"Lão đại, hôm nay sao không thấy đại tẩu cùng đi."
Đằu củ tỏi thì thào, có chút ngạc nhiên nhìn thằng lõi mặt trắng bên cạnh lão đại: "À.vị này là."
"Hỏi nhiều làm gì.về chỗ ngồi đi."
Hướng Nhật buông một câu, thật tình muốn thằng này im mồm không dễ a!
Đầu củ tỏi thấy lưu manh trừng mắt hung ác lập tức lui về chổ có điều không quên liếc thằng lõi đẹp trai một cái không khỏi trong lòng ghen tỵ: thế nào mà có thằng con trai như vậy chẳng bù với mình, ông trời không có mắt mà!
Không may An Tâm ghét nhất là thứ con trai nhìn nàng trừng trừng như vậy, cho nên nàng hung hăng quay về phía đầu củ tỏi đưa ngón tay khoằm khoằm: "Nhìn cái gì mà nhìn! Móc mắt ngươi bây giờ!"
Đầu củ tỏi sợ đến rút đầu lại, không tưởng thằng lỏi mặt trắng mặc âu phục lại hung dữ vậy, không dám nhìn loạn nữa, cầm đại cuốn sách mở ra, làm ra vẻ chăm chú đọc.
Hướng Nhật ngồi chịu đựng một bên buồn chán quá cũng kiếm chuyện nói với An liễu đầu: "Ê, ngươi có thái quá không đó, dù gì nó cũng là tiểu đệ của ta, chưa đến lượt ngươi giáo huấn à?"
"Ta thích vậy"
An Tâm đắc ý hừ nhẹ một tiếng, tìm một góc xa ngồi xuống. Vừa đặt mông xuống đã nhảy dựng lên: "Bẩn ơi là bẩn! Phòng học gì mà mấy năm chưa từng lau hả?"
"Nhìn cho kỹ đi, không phải bẩn, mà là cũ quá thôi!"
Hướng Nhật ngồi xuống bên An liễu đầu, chà ngón tay xuống chổ cô ngồi rồi đưa ra: "Thấy chưa, có bẩn đâu? Ta cho là cô làm bộ tiểu thư, khinh thường trường chúng ta cũ kỷ không thuận mắt" Vừa nói Hướng Nhật còn câng câng cái mặt.
"Ngươi có ý gì?"
An Tâm cực kỳ chán ghét giọng điệu trào phúng của lưu manh, nhất là vẻ mặt nhơn nhơn của hắn," Nói ai khinh thường chỉ tại lần đầu ta đến nên không biết!"
"Đúng vậy, một câu không biết có thể hiểu là."
Hướng Nhật đang định tiếp tục trêu chọc đột nhiên điện thoại vang lên, vội vàng ngậm miệng cầm lấy máy, thấy đồ đệ gọi đến, cuống quýt áp lên tai.
"Sư phụ, anh đang ở đâu?" Giọng Thạch thanh vang lên tựa hồ có chút mệt mỏi.
"Tại trường, sao các ngươi không đến?" Hướng Nhật liếc qua thấy An Tâm đang lắng nghe cuộc đối thoại vội quay người đi che lấy điện thoại, không để ý vẻ mặt nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Chúng ta không đến trường, Sở sở bây giờ còn nằm trong phòng, anh có biết nàng đã khóc suốt đêm."
"Cái gì?" Hướng Nhật trong lòng run lên" Nàng ta có việc gì?"
"không làm sao, chỉ có rơi lệ không mở miệng"
Thạch thanh giọng điệu dần dần ai oán " Đều tại sư phụ, đã có Sở sở.lại còn hoa tâm, giờ thì sáng mắt chưa.em nghĩ rốt cuộc anh là sư phụ ngốc!"
"Đúng đúng, là ta ngu ngốc"
Hướng Nhật lập tức tân bốc " Được rồi, Tiểu Thanh, thế còn em? Nghe giọng như cả đêm mất ngủ"
"Không có, em vừa ngủ mấy giờ liền"
Thạch thanh vội vàng phủ nhận, tựa hồ tránh né chuyện này " A, sư phụ, người phải đề phòng, Sở bá phụ rất tức giận, mặc dù Sở sở không nói nguyên nhân, nhưng Sở bá phụ cho rằng người làm Sở Sở đau đớn, cho nên ông ta đang cho người đi tìm sư phụ gây phiền toái."
"A."
"Ngươi làm sao vậy Tiểu Thanh?"
Đang nghe đồ đệ nói đột nhiên kêu lên một tiếng, Hướng Nhật lo lắng hỏi.
"Không có việc gì! Chỉ là Sở sở rời phòng để đi.em chưa nói, sư phụ, là." bên kia chỉ còn vang lên một tràng tút tút.
Hướng Nhật bất đắc dĩ cất điện thoại, bên cạnh An đại tiểu thư sớm hết kiên nhẫn mở miệng hỏi: "Vừa rồi là Thanh thanh gọi phải không?"
"Đúng thì sao? Không liên quan đến ngươi!"
Hướng Nhật hờ hửng nói, trong đầu nghĩ đến Sở Sở khóc suốt đêm chắc tiều tuỵ lắm.
"Ngươi."
An Tâm trừng mắt cả giận nói" cái gì không liên quan đến ta, Thanh thanh chính là đàn bà của ta!"
"Không rảnh rổi dây dưa với ngươi, ta đi đây"
Vừa nói xong Hướng Nhật đã bước ra ngoài. Vừa rồi hắn đã hạ quyết tâm, vô luận như thế nào phải cấp tốc giải quyết mối nguy hiểm tiềm tàng mới được, bởi vì hắn không muốn nhìn lại cảnh đàn bà yêu hắn phải thương tâm nhỏ lệ. Cho nên vấn đề khẩn cấp là tìm được nữ hoàng tóc vàng kia, hỏi rõ ràng thế lực ám sát nàng, sau đó bay trực tiếp ra nước ngoài tìm bọn chúng tận sát tận diệt.
Thật ra Hướng Nhật không quá cuồng ngạo cũng không quá khiêm tốn, tối hôm qua vừa lĩnh ngộ kỹ năng mới, từ việc bị thương do đạn bắn, vừa có thể lấy mấy tên đó thử nghiệm một chút uy lực.
"Ê, ngươi làm gì đó?" An Tâm thấy lưu manh đi ra ngoài, nhổm người gọi lại.
"Ta biến đây! Giải quyết chuyện quan trọng"
Hướng Nhật không quay đầu, bước vội ra ngoài.
"Ngươi.chờ ta!" An đại tiểu thư đuổi theo.
Hướng Nhật mới rời lớp đi không xa đã bị Nhâm Quân Nhâm đại tiểu thư chặn lại.
"Hướng quỳ, ngươi tới đúng lúc, ta có việc nói với ngươi."
"Có việc gì cũng chờ, ta bây giờ có chuyện bận!"
Hướng Nhật đang nóng ruột, tự nhiên không muốn bắt chuyện.
Đứng lại cho ta!"
Mắt thấy đối phương không thèm để ý đến mình, Nhâm đại tiểu thư nổi lôi đình cao giọng hét.
"Đã nói không dây dưa với ngươi!"
Hướng Nhật không nhịn được nói, tiếp tục bước đi.
Nhâm Quân nổi giận đùng đùng, bước lên tóm lấy lưu manh, ngữ khí mười phần uy hiếp: "Thứ bảy ngày mai mẹ ta mời ngươi đến nhà dùng cơm trưa, lúc đó nếu không đến coi chừng mấy môn học cầm đèn đỏ hết!"
"Woa!" Hướng Nhật khinh thường bỉu môi, đối với bậc trên đồng cấp với mẫu thân hắn rất tôn kính nhưng không ưa thái độ của Nhâm đại tiểu thư, ngôn ngữ không chút khách khí đáp lại: "Ta cầm đèn đỏ, có lộn không đó? Ngươi cho rằng nói gì mẹ ngươi cũng nghe theo? Vừa nói vừa đẩy đôi kính trên mũi, thái độ cực kỳ đáng ghét.
Nhâm quân nộ hoả xung thiên tómlấy cặp kính gọng đen: "Cút đi, có giỏi đừng lấy lại cặp kính!"
"Đi thì đi, đằng nào ta cũng không còn cận thị nữa."
"A?" Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng của An đại tiểu thư, đôi mắt tròn xoe trợn lên nhìn lưu manh.
Hướng Nhật vò đầu bứt tai, lời đã nói ra rồi không nuốt lại được, chỉ còn biết dụ An đại tiều thư lờ đi kẻo đất bằng dậy sóng. Nhưng không đợi hắn mở miệng, An đại tiểu thư đã hỏi trước: "Ngươi thấy được?"
"Cái gì thấy được?" Hướng Nhật làm ra vẻ hồ đồ.
Ân tâm tựa hồ lơ đãng, người lạnh băng nhưng từ tốn hỏi tiếp: "Căn bản là ngươi không có cận thị, đúng không?"
Hướng Nhật nhanh miệng ra vẻ thành thực: "Mắt trái ta cận 1. 5 độ, mắt phải 2 độ."
"2 độ cơ à" An đại tiểu thư không đợi hắn nói xong, đột nhiên không có dấu hiệu nào chợt rống lên: "Ta giiiiiết ngươiiiiiii!"