghe nhạc và nghĩ về tất cả mọi điều mà người đời đã nói với tôi trong năm qua. Tôi nghĩ đến lời thầy Bill khen tôi đặc biệt. Và chị tôi bảo rằng yêu tôi. Và mẹ tôi nữa. Và cả ba cùng anh tôi lúc tôi nằm viện. Tôi nghĩ về chuyện Patrick xem tôi là bạn. Và tôi nghĩ về chuyện Sam khuyên tôi hành động. Hiện hữu thật sự. Thật tuyệt vời khi người ta có được gia đình cùng bạn bè.
Khi chúng tôi đi vào đường hầm, tôi không dang tay ra. Tôi chỉ để gió lướt trên mặt tôi. Và tôi bắt đầu vừa khóc vừa cười. Bởi vì tôi cảm thấy thương dì Helen quá đỗi vì đã mua cho tôi những hai món quà. Tôi muốn món quà tặng mẹ nhân dịp sinh nhật tôi thật đặc biệt. Mong cho chị tôi cùng anh tôi và Sam và Patrick cùng mọi người khác đều được hạnh phúc.
Nhưng trên hết, tôi khóc bởi vì tôi đột nhiên ý thức một sự thật rằng tôi đang đứng trên xe lao đi trong đường hầm, gió lướt trên mặt tôi. Chẳng quan tâm tới chuyện tôi có an toàn tới được khu trung tâm hay không. Cũng chẳng nghĩ tới điều ấy. Bởi vì tôi đang đứng trong đường hầm. Và tôi thực sự hiện hữu. Và bấy nhiêu đó là đủ khiến tôi cảm thấy vô tận.
Ngày mai, tôi bắt đầu vào lớp mười một. Không biết bạn tin không, nhưng tôi chẳng còn quá sợ hãi chuyện đi học. Tôi không chắc là sẽ có thời gian để viết bức thư nào nữa, bởi sắp tới tôi sẽ quá bận “nhập thế.”
Vậy nếu đây là bức thư cuối cùng tôi gửi cho bạn, xin hãy tin rằng mọi việc của tôi vẫn ổn, và ngay cả khi có chuyện gì đó không ổn thì chuyện ấy sẽ yên ổn sớm thôi.