Mới sáng sớm Hướng Nhật đã nhận được hai cuộc gọi. Một cuộc gọi là của Lạc lão đại, hắn gọi đến để thông báo tổng căn cứ của Thiên Thừa bang đã bị san bằng, hơn bảy mươi phần trăm địa bàn khác cũng đã rơi vào tay hắn. Để thay cho lời cảm ơn, hắn tặng cho Hướng Nhật hai tỉ Mỹ kim. Số tiền này đối với Hướng Nhật chẳng có nghĩa lý gì nhưng hắn cũng không từ chối.
Cuộc gọi thứ hai là của Sở Sở, nàng gọi tới nhờ hắn đi đến một nơi. Lạc Phi Tử bị kẻ nào đó theo dõi và nhắn tin đe dọa, trong lúc hoang mang nàng bèn gọi cho Sở Sở và nhờ nàng yêu cầu bạn trai có thân phận khủng bố trợ giúp.
Hướng Nhật chả phải người dễ dãi đến mức ai nhờ vả cũng giúp, Sở Sở phải ra sức năn nỉ nhưng vẫn phải đáp ứng điều kiện của hắn, mà điều kiện của hắn thì nghe thật đơn giản đối với người khác, nhưng đối với hắn có lẽ thật khó khăn, chỉ là ngủ cùng vợ sắp cưới thôi mà...
Ra khỏi khách sạn, với sức mạnh vượt chội, Hướng Nhật chạy hơn một phút là tới chỗ hẹn gặp Lạc Phi Tử. Ngay lập tức hắn nhìn thấy sắc mặt nàng rất hoảng loạn, đúng biểu hiện của một người bị đe dọa tinh thần, lo lắng đến mức nhìn thấy hắn nàng cũng chẳng thể tặng hắn nổi một nụ cười duyên dáng như mọi khi, chỉ gật đầu chào hắn và nói một câu:
- Chào Hướng tiên sinh ạ.
Có chút không hài lòng, nhưng Hướng Nhật cũng không thể nhỏ mọn mà để ý đến những chuyện nhỏ ấy. Tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, quan sát xung quanh, địa điểm hẹn là trong một quán cafe trên sân thượng của khách sạn nơi Lạc Phi Tử đang ở, trong tiếng nhạc du dương hắn nhìn nàng và nói:
- Tìm tôi làm gì?
Khuôn mặt khả ái không che nổi nét nhợt nhạt chán nản, nàng bảo:
- Dior là một hãng thời trang lớn, họ muốn ký hợp đồng quảng cáo thương hiệu với tôi.
- Vậy thì cô phải vui mới đúng chứ?
Hướng Nhật có chút bực bội, nhưng Lạc Phi Tử không để ý, nàng thở dài:
- Vâng, đúng là tôi rất vui nhưng có những kẻ không vui và chúng muốn phá hủy buổi ký kết này.
Lạc Phi Tử nắm chặt tay, hận không thể tự mình lôi những kẻ khốn nạn đang bí mật đe dọa nàng ra ngoài ánh sáng, cũng chính vì quá giận mà khuôn mặt nàng cũng ửng hồng lên nhưng khác với sắc hồng của sự thẹn thùng mà đây là sắc hồng không đáng yêu chút nào.
- Ngành giải trí luôn tồn tại rất nhiều kẻ thù, và những kẻ đó đang đe dọa sẽ giết tôi nếu nhìn thấy tôi bước ra đường trong ngày hôm nay. Tôi rất sợ!
Khóe mắt Lạc Phi Tử bỗng dưng phủ một làn sương, lộ ra vẻ yếu đuối mong cầu được che chở.
- Chẳng phải cô có rất nhiều vệ sĩ đi theo sao?
Hướng Nhật nhìn qua mấy người vệ sĩ đứng gần nàng rồi vuốt vuốt cái mũi và nói.
Lạc Phi Tử lắc đầu:
- Nhìn vậy thôi nhưng họ chưa đủ trình độ để tìm ra kẻ đứng sau chuyện này, tôi muốn tìm ra kẻ bí ẩn đã nhắn những tin nhắn đe dọa tôi.
Nàng đưa điện thoại cho Hướng Nhật xem những tin nhắn và nói tiếp:
- Tôi cũng không chắc mấy người này có bảo vệ nổi tôi đi đến địa điểm đã hẹn một cách an toàn hay không nữa.
Hướng Nhật xem qua một loạt khoảng chục cái tin nhắn, tin nhắn được gửi từ sáng sớm, toàn là những lời văng tục, ngôn ngữ chợ búa, đe dọa nghiêm trọng đến danh dự và phẩm chất của một con người. Đổi là hắn khi đọc những dòng tin này cũng muốn chạy ngay tới chỗ đứa nhắn tin mà băm thành ngàn mảnh chứ nói gì đến một cô gái yếu đuối. Nhưng một cô gái không có bản lĩnh thì làm được gì? Sợ hãi là điều đầu tiên mà cô ta sẽ nghĩ tới, sau hàng đống suy nghĩ vớ vẩn thì trả thù là điều cuối cùng mà cô ta sẽ nghĩ tới.
Nhưng Hướng Nhật lại chẳng có lý do gì để nhúng tay vào chuyện này cả. Chẳng có lợi ích gì lại phí thời gian. Đây chỉ là một đám người thường đấu đá với nhau, việc hắn nhúng tay vào xem ra quá dư thừa.
- Việc này là chuyện cá nhân của cô, cô tự giải quyết đi, nếu không thì đi báo cảnh sát đi.
Hướng Nhật trả lại điện thoại cho Lạc Phi Tử rồi lạnh lùng rời đi.
- Hướng tiên sinh!
Lạc Phi Tử hét lên rồi ôm chầm lấy hắn từ đằng sau, thút thít, vừa khóc vừa nói:
- Xin anh đấy... (xụt xịt)...giúp tôi một lần đi, một lần thôi, năn nỉ mà!!!
Vẫn cảm thấy chưa đủ thuyết phục Lạc Phi Tử ôm chặt hắn hơn, trong sự sợ hãi và lo lắng nàng hoàn toàn đã quên hết cả sự ngượng ngùng và e thẹn.
Hướng Nhật không ngờ cô nàng lại bạo dạn đến mức làm ra hành động thân mật như thế này. Cảm nhận cơ thể mềm mại như nhung và làn da man mát của người đẹp cùng làn hơi thở đang thổi gần cổ hắn, Hướng Nhật cho dù ý chí có mạnh đến mấy cũng khó cưỡng lại được ham muốn nhục dục. Dù trong lòng đã có ý muốn giúp nhưng Hướng Nhật vẫn làm cao, thử độ kiên nhẫn của cô nàng xem thế nào:
- Lạc tiểu thư, hãy chú ý khoảng cách.
Vừa nói hắn vừa gỡ tay nàng ra khỏi người hắn và lạnh lùng bước đi, vô tình đến mức không thèm nhìn lại. Quả nhiên Lạc Phi Tử không hề dễ bỏ cuộc, nàng chạy đến trước mặt hắn, dang hai tay ra, đôi mắt đỏ hoe van lơn nhìn hắn:
- Đừng mà, xin anh đấy, giúp tôi một lần thôi, muốn gì tôi cũng chiều.
Lạc Phi Tử biết rằng nhờ vả một siêu cấp đại nhân không hề dễ dàng, nàng đành ra điều kiện muốn gì cũng chiều. Đàn ông thì muốn cái gì nhất ở một người con gái kia chứ, tiền, tài năng, phẩm chất, tất cả đều không phải, nhất định chỉ có nhan sắc mà thôi. Nàng đinh ninh với điều kiện này thì người đàn ông trước mặt nàng sẽ lập tức đồng ý, đàn ông ai chả giống nhau.
Hướng Nhật mặt lạnh như tiền, nhìn xoáy vào trong đôi mắt của nàng một lúc rồi lắc đầu:
- Tiền, tài năng, phẩm chất, nhan sắc, những thứ ấy tôi đều không cần, vậy cô có cái gì cho tôi đây?
- Tôi, tôi...
Sắc mặt Lạc Phi Tử nhạt hẳn đi, mọi tâm tư của nàng dường như đã bị người đàn ông này nhìn thấu, những suy nghĩ mà nàng tin chắc sẽ thành công đã hoàn toàn phản bội lại chính nàng. Khoảnh khắc này nàng hoàn toàn không biết phải làm gì để thuyết phục người đàn ông này nữa, ngoài sắc đẹp, tiền bạc và tài năng ra thì nàng có cái gì chứ?
Nhìn thân thể run run sắp ngã khuỵ xuống Hướng Nhật vội đưa tay ra đỡ lấy bờ lưng nàng trước khi nàng ngã nhào ra đất.
Mất vài giây sau Lạc Phi Tử mới nhìn rõ người đang nâng đỡ nàng, tự dưng có chút động lòng, cảm giác tay chạm tay và một bàn tay ấm áp của hắn đặt trên bờ lưng trần của nàng khiến nhịp tim nàng nhất thời tăng lên không rõ lý do, cũng vì vậy mà sắc mặt nàng cũng ửng hồng.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau và bờ môi gần đến mức muốn chạm vào nhau, Hướng Nhật ấm áp nói:
- Thấy cô năn nỉ quá trời, coi như lần này tôi nể mặt cô mà thiệt thòi giúp một lần vậy.
- Thật ư?
Lạc Phi Tử nghe xong mà lòng sướng như điên, không hiểu sao quàng tay ôm chặt lấy hắn và cũng vô tình chạm vào môi hắn, đến lúc nhận ra hành động của mình mới vội vàng lúng túng đứng tách ra, đồng thời bối rối nói:
- Xin lỗi, em vô ý quá.
Nhưng rồi nàng nhanh chóng lấy lại nụ cười tươi như hoa, nhảy nhót vui mừng nói:
- Anh thật sự đồng ý giúp em sao?
- Vậy thôi không giúp nữa nhé.
Hướng Nhật mỉm cười trêu đùa.
- Không không, phải giúp chứ, anh nói rồi mà. Hì hì, thật tuyệt, từ giờ em sẽ không còn phải sợ ai nữa.
Lạc Phi Tử vui mừng nói rồi tự nhiên cầm tay hắn, kéo hắn lại ngồi cạnh nàng trên ghế salon.
Hướng Nhật cũng không có chậm chạp, đã nói sẽ giúp người ta thì hắn sẽ nhiệt tình làm đến cùng.
- Bây giờ anh sẽ đưa em đến trung tâm thời trang Dior, để xem đứa nào dám cản đường? Và anh cũng sẽ tìm cho ra kẻ nhắn tin quấy phá em từ số điện thoại đã gửi tin nhắn cho em, em nghĩ sao?
Lạc Phi Tử nhanh nhảu đáp:
- Được ạ, rất tuyệt ạ! Và em cũng muốn gặp mặt kẻ đó nữa.
- Được, anh có thể làm được. Nào, bây giờ chúng ta đi.
Hướng Nhật nói rồi đứng lên một mình đi ra cửa, chưa đi được bao lâu thì đã bị một bàn tay mềm mại nắm lấy bàn tay hắn. Lạc Phi Tử có chút run run và e thẹn nhưng quyết không buông tay, nàng còn lên tiếng ngụy biện giải thích cho hành động của mình, mặc dù trong lòng nàng lại nảy sinh một ý nghĩ khác:
- Hình như anh không có đi xe, đi xe của em đi.
Nàng nắm chặt lấy tay hắn để che đi sự thẹn thùng và cùng hắn bước đi, trong lòng niềm vui dâng trào vì người đàn ông bên cạnh nàng cũng không có phản kháng. Nàng cũng chẳng hiểu nổi thật sự nàng đang muốn làm cái gì nữa, nhưng nàng biết rất rõ người đàn ông này rất tuyệt vời và đáng tin cậy, một người xứng đáng để được nàng níu kéo, van nài, và sẵn sàng chút bỏ sự kiêu ngạo của bản thân khi ở gần.