Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 123: Khiêu khích của thằng nhóc đến từ Nhật Bản



Nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ trước ra sau, nếu hỏi đàn bà có cái gì tốt nhất, thì đó chính là " LỰC HẤP DẪN" - ma lực thu hút đàn ông.cho dù xấu đến mức.Thị Nở.ma chê quỷ hờn.cũng có thể quyến rũ được đàn ông.

Nói là nói vậy thôi, nhưng người đang đứng trước mặt hắn bây giờ.đàn bà ko ra đàn bà.

"Ko phải nói ngày mai sao?" Hướng Nhật cau mày nhìn Sở Sở.

Sở Sở đang muốn trả lời thì người kia đã lên tiếng: "Lão tử dọn đến làm ngươi khó chịu àh?" Giọng nói vô cùng hung hăn.

Nếu là bình thường, chắc chắn lưu manh đã phản kích lại, nhưng bây giờ trong lòng hắn vô cùng đau khổ, tâm trạng như là vừa mất người thân. Quay đầu về hướng đồ đệ quắc tay: "Tiểu Thanh, đến bên ta."

"Sư phụ, có chuyện gì vậy?" Thạch Thanh nhìn hắn với cặp mắt kỳ quái. Theo suy nghĩ của nàng, cầm thú sư phụ ko phải loại người như vậy, vừa nãy bị người kia "đâm chọt" như thế mà ko hề tức giận.điểm này cần phải nghiên cứu a. Để tránh âm mưu quỷ kế của đối phương, nàng đứng yên tại chỗ.

Hướng Nhật thấp giọng nói tiếp: "Tiểu Thanh, ngươi lại đây, ta muốn ôm ngươi"

Lời vừa nói xong làm Thạch Thanh lập tức đỏ mặt, cũng ko hề chú ý đến vẻ mặt khác thường của đối phương, có chút xấu hổ, thẹn thùng kêu lên " Sư phụ."

Mặc dù ko phải là chưa từng " bị " ôm qua, nhưng lần này trước mặt Sở Sở, cho nên trong lòng vẫn còn ngập ngừng. Sự thật là.trong lòng nàng vô cùng lo lắng, Sở Sở nói đi nói lại cũng mang thân phận là "bạn gái chính thức", còn mình thì sao? Bên ngoài thì là quan hệ sư đồ, nhưng bên trong sớm đã có những hành vi vượt quá mức cho phép. Điểm này làm cho trong lòng nàng cảm thấy vô cùng có lỗi với Sở Sở, nhưng đồng thời lại ko muốn ngừng những hành động đó.

Lúc đầu nàng còn lo sợ Sở Sở vì những lời nói của cầm thú sư phụ mà ghen ghét nàng, nhưng hồi lâu vẫn ko thấy đối phương có bất kỳ biểu hiện gì mang tên " Ko hài lòng" cả.thậm chí còn nói giúp hắn: "Thanh tỷ, chị cứ đến đây đi. Lưu manh hắn.ko biết ra ngoài gặp chuyện gì.trở về chỉ muốn ôm người"

Được Sở Sở nhắc nhở, Thạch Thanh mới phát hiện ra sự bất thường này, vẻ mặt cô đơn, bộ dạng đau khổ.rồi liên tưởng đến những hành động kỳ quái của hắn nãy giờ. Trong lòng vô cùng khẩn trương, lập tức chạy lại: "Sư phụ, người làm sao vậy?"

Theo quan niệm của Thạch Thanh, tên cầm thú sư phụ này rất giỏi, ko việc gì có thể làm khó hắn.nhưng nhìn bộ dạng bây giờ, giống như chịu một đả kích rất mạnh.

"Ta ko sao!" Hướng Nhật cũng ko muốn nhiều lời, một tay ôm lấy đồ đệ đang chạy lại gần, tựa đầu vào vai nàng.

Cảm nhận được hơi thở mãnh liệt của đàn ông từ trên người đối phương, trong lòng nàng có chút bất an, trên mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn. Thoáng nhìn qua Sở Sở bên cạnh, ko thấy nàng có biểu hiện gì khác thường, nên bây giờ mới hoàn toàn yên lòng.

Sở Sở ko ghen nhưng ko có nghĩa là ko để tâm.

Lúc này, An Tâm nhìn ba người đang thân thiết đằng kia đầy căm hận, nhất là.tên tàn phế đứng ở giữa.nghĩ đến đây, nàng muốn chạy lại đập thẳng vào mặt hắn.nhưng vì sức mạnh kinh hồn của hắn, nàng liền nhẫn nhịn.Sau đó cố gắng thay đổi bầu không khí: "Thạch Thanh, một mình ta ko thể mang nhiều như vậy, ngươi giúp ta một chút đi " Vừa nói vừa lấy chỉ chỉ hai cái rương kia.

Thạch Thanh mặc dù muốn đi giúp, nhưng lại bị cầm thú lão sư ôm chặt cứng, bất tắc dĩ phải quay lại nói: "An An, ngươi tự mình làm đi. Nếu nặng quá, có thể đi hai lần."

An Tâm tức điên người, muốn mở miệng mắng to, dĩ nhiên đối tượng là tên tàn phế kia.nếu hắn ko trở về, mình là người được cái sự hạnh phúc đó.Đáng chết! Hung hăn liếc nhìn tên tàn phế, sau đó cam lòng kéo hai cái rương kia vào phòng.

.Xế chiều giờ đi học, lưu manh lấy lý do thân thể ko được khỏe mạnh để trốn tiết, Sở Sở và Thạch Thanh biết hắn có tâm sự, là do hắn ko nói ra, nên chỉ có thể chiều theo ý hắn. Sau khi dặn dò này nọ cẩn thận, rồi mới mang sự lo lắng trong lòng đi đến trường, mà cái tên nam ko ra nam, nữ ko ra nữ kia cũng đã đi học.

Nằm trên giường.

Lần đầu tiên Hướng Nhật ko lo lắng về " Những hoạt động trên giường" mà là tự trách mình ko có một lực lượng cường hãn, nếu ko mọi chuyện đều có thể giải quyết ổn thỏa. Như cái việc hôm nay mà nói, đối thủ rõ ràng là người bình thường, nhưng trên tay lại có vũ khí, có thể uy hiếp một người cường hãn hơn chúng gấp nhiều lần. Vậy cái sức mạnh này.có để làm gì? Còn ko có cảm giác an toàn tốt bằng vác theo cây súng trên vai.

Nhìn thoáng qua cánh tay phải với một đống băng gạc, Hướng Nhật ko khỏi thở dài.siêu nhân thì sao? Cũng bị trọng thương thôi! Mặc dù thân thể này so với người bình thường thì vô cùng khỏe mạnh, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là con người.đâu phải xác chết biết đi đâu.vẫn cảm thấy đau đớn.máu vẫn biết rơi.

A.nếu sức mạnh này có thể phóng ra.thì.

Hướng Nhật đột nhiên chấn động, hai mắt sáng bừng: Phóng ra khỏi cơ thể?!

Đúng.chính là ra khỏi cơ thể! Nếu như sức mạnh này có thể phóng ra khỏi cơ thể, thì lúc đánh vỡ bức tường, căn bản là ko cần các ngón tay tiếp xúc, mà nếu như thế thì xương tay sẽ ko bị gãy! Nếu có thể phóng ra, thì những tên sát thủ chắc chắn là trốn ko thoát, như vậy cũng sẽ ko phát sinh ra sự tình hồi trưa, và Tiểu Uyển cũng ko phải chia tay với mình.

Nghĩ đến đây, Hướng Nhật xiết chặc nắm tay, hô lớn một tiếng ngồi dậy.

Trước kia, khi còn là " Bạch Hổ", hắn cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, dùng đủ mọi phương pháp hy vọng có thể đạt đến cảnh giới của "cao thủ võ lâm" trong truyền thuyết - Đả Thương Từ Xa.đáng tiếc là cuối cùng đều thất bại!

Đương nhiên, tình huống lúc đó khác với bây giờ, lúc đó " Bản Thân" rất thích chém người, vì nhìn cảnh máu chảy đầu rơi.vô cùng kích thích, nhiệt huyết sôi trào.cho nên cũng ko bận tâm về chuyện đó. Thêm nữa là người đứng đầu của một bang phái, mỗi ngày phải giải quyết bao nhiêu việc lớn nhỏ, lấy đâu ra thời gian để mà nghiên cứu.

Nhưng bây giờ đã khác, Hướng Nhật cảm thấy được những nguy hiểm chưa từng có, ví dụ như lần tập kích vừa rồi, đối phương ko chỉ nhân tiện, mà từ đầu đã có ý định giết hắn, căn cứ theo những sự kiện và lời khai của đối phương, lưu manh biết rằng: quyết tâm giết hắn nếu so với quyết tâm giết bà nữ hoàng kia tuyệt đối ko thấp hơn.

Vì để ứng phó với những lần tập kích, ám sát và những nguy cơ tiềm ẩn về sau, Hướng Nhật muốn cho mình phải mạnh lên, trở nên mạnh mẽ.Và còn một điều quan trọng vô cùng, đó chình là tuyệt đối ko thể để cho những người đàn bà của mình bị bất kỳ tổn thương nào.

"Vẫn ko được!" Hướng Nhật còn ngồi trên giường, vừa rồi đã thứ rất nhiều phương pháp, nhưng vẫn chưa đạt được bất kỳ hiệu quả nào. Sự thật là, ngay cả các lý thuyết trong tiểu thuyết lưu manh cũng áp dụng luôn, theo lời của Kim Dung đại hiệp, đầu tiên là tưởng tưởng ra một cổ khí trong cơ thể, sau đó tụ vào đan điền. Nhưng mà cả buổi trời cũng ko cảm thấy được cái quái gì cả, mà ngồi lâu quá làm máu ko lưu thông nên tê cả hai chân.

Phải làm như thế nào? Hướng Nhật đập đập đầu vài cái, cưỡng chế để bình tâm lại, rồi ngồi nghĩ lại từ đầu. Lúc đầu xuất hồn ra khỏi thân thể trước, rồi nhập vào thân thể này, cái sức mạnh kia cũng được linh hồn mang theo, nói cách khác sức mạnh này cùng với cơ thể ko có liên hệ trực tiếp, mấu chốt là ở linh hồn! Chỉ cần nắm giữ được linh hồn, vậy sức mạnh kia cũng tùy tâm sở dục mà xài, chỉ là chuyện này so với trở thành võ lâm cao thủ còn khó hơn nhiều, bởi vì.cái này thuộc về phạm trù tu tiên.

Ông trời, ông muốn chơi đùa với ta như thế nào đây? Hướng Nhật kêu rên một tiếng, nhìn chăm chú vào bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Linh hồn? Rốt cuộc là cái chó má gì? Nhìn ko thấy, sờ ko được! Hoặc căn bản là ko tồn tại! Nhưng còn chuyện xảy ra với mình? Nếu ko có linh hồn, làm sao có thể sống lại được? Nói nhãm, chết rồi làm đếch gì sống lại được.Ko đúng! Hướng Nhật đột nhiên suy nghĩ, căn bản mình ko có sống lại, chỉ là ý thức của kiếp trước.ý thức?!

Hướng Nhật hai mắt sáng rỡ, vỗ đùi cái bốp, sao mình có thể ngu như vậy? Tự nhiên ngồi nghiệm về cái linh hồn vớ vẫn đó. Có lẽ đáp án này gần đúng với sự thật nhất: Căn bản đây là thân thể của Hướng Quỳ, chỉ tiếp nhận một số ý thức vốn ko thuộc thân thể này, sau đó đi vào trong trí nhớ, chiếm lấy luôn cả thể xác.Cái này giống như người bị mất trí nhớ, trước khi mắc bệnh thì bình thường, sau khi hồi phục lại trở thành một con người hoàn toàn khác, nói cách khác, trong thân thể cùng tồn tại hai ý thức, bất quá có một cái bị dấu đi hoặc bị chèn ép. Đương nhiên, cũng có trường hợp, cả hai ý thức cùng tồn tại song song, mà hiện trạng này, theo các nhà khoa học cho rằng, đây chính là căn bệnh " Tâm thần phân liệt". Nhưng rõ ràng ở đây có điểm bất đồng, nếu dựa trên quan điểm nghiên cứu chứng " Mất trí nhớ" thì chắc chắn là sai, bởi vì thân thể này ko tự sinh ra một ý thức nào khác, mà chính là bị một ý thức bên ngoài xấm lấn. Hơn nữa, "tên xâm lược" này còn mang theo cả một sức mạnh kinh hãi vô cùng.

Nói đi nói lại nãy giờ, cuối cùng sức mạnh và ý thức có liên quan với nhau, thậm chí ý thức chính là "ông nội" của sức mạnh. Chuyện kế tiếp tự nhiên trở nên đơn giản vô cùng, cái phương pháp " Thao túng linh hồn" khi nãy có phần giống nhau, chỉ cần nắm giữ được linh hồn, thì phần sức mạnh kia cũng có thể tùy ý mà sử dụng.

Với kết luận này, tâm tình Hướng Nhật kích động ko thôi, một lần nữa ngồi dậy, chuẩn bị thử nghiệm thêm một phương pháp mới.

Đem ý thức tập trung lại một điểm. Nói thật là Hướng Nhật cũng chỉ biết xiết chặt nắm tay, rồi nhìn chằm chằm vào cánh tay đang run run kia mà thôi chứ có biết con mẹ gì đâu.

Cảm giác được như vậy đủ rồi, Hướng Nhật xuất ra một quyền, nhắm ngay bình hoa thủy tiên đang để trên góc cửa sổ.

"Vù." Nắm tay lao đi trong không khí, nghe rất khí thế. Nhưng chỉ được cái mã bên ngoài, bình hoa thủy tiên vẫn còn trơ trơ.

Hướng Nhật vô cùng thất vọng, chẳng lẽ xa quá? Cho nên lết lại gần một chút, kết quả vẫn như cũ. Lết thêm tý nữa, lần này vài bông thủy tiên đã có phản ứng, nhưng thật chất là do thằng ku này đứng quá gần, cách có vài cen ti mét, đánh ra cơn gió làm lay động chứ có gì đâu

Vẫn chưa được! Hướng Nhật hoàn toàn thất vọng, xoay người lại, nhìn thấy mấy tấm poster dán trên tường như đang cười nhạo hắn vô năng, trong lòng tức giận, theo thói quen xuất ra một quyền hung hăng.

Mấy cái poster này đâu phải là người, nhưng mà đang chế giễu hắn. (thằng này điên rồi)

Con mẹ nó, cũng là do Sở Sở kiên trì dán ở đây. Bây giờ trong lòng lưu manh vô cùng khó chịu, dám cười tao hả? Lão tử hủy ngươi.

Đang muốn tiến lại xé bỏ, nhưng vừa nhấc chân lên, Hướng Nhật bỗng dừng lại. Hai mắt nhìn chăm chăm lên giữa tờ poster, quyền ấn nằm chình ình ngay giữa, mà cả tờ giấy cũng bị lún sâu vào tường.Nếu nhìn ko kỹ thì có lẽ sẽ ko phát hiện ra được.

Sửng sốt trong một giây đồng hồ, Hướng Nhật phục hồi tinh thần lại, lập tức múa tay múa chân: "Thành công rồi, thành công rồi."

Qua một thời gian, Hướng Nhật mới chấm dứt hành động vô nghĩa, tiếp theo vung tay đánh ra thêm một quyền. Nhưng lần này, trên tờ poster không có phản ứng gì, chỉ có một dấu ấn duy nhất.

Thất bại hả? Hướng Nhật ko dám tin vào sự thật, vừa mới thành công sao lại có thể thất bại nhanh chóng như vậy.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Hướng Nhật cố gắng đè nén những phản ứng điên cuồng trong lòng xuống. Chắc chắn là phải có cái gì đó nữa.

Nhớ kỹ lại vừa nãy mình mang tâm trạng phẫn nộ, có thêm một chút hủy diệt. Chẳng lẽ.mấy cái này có liên quan?

Với cái suy nghĩ đồi trụy.àh ko, suy nghĩ như vậy. Hướng Nhật một lần nữa xiết chặc nắm tay, tức giận rống lên: "Lão tử giết ngươi!" Sau đó, nhắm thẳng tờ quảng cáo đấm cho một cái.

"Binh!"

Cảm giác được có cái gì đó chui ra khỏi cơ thể, Hướng Nhật giương mắt nhìn, chỉ thấy trên tờ poster đã xuất hiện thêm một quyền ấn nữa.Mừng như điên, ko thể cầm lòng được nữa.nhảy tưng tưng trên giường.

.

Sau khi đã phát tiết xong, rốt cuộc lưu manh cũng bình tâm trở lại. Vì để tránh trường hợp khi nãy lập lại, hắn quyết định thử thêm vài lần nữa.

Đã có kinh nghiệm trước, vài lần tiếp theo dĩ nhiên hoàn hảo hơn. Tình cảnh vừa rồi ko phải đang chiêm bao, mà chính xác là sự thật.

Nhìn tờ quảng cáo bây giờ có mấy chục cái quyền ấn, Hướng Nhật hoàn toàn yên lòng. Nhưng cũng có một điểm khó chịu, mỗi lần đánh ra một quyền đều phải hét lớn câu: "Lão tử giết ngươi!" thì mới được, còn ko là sụi lơ luôn. Trong lòng mặc niệm nhưng cũng vô dụng.

Cũng may, " Phách Không Quyền" ko tính khoảng cách xa gần, cho dù đứng xa mấy mét hoặc đứng kế bên đi nữa thì quyền ấn trên tường lớn nhỏ đều giống nhau, uy lực và độ sâu cùng đường kính ko đổi.

Hơn nữa, Hướng Nhật còn phát hiện ra thêm một công dụng nữa - đó là đánh lén." Phách Không Quyền" vô thanh vô tức, vô ảnh vô hình. Dùng nó trong các mục đích âm thầm lặng lẽ, chắc chắn sẽ đạt được kết quả tuyệt đối.

Chính lúc này.chuông điện thoại reo lên, lên kéo ý thức của Hướng Nhật từ trong bể dâm trở về hiện tại. Do dự một chút, Hướng Nhật bắt điện thoại lên nghe.

Chỉ nghe đầu dây bên kia, giọng nói của Sở Sở vô cùng khẩn trương: "Hướng Quỳ, anh mau đến đây, chị Thanh bị người ta đánh kìa!"

"Cái gì? Hai người đang ở chỗ nào trong trường?"

"Trong phòng tập võ, có mấy tên du học viên đến gây chuyện, đánh biểu ca ngất xĩu.hu hu."

"Đừng khóc, anh đến liền!" Hướng Nhật cúp máy, trên mặt hiện rõ vẻ hung ác: Du học viên đúng ko? Dám đụng đến đàn bà của tao. Tụi mày chết chắc.

Chính mình cũng vừa ngộ được kỹ năng mới, cũng nên thử áp dụng thực tế.

Trong phòng tập võ, đứng giữa là hai người đang giằng co với nhau, tất cả chia làm hai phe, một bên gần mấy trăm mạng đứng ngó, bên kia lèo tèo có ba thằng.

Trăm người kia mặc võ phục cùng loại với người ở giữa, nhưng ba thằng ku kia hình như không phải hạng người sợ " Số lượng đè chất lượng". Mà cũng đúng thôi, bởi vì ba thằng kia là du học viên từ Nhật Bản xa xôi đến, trường học vô cùng ưu đãi, cho dù bọn này thường xuyên choảng nhau, đấm đá này nọ, nếu tính chất không nghiêm trọng, nhà trường toàn xử qua loa cho có rồi thôi. Nhưng đối với những người trong trường thì vô cùng bất mãn, ban đầu va chạm với mấy tên này dẫn đến xung đột, dần dần trở thành hành vi bạo lực, vụ việc này sẽ ko nương tay nữa, muốn mềm mỏng có mềm mỏng, muốn khai trừ sẽ có khai trừ. Nhưng tên hiệu trưởng, hắn sợ a, sợ rằng nếu xử lý những việc này không xong, những tên kia sẽ đến đại sứ quán lãm nhãm, từ đó khiến cho dư luận quốc tế lên tiếng.Vì thế khiến cho tên hiệu trưởng vô cùng lo lắng.

Mặc dù nhân số bên đây trăm thằng, nhưng không vì thế mà những tên kia khiếp sợ. Ba thằng đó, thằng đứng giữa vẻ mặt bình thường không biểu lộ gì cả, nhưng hai thằng ku đứng bên cạnh lại cười rất kiêu ngạo, đặc biệt là cái thằng lùn nhất trong đám, lâu lâu lại tia về bên đám con gái, nhìn vào các vị trí mẫn cảm trên người, còn dám đưa tay làm ra những hành động đồi bại.

"Thế nào? Cả một quốc gia to lớn như thế này mà lại không thể tìm ra người giao đấu với võ sĩ Nhật Bản bọn ta àh?" Ải Tử đắc ý nói, dùng toàn chữ quốc ngữ.

"Lưu Sùng, sủa cái gì vậy?" Có người không nhịn được, đã động võ mồm, chỉ thẳng mặt Ải Tử mắng to " Làm người không làm, suốt ngày đi làm chó sủa bậy, con mẹ mày, ông bà già mày tốn công cho mày thành người mà lại không chịu làm!"

"Câm miệng!" Ải Tử hung hăng nói " Tao bây giờ đường đường là công dân Nhật Bản, không có quan hệ chó má gì với tổ tông ông bà nội gì của mày cả. Lão tử bây giờ tên gọi là Vũ Điền Tam Thốn, không được gọi là Lưu Sùng nữa!"

Lời vừa nói ra khiến cả trăm người nhìn hắn, cả đám hoàn toàn không tưởng tượng nỗi trên đời này lại có người vô liêm sĩ đến như vậy.Nói sai rồi, không phải là người, là súc sanh! Những ánh mắt nhìn về phía " Nó" đều muốn đem " Nó" đi lọt da trấn nước sôi, cạo lông tế trời.

Trong đám lại có thêm người lên tiếng: "Vũ Điền Tam Thốn? Đinh ba tấc? Khô thụ bì. Tao thấy mày rõ ràng thích hợp đem mấy cây đinh ba tấc ấy đóng xuống cái " Điền" nhà mày đấy" Đây là lời nguyền rủa cực kỳ độc ác, rủa đối phương chết không nhắm mắt, chết những kiểu khó coi nhất (câu này.mới thêm vào)

Mặc dù không hiểu được các tầng nghĩa sâu xa của đối phương, nhưng Ải Tử cũng biết không phải tốt lành gì, đang định mở mồm ra chửi lại, nhận thấy có rất nhiều ánh mắt đang xâm soi trên người mình, chỉ cần nói bậy một câu, cả đám xông lên chắc chắn bị đè dẹp như con tép. Ánh mắt đang tập trung lên mấy đứa con gái mặc võ phục màu trắng bỗng chuyển sang một thằng con trai đứng đầu, nhất thời chú ý, vặn đài phát thanh lên: "Cái gì mà nhu đạo xã trường, phó xã trường, tất cả chỉ là đám phế vật, giao đấu với võ sĩ của đế quốc đại Nhật Bản chưa đầy ba chiêu đã ngã lăn bất tỉnh, tao thấy tụi bây về nhà bú sữa mẹ tiếp đi còn hơn"

"Mày." Cả đám tức muốn hộc máu, nhưng sự thật đúng là vậy. Ba người đứng đầu của nhu đạo xã đã bị đánh bại, trong đó có hai người đã hôn mê, riêng chỉ có Thạch Thanh không bị thương nhiều, rõ ràng đối thủ đã nương tay với nàng.

"Tao làm sao? Nói cho tụi mày biết, đế quốc đại Nhật Bản là cái nôi sinh ra nhu đạo, cái quốc gia thấp kém chúng mày chỉ ăn theo, đương nhiên sao bằng chính gốc. Bây giờ tao cảnh cáo luôn, tụi mày lập tức giải tán cái nhu đạo xã này. Ba ngày nữa, võ sĩ của đế quốc đại Nhật Bản bọn tao sẽ mở một cái nhu đạo xã khác, đến lúc đó chúng mày cũng có thể vào báo danh, tụi tao vô cùng hoan nghênh!" Nói xong Ải Tử liếm liếm môi, ánh mắt nhìn về phía một nữ võ sĩ mặc trang phục trắng vô cùng diễm lệ " Vị tiểu thư này không cần báo danh, chúng ta chuẩn bị mời nàng về làm giáo viên." Nói đến đây, lại quay đầu lại với người bên cạnh hắn, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Đây chính là sự an bài của Nhất Lang tiên sinh."

Thạch Thanh liếc mắt nhìn hắn rồi nói: "Không hứng thú."

Thằng cao cao bên cạnh nghe vậy, lộ rõ vẻ bất mãn trên mặt, muốn nói cái gì nhưng lại ngại trình độ quốc ngữ chưa thông, không thể diễn đạt hết ý, cho nên thúc dục Ải Tử lên tiếng.

Ải Tử cuống quít gật đầu, rồi an ủi hắn, sau đó quay đầu nói: "Vị tiểu thư này có gì không hài lòng sao? Đại Nhật Bản chúng ta rất sùng bái người mạnh, vừa rồi thực lực của Đại Đảo tiên sinh nàng cũng đã thấy qua, tuyệt đối là một cường giả, tuy đã đánh bại nàng, nhưng ko nỡ hại thủ lưu tình. Chẳng lẽ tiểu thư ko chút cảm động?"

"Cường giả?" Ánh mắt Thạch Thanh lộ rõ sự khinh miệt, tên này, đúng là so với nàng mạnh hơn, nhưng nếu mà so với tên cầm thú sư phụ đang ở nhà kia, một đạp là văng!

"Tiểu thư đồng ý àh?" Nghe thấy câu hỏi của nàng, Ải Tử còn tưởng nàng đã đáp ứng, hưng phấn nói " Vậy thì tốt quá! Nàng biết ko, Đại Đảo tiên sinh kỳ thật là một con người rất thú vị, nàng có thể thử kết giao với hắn một lần, có lẽ."

"Kết con gái mẹ mày!" Một âm thanh kiêu ngạo vang lên, Thạch Thanh lập tức vui vẻ quay đầu lại nhìn, Sở Sở đang khóc lóc vì biểu ca bị trọng thương cũng phải đứng dậy.

"Ai? Ra đây!" Ải Tử kêu lên, ánh mắt nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một thân thể nhỏ nhắn đang đi từ cửa vào, tay phải còn có một cục to đùng.

Mấy trăm người trong phòng tập mừng như điên nhìn người mới tiến vào, cứu tinh đến, xem mấy tên tiểu quỷ tử này chết như thế nào. Hình như tất cả đều đang mỉm cười với thằng tàn phế kia. Mặc dù chính hắn đã từng đánh mọi người, nhưng so với mấy thằng lùn ở đây, ân oán đó cơ hồ đã được xóa sạch. Nếu người này ra tay giáo huấn mấy thằng lùn đó, tin rằng bọn họ sẽ đón tiếp hắn vô cùng long trọng tại võ đường này.

Người vừa đến thì khỏi nói, chính là anh đại Hướng Nhật. Khi đi hắn đã lận lưng theo một cây DE, đề phòng trường hợp bất trắc, bởi vì bây giờ tình thế vô cùng nguy hiểm, nhất định phải chuẩn bị vẹn toàn.

"Hướng Quỳ.!" Sở Sở bước đến, ôm lấy bàn tay còn lành lặn của hắn vào lòng ngực.

"Anh đến rồi, không sao nữa đâu!" Hướng Nhật nhẹ nhàng vỗ vào vai nàng, sau đó đưa ánh mắt về hướng Thạch Thanh: "Tiểu Thanh, em không sao chứ?"

"Em ko sao cả, sư phụ!" Thạch Thanh nhìn Sở Sở đang làm nũng trong lòng người kia bằng ánh mắt hâm mộ, nếu có thể, nàng cũng muốn được ưu ái như vậy.

"Ko sao là tốt rồi!" Xác định đồ đệ ko bị gì, Hướng Nhật rốt cuộc đã yên tâm. Sau đó đưa mắt nhìn về ba thằng lùn đầy khêu khích.

Thằng đứng giữa cao khoảng một mét tám, trái phải đầy đủ, gương mặt anh tuấn, để tóc dài cột đằng sau giống đuôi ngựa. Mặc dù thoạt nhìn không có gì cường tráng, nhưng từ khí thế ẩn ẩn hiện hiện trên người, đơn giản ko phải kẻ tầm thường.

Bên trái thằng đuôi ngựa là một thân hình tương đối gầy yếu, khuôn mặt bình thường, có phần méo mó không hợp với bộ dạng. Điểm ấn tượng duy nhất trên người hắn chính là hai nắm tay, nhìn thấy nó, lòng Hướng Nhật trở nên kích động.

Còn bên phải là một thằng lùn ko thể tả nổi, chắc cỡ chừng một mét sáu, hai mắt thì nhỏ, da mặt thì xanh xao, quần áo lượm thượm. Nếu nói rằng ba phần giống quỷ, bảy phần giống người thì tên Ải Tử kia đúng là như vậy.

"Ngươi là ai?" Tiểu Ải Tử đưa mắt nhìn người này, trong giọng vô cùng tức giận. Không chỉ vì đối phương cắt lời hắn, cũng bởi vì tên bên cạnh hắn đang mất hứng. Có thể thấy được bọn này đối với hai cực phẩm mỹ nữ kia vô cùng hứng thú, mà một tên tiểu tử ở đâu xuất hiện, chẳng những khiến cho mỹ nữ chú ý, mà còn cùng hắn ôm ấp, quan hệ bất chính. Tên tiểu tử này ốm yếu, tay phải lại tàn phế, mà lại được hai mỹ nữ ưu ái, làm đụng chạm đến lòng "tự tôn" của một công dân đế quốc đại Nhật Bản như hắn.

Hướng Nhật không trả lời câu hỏi của thằng lùn, buông Sở Sở ra, đến gần đồ đệ hỏi: "Mấy thằng.Nhật Bản này àh?" Ban đầu ý muốn nói là tiểu quỷ tử, nhưng nghĩ lại đồ đệ cũng có một nửa huyết thống trong đó, cuối cùng đành sửa chữ lại.

"Dạ " Thạch Thanh gật đầu, vốn là người thông minh nên nàng có thể hiểu được ý tứ trong câu nói của cầm thú lão sư, trong lòng nổi lên một cảm giác ngọt ngào.

"Nếu là như vậy, cũng ko cần khách khí!" Hướng Nhật đẩy gọng kính lên, từ từ đi lại chỗ mấy thằng lùn đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.