Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 50: Đanh đá chua ngoa



Lúc này, Hạ Chính Đức lạnh lùng nhìn Ngưu Kiến Quốc một cái, nói:
- Sao? Bí thư Ngưu, chẳng phải tôi vừa mới nói cho phép Liễu Kình Vũ tới tham gia hội nghị thường vụ của chúng ta sao? Không có ư? Tôi muốn cậu ta nói qua một chút về tình hình của Quốc Khánh ở thị trấn Quan Sơn mà thôi. Nếu như cậu nhất thiết phải nâng cao quan điểm, vậy có lẽ tôi cũng nên mang vấn đề về nguyên tắc tránh né mà Liễu Kình Vũ vừa nói ra để thảo luận một chút.

Hạ Chính Đức vừa nói vừa liếc nhìn Liễu Kình Vũ với ánh mắt đầy tán thưởng. Ông ta không thể không khâm phục Liễu Kình Vũ về khả năng xoay chuyển tình thế mau lẹ, ngay cả mình cũng không nghĩ có thể lợi dụng nguyên tắc tránh né để đối phó với Ngưu Kiến Quốc, nhưng một người Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi như Liễu Kình Vũ lại nghĩ ra, thật sự là không đơn giản mà.

Ngay khi nhận thấy ngữ khí trong lời nói của Hạ Chính Đức, Tiết Văn Long nhận thức được tình hình có chút không ổn đối với mình. Tuy rằng thực lực của y ở hội nghị thường vụ vượt qua hẳn Hạ Chính Đức nhưng đối phương là nhân vật số một, nếu ông ta thật sự đề cập tới nguyên tắc tránh né, mang vấn đề của Ngưu Kiến Quốc ra thảo luận trong hội nghị, bản thân y sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực, kết quả của hội nghị thường vụ như thế nào cũng rất khó dự đoán. Nghĩ tới điều đó, y vội vàng hòa giải nói:
- Được rồi, lão Ngưu, chuyện này không nhất thiết phải truy cứu như vậy, nếu Bí thư Hạ đã cho phép Liễu Kình Vũ tham gia phát ngôn vậy hãy để cậu ấy nói.

Ngưu Kiến Quốc hừ một cái, gã cũng ý thức được vấn đề tránh né mà Liễu Kình Vũ vừa nhắc tới, để bảo đảm cho Tiết Văn Long có thể nắm được hội nghị thường vụ trong tay, gã tạm thời nhẫn nại một chút.

Kỳ thực, lúc này, Hạ Chính Đức cũng không muốn để Ngưu Kiến Quốc lui ra ngoài. Bởi vì lần này ông ta có thế cờ lợi hại, Ngưu Kiến Quốc càng ở lại, càng có lợi cho thế cờ của ông ta phát huy tác dụng. Cho nên khi nhìn thấy Ngưu Kiến Quốc im lặng, ông ta mới hài lòng gật đầu nhìn Liễu Kình Vũ, nói:
- Được rồi, đồng chí Lưu Kình Vũ, đồng chí có thể phát biểu được rồi.

Liễu Kình Vũ căn bản không giống với những người trẻ tuối khác, khi đối diện với nhiều lãnh đạo như vậy thì sẽ biểu lộ thần thái bối rối lo lắng và sợ sệt. Mặc dù là đối mặt với tất cả ủy viên thường vụ huyện, nhưng Liễu Kình Vũ vẫn đĩnh đạc nói, vô cùng đơn giản nhưng lại có trọng điểm, hắn kể một lượt chuyện của Hàn Quốc Khánh mà mình đã chứng kiến. Đặc biệt, trọng điểm hắn nhấn mạnh là cảnh tượng chua xót Triệu Nhị Nha với trạng thái điên điên khùng khùng quanh quẩn ở ngoài Trụ sở trấn ủy, là biểu hiện căm thù tới tận xương tủy của Triệu Nhị Nha khi nhìn thấy Hàn Quốc Khánh, là đoạn băng video chứng minh do Cổ Tân Vũ cung cấp. Sau khi kể lại xong, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Các vị lãnh đạo, tôi cho rằng liên quan tới việc Hàn Quốc Khánh trong đoạn băng video có đúng là Hàn Quốc Khánh hay không? Điểm này có lẽ không cần phải nghi ngờ. Đương nhiên, các cơ quan và lãnh đạo liên quan có thể đưa ra chất vất nghi ngờ nhưng không thể đưa ra kết luận rằng người này không phải là Hàn Quốc Khánh một cách đơn giản như vậy được. Chúng ta có thể mời chuyên gia tới tiến hành đối chiếu mà. Hơn nữa chỉ cần không phải là người mù, tất cả đều có thể nhận ra người làm chết đứa bé là Hàn Quốc Khánh. Nhưng đơn vị liên quan của chúng ta không ngờ lại đưa ra phán quyết vô tội phóng thích cho Hàn Quốc Khánh, điều này khiến cho tôi rất bất ngờ. Tôi nói tới đây là hết, lời nói của tôi chỉ để các bị lãnh đạo tham khảo, tuyệt đối không dám tham dự vào hội nghị thảo luận của các vị.

Nói xong, Liễu Kình Vũ lập tức ngồi xuống, không nói thêm lời nào.

Song, mấy câu nói cuối cùng của Liễu Kình Vũ lại khiến cho toàn bộ moi người ở đây cảm thấy run sợ.

Thật ra tất cả mọi người ngồi đây đều là người hiểu chuyện. Ai mà không biết rốt cuộc Hàn Quốc Khánh xảy ra chuyện gì, nhưng biết chỉ để biết, khi cần giả ngu thì phải giả ngu, không ai muốn trực tiếp thể hiện thái độ của mình vào lúc này. Nhất là trực tiếp nói Hàn Quốc Khánh là hung thủ, dù sao thì Hàn Quốc Khánh cũng là người thân của Ngưu Kiến Quốc, mà Ngưu Kiến Quốc lại là Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, ai dám đảm bảo bản thân mình hay là thuộc hạ, người thân của mình không mắc sai phạm và nằm trong tay Ngưu Kiến Quốc. Hơn nữa Hàn Quốc Khánh lại còn là thân tín của Tiết Văn Long, mà Tiết Văn Long lại là một nhân vật tầm cỡ của huyện Cảnh Lâm, không ai dám chọc giận Tiết Văn Long.

Lúc này, Hạ Chính Đức vẻ mặt trầm tư nói:
- Các vị, tôi tin rằng qua những điều đồng chí Liễu Kình Vũ vừa nói, tất cả mọi người có lẽ đều có cảm xúc. Hôm nay tôi mang câu chuyện này ra trực tiếp thảo luận, sự việc này đối với huyện ủy huyện Cảnh Lâm là vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể có đồng chí sử dụng quy tắc ngầm, càng không thể dựa vào thế lực to lớn của mình để giấu diếm, lừa gạt dân chúng. Nếu không thì tôi, Bí thư huyện ủy là người đầu tiên không chấp nhận. Bây giờ, tôi với danh nghĩa là Bí thư huyện ủy Cảnh Lâm, chính thức đề nghị thành lập tổ chuyên án Hàn Quốc Khánh, một lần nữa tiến hành điều tra triệt để vấn đề này. Đồng thời, lập tức khống chế đồng chí Hàn Quốc Khánh. Chúng ta phải đảm bảo vấn đề này được thực hiện công khai, công bằng, trong sạch, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai thực hiện thao tác ngầm, mọi người còn có ý kiến gì khác không?

Mạnh mẽ! Vô cùng mạnh mẽ! Từ sau khi Hạ Chính Đức tới huyện Cảnh Lâm, ông ta chưa bao giờ mạnh mẽ như hôm nay.

Thái độ mạnh mẽ của Hạ Chính Đức khiến cho Tiết Văn Long liên tục nhíu mày. Y tin tưởng Hạ Chính Đức hẳn là biết rất rõ, Hàn Quốc Khánh là thuộc hạ của y, y chắc chắc sẽ bảo vệ gã ta. Nhưng Hạ Chính Đức lại cố ý đề nghị thành lập chuyên án điều tra đối với Hàn Quốc Khánh, lẽ nào ông ta muốn nắm toàn bộ đại cục hội nghị thường vụ huyện Cảnh Lâm? Lẽ nào ông ta thật sự muốn đối địch với mình?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tiết Văn Long thâm trầm, ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
- Tôi phản đối. Nếu như trước đây các cơ quan liên quan của chúng ta đã đưa ra giám định và phán quyết đối với chuyên án của đồng chí Hàn Quốc Khánh rồi, vậy chúng ta về căn bản không nhất thiết phải tiến hành điều tra chuyên án này lại một lần nữa. Chúng ta phải tin tưởng vào các đồng chí công an, kiểm sát, tòa án của chúng ta. Công việc của bọn họ từ trước tới nay chưa từng có sai sót. Nếu chúng ta điều tra lại chuyên án này sẽ khiến cho rất nhiều đồng chí thất vọng.

Hạ Chính Đức lập tức phản bác lại:
- Làm cho một số cán bộ không làm đúng nguyên tắc thất vọng tốt hơn là khiến cho nhân dân thất vọng. Nhân dân là nền tảng chấp chính của chúng ta, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Chúng ta cần phải suy xét ảnh hưởng của nhân dân đối với chuyên án này. Chủ tịch huyện Tiết, tôi tin rằng đồng chí cũng vừa mới nghe những lời phát biểu của đồng chí Liễu Kình Vũ, trong chuyên án Hàn Quốc Khánh, ý kiến của trăm dân bách tính của thị trấn Quan Sơn vô cùng lớn. Bọn họ thường nói một câu rằng huyện Cảnh Lâm, đại pháp viện, cửa nha môn, hướng nam mở, ai không có tiền thì đừng vào. Chủ tịch huyện Tiết, đồng chí có biết câu nói đó của nhân dân nghĩa là họ thất vọng đối với pháp viện huyện Cảnh Lâm nhiều như nào không?

Tiết Văn Long thoáng chút sửng sốt nhưng lập tức thay đổi ánh mắt, trầm giọng nói:
- Nếu chỉ dựa vào một vài chứng cứ trước mắt liền tiến hành điều tra Hàn Quốc Khánh, một cấp quan trọng như Trưởng đồn công an, có phải là có chút qua loa đại khái không?

Đây là chiêu kéo dài thời gian của Tiết Văn Long. Nếu như chứng cứ do Hạ Chính Đức cung cấp không đủ, y liền chuẩn bị phương thức thông qua biểu quyết để ngăn cản đề nghị của Hạ Chính Đức.

Song, Hạ Chính Đức đối với vấn đề này sớm đã có chuẩn bị, sao có thể để Tiết Văn Long ra oai. Ông ta rút ra tập tài liệu phô tô về hành vi phạm tội có liên quan tới Hàn Quốc Khánh mà Liễu Kình Vũ đưa cho mình rồi đưa cho Tiết Văn Long ngồi bên cạnh, nói:
- Chủ tịch huyện Tiết, ông xem tập tài liệu này đi. Đó là một số tài liệu bên Ủy ban kỷ luật thị trấn Quan Sơn thu thập được, có cái này, lẽ nào không đủ để lập chuyên án đối với Hàn Quốc Khánh?

Sau khi Tiết Văn Long xem xong tập tài liệu, sắc mặt của y càng âm u. Y không ngờ, Hạ Chính Đức chuẩn bị đầy đủ tới như vậy, nhưng y cũng quyết không cho qua. Y liếc mắt, sau đó đưa tập tài liệu này cho Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Ngưu Quốc Khánh, nói:
- Bí thư Ngưu, những tài liệu này là do bên cấp dưới trong hệ thống Ủy ban kỷ luật của đồng chí chỉnh lý, không biết đồng chí đã xem qua chưa?

Ngưu Kiến Quốc cầm tập tài liệu, đảo mắt qua mấy cái, thản nhiên nói:
- Bí thư Hạ, tập tài liệu này tôi cũng đã từng xem qua, hơn nữa Ủy ban kỷ luật cũng đã phái một tổ điều tra tính chính xác của số tài liệu này. Dựa vào kết luận của tổ điều tra, số tài liệu này hoàn toàn là giả, tuy rằng Hàn Quốc Khánh có một số việc làm chưa ổn thỏa, nhưng xét về tính chất cũng không tới mức độ vi phạm kỷ luật và pháp luật. Nếu như cần thiết, tôi có thể cung cấp kết luận điều tra của Ủy ban kỷ luật.

Ngưu Kiến Quốc cũng sớm đã có sự chuẩn bị.

Liễu Kình Vũ từ đầu tới cuối lẳng lặng quan sát. Hắn phát hiện Hạ Chính Đức ra tay vô cùng đanh đá chua ngoa, không vội vàng đưa ra con át chủ bài của mình mà từ từ từng bước tiến lên, nhưng bên phía Tiết Văn Long cũng vô cùng lợi hại, phá vỡ từng chiêu của Hạ Chính Đức, một chút không hề sơ hở. Xem ra, mình còn phải học hỏi nhiều. Nhưng hiện tại điều hắn tò mò nhất là kế tiếp Hạ Chính Đức sẽ đối phó với cục diện trước mắt như thế nào.

Sau khi nghe Ngưu Kiến Quốc nói xong, vẻ mặt của Hạ Chính Đức vẫn bình tĩnh không thay đổi, căn bản không có bất kỳ một sự chán nản thoái lui nào, hơn nữa bình thản nói:
- Được. Vậy mời Bí thư Ngư đem toàn bộ tài liệu kết luận điều tra liên quan tới số tài liệu này của Ủy ban kỷ luật tới đây, để cho các đồng chí ủy viên thường vụ ở đây kiểm chứng một chút. Hãy nhớ, phải cầm bản gốc.

Hạ Chính Đức nói xong, Ngưu Kiến Quốc và Tiết Văn Long sửng sốt. Bọn họ không ngờ, Hạ Chính Đức lại thật sự bảo bọn họ cầm tới. Phải biết rằng, bình thường không có ai tích cực như vậy, dẫu sao thì thân là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, Ngưu Kiến Quốc về căn bản không thể bịa đặt, nhưng Hạ Chính Đức lại kiên quyết tới cùng. Tiết Văn Long luôn cảm thấy có chỗ không ổn nhưng lại không chỉ ra được, mà Ngưu Kiến Quốc trong cơn tức giận, trực tiếp gọi điện cho bên Ủy ban kỷ luật, kêu người cầm tài liệu qua.

Lúc này, Hạ Chính Đức quay sang nói với Bí thư đảng ủy công an Kim Vũ Bằng:
- Bí thư Kim, tôi thấy để đảm bảo cho việc mọi người ngồi đây đều có thể rõ ràng được việc này. Phiền đồng chí gọi cho bên công an, kiểm sát, tòa án, bảo bọn họ mang tất cả tài liệu liên quan tới Hàn Quốc Khánh qua đây. Hãy nhớ, phải là bản gốc. Tất cả chúng ta bắt buộc phải làm rõ chuyện này, nếu không thì chúng ta không có cách nào giải thích với dân chúng.
Nói tới đây, Hạ Chính Đức lại quay đầu sang phía Tiết Văn Long, nói:
- Chủ tịch huyện Tiết, liên quan tới việc có cần phải thành lập chuyên án Hàn Quốc Khánh hay không, đợi sau khi chúng ta xem hết tập tài liệu này, sau đó mới giơ tay biểu quyết, được không?

Điều Tiết Văn Long không sợ nhất chính là giơ tay biểu quyết, nghe Hạ Chính Đức nói như vậy, y không chút do dự nói:
- Được, không vấn đề gì. Vậy chúng ta xem tập tài liệu này trước.

Bây giờ, thấy Hạ Chính Đức và Tiết Văn Long thống nhất được ý kiến, trong lòng Liễu Kình Vũ có chút suy nghĩ. Hắn có dự cảm, Hạ Chính Đức tuyệt đối không thể không nhìn thấy thực lực của Tiết Văn Long ở hội thường ủy, song ông ta lại khăng khăng nói như vậy. Điều này cho thấy trong lòng Hạ Chính Đức có tính toán. Như vậy cũng có thể suy đoán, những gì Hạ Chính Đức làm hiện nay có lẽ là có cạm bẫy dành cho Tiết Văn Long, đợi y nhảy vào trong? Vậy cạm bẫy này rốt cuộc là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.