"Sư phụ, anh đang nói với em sao?" Với đầu óc thông minh của Thạch Thanh, hơn nữa do hiểu quá rõ tính tình xấu xa của sư phụ cầm thú, sao lại không hiểu hắn đang muốn ám chỉ chính là mình chứ!
"Thật ra.anh đang tự nói chính mình thôi." Hướng Nhật ngượng ngùng cười cười, hắn cũng hiểu rằng không thể nào gạt được cô nàng đồ đệ thông minh lanh lợi này được
"Thật sao?" Thạch Thanh lên tiếng hỏi lại, đột nhiên áp sát người hắn, như vô tình nói: "Vậy sư phụ có thể giải thích tại sao bị người ta đánh không?"
Hướng Nhật tinh thần bất minh, tâm cơ bất mãn, tâm.nói chung là giật mình đó mà, vội vàng quăng một trái " bơ" to đùng (Tuyệt kỹ " Bán bơ xuyên lục địa" của anh Đa Tình nhà ta): "Được rồi, Tiểu Thanh, em nghĩ xem Sở Sở hiện đang làm gì?"
Thạch Thanh không buông tha hắn, gắt giọng hỏi: "Sư phụ, anh không nên nói sang chuyện khác có được không?"
Hướng Nhật biết không có cách nào né tránh, cố tình kéo dài: "Chuyện này.nói thì rất phức tạp, thật ra anh chỉ muốn suy nghĩ một chút."
"Oh, anh đang suy nghĩ xem dùng tay đánh hay dùng sách đánh vào đầu cái nào đau hơn phải không?" Thạch Thanh chặn họng hắn, mặt đầy bất mãn.
Hướng Nhật vẫn cố lỳ lợm: "Em cũng biết sao."
"Sư phụ!" Thạch Thanh trừng mắt như muốn cắn ai đó một cái.
"Được rồi, được rồi.anh nói, anh nói." Hướng Nhật thấy ánh mắt sắt như dao của đồ đệ tia vào mình, lập tức từ bỏ hy vọng, buông súng đầu hàng, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ oan uổng: "Thật ra anh cũng chưa nói cái gì, có thể là do nàng ta quá nhạy cảm, cho nên."
"Theo em nghĩ chắc sư phụ nói những lời không nên nói, đúng ko?" Thạch Thanh hừ lạnh, tất nhiên nàng không tin những lời giải thích của cầm thú sư phụ. Theo suy nghĩ của nàng, chắc chắn hắn nói điều gì đó xúc phạm người ta, cho nên mới bị đập vào đầu như vậy. Do có kinh nghiệm từ trước, hai người chỉ mới quen nhau mà hắn đã dám nói những câu " Chết người" như vậy, điều gì hắn ko dám? Nhớ lại lúc mình nghe câu nói đó của hắn, đã xúc động đến nỗi tán cho hắn một cái bạt tai thật mạnh, bây giờ hắn ta lại bị nàng ta đập lên đầu một cái, điều này làm cho Thạch Thanh hoài nghi hắn chắc đã nói với nàng những lời đó, làm cho nàng ta trở nên kích động như thế...(có vợ thông minh quá cũng ko tốt)
Hướng Nhật đương nhiên cũng ko điên mà khai ra đồ đệ biết, nếu không hậu quả thật sự rất nghiêm trọng a, được đồ đệ " Chăm sóc tận răng". Còn chưa tính Sở Sở, nếu để Sở đại tiểu thư mà biết được mình bên ngoài trêu chọc người con gái khác, chắc chắn sẽ bị " Cấm vận" dài hạn, phải chịu dằn vặt khổ sở mỗi đêm! Đang lo lắng làm sao để thoát khỏi bi kịch này, thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên như cứu mạng hắn.
"Có điện thoại, có điện thoại." Hướng Nhật mừng rỡ vừa nói vừa móc điện thoại ra, giả điên quên đi yêu cầu của đồ đệ.
Thạch Thanh cũng bó tay với tên cầm thú sư phụ này, thầm nghĩ trong lòng, dù cho hắn nói cái gì đi nữa mình nhất định không thể dễ dàng bỏ qua.
Liếc mắt nhìn cái màn hình thấy một dãy số lạ quắc, nhưng Hướng Nhật bây giờ còn mong cái gì hơn, lập tức trả lời máy.
"Alo, tìm ai?"
"Có phải là Hướng Quỳ không?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mệt mỏi của một người phụ nữ.
Hướng Nhật nghe vậy trong lòng liền cảm thấy bất ổn: "Tống giáo sư phải không? Có chuyện gì vậy?"
"Em bây giờ có thể tới bệnh viện một chút hay không? Tôi có chút chuyện."
Không đợi đối phương nói xong, Hướng Nhật vội vàng trả lời ngay: "Được, cô chờ em một chút, em lập tức tới ngay!"
Tắt di động xong, Hướng Nhật nóng lòng muốn lập tức tới ngay bên cạnh nàng. Hắn đã hiểu quá rõ tính cách nàng, không đến lúc nguy cấp nhất, với tính khí quật cường của mình, sẽ ko chủ động yêu cầu người khác giúp đỡ. Mà bây giờ nàng gọi cho mình, chắc chắn là đã gặp phải truyện gì khó khăn vô cùng.
"Sư phụ, ai gọi vậy? Thật sự phải đi sao?" Thạch Thanh nghe được giọng nữ nói chuyện, lập tức quên đi chuyện trước kia.
"Đúng vậy, là Tống giáo sư gọi cho anh, cô ấy chắc đang gặp chuyện khó khăn gì đó, anh phải đi một chuyến." Hướng Nhật cũng không giấu diếm, bởi vì hiện giờ hắn và Tống Thu Hằng ko có quan hệ mờ ám, cho nên cũng rất thẳng thắn.
"Tống giáo sư? Tống giáo sư nào?" Thạch Thanh vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
"Là Tống Thu Hằng giáo sư!" Hướng Nhật vội vàng giải thích, đứng lên khỏi ghế: "Không được, anh phải đi, Tiểu Thanh, anh không thể ở đây với em. Em một mình."
"Không, em sẽ đi với anh!" Còn chưa nói hết, Thạch Thanh đã nắm lấy cánh tay của hắn.
"Vậy thì cùng nhau đi, chúng ta nhanh lên một chút." Nói xong, Hướng Nhật nắm tay đồ đệ chạy ra khỏi phòng học, để lại phía sau ánh mắt kinh ngạc của đám bạn học.
=================
Đệ Cửu Nhân Dân Y Viện Bắc Hải, phòng số 107.
"Tống tiểu thư, tôi nghĩ cô cũng biết tình hình của em cô hiện giờ rất nguy kịch! Không thể trì hoãn được nữa!" Người đang nói chuyện là một vị bác sĩ khoảng 35 36 tuổi, mang một cặp mắt kính không gọng. Vẻ mặt nhìn thì rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt của hắn nhìn về phía thân thể đầy đặn xinh đẹp của Tống Thu Hằng thì hiện rõ vẻ dâm dục đê tiện.
"Bác sĩ, người có thể nào thu xếp phẫu thuật cho em tôi trước được không?" Tống Thu Hằng nhìn người em mình đang nằm hôn mê trên giường bệnh, trong lòng đau đớn vô cùng, hướng về phía vị bác sĩ bằng ánh mắt van cầu khẩn thiết.
"Không phải là tôi không muốn giúp cho em cô, nhưng mong cô hiểu cho, Tống tiểu thư, bệnh viện cũng có quy định của nó, nếu không nộp đủ tiền phí, thì thật không thể nào tiến hành phẫu thuật được!" Bác sĩ Chu làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
"Bác sĩ, tôi van xin ông, hãy phẫu thuật cho em tôi trước, tiền tôi sẽ đóng đầy đủ sau, tôi đã gọi điện thoại cho người nhà mang tiền tới." Tống Thu Hằng đôi mắt đã đẫm lệ nói.
"Tống tiểu thư, như vậy làm vậy tôi rất khó xử." Nghe tới có người mang tiền tới, bác sĩ Chu trong mắt hiện lên sự nham hiểm, nếu đây là sự thật, kế hoạch của mình gần thành công coi như đi luôn. Nghĩ tới đây, bác sĩ họ Chu liền dùng ngay lợi thế bác sĩ của mình tấn công, hắn không đành lòng mà nhìn thấy bao công sức chuẩn bị trong chốc lát bị phá hủy: "Tống tiểu thư, tôi cũng không muốn nhiều lời, nhưng tình hình em cô để càng lâu thì sẽ càng gặp nguy hiểm, chậm trễ một phút thời gian, nguy hiểm của anh ta sẽ gia tăng lên thập phần.
"Vậy.vậy phải làm sao bây giờ?" Tống Thu Hằng lúc này đã bị tên bác sĩ này dọa cho mất hết cả bình tĩnh.
Bác sĩ Chu khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt thoáng một tia đắc ý: "Thật ra, tôi có thể giúp cô trả tiền phẫu thuật kia."
Như kẻ đói nhìn thấy đồ ăn, Tống Thu Hằng lập tức bình tĩnh lại, không ngừng cảm ơn tên bác sĩ kia: "Thật sự là rất cảm ơn người, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn."
"Nhưng tôi có một điều kiện!" Bác sĩ Chu cuối cùng cũng nói ra ý định của mình, làm ra vẻ mặt trơ trẽn nói.
"Điều kiện.?" Nhìn thấy nụ cười bất hảo trên mặt đối phương, Tống Thu Hằng ý thức được có điều gì đó ko ổn sắp xảy ra.
"Đương nhiên!" Bác sĩ Chu cuồng nhiệt nhìn nàng: "Thật ra ngay từ lần đầu Tống tiểu thư tới bệnh viện, tôi như bị sét ái tình đánh trúng, nếu cô đáp ứng làm người tình của tôi, tôi sẽ lập tức giúp em cô tiến hành ca phẫu thuật ngay."
"Ông." Tống Thu Hằng lập tức kích động, nàng không ngờ người bác sĩ đạo mạo này lại là một tên súc sinh, dưới tình huống này uy hiếp nàng. Cố gắng trấn tĩnh lại, nàng nói: "Bác sĩ Chu, không phải ông đã có vợ có con ở nhà rồi sao?" Ý của nàng như muốn nhắc nhở hắn: đừng nên vọng tưởng.
Bác sĩ Chu tiếp tục làm mặt dày nói: "Tống tiểu thư hình như ko nghe rõ lời tôi nói rồi. Thật ra tôi chỉ muốn cô làm " Người tình " của tôi thôi, có vợ hay không cũng không quan hệ gì!"
Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Tôi phải nhắc nhở cô một chút, Tống tiểu thư, tình hình em cô thật sự đang rất nguy hiểm!"
Một bên là sự trong trắng của mình, còn một bên là người em ruột thịt nương tựa lẫn nhau từ nhỏ. Mà lúc này, bao nhiêu hy vọng gửi gắm vào người học trò kia của mình, cũng không biết là hắn có đến hay không, Tống Thu Hằng cắn răng một cái, quyết định nói: "Được.tôi."
Đang chuẩn bị nói tiếp, chợt "Rầm" một tiếng, cánh cửa phòng bị người nào đó thô bạo đạp mạnh ra.
"Tống giáo sư, em tới rồi, có chuyện gì?" Một giọng nói gấp gáp vang lên, Tống Thu Hằng cảm thấy nhẹ nhõm, thân thể nàng đã quá sức chịu đựng, ngã gục xuống sàn.