Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 311: Đấu đá trong phòng luyện nói



Phòng luyện nói của khoa tiếng Anh còn rộng rãi và xa hoa hơn nhiều so với tưởng tượng, đây đúng là đã nằm ngoài dự liệu của Hướng Nhật. Lúc vừa bước vào hắn còn tưởng mình tới rạp hát ấy chứ, một loạt ghế ngồi xếp dàn hàng trên từng bậc thang, đủ chỗ để chứa mấy trăm sinh viên, các trang thiết bị luyện nói cũng rất đầy đủ, có thể thấy trường học quan tâm tới khoa tiếng Anh như thế nào.

- Đây là phòng luyện nói?

Nói thật, Hướng Nhật còn không rành hết về mọi ngóc ngách trong trường, đương nhiên cũng chưa bao giờ đặt chân tới phòng luyện nói.

- Đúng vậy, nếu không anh cho là gì, hỏi nhiều quá đấy, mau vào đi!

Nhâm đại tiểu thư là người dẫn đường cho Hướng Nhật, trong giọng nói của nàng cũng có chút đố kị.

Bị giục tiến vào phòng luyện nói, Hướng Nhật thuận tay sờ soạng kiều đồn của nàng một phen, nó mềm mại và co dãn đến nỗi hắn không nỡ thu tay về.

- Anh nghiêm chỉnh một chút có được không!

Nhâm Quân trừng mắt, tay hung hăng véo hắn. Lúc nào rồi mà còn sàm sỡ mình, cũng không thèm nhìn xem đây là đâu, vạn nhất bị người ta nhìn thấy thì mình còn mặt mũi nào cơ chứ?

- Hehe.

Hướng Nhật dâm đãng cười, lại đưa cái tay vừa mới sàm sỡ nàng lên mũi ngửi, trông thật là ám muội.

Nhâm Quân nhất thời quẫn bách, nàng vươn tay định đập sắc trảo của nam nhân xuống.

Hướng Nhật đã sớm có đề phòng, hắn nhẹ nhàng lắc mình tránh, đồng thời mở miệng nói:

- Có người tới.

Những lời này giống như một lời chú định thân, Nhâm Quân một đòn không trúng đang muốn phát tác tiếp liền dừng lại, nàng nhìn theo ánh mắt của nam nhân, quả nhiên thấy có mấy người đi về phía này.

Người đến có bảy nam một nữ, ngoại trừ một nữ sinh đeo kính trên tay cầm quyển sách dày cộm, còn đám nam sinh trên mặt ai cũng tràn ngập vẻ cuồng ngạo như thể không để ai vào mắt, dáng điệu ấy không khỏi khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Đi đến gần, đám nam sinh cũng nhìn thấy Nhâm đại tiểu thư đi tới, con mắt ngay lập tức sáng ngời, trong đó một người trông hơi béo, đồng thời sinh ra có cái mũi vểnh lên trời cực kì phù hợp với vóc người của mình, hắn hưng phấn vượt lên trước và hỏi:

- Nhâm học tỷ cũng đến ư?

- Ừ!

Nhâm Quân lạnh nhạt gật đầu, trong lòng cũng hết sức bất mãn. Nàng có thể thấy thái độ khinh thường của mấy người này đối với nam nhân bên cạnh mình, nếu không sao vừa gặp mặt đã chào hỏi mình mà không hỏi han gì hắn, dù sao nam nhân mới là người tới tham gia cuộc thi chứ không phải mình. Điều này làm cho Nhâm Quân tức giận không thôi, nếu như không phải trong số đối phương có vài người quen, nàng đã sớm mắng lại.

Chứng kiến thái độ lãnh đạm của Nhâm đại tiểu thư, gã mũi vểnh lên trời cũng biết điều, đương nhiên không dám tự rước lấy nhục nữa, ánh mắt chuyển sang người bên cạnh, lỗ mũi hình như càng vểnh lên cao hơn:

- Ngươi chính là sinh viên khoa vi tính sắp cùng chúng ta tham gia cuộc thi?

Cách nói chuyện hoàn toàn không để đối phương vào mắt, quả thực là xem thường tới cực điểm. Bởi vì đối phương vốn không phải sinh viên khoa tiếng anh nên đã sớm nhìn không thuận mắt, giờ lại thêm việc hắn ở cũng một chỗ với người đẹp quản lý đội bóng rổ, xem hai người đứng gần nhau thân mật như vậy, hiển nhiên là có quan hệ mập mờ, gã mũi vểnh lên trời có thể không đố kị sao được?

- Đúng, có vấn đề gì sao?

Nghe đối phương nói xong, Hướng Nhật cũng không tức giận, ngược lại có chút bội phục khả năng nói vần của cái gã trông giống heo này, không ngờ một câu nhịu như vậy mà hắn nói liến thoắng một hơi là xong. Đương nhiên, trong lòng Hướng Nhật rốt cuộc là đang khen ngợi hay châm biếm thì chỉ bản thân hắn mới biết.

- Vấn đề thì không có, chỉ nghe nói tiếng Anh của cậu rất lợi hãi?

Gã mũi vểnh lên trời ra vẻ âm trầm nói.

- Nói chung cũng được!

Hướng Nhật vuốt vuốt mũi khiêm nhường nói, hắn sớm nhìn ra mấy người này chẳng có ý đồ gì tốt lành, trên thực tế, bây giờ hắn đã lờ mờ đoán ra ẩn ý trong mấy lời lấp lửng mà cô chủ nhiệm lớp nói lúc trước. Thân là sinh viên khoa tiếng Anh, nhưng khi tham gia cuộc thi chuyên về tiếng Anh lại phải nhờ đến sinh viên khoa khác, chỉ sợ là ai cũng đều thấy khó chịu. Tuy nhiên Hướng Nhật cũng không có thói quen quan tâm dến tâm trạng người khác, ngươi khó chịu thì kệ ngươi, chỉ cần không chọc đến ta là được.

Nhưng hắn không tìm phiền toái, không có nghĩa là phiền toái sẽ không tìm đến hắn. Tỷ như như tình huống trước mắt, gã mũi vểnh lên trời dường như không nghe thấy câu trả lời khiêm nhường của hắn, ngược lại còn trực tiếp hỏi:

- À vị bạn học này, đúng lúc tôi có một đoạn văn không rõ nghĩa, không biết cậu có thể dịch giùm tôi được không?

Nói xong liền rút từ trong túi áo sơ - mi ra một tờ giấy, mặt trên nó là một đoạn tiếng Anh viết tay. Nhìn động tác hắn trôi chảy như vậy, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị từ trước.

Hướng Nhật dĩ nhiên cũng hiểu, trong lòng thừa biết đám người này muốn cho mình xuống ngựa, nhưng hắn cảm thấy không có nghĩa vụ phải phối hợp với đối phương diễn trò, cho nên ung dung cự tuyệt:

- Không thể!

Gã mũi vểnh lên trời sững người, đang định đưa tờ giấy qua cũng ngừng lại, câu trả lời này của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Ban đầu bọn họ cho rằng tên mới tới nhất định muốn tìm cơ hội trổ tài nhằm lấy được sự tín nhiệm của mọi người, nếu được nhờ dịch đương nhiên sẽ không nói không. Nhưng tình huống hiện tại so với kế hoạch thì đúng là một trời một vực, điều này làm cho bọn họ trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực, đồng thời càng thêm khinh thường cái tên sinh viên khoa vi tính mới tới, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn đã từ chối không dám dịch, quả nhiên là một kẻ ngu ngốc chẳng có bản lãnh gì cả, thế mà vừa rồi còn dám nói hai chữ "cũng được".

Ngoại trừ khinh thường ra, mấy người khoa tiếng Anh cũng có phần thất vọng. Phải biết rằng, nội dung bên trong tờ giấy này là do đông đảo tinh anh của khoa tiếng Anh tốn rất nhiều thời gian và công sức mới viết ra được, bọn họ gần như đã lục tung tất cả các sách vở về tiếng Anh trong thư viện. Nội dung tuyệt đối không có một từ tiếng Anh thông dụng nào, thậm chí những từ không thường dùng nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện cũng rất ít gặp, bởi vì đoạn văn này tập hợp toàn những từ lạ. Ngay cả người tự xưng là thiên tài của khoa tiếng anh, nếu không nhìn trước đáp án thì cũng dịch không ra, cho nên bọn họ tin chắc sẽ làm khó được đối phương, đến lúc đó xem đối phương mất mặt như thế nào. Nhưng tại thời khắc mấu chốt lại xảy ra việc ngoài ý muốn, không ngờ đối phương lại không làm theo lẽ thường, ngay cả nhìn cũng không nhìn đã cự tuyệt. Như vậy cũng không mất mặt cho lắm, nếu thật muốn so đo, đối phương còn có thể nói mình không muốn dịch, ngươi cũng không làm gì được.

Nhưng gã mũi vểnh lên trời rõ ràng chưa hết hi vọng, hắn không thu hồi tờ giấy, ngược lại làm bộ nghiêm túc nói:

- Vị bạn học này, cậu giúp tôi dịch một chút đi, nội dung bên trong rất quan trọng đối với tôi.

- Không phải không giúp mà là ta không giúp được.

Hướng Nhật đã có phần không nhịn được nữa, không ngờ một cuộc thi đọc diễn cảm Anh văn thôi mà cũng đấu đá lẫn nhau, người trên thế giới thật sự rỗi hơi đến vậy sao?

- Nói như vậy ngươi thừa nhận không biết những từ viết trên tờ giấy này?

Gã mũi vểnh lên trời còn chưa nói, một nam sinh đeo cặp kính dày cộm như đít chai đột nhiên nói xen vào, cứ như là đã nắm được nhược điểm của đối phương rồi ấy.

Hướng Nhật hận không thể một cước đá bay hắn, bởi vì tên này chẳng những dám có ánh mắt khinh mình như chó, lại còn thường xuyên dán mắt lên người Nhâm đại tiểu thư bên cạnh mình, điều này làm cho hắn cực kì khó chịu. Ban đầu vốn định mặc kệ đám tôm tép này, nhưng giờ thì khác, hắn giật lấy tờ giấy trên tay gã mũi vểnh lên trời, sau đó trực tiếp lớn tiếng đọc. Và Hướng Nhật đọc bằng tiếng Trung chứ không phải tiếng Anh. Trên thực tế, chỉ cần nắm rõ quy luật phát âm, ngươi có thể tự đọc được rất nhiều từ mới tiếng Anh, nhưng nghĩa thì lại không biết, đấy là một đạo lý rất hiển nhiên. Vì muốn đối phương tâm phục khẩu phục, Hướng Nhật chẳng thèm đọc lại bằng tiếng Anh, hắn trực tiếp dịch luôn. Dịch xong, phẩy tay một cái đã đặt tờ giấy vào tay gã mũi vểnh lên trời, không đợi mấy người bên cạnh hết kinh ngạc, hắn xoay người kéo Nhâm đại tiểu thư đi ra ngoài.

Nhâm Quân sớm đã nghe mẹ mình nói tiếng anh của nam nhân rất lợi hại, nhưng bây giờ chính tai nghe thì vẫn có chút giật mình. Bởi vì những từ nam nhân dịch ra tiếng Trung nàng chưa từng học qua, một số ít cho dù biết, nhưng cũng không thể dựa vào một hai từ tiếng Anh mà giải nghĩa được, ít nhất cần có văn cảnh. Tuy nhiên số từ tiếng Anh trên tờ giấy cũng không nhiều, cho nên có thể thấy những từ này vô cùng phức tạp và xa lạ. Ấy vậy mà nam nhân có thể dịch toàn bộ, thậm chí không ngắc ngứ bất cứ chỗ nào, điều này làm cho Nhâm Quân hãnh diện không thôi, bởi vì nam nhân này chính là chân mệnh thiên tử mình lựa chọn.

Mấy người khoa tiếng Anh tưởng như mình đang nằm mơ, bọn họ căn bản không ngờ đối phương có thể phiên dịch được, và một chữ cũng không sai. Thế này.thật sự quá khó tin, đoạn tiếng Anh này gần như là kết tinh của toàn bộ lực lượng khoa tiếng Anh, nhưng lại bị một tay ngang mà ban đầu họ xem thường dễ dàng giải quyết.

Riêng nữ sinh đeo kính không có vẻ kinh ngạc cho lắm, chỉ có ánh mắt nhìn theo bóng lưng nam nhân rời đi là không ngừng lấp lánh, trong mắt cũng lộ ra một tia khâm phục.

Hướng Nhật cũng không dẫn Nhâm đại tiểu thư rời đi được như ý, bởi vì vừa tới cửa đã đụng phải người quen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.