Hướng Nhật tới quán bar Trầm Luân cũng không có gọi điện thoại thông báo cho đám người Hầu tử, Mập mạp mà trực tiếp mang Tôn Thiên Lục đi tới nơi đó.
Thời gian còn sớm như vậy trong bar sẽ không có người nào cả, dẫu sao quán bar hoạt động về đêm, chỉ có buổi tối mới là náo nhiệt nhất. Tất nhiên điều này không có nghĩa là quán bar ban ngày cũng không mở cửa làm ăn.
Trên thực tế, ban ngày quán bar cũng mở cửa làm ăn, hơn nữa còn cố ý cho ánh đèn chiếu thành kiểu u ám cho có bầu không khí.
Hướng Nhật cùng Tôn Thiên Lục đi vào trong quán bar chỉ thấy có lưa thưa mấy người.
Bất quá cũng có góc khuất u tối không có thấy gì.
“Quán bar này không tệ đâu, ánh mắt cậu em cũng tinh thật đấy.” Tôn Thiên Lục vốn là xem thường con trai chiến hữu của cha vốn đến nhà ‘xin tiền’ sẽ chẳng thể tìm được nơi nào tốt, nhưng mà sau khi chính mắt thấy môi trường cùng trang thiết bị của quán bar cũng bày tỏ sự hân thưởng nhất định.
Hướng Nhật trong lòng cười lạnh một tiếng, quán bar Trầm Luân lúc đầu đã bị đốt, quán bar này là mới xây lại không lâu, ở phương diện trang thiết bị tuyệt đối là hạng nhất.
“Chúng ta tìm một chỗ ngồi đi.” Hướng Nhật nói xong dẫn đầu đi về phía quầy bar.
Tôn Thiên Lục mặc dù đối với thái độ của Hướng Nhật có chút khó chịu, cảm giác như là tên tiểu đệ đi theo sau mông đại ca vậy, có chút ức chế. Bất quá nghĩ đến việc chút nữa còn phải thăm hỏi ít chuyện từ tiểu tử này cho nên tạm nhịn xuống.
Hướng Nhật đi tới trước bàn quầy bar, ngồi lên băng ghế, bartender đang không có việc gì làm thấy có khách liền vội vàng nhiệt tình: “Muốn uống...” Thanh âm đến đây đột nhiên dừng lại, bộ dáng ngạc nhiên mừng rỡ cùng với vẻ không dám tin, “Đại ca?”
“Giả vờ không nhận ra ta.” Thừa dịp Tôn Thiên Lục còn chưa theo kịp, Hướng Nhật nhỏ giọng dặn dò một câu. Bartender trước mắt hắn cũng biết, là một tên tiểu đệ thường đi sau Hầu tử, bất quá có một tay nghề pha chế tuyệt hảo cho nên thỉnh thoảng cũng làm bartender cho quán, so với trước kia thì tương đối thanh nhàn.
“Dạ, đại ca.” Bartender cũng tương đối có ánh mắt, vội vàng nhỏ giọng đáp lại một tiếng.
“Này, các ngươi nơi này có những loại rượu gì?” Tôn Thiên Lục đi tới ngồi xuống bên cạnh Hướng Nhật, tùy tiện hỏi bartender.
Bartender cũng không biết người này cùng đại ca có quan hệ như thế nào, nhưng thấy hắn ngồi ở bên cạnh đại ca cũng không dám thờ ơ, bận bịu nhiệt tình giới thiệu.
Hướng Nhật biết bartender là không biết quan hệ giữa hắn với Tôn Thiên Lục nên mới tỏ ra nhiệt tình như vậy, hắn sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà trách đối phương. Hơn nữa hắn cũng rất khẳng định, nếu như bây giờ hắn bảo bartender lấy bình rượu nện vào sao ót Tôn Thiên Lục thì bartender nhất định sẽ không do dự nện ngay.
Kêu hai ly cocktail, Tôn Thiên Lục với Hướng Nhật mỗi người một ly, trong cái nhìn của hắn thì tất nhiên lần này là do hắn mời khách: “Cu em, hỏi cu chuyện này nhé.”
“Nói đi.” Hướng Nhật cười bặm trợn nói, bất quá bởi vì ánh đèn u ám nên đối phương không thấy được biểu tình lúc đó của hắn.
Bartender bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nhất thời trợn to mắt không thể tưởng tưởng nổi, người ngồi cùng với đại ca lại kêu đại ca là ‘cậu em’ vậy thì hắn có thân hận gì chứ?
“Mẹ cậu... Dì Hướng năm nay bao nhiêu tuổi?” Tôn Thiên Lục sau khi uống nửa ly liền mượn rượu hỏi.
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Ánh mắt Hướng Nhật trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, thằng này đúng là sợ không được chết sớm mà.
“Ta rất hiếu kỳ dì Hướng rốt cuộc là bảo dưỡng như thế nào, nhìn cậu tuổi chừng 16, 17 tuổi thì dì Hướng ít nhất cũng 30, 40 tuổi, nhưng nhìn lại giống như cô gái 20 tuổi vậy, cho nên ta rất muốn biết dì ấy bảo dưỡng như thế nào, sau này ta cũng bảo mẹ ta thử xem.” Tôn Thiên Lục vẻ mặt đầy thành khẩn nói, nghe giống như là một chút lòng hiếu vậy.
Bất quá nhìn qua ánh mắt tên này nhìn chằm chằm vào Hướng mẫu, Hướng Nhật biết thằng này không nghĩ đơn giản như những gì nó nói.
“Đó cũng không phải dựa vào bảo dưỡng là làm được.” Để tránh tên này sau này có nói gì “xúc phạm” tới Hướng mẫu, Hướng Nhật quyết định không chơi trò mèo vờn chuột nữa, quay qua nói với bartender: “Ê, gọi điện thoại cho Hầu tử cùng Mập mạp tới đây.”
“Dạ.” Bartender lập tức cuống cuồng gọi điện thoại.
“Hóa ra cậu biết bartender này sao?” Tôn Thiên Lục nhất thời sững sờ một chút, hỏi.
“Ta là khách quen nơi này, biết bartender cũng đâu có gì lạ.” Hướng Nhật cười một tiếng.
“Nói cũng đúng.” Tôn Thiên Lục gật đầu một cái, bỗng nhiên lại nói, “Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho ta biết mẹ cậu bảo dưỡng như thế nào, dì ấy bình thường thích ăn những gì...”
“Choeng ~” một tiếng vang thật lớn vang lên, thằng đó còn chưa dứt lời thì trên đầu đã bị đánh một cái, chính là Hướng Nhật cầm một bình rượu mới uống một nửa nện vào sau ót hắn.
Rượu cùng máu nhất thời trộn lẫn vào nhau chảy đầy trên đầu và mặt, Tôn Thiên Lục hoàn toàn ngừng ảo tưởng, không hiểu hắn làm sao lại bị đánh.
Bartender cũng bối rối như vậy, gọi điện thoại xong thì hắn đứng ngay bên cạnh, vừa vặn nhìn thấy một màn này, vừa nãy nghe hai người nói chuyện thì rất có thể có quan hệ thân thích, nhưng sao trong chớp mắt liền đánh nhau rồi?
Hướng Nhật vẫy vẫy rượu dính trên tay, nói với bartender đang ngẩn ra: “Thằng này giao cho chú, anh chỉ có một yêu cầu thôi, không cần hạ thủ lưu tình, tàn phế cũng chẳng phải sợ.”
“... Vâng, đại ca.” Bartender rốt cuộc phục hồi tinh thần, đồng thời cũng biết trước đó là mình hiểu lầm, cái thằng trước mặt gọi đại ca là ‘cậu em’ hóa ra chẳng phải là thân thích gì của đại ca cả, làm mình hết lần này tới lần khác bị hắn hù dọa, như vậy phải chiêu đãi hắn tận tình mới được.
Nghĩ tới đây, bartender lại tức giận không có chỗ phát tiết, nắm lấy đầu thằng nào đó vừa bị đập cho còn choáng váng, kéo một cái rồi không ngừng mà đấm.
Mặc dù hắn không phải người quá cao lớn, nhưng thường xuyên cùng Hầu tử ra ngoài đánh nhau nên cũng luyện được chút ‘bản lãnh’, loại nhị thế tổ như Tôn Thiên Lục sao có thể so sánh chứ, cho nên Tôn Thiên Lục phục hồi tinh thần muốn phản kháng thì bị đấm cho ba cái liền gục xuống đất.
Bartender càng ra tay ác hơn, đánh cho Tôn Thiên Lục kêu thảm thiết, đại ca đã nói đánh cho tàn phế cũng không sao, điều này đại biểu cho việc phải đem thằng này đánh cho tàn phế, nếu không sẽ phụ lòng những lời nói kia của đại ca.
Hướng Nhật cầm nửa ly cocktail chưa uống xong cách xa quầy bar một chút, hắn cũng không muốn trên người bị văng lên thứ gì, như máu chẳng hạn.
Đang đứng ở một bên nhìn kịch hay, đột nhiên một giọng nữ từ trong một góc trái truyền ra: “Buông tôi ra!”
Nghe thanh âm này có chút quen thuộc, Hướng Nhật liền liếc nhìn sang, chỉ thấy một cô gái mặc bộ đồ công chức đang giằng co trước mặt một nam nhân cao lớn, hai tay nàng bị đối phương giữ chặt, bất luận dùng sức như thế nào cũng không thoát ra được.
Thấy nữ nhân vóc người có lồi có lõm đó, ánh mắt Hướng Nhật hơi ngưng lại một chút, đây thật là trùng hợp, đối phương lại là chị của Tôn Thiên Lục, là cô gái mà trước đó ở nhà nàng đã chẳng thèm nhìn đến gia đình bọn họ một chút, Tôn Thiên Lam.
Đây thật là trùng hợp đến mức không thể trùng hợp hơn nữa!