Giờ phút này, sắc mặt của Thạch Chấn Cường trở nên nặng nề vô cùng, trên mặt lộ rõ sự tức giận, hai mắt tràn ngập sự cay nghiệt nhìn về phía Liễu Kình Vũ.
Thân là Bí thư Đảng ủy thị trấn, việc bố trí nhân sự là đặc quyền của y, nhất là có Chủ tịch Huyện một tay che trời Tiết Văn Long làm chỗ dựa, y tuyệt đối không không cho phép bất cứ ai ở thị trấn Quan Sơn vượt quyền mình, trước nay vẫn là như vậy. Nhưng hiện tại, thằng nhãi con Liễu Kình Vũ mới tới đã dám điều binh khiển tướng trước mắt mình, nhúng tay vào việc bãi miễn Trưởng đồn công an Hàn Quốc Khánh, điều này khiến y hoàn toàn nổi giận.
Cho nên Thạch Chấn Cường cứng rắn nói: - Tôi không đồng ý, đồng chí Hàn Quốc Khánh trên cương vị Trưởng đồn công an đã làm vô cùng xuất sắc, tất cả các Ủy viên trấn ủy đều rõ như ban ngày, thành tích của anh ta không ai có thể chối cãi được. Tôi tin rằng đối với lời đề nghị của đồng chí Liễu Kình Vũ, đa số các Ủy viên trấn ủy sẽ không đồng ý. Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi thấy hay là cậu thu hồi đề nghị này lại đi. Hơn nữa vị trí Trưởng đồn công an cũng không phải là một mình chúng ta quyết mà được, còn phải xin ý kiến phía Huyện nữa. Đề nghị của cậu hoàn toàn là lời nói vô căn cứ, không tất yếu phải thảo luận.
Thời khắc này, khí thế toát ra từ người Thạch Chấn Cường vô cùng mạnh mẽ cứng rắn, giọng điệu không để cho Liễu Kình Vũ một con đường lựa chọn, trực tiếp áp dụng thể câu mệnh lệnh.
Nếu như là một Chủ tịch thị trấn mới nhậm chức, đối mặt với Bí thư Đảng ủy mạnh mẽ như vậy thì thường chọn cách rút quân lặng lẽ, dù sao nhân vật số hai đối đầu với nhân vật số một ở Thị trấn cũng không phải chuyện tốt. Hơn nữa thượng cấp cũng dễ dàng có ý kiến, giết địch một ngàn, tự làm thương vong tám trăm, người bình thường sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Nhưng Liễu Kình Vũ lại không phải người bình thường.
Đối mặt với giọng điệu ra lệnh của Thạch Chấn Cường, Liễu Kình Vũ chỉ có điều thản nhiên cười, trầm giọng nói: - Bí thư Thạch, tôi không đồng ý với ý kiến của ông. Cái gì mà không tất yếu thảo luận? Đề nghị của tôi là hoàn toàn hợp lý, dựa theo trình tự bình thường, không có bất kỳ vấn đề gì. Tôi vô cùng rõ ràng việc bổ nhiệm và miễn nhiệm vị trí Trưởng đồn công an là chúng ta không có quyền quyết định nhưng chúng ta lại có quyền đề nghị. Tôi tin tưởng nếu chúng ta đưa ra đề xuất hợp lý, trên Huyện sẽ không phản đối. Nói tới đây, tôi không thể không nhắc lại, đồng chí Thạch Chấn Cường, ông có nhớ trước lúc ông đi lên Huyện họp, ông đã gọi điện cho tôi nói những lời gì không?
Thạch Chấn Cường nhíu chặt hai chân mày, y thật không ngờ Liễu Kình Vũ một chút cũng không theo quy củ, điều này làm cho y vô cùng đau đầu. Nhưng đã trải qua một hiệp đọ sức, y lại không dám lờ đi Liễu Kình Vũ, cho nên chỉ có thể bắt đầu nhớ lại. Tuy nhiên rất nhiều người đều có một tật xấu, đối với những sự việc bất lợi cho mình thì cố gắng hết sức để lảng tránh, mặc dù có nghĩ ra cũng không muốn thừa nhận. Cho nên Thạch Chấn Cường nhớ lại một chút liền cau mày nói: - Tôi thật không nhớ đã từng nói với cậu cái gì, trí nhớ của tôi không tốt lắm. Thạch Chấn Cường kỳ thật đã nghĩ ra nhưng y quyết định không thừa nhận, Liễu Kình Vũ cũng không có bất kỳ chứng cớ nào, thêm nữa đa số Ủy viên ở đây là người của mình, Liễu Kình Vũ có nói cái gì cũng đều là chân đứng không vững.
Nhưng một cảnh tượng khiến Thạch Chấn Cường trợn mắt há mồm đã xảy ra. Chính giờ phúc này, Liễu Kình Vũ lấy ra di động của mình, điểm hai cái trên màn hình, rất nhanh giọng nói của Thạch Chấn Cường vọng ra: - Tiểu Liễu à, tôi cùng đồng chí Hồ Quang Viễn, Vương Học Văn lập tức phải lên Huyện họp, mọi việc trong thị trấn cậu toàn quyền phụ trách, cậu phải làm tốt công tác phòng lụt, bố trí cho cư dân sơ tán an toàn, nếu xảy ra vấn đề gì thì tôi không bảo vệ được cậu đâu...
Sau khi bài ghi âm phát xong, ánh mắt Liễu Kình Vũ đe dọa nhìn Thạch Chấn Cường: - Bí thư Thạch, giờ chắc là ông đã nhớ lại rồi. Lúc ấy ông nói rất rõ ràng, mọi việc trong thị trấn do tôi toàn quyền phụ trách, hơn nữa lúc ấy ông không có ở thị trấn, tôi chính là người có quyền hành cao nhất trong thị trấn, để đảm bảo công tác chống lũ cứu tế được triển khai thuận lợi, tất cả cán bộ đều phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, mà Trưởng đồn công an Hàn Quốc Khánh lại chống đối chỉ thị, từ chối việc mang thuốc nổ đến cho tôi. Bí thư Thạch, ông nói xem, với người như vậy chúng ta có thể tiếp tục để ông ta đảm nhiệm vị trí Trưởng đồn công an sao? Đồn công an là đang làm gì? Là thủ đất một phương, là người giám hộ cho lợi ích của quần chúng đấy. Hàn Quốc Khánh ngay cả một sự việc đơn giản như vậy cũng không muốn làm, ông ta còn có thể làm được cái gì?
Thạch Chấn Cường lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ, trong lòng có chút phức tạp, y không ngờ Liễu Kình Vũ lại ghi âm lại cuộc nói chuyện của mình với hắn. Điều này y ngàn vạn lần không ngờ. Y quả thực không ngờ Liễu Kình Vũ lại âm hiểm như vậy, nhưng nghĩ đến Trưởng đồn công an Hàn Quốc Khánh, Thạch Chấn Cường muốn lợi dụng chuyện này một chút. Y không tin Liễu Kình Vũ có thể nghĩ đến việc ghi âm tiếp cuộc nói chuyện của hắn với Hàn Quốc Khánh, dù sao Hàn Quốc Khánh và Liễu Kình Vũ trước đây căn bản chưa từng gặp mặt, hơn nữa cấp bậc của Hàn Quốc Khánh cũng không uy hiếp được vị trí của Liễu Kình Vũ, cho nên Thạch Chấn Cường trầm giọng nói: - Đồng chí Liễu Kình Vũ à, cho dù là Hàn Quốc Khánh đã từng nói cái gì, nhưng anh ta là Trưởng đồn công an thị trấn Quan Sơn chúng ta, vị trí vô cùng quan trọng, chúng ra mặc dù muốn quyết định bãi miễn anh ta thì cũng phải trưng cầu ý kiến của anh ta một chút. Chúng ta không thể chỉ bằng lời nói một phía của cậu mà quyết định vội vàng được, cậu nói có đúng không?
Liễu Kình Vũ cười gật gật đầu nói: - Không thành vấn đề, vậy liền gọi Hàn Quốc Khánh đến đây, chúng ta đối chất một chút.
Rất nhanh sau đó Hàn Quốc Khánh nhận được điện thoại gọi đến. Người ra ngoài gọi điện cho Hàn Quốc Khánh đã nói chi tiết toàn bộ quá trình Hội nghị với y, nhắc y cẩn thận ứng phó, chỉ e Liễu Kình Vũ lần này sẽ không bỏ qua cho y. Mà từ đầu đến cuối, Liễu Kình Vũ không tỏ vẻ ngăn cản vị Chủ nhiệm đi ra ngoài gọi điện, như thể không biết ông ta có thể thông cung với Hàn Quốc Khánh.
Sauk hi Hàn Quốc Khánh đã ngồi vững vàng, Thạch Chấn Cường lên tiếng đầu tiên, nhìn Hàn Quốc Khánh nói: - Trưởng đồn Hàn, nghe Chủ tịch thị trấn Liễu nói hai ngày trước anh ấy đã gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu mang thuốc nổ đến, cậu đã không tuân theo chỉ thị này của Chủ tịch thị trấn Liễu? Có việc này không?
Hàn Quốc Khánh vội vàng nói: - Bí thư Thạch, hai ngày trước quả thật là Chủ tịch thị trấn Liễu đã gọi điện cho tôi. Nhưng tôi lúc ấy bận quá, nghe không được rõ ràng, hơn nữa lúc ấy ngài cũng đã chỉ thị cho tôi phải làm tốt công tác sắp xếp cho các nạn dân, cho nên lúc đó tôi liền chống đối lại Chủ tịch thị trấn Liễu vài câu. Nói tới đây, Hàn Quốc Khánh quay đầu nói với Liễu Kình Vũ: - Chủ tịch thị trấn Liễu, trước toàn thể mọi người, tôi trịnh trọng nói lời xin lỗi với ngài. Lúc ngài gọi điện thoại, quả thật tâm tình của tôi có chút không kiểm soát được, cho nên khi nói chuyện có phần không thân mật, hy vọng ngài hiểu cho, mọi người chúng ta hết thảy cũng vì công việc. Tôi hiểu được tâm trạng của ngài lúc đó, nhưng lúc ấy tôi cũng đang thu xếp cho dân chúng sơ tán, tâm trạng vô cùng bực bội. Chủ tịch thị trấn Liễu, ngài đại nhân đại lượng, đừng nên so đo với tiểu nhân như tôi.
Hàn Quốc Khánh là người thông minh, biết rằng nếu chính mình đối kháng trực diện với Liễu Kình Vũ thì chỉ e sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, nhất là như gã biết được, đối với Liễu Kình Vũ mạnh mẽ cứng rắn, Thạch Chấn Cường trước mặt hắn căn bản cũng không dám làm căng, vậy mà Liễu Kình Vũ lại cố tình gây chuyện, chính mình cũng đã bị gọi đến rồi. Điều này chứng minh Thạch Chấn Cường không nắm được Liễu Kình Vũ trong tay, cho nên trong tình huống này, gã chỉ có thể lấy thái độ buồn bã, day dứt để nhận lỗi trước mặt Liễu Kình Vũ, bày ra thái độ toàn tâm toàn ý vì dân, khiến Liễu Kình Vũ không thể tiếp tục truy cứu được nữa.
Thạch Chấn Cường nhìn thấy diễn xuất của Hàn Quốc Khánh, trong lòng đắc ý, thầm nghĩ: “Được, Hàn Quốc Khánh này thật đúng là một nhân tài, biết mình biết người, về sau có thể trọng điểm bồi dưỡng một chút. Hiện tại Liễu Kình Vũ hẳn là không thể tức giận rồi. Cứ cho là hắn có trong tay bản ghi âm cuộc nói chuyện với Hàn Quốc Khánh thì cũng vô dụng. Hàn Quốc Khánh chủ động nhận sai cũng đủ để hóa giải một chiêu này của Liễu Kình Vũ rồi”. Nghĩ đến đây, Thạch Chấn Cường vô cùng đắc ý nhìn về phía Liễu Kình Vũ.
Nhưng giờ phút này, nét mặt của Liễu Kình Vũ không ngờ vô cùng bình tĩnh, không một chút lo âu, hắn chỉ thản nhiên nhìn Hàn Quốc Khánh một cái, trầm giọng nói: - Được, giỏi thay cho Hàn Quốc Khánh, một Trưởng đồn công an, năng lực diễn xuất của anh quá hùng mạnh rồi. Thật đáng khâm phục! Tới đây, giọng nói của Liễu Kình Vũ đột nhiên thay đổi, hai mắt lóe ra tia lạnh lẽo: - Hàn Quốc Khánh, tôi có thể không truy cứu tội chống đối mệnh lệnh, nhưng tôi muốn hỏi anh, anh khẳng định khi anh nhận điện thoại của tôi là đang tiến hành công tác sơ tán dân chúng sao?
Hàn Quốc Khánh không chút do dự nói: - Tôi khẳng định. Vấn đề này thì một số cấp dưới của tôi có thể làm chứng.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười, lại lấy ra điện thoại di động của mình, từ di động phát ra một đoạn video, nói tiếp: - Mọi người hãy xem đây. Video này là tôi đã sao lại từ camera theo dõi lắp ở ngã tư đường thị trấn chúng ta, thời gian là trước và sau khi tôi gọi điện thoại cho Hàn Quốc Khánh. Từ video có thể nhìn thấy rõ ràng, trong thời gian này, đồng chí Hàn Quốc Khánh cùng với hai viên công an khác trợ giúp đưa người nhà anh ta lên xe chạy khỏi thị trấn. Mọi người truyền nhau xem một chút đi. Nói xong, Liễu Kình Vũ đưa di động cho Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường.
Thạch Chấn Cường tiếp nhận điện thoại di động của Liễu Kình Vũ, vừa xem thì sắc mặt liền sầm xuống. Y không thể ngờ Liễu Kình Vũ lại có sự chuẩn bị chu đáo như vậy, thật khiến y vô cùng buồn bực.
Giờ phút này, Hàn Quốc Khánh cũng hoàn toàn trợn tròn mắt. Gã là Trưởng đồn công an, máy chủ của camera theo dõi nằm ở trong đồn công an, điều này đương nhiên gã biết. Gã thật không ngờ đoạn băng ghi hình này có thể đến tay Liễu Kình Vũ, hiển nhiên là trong đồn công an có nội gián. Gã gần như có thể khẳng định người đó chính là Phó đồn công an Cổ Tân Vũ, nhưng hiện tại đều đã quá muộn rồi.
Sau khi mọi người đã xem xong đoạn video, Liễu Kình Vũ sắc mặt nghiêm túc nói: - Bí thư Thạch, Phó bí thư Tần, các vị Ủy viên trấn ủy, tôi tin rằng mọi người hiện tại cũng đã vô cùng rõ ràng, Hàn Quốc Khánh lúc trước thì chống đối chỉ thị của tôi, lúc sau thì cố ý lừa gạt tất cả mọi người, hơn nữa anh ta vì suy nghĩ cho bản thân mà đến tính mạng và tài sản của toàn bộ dân chúng trong thị trấn cũng không để ý. Đối với một Trưởng đồn công an như vậy, chúng ta có thể tin tưởng không? Chúng ta có thể tiếp tục sử dụng không?