Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 478: Gặp mặt kẻ thù



- Trong này anh nghĩ có gì đó hiểu lầm thì phải?

Hướng Nhật ngượng ngùng giải thích, không phải hắn không biết tình ý của Thư Dĩnh đối với hắn, nếu cứ để nàng cho là mình vì nàng mà đến, vây sự hiểu lầm sẽ càng ngày càng sâu.

Nhưng Thư Đại tiểu thư đang rúc trong lòng hắn dường như không nghe thấy lời hắn nói, vẫn cứ ôm chặt lấy hắn.

Hướng Nhật biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, khẽ đẩy nàng ra một chút, đánh trống lảng:

- Đúng rồi, đây là tầng mấy?

- Tầng 67.

Đang đắm chìm trong ảo tưởng ngọt ngào, Thư Dĩnh cũng không suy nghĩ sâu xa, nam nhân nếu đã biết nàng ở đây, sao còn có thể hỏi một vấn đề ngây thơ như vậy cơ chứ?

Không ngờ lại quá một tầng - Hướng Nhật mụ mẫm cả đầu, may là nhảy vào phòng ngủ của người "mình", nếu đổi lại là phòng của người khác, e rằng đã có một ít phiền toái. Nhưng giờ phiền toái cũng không đơn giản, cô nàng Thư Dĩnh cứ quấn lấy mình cũng là một vấn đề, để thoát khỏi nàng, Hướng Nhật nói tiếp:

- Bây giờ anh còn có chút việc cần làm, phải xuống dưới ngay. Nếu rảnh, ngày mai anh sẽ tìm em.

Nói xong, Hướng Nhật liền kéo cửa ra. Sở dĩ không chọn cách nhảy xuống bằng lối cửa sổ, chủ yếu là vì sợ làm Thư Dĩnh kinh hãi, hơn nữa, chuyện mình biết bay càng ít người biết càng tốt.

- Sao thế? Em không cho anh đi!

Bởi vì xuất ngoại bàn chuyện làm ăn, Thư Dĩnh sợ phân tâm, cho nên không dám gọi điện thoại cho nam nhân. Vất vả lắm mới gặp mặt, lại phát hiện lập tức phải chia lìa, Thư Dĩnh ôm chặt lấy cánh tay nam nhân, hơi hơi bộc lộ tính khí đại tiểu thư.

- Sao, ngay cả lời của anh em cũng không nghe à?

Hướng Nhật sầm mặt, hắn rất ghét loại nữ nhân cứ bám riết lấy mình không thôi, nhất là khi biết rõ mình có việc mà vẫn bướng bỉnh muốn mình lưu lại, rõ ràng là làm phiền mình một cách vô lý. Mặc dù Alice cũng thích quấn lấy mình, nhưng nàng lại biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, sẽ không cố bám riết không rời.

Thư Dĩnh không khỏi hoảng sợ trước giọng nói và sắc mặt nghiêm khắc của nam nhân:

- Em không.

Nói chưa hết lời, nước mắt đã rơi lã chã, đây là lần đầu tiên nam nhân dùng giọng nghiêm khắc như vậy nói chuyện với nàng, khiến cho nàng vừa tủi thân lại vừa sợ hãi.

Thấy vẻ mặt hoảng sợ trông rất đáng thương của nàng, Hướng Nhật mềm lòng, liền dịu giọng đi một chút:

- Được rồi, anh thật sự có việc cần làm. Nếu muốn tìm anh, em cứ gọi điện thoại cho anh là được.

Nghe nam nhân dỗ dành, Thư Dĩnh lúc này mới ngừng khóc, nhìn nam nhân bằng gương mặt đẫm lệ:

- Xin lỗi, Hướng Quỳ, sau này em không bao giờ như vậy nữa, anh đừng ghét em có được không?

Hướng Nhật quả thật không nỡ cự tuyệt, đành ừ một tiếng:

- Chỉ cần sau này em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không ghét em đâu.

Thư Dĩnh khẽ dạ một tiếng, buông cánh tay của nam nhân ra.

Hướng Nhật cũng không nói gì nữa, quay người định ra ngoài, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại rồi nói rất nghiêm túc:

- Đúng rồi, không được nói với ai chuyện gặp anh đêm nay, nếu có người hỏi, em phải nói là đêm nay không nhìn thấy bất kỳ ai.

Hướng Nhật biết là tổ chức phía sau màn kia đã đóng đô tại cao ốc Empire State nhiều năm, e rằng không một công ty hay khách sạn nào trong cao ốc này không có chuyện mờ ám dính dáng đến chúng, đêm nay xảy ra đại sự như vậy, nhất định chúng sẽ phái người đi điều tra. Đương nhiên, sẽ không điều tra một cách lộ liễu, nhưng có thể hoá trang thành nhân viên tạp vụ hoặc quản lí khách sạn, sau đó dò hỏi thông qua nói chuyện phiếm, cho dù là người khôn khéo đến đâu, e rằng cũng sẽ có lúc sơ sẩy để lộ ra. Cho nên, để đảm bảo không bị lộ, Hướng Nhật đương nhiên phải dặn đi dặn lại Thư Dĩnh.

Thư Dĩnh mặc dù không rõ tại sao nam nhân lại nói như vậy, nhưng qua sự việc vừa rồi, nàng không dám có chút xíu chần chừ, gật mạnh đầu, sợ chậm trễ sẽ khiến nam nhân không vừa lòng.

Hướng Nhật lúc này mới hài lòng, hắn đi ra khỏi cửa.

olo

Công ty Phleps, trong phòng họp nhỏ vừa được Hướng Nhật "Chiếu cố". Lúc này, có năm người với màu da giống hoặc khác nhau đang nhìn vào chiếc rương trống trơn đã bị mở ra, cùng với những mảnh giấy vụn nằm rải rác khắp sàn nhà, sắc mặt họ đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, mà tái mét, sa sầm, cáu tiết, oán giận.đủ các loại cảm xúc tiêu cực đều xuất hiện trên mặt.

- Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế này?

Một trung niên da trắng để tóc dài hơn nữa còn cột thành đuôi ngựa thả sau lưng phẫn nộ gầm lên, nhìn chằm chằm vào chiếc rương trống trơn, lửa giận trong mắt dường như có thể thiêu đốt mọi thứ trên thế gian.

Tuy nhiên không có ai trả lời hắn, bốn người kia cũng có biểu hiện như hắn, chỉ là không la lối như hắn.

- Tìm, nhất định phải tìm ra tên cẩu tạp chúng ấy, ta muốn băm vằm hắn thành trăm mảnh!

Gã trung niên da trắng gằn giọng, trong cơn phẫn nộ, hắn nện một quyền lên chiếc rương trống trơn. "Ầm" một tiếng, chỉ thấy chiếc rương chế tạo từ kim loại cứng rắn lập tức vỡ tan, từng mảnh từng mảnh rơi xuống đất.

Nhưng mấy người bên cạnh hình như cũng không nhìn thấy hành vi phá hỏng "Của công" đầy bạo lưc của hắn, vẫn sa sầm mặt và cúi đầu trầm tư suy nghĩ.

Đúng lúc này, cửa phòng họp nhỏ đột nhiên mở ra, một lão nhân chừng 90 tuổi để râu hai chòm mặc bộ tây trang thẳng thớm đi tới, trông rất giống một vị quản gia Anh quốc.

- Phillips, tình hình bên ngoài thế nào?

Gã rung niên da trắng vừa thấy hắn, vội vàng lên tiếng hỏi.

- Không xong rồi, Đại! (lỗi ký tự, chưa dịch ra được), Fendi, Istres và cả hai gã Trung Quốc kia đều đã chết.

Vị quản gia Anh quốc nhíu mày nói.

- Bọn họ chết rồi?

Gã trung niên da trắng lập tức trợn trừng mắt, ngay cả mấy người bên cạnh nãy giờ không nói gì cũng giật bắn người.

Ba người vừa được nhắc đến đều là những dị năng giả hàng đầu trong tổ chức, vốn dĩ dị năng giả trên thế giới này đã ít, giờ bỗng chốc lại chết mất 3 người, đây quả thật là một đả kích rất lớn đối với bọn chúng, về phần hai gã Trung Quốc kia, chẳng qua là vì sợ cừu nhân trả thù nên mới cứu người của tổ chức bị bắt làm tù bình rồi đến đây xin nương nhờ, bản thân chúng căn bản không có chút thực lực nào, chết thì chết, chẳng có gì đáng tiếc cả.

Gã quản gia Anh quốc nặng nề gật gật đầu.

Gã trung niên da trắng lập tức chĩa súng vào hắn:

- Philips, ngươi quản lý công tác bảo an của toàn bộ công ty, giờ lại bị người ta vào trộm, tốt nhất là ngươi cho ta một lời giải thích, bằng không ta sẽ xé xác lão già Anh quốc nhà ngươi.

- Heynckes, giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm".

Thấy gã trung niên da trắng có dấu hiệu nổi giận sau khi nghe những gì vị quản gia Anh quốc nói, một lão nhân da đen ở bên cạnh đứng ra giảng hòa, hắn lên tiếng với gã trung niên da trắng.

- Không phải lúc truy cứu trách nhiệm?

Gã trung niên da trắng làm mặt dữ tợn, gần như chỉ thẳng vào mặt lão nhân mà mắng:

- Ngươi đã gửi gần hết tiền hiện có vào ngân hàng, lần này chỉ chịu tổn thất nhỏ nhất, dkm còn ta thì sao? Ngươi bảo ta không truy cứu trách nhiệm, được, người chuyển tiền trong ngân hàng sang cho ta đi.

Sắc mặt lão nhân da đen trong nháy mắt trở nên rất khó coi, trên thực tế, căn bản không có gì thay đổi, bởi vì vốn đã đủ khó coi rồi, chỉ là hiện giờ còn khó coi hơn cả lúc nãy.

Thấy phòng họp có xu hướng rơi vào cảnh đại chiến, một lão nhân da trắng mặc bộ tây trang màu trắng trông có vẻ già nhất đứng dậy:

- Im lặng! Ta hy vọng các ngươi có thể hiểu được rằng, việc cấp bách trước mắt quả thật không phải là truy cứu trách nhiệm, mà phải nghĩ cách tìm ra tên đạo tặc này.

Có lẽ là lớn tuổi nhất nên vẫn có gì đó khác biệt, cả ba người vốn sắp động thủ lập tức ngừng lại, vị quản gia Anh quốc nhìn hắn và nói:

- Tiến sĩ, chúng ta làm thế nào tìm ra tên đạo tặc kia?

Lão nhân da trắng nhíu mắt một hồi, sau đó mở mắt ra và nói:

- Đạo tặc chắc chắn là một dị năng giả cực mạnh, ta nghĩ các ngươi cũng đồng ý với ta về điểm này.

- Uhm.

Mấy người cùng gật gật đầu.

- Đại!, Fendi, Istres đều có dị năng rất mạnh, thế mà lại bị tên đạo tặc không thấy rõ mặt kia giết chết trong nháy mắt, không còn nghi ngờ gì nữa, dị năng của cái tên đạo tặc kia cực kỳ mạnh mẽ. Còn một điểm nữa, hắn vào từ cửa sổ, cái này nói lên điều gì?

Lão nhân da trắng càng nhíu mắt lại, đôi mắt gần như híp lại thành một đường thẳng, người không biết còn tưởng rằng hắn đang ngủ.

- Hắn ở trên chúng ta một tầng?

Vị quản gia Anh quốc đoán. Bởi vì người ở ngay tầng trên là dễ dàng ra tay nhất, chỉ cần thả một sợi dây xuống, sau khi đắc thủ thì quay lên trên, rồi thu lại sợi dây, gần như là thần không biết quỷ không hay.

Lão nhân da trắng lắc lắc đầu, đạo tặc đêm nay nếu là dị năng giả, vậy nhất định sẽ không ra tay ở khoảng cách gần như vậy, bởi vì dị năng giả có khả năng cảm ứng lẫn nhau, chỉ cần khoảng cách không quá xa là là có thể dễ dàng tìm ra nơi đối phương ẩn mình.

Thấy tiến sĩ lắc đầu, vị quản gia Anh quốc bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên mở miệng hỏi:

- Chẳng lẽ hắn biết bay?

- Không sai.

Lão nhân da trắng gật gật đầu.

- Tuy dị năng giả có thể bay không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không có. Giờ mà muốn tìm được tên đạo tặc kia thì căn bản không có khả năng, có lẽ hắn vẫn còn trong tòa cao ốc này, hoặc là đã sớm bỏ đi rồi.

-

Nghe lão nhân da trắng nói như vậy, gã trung niên da trắng ở một bên liền tỏ ra nóng nảy:

- Tiến sĩ. Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Lão nhân da trắng nhìn lướt qua gã trung niên da trắng đang có phần sốt ruột, nói tiếp:

- Các ngươi nghĩ đi, cao ốc Empire State tổng cộng có 6500 cửa sổ, nếu tên đạo tặc kia bay ngoài cửa sổ, chẳng lẽ hắn dám cam đoan không ai nhìn thấy hắn sao?

Lão nhân da trắng nói rất dễ hiểu, cho dù là người ngốc nghếch đến đâu cũng có thể nghe ra ý tứ của hắn, chỉ cần tìm được những người nhìn thấy tên đạo tặc kia, họ có thể cung cấp manh mối quan trọng cho bọn chúng.

- Được, giờ ta sẽ phái người đi điều tra.

Gã trung niên da trắng rất để tâm đến chuyện này, bởi vì hắn là một người chịu tổn nghiêm trọng nhất.

Thấy gã trung niên da trắng vội vàng rời khỏi phòng họp nhỏ, vị quản gia Anh quốc nhìn về phía lão nhân da trắng và hỏi:

- Tiến sĩ, chuyện này có cần thông báo cho ngài Phleps không?

Lão nhân da trắng không trả lời là nên hay không, mà thở dài một hơi, nói:

- Ôi, ta đã già rồi, giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, cũng nên nghĩ đến chuyện về hưu.

Nói xong, hướng ánh mắt vào một chiếc ghế dựa trong phòng hội nghị nhỏ, ánh mắt có chút xuất thần.

olo

Lại một lần nữa trở lại tầng 66, đứng trước cửa phòng của nữ hoàng, mặc dù có chút do dự, nhưng Hướng Nhật vẫn gõ cửa.

- Hướng tiên sinh?

Cửa lập tức được mở ra, là cô nàng bảo tiêu da đen, nhưng khi nhìn thấy Hướng Nhật liền tỏ ra kinh ngạc, phải nói là vô cùng kinh ngạc, cứ như là nam nhân đáng lẽ không nên xuất hiện ở trước cửa.

- Susan tiểu thư, Teru tiểu thư có ở trong không?

Hướng Nhật không hề giác ngộ rằng mình đang bị xem như quái vật, cười hì hì, hỏi.

Cô nàng bảo tiêu da đen không nói gì, nam nhân này cũng thật quá không biết xấu hổ, rõ ràng biết nữ hoàng ở bên trong, thế mà vẫn cố ý tỏ ra không biết gì. Khẽ hừ một tiếng, tránh người ra cho đối phương tiến vào.

Hướng Nhật đi vào, nữ hoàng vẫn giống như lần trước, từ sofa đứng dậy, nhưng lại có vẻ mặt kinh ngạc y như cô nàng bảo tiêu người da đen:

- Hướng tiên sinh? Không phải anh nói sẽ từ nơi đó.đi lên à? Sao giờ lại vào từ cửa?

- Ha ha, nhất thời đắc ý quá mức.sơ ý bay lên tận tầng thượng, vốn định nhảy xuống dưới, nhưng lại bị người ta phát hiện, đành đi xuống bằng lối bình thường.

Hướng Nhật gãi gãi gáy giải thích.

Nữ hoàng không suy nghĩ nhiều, dù sao nàng cũng vừa chứng kiến cảnh nam nhân bay giữa không trung, nhìn Hướng Nhật và nói:

- Hướng tiên sinh, ta đã giúp anh đặt một cái phòng rồi, ở ngay cách vách phòng ta.

Hướng Nhật quả thực có chút xấu hổ, chắc hẳn nữ hoàng làm như vậy là bởi vì vừa rồi mình lên tiếng mượn phòng ngủ của nàng, vốn hắn còn định ngủ tạm một đêm trong phòng khách của nữ hoàng ngủ tạm một đêm, giờ nghe nữ hoàng nói thế, đành xoa xoa tay và nói:

- Thế thì ngại lắm! Hay là tiền thuê phòng để tôi trả đi.

Nữ hoàng thấy rất bất đắc dĩ, có bao nhiêu người tranh nhau trả tiền cho nàng, duy chỉ có vị Hướng tiên sinh này không hề có chút phong độ thân sĩ nào, lúc nào cũng chi li tính toán tiền bạc với nàng. Nhưng nữ hoàng cũng quen rồi, mỉm cười nói:

- Hướng tiên sinh chúng ta là bạn bè, chẳng lẽ đặt phòng cho bạn tốt cũng phải tính toán rõ ràng vậy sao?

Nữ hoàng càng nói càng khiến toàn thân Hướng Nhật không được tự nhiên, vội vàng cười ha hả.

- Nếu đã vậy, ngày mai tôi mời cô ăn cơm, vẫn là nhà hàng kia, thế nào?

Nữ hoàng có chút dở khóc dở cười, nàng không biết vị Hướng tiên sinh này thật sự đang giả ngu hay là đang muốn tiết kiệm tiền, lại đi chọn địa điểm mời khách ở nơi đông người phức tạp như thế, nhưng nàng cũng không tiện từ chối. Trên thực tế, nàng cũng khá ưa thích món ăn Trung Quốc, chỉ là không có thói quen dùng cơm trong bầu không khí náo nhiệt như vậy, sau khi nhận lời, liền chuyển đề tài:

- Hướng tiên sinh, chuyện anh cần làm đã ổn thỏa chưa?

- À, trên cơ bản đã giải quyết xong.

Hướng Nhật hiển nhiên sẽ không khai là mình đi ăn trộm, thấy nữ hoàng có dấu hiệu muốn hỏi tiếp về đề tài này, hắn vội vàng tìm cớ chuồn:

- A, không nói nữa, giờ tôi đi xem phòng của mình, nhân tiện tắm luôn, không hiểu sao tối nay mệt quá.

- Vậy tùy anh.

Nữ hoàng lịch sự mỉm cười.

Vào phòng của mình, Hướng Nhật đã không còn cảm giác kì quái khi thấy bài trí trong phòng giống bên phòng của nữ hoàng như đúc, từ lúc ra khỏi phòng của Thư Dĩnh, hắn đã biết tất cả phòng trong khách sạn đều được bài trí giống nhau, bằng không vừa rồi cũng sẽ không nhận lầm phòng ngủ.

Đang định tắm một cái cho thoải mái thì chuông điện thoại trên người vang lên, nhìn màn hình di động, là Thư Dĩnh gọi tới, vốn Hướng Nhật định không nghe, nhưng nghĩ đến dáng vẻ đáng thương vừa rồi của đối phương, hắn lại không đành lòng.

Đặt điện thoại lên tai, Hướng Nhật hỏi:

- Sao thế?

- Anh ở chỗ nào?

Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói nhỏ nhẹ của Thư Dĩnh, giọng điệu còn có phần ai oán.

- Em hỏi để làm gì?

Hướng Nhật nhíu mày, hắn có cảm giác Thư Dĩnh muốn gây phiền cho mình chứ chả có việc gì tốt cả.

- Em nhớ anh!

Tiếng nói nhỏ nhẹ lại truyền tới.

Mặc dù chỉ là một câu nói bình thường, nhưng kết hợp với giọng điệu của Thư Dĩnh khi nói những lời này, trong lòng Hướng Nhật cũng không biết là có cảm giác gì nữa, có chút khổ sở, còn có chút tự hào, rất là phức tạp. Nhớ tới dung nhan xinh đẹp như tranh vẽ của Thư Dĩnh, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nói ra:

- Anh ở phòng 6603.

- Anh ở ngay dưới em sao?

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến một tiếng kêu ngạc nhiên và mừng rỡ, tiếp đó thỏ thẻ hỏi:

- Giờ em ở một mình rất buồn chán, em.xuống chỗ anh được không?

Hướng Nhật trong lòng thở dài một hơi, nói lấp lửng:

- Tùy em.

- Vậy anh chờ em, em xuống ngay.

Nói xong liền cúp điện thoại, hiển nhiên là Thư Dĩnh không thể chờ đợi được nữa, muôn xuống dưới ngay lập tức.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Hướng Nhật đi ra mở cửa, thấy Thư Dĩnh đang mang vẻ mặt đỏ bừng đứng bên ngoài cửa.

- Hướng Quỳ.

Khẽ gọi một tiếng, thân thể mềm mại nóng như lửa của Thư Dĩnh đã nhào vào trong lòng của nam nhân, hai tay ôm chặt lấy nam nhân.

Má ơi, Hướng Nhật cũng không biết nói cái gì cho phải, lần này trong lòng hắn cũng không có ý cự lại, mà nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve bờ lưng của Thư Dĩnh.

Cảm nhận được khí tức ấm áp và an toàn trong lòng nam nhân, Thư Dĩnh khẽ ngẩng đầu lên, thỏ thẻ:

- Buổi tối em ngủ ở chỗ anh được không?

Hướng Nhật sững mặt, nhìn Thư Dĩnh đang ngẩng đầu nhìn hắn mà có phần không thể tin nổi, vẻ mặt nàng ửng hồng kiều diễm, rõ ràng là mặc cho mình "
hành sự". Bởi vì rời khỏi nhà được một thời gian, Hướng Nhật thiếu nữ nhân nên đang bứt rứt khó ở trong người, hơn nữa tối hôm qua còn bị cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim kia dụ dỗ một phen, thân thể Hướng Nhật lập tức có phản ứng. Điều này làm hắn có chút xấu hổ, không khỏi rụt mông lại.

Mặc dù động tác của Hướng Nhật rất nhanh, nhưng Thư Dĩnh vẫn nhận ra phản ứng sinh lý của nam nhân, không khỏi "
a" một tiếng, lại rúc đầu vào trong lòng nam nhân. Có điều ngượng ngùng thì ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn cố tình cọ xát thân thể mình vào thân thể nam nhân.

"
Muốn lấy mạng mình đây mà!" Hướng Nhật thầm nhủ, thế này còn kích thích dục vọng hơn cả ăn xuân dược, toàn thân gần như không thể khống chế được nữa, sắp hành động theo sự sai khiến của nửa người dưới, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Dục hỏa của Hướng Nhật nhất thời xẹp xuống, cũng không biết là nên cảm kích hay là nên tức giận người bên ngoài, lên tiếng hỏi:

- Ai?

Thư Dĩnh cũng bị tiếng đập cửa làm cho giật mình, theo phản xạ có điều kiện rời khỏi ngực nam nhân.

- Hướng tiên sinh, anh đã ngủ chưa?

Giọng nữ hoàng ở bên ngoài vang lên.

Vừa nghe thấy giọng nữ hoàng, Hướng Nhật không dám thất lẽ, vội vàng mở cửa ra.

Nữ hoàng đang mỉm cười đứng ngoài cửa, nhưng khi phát hiện trong phòng không chỉ có một mình nam nhân, nụ cười trên mặt đông cứng lại, chuyển sang vẻ sửng sốt, còn có chút áy náy:

- Xin lỗi, đã quấy rầy các người.

- Không có gì, Teru tiểu thư, mời vào.

Hướng Nhật đương nhiên biết nữ hoàng sửng sốt vì cái gì, có lẽ nàng không thể nào ngờ trong phòng mình còn có một nữ nhân.

Thư Dĩnh nhìn chằm chằm vào nữ hoàng, trong mắt ánh lên vẻ thù địch, đã trễ thế này, lại có nữ nhân khác tìm nam nhân, hơn nữa nữ nhân này còn xinh đẹp như vậy, ngay cả nàng trong lòng cũng dâng lên chút cảm giác tự ti. Bởi vì chìm trong ghen tuông, thế cho nên nàng cũng không cố nhớ xem đã gặp nữ nhân thành thục gợi cảm trước mắt ở chỗ nào.

Ba người ngồi vào sofa trong phòng khách, nữ hoàng ngồi một mình một ghế, còn Thư Dĩnh vừa ngồi xuống là ôm chặt lấy cánh tay nam nhân, vẫn nhìn nữ hoàng bằng vẻ mặt cảnh giác. Hiển nhiên mục đích nàng làm như vậy là muốn nói cho đối phương biết, Hướng Nhật đã là "
Hoa có chủ".

Nữ hoàng sớm đã biết nam nhân hoa tâm đến mức nào, nàng không còn kinh ngạc khi thấy bên người Hướng Nhật lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp khác, vẫn mỉm cười nói:

- Hướng tiên sinh, sao không giới thiệu vị tiểu thư này cho ta, chẳng lẽ anh không xem ta là bạn?

Nữ hoàng mặc dù từng gặp mặt Thư Dĩnh một lần, nhưng cũng thân thiết gì, hơn nữa lúc ấy khi nhìn thấy Thư Dĩnh ở cùng một chỗ với nam nhân, nàng còn tới phá bĩnh, để báo đáp lại sự chiếu cố của nữ cảnh quan đối với nàng lúc ở Bắc Hải. Lúc này gặp lại thì trong lòng thấy có chút xấu hổ, huống chi đối phương còn dùng cái ánh mắt quái dị kia nhìn nàng. Loại ánh mắt này, nữ hoàng đương nhiên biết nó có hàm nghĩa gì, cho nên giành nói trước, thứ nhất là để che giấu sự xấu hổ của mình, thứ hai là nhân tiện mượn những lời này để chỉ ra rằng mình và nam nhân chẳng qua là quan hệ bạn bè mà thôi.

Hết thảy đúng như nàng tính, khi nghe nàng nói mình chỉ có quan hệ bạn bè với nam nhân, vẻ cảnh giác trong mắt Thư Dĩnh liền giảm xuống:

- Xin chào, tôi là Thư Dĩnh, hôn thê của Hướng Quỳ.

Nữ hoàng nghe mà ngẩn cả người, vốn tưởng rằng cô gái xinh đẹp không có thái độ hữu hảo với mình ở trước mặt chỉ là tình nhân của nam nhân, không ngờ lại là một vị hôn thê, vị Hướng tiên sinh này cs quá nhiều vị hôn thê thì phải? Nhưng nàng cũng không vạch trần ngay mặt, lịch sự vươn tay ra:

- Xin chào Thư tiểu thư, ta là Teru Tonnay, bạn của Hướng tiên sinh, cô gọi ta là Teru được rồi.

Nói xong, ánh mắt làm như vô tình liếc về phía nam nhân.

Hướng Nhật bắt gặp ánh mắt của nữ hoàng liền thấy không được tự nhiên, mặt hắn cũng nóng bừng, ở trước mặt nữ hoàng đã có tới mấy cô gái nói là vị hôn thê của hắn rồi.

- Teru tiểu thư, cô thật xinh đẹp, chúng ta hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?

Cùng nữ hoàng bắt tay, trong lòng Thư Dĩnh trầm tĩnh lại, nàng cũng nhớ là hình như đã từng gặp nữ hoàng ở đâu đó.

- Đúng vậy, chúng ta quả thật đã từng gặp mặt, Thư tiểu thư.

Nữ hoàng trả lời, nhưng nàng không muốn nhắc tới chuyện xấu hổ trong quá khứ, lập tức chuyển đề tài:

- Đúng rồi, Thư tiểu thư, cô cũng ở trong khách sạn này sao?

Thư Dĩnh bị đánh trống lảng, cũng không cố nhớ xem mình rốt cuộc đã gặp nữ nhân thành thục diễm lệ trước mắt ở nơi nào, gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, tôi ở ngay trên một tầng, phòng 6719.

- Vậy thật đúng là trùng hợp.

Nữ hoàng nhìn về phía nam nhân bằng ánh mắt có phần ám muội, hiển nhiên nàng tưởng nhầm là vừa rồi nam nhân nhảy xuống lầu chẳng qua chỉ là lấy cớ, trên thực tế là vì đi gặp cô nàng tình nhân Thư tiểu thư này.

Từ ánh mắt có phần khác thường của nữ hoàng, Hướng Nhật biết đối phương đã hiểu nhầm, nhưng hắn cũng không có cách nào giải thích cho rõ, chỉ đành ho nhẹ một tiếng, hỏi:

- Teru tiểu thư, cô qua đây tìm tôi có việc gì sao?

Nữ hoàng nhìn thoáng qua Thư Dĩnh ở bên cạnh, sau đó nói một cách tự nhiên:

- À, Hướng tiên sinh, khi nào thì anh về nước?

- Chắc là mấy ngày nữa.

Hướng Nhật cũng không biết chính xác khi nào trở về, nhưng hắn biết sẽ không lâu nữa, bởi vì mình vừa tặng cho thế lực phía sau màn kia một đòn đau điếng, đồng thời cũng thu được bằng chứng phạm tội của bọn chúng, chỉ cần giao cho cảnh sát, vậy nhiệm vụ đến Mỹ lần này xem như đã hoàn thành, chỉ là hắn thấy lạ, sao nữ hoàng lại đi hỏi cái này.

Chỉ nhận được đáp án mơ hồ của nam nhân, nhưng nữ hoàng cũng không lộ ra vẻ gì không thoải mái:

- Khi nào Hướng tiên sinh phải về nước, hy vọng anh có thể gọi điện thoại cho ta.

- Hả?

Hướng Nhật tỏ vẻ dò hỏi.

- Là thế này, dù sao gần đây ta cũng không có việc gì, cho nên định đến Trung Quốc du lịch, nhân tiện thăm Thiết, à, nếu anh không ngại, ta hy vọng có thể cùng về nước với anh.

Nữ hoàng rút lời lại rất nhanh, bởi vì nbên cạnh nam nhân còn có một "
Vị hôn thê" khác, đương nhiên nàng biết nên nói như thế nào.

Hướng Nhật nghe mà thở dài nhẹ nhõm, qua việc vừa rồi nhảy nhầm vào phòng ngủ sau đó lại nghe Thư Dĩnh thổ lộ tình cảm một phen, Hướng Nhật bất tri bất giác cũng khẩn trương hẳn lên, may mà nữ hoàng chữa lời kịp thời. Trong lòng cảm kích, cho nên cũng không thấy phiền hà trước chuyện nữ hoàng nữ hoàng muốn mình làm hướng dẫn viên du lịch, định lên tiếng đáp ứng.

Thư Dĩnh lại bất ngờ cướp lời:

- Teru tiểu thư, nếu cô muốn tìm hướng dẫn viên du lịch, vậy để tôi làm hướng dẫn viên cho cô.

Nữ hoàng không chỉ có xinh đẹp, khí chất thành thục cao quý của nàng càng là điểm mà Thư Dĩnh không thể nào sánh bằng, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng nguy hiểm, có lẽ không một nam nhân nào chống lại được mị lực của một nữ nhân thành thục diễm lệ đến vậy. Cho nên Thư Dĩnh giành lấy công việc hướng dẫn viên du lịch, chính là để nam nhân cùng nữ hoàng ít gặp mặt, bởi vì nam nữ mà ở chung lâu thì chẳng ai dám cam đoan sẽ xảy ra chuyện gì, biện pháp tốt nhất là bóp chết từ trong trứng nước cái việc "
Lâu ngày sinh tình" này.

- Vậy đa tạ Thư tiểu thư.

Nữ hoàng đương nhiên biết Thư Dĩnh nghĩ gì, cũng rất hiểu tâm tư của đối phương, dù sao thì ai làm hướng dẫn viên du lịch cho nàng cũng được.

Thấy đã đạt được kết quả như ý muốn, nàng đứng dậy cáo từ:

- Hướng tiên sinh Thư tiểu thư, bên kia ta còn có việc, xin phép đi trước.

- Tạm biệt, Teru tiểu thư.

Thư Dĩnh cũng đứng dậy, nhưng đây là nàng đưa tiễn nữ hoàng ra khỏi cửa.

Sau khi đóng cửa lại cẩn thận, Thư Dĩnh nũng nhìn về phía nam nhân:

- Hướng Quỳ, anh còn chưa trả lời vấn đề của em đấy nhé.

- Vấn đề gì?

Hướng Nhật sửng sốt, Thư Dĩnh vừa rồi hình như có đưa ra vấn đề gì đâu?

Thư Dĩnh khẽ lườm nam nhân một cái, giọng ngọt như đường:

- Đêm nay em ngủ ở chỗ anh được không?

Hướng Nhật nhất thời có chút luống cuống, hắn không ngờ Thư Dĩnh vẫn còn nhớ cái chủ đề kia, mặc dù trong lòng hắn cũng rất muốn, thế nhưng hắn còn có rất nhiều đắn đo, đành nói mà có phần mất tự nhiên:

- Chúng ta như vậy liệu có quá nhanh hay không?

- Cái gì quá nhanh?

Thư Dĩnh đỏ mặt, nhớ tới phản ứng mãnh liệt nơi hạ thân của nam nhân khi vừa rồi mình tiếp xúc với thân thể hắn, nàng bắt đầu nói năng lộn xộn:

- Em không có ý ấy, em là muốn ngủ ở chỗ của anh, nhưng mà chúng ta không làm gì cả.à không, ý của em là, nếu.nếu anh muốn, em sẽ cho anh.

Nói xong lời cuối cùng, nàng lại ngượng ngùng rúc vào trong lòng nam nhân.

Hướng Nhật rất muốn ngửa mặt than trời, lại một mỹ nữ chủ động dâng hiến, diễm phúc như vậy hắn có thể cự tuyệt sao?

Ngủ thẳng đến hửng sáng, Hướng Nhật mở to mắt, theo thói quen đưa tay ôm lấy người bên cạnh. Ngay lập tức, một thân thể mềm mại trắng mịn ngả vào lòng hắn, đồng thời còn kèm theo vài tiếng rên rỉ yêu kiều.

Đêm qua, Hướng Nhật cuối cùng không kháng cự lại cám dỗ, giữ Thư Dĩnh lại. Kìm nén mất hai ngày, cũng chẳng quản đây là lần đầu của Thư Dĩnh, hắn vẫn ra sức ân ái tới vài lần. Kết quả là bản thân hắn cực kỳ thỏa mãn, chỉ khổ Thư Dĩnh, đến bây vẫn ngủ say ly bì.

Nhẹ nhàng vén một góc chăn lên, Hướng Nhật nhìn Thư Dĩnh rúc trong lòng mình, gương mặt nàng tinh xảo hệt như búp bê, lại thêm hàng lòng mi khe khẽ run rẩy, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một thứ cảm giác ấm áp.

Đã quan hệ với đối phương, đương nhiên phải chịu trách nhiệm đến cùng. Mặc dù rất khó ăn nói với đám người Sở Sở, nhưng Hướng Nhật chỉ đành kiên trì đến cùng, trước mắt cứ tạm giấu diếm, đợi đến lúc tìm được cơ hội thích hợp sẽ công bố quan hệ của hai người.

Nghĩ như vậy, hắn phần nào an tâm trở lại, với lại bên cạnh còn có một mỹ nữ trần như nhộng, "
tiểu đệ đệ" lại rục rịch ngóc đầu dậy.

Hai bàn tay đặt lên gò bồng đảo cao vút trước ngực kia của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận được hai trái tuyết lê mềm mại trong tay mình biến đổi thành đủ các loại hình dạng.

Hướng Nhật càng thêm phấn khích.

"
Ư" một tiếng, Thư Dĩnh tỉnh lại từ giấc ngủ mơ. Trong nhất thời liền cảm giác được bộ vị mẫn cảm nhất của mình bị người ta nắm trong tay, sau khi biết là chuyện gì xảy ra, nàng cũng không phản kháng, chỉ ngượng ngùng đến nỗi không dám nhìn nam nhân, rúc đầu vào trong lồng ngực đối phương.

- Dậy rồi à?

Hướng Nhật dịu dàng hỏi, một tay tách ra, đặt lên bờ lưng và chậm rãi trượt dần xuống, cuối cùng dừng lại trên kiều đồn vểnh cao của nàng.

- Ưmmmm

Thư Dĩnh khẽ rên lên một tiếng, cảm giác được bàn tay nóng như lửa của nam nhân, toàn thân cũng nóng dần lên.

- Làm sao vậy, còn muốn thêm một lần nữa sao?

Hướng Nhật cười khà khà, trêu nàng.

- Đừng!

Thư Dĩnh vội vàng lắc lắc đầu, xem ra còn có chút sợ hãi đối với trận ân ái điên cuồng tối hôm qua, còn lên tiếng oán trách:

- Chẳng thương hương tiếc ngọc gì cả, người ta là lần đầu tiên đấy.

- Đêm qua, không phải em nói là cảm giác rất sung sướng sao?

Hướng Nhật cười càng đắc ý hơn.

Mặt Thư Dĩnh trong nháy mắt đỏ rực:

- Đấy là anh ép em nói như vậy.

Nói tới vấn đề này, Thư Dĩnh đương nhiên là có lý do để ngụy biện, mặc dù tối hôm qua đúng là nàng đã nói vậy, nhưng giờ lại bị nam nhân hỏi ngay mặt, bản thân là nữ, da mặt mỏng, đương nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ.

Hướng Nhật vẫn cười dâm không ngừng, cô nàng rõ ràng là cãi cứng.

Nghe nam nhân cười mà toàn thân thấy không được tự nhiên, Thư Dĩnh bỗng nhiên la hoảng một tiếng:

- Chết, mấy giờ rồi nhỉ?

- Chắc sắp 8 giờ.

Hướng Nhật nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói, hắn cho rằng cô nàng này muốn đánh trống lảng.

- Tiêu rồi, tiêu rồi, đã hửng sáng rồi cơ à.

Thư Dĩnh mặt mày ủ rũ.

- Sao vậy?

Hướng Nhật nhận ra nàng không phải đang giả bộ, mà quả thực là có chuyện gì đó.

- 8h30 em có hẹn bàn chuyện làm ăn với khách hàng, không xong rồi!

Thư Dĩnh đột nhiên giãy dụa, định thoát khỏi ngực nam nhân.

- Em phải rời giường ngay bây giờ, anh đừng ôm em nữa.

- Em bây giờ còn có thể rời giường được sao?

Mặc dù nói như vậy, nhưng Hướng Nhật vẫn buông nàng ra.

- Đáng ghét!

Thư Dĩnh kiều mỵ lườm hắn một cái, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo,

- Nếu không phải tại anh, sao em có thể ngủ dậy muộn như vậy chứ?

- Muộn một chút cũng có sao đâu?

Hướng Nhật nằm trên giường, nói dễ như không vậy.

- Quan trong lắm chứ, lần đầu tiên hẹn gặp khách hàng, sao có thể thất hẹn với người ta được, đây là chuyện hệ trọng liên quan đến uy tín và danh dự của công ty.

Thư Dĩnh vừa mặc quần áo vừa đáp lại mấy lời không xác đáng của nam nhân.

- Em đi thì anh biết làm thế nào?

Hướng Nhật cố ý thở vắn than dài.

Vừa mặc quần áo chỉnh tề xong, Thư Dĩnh lại nhịn không được phải lườm hắn một cái nữa:

- Được rồi, buổi tối em lại ở cùng anh là được chứ gì?

- Quyết định vậy đi, buổi tối em cũng đừng có mà nói khuya quá buồn ngủ gì gì đó đấy nhé, anh không chịu đâu.

Hướng Nhật nhân cơ hội bắt chẹt luôn, không cho nàng một đường thoát nào.

Thư Dĩnh mặt lại ửng hồng:

- Không nói với anh nữa, em sắp muộn đến nơi rồi.

Nói xong, vội vàng trốn ra khỏi phòng ngủ.

Hướng Nhật lại nằm trên giường một lúc, nghĩ ngợi một vài chuyện lung tung, cho đến khi tiếng chuông của chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường cắt ngang dòng suy tư của hắn.

Là Alice gọi, Hướng Nhật thầm thở dài, tuy nói hắn vừa tiếp nhận Thư Dĩnh, nhưng không có nghĩa là tiếp nhận cả Alice, chỉ là vì một trò đùa quá trớn nên nàng mới có tình ý với mình, huống chi đối phương còn ở nước ngoài, hai người gần như là không có khả năng ở cùng nhau.

Hướng Nhật cảm thấy cần phải nói rõ ràng với đối phương, trải qua một đêm ân ái điên cuồng cùng Thư Dĩnh, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù có làm tổn thương Alice cũng phải giải quyết vấn đề này cho xong.

Vừa hay Alice hẹn hắn đi ăn điểm tâm, địa điểm vẫn là nhà hàng Trung Quốc của ông chủ Lâm, Hướng Nhật nhận lời ngay.

Đánh răng rửa mặt và mặc quần áo chỉnh tề xong, Hướng Nhật vội vã đến nhà hàng Trung Quốc.

Vị trí dùng cơm vẫn là trong cái góc thanh u tĩnh mịch mà chỉ có bạn bè của ông chủ nhà hàng mới được ngồi, Alice cũng đã thành khách quen của nơi này.

- Jack

Vừa thấy nam nhân đi vào, Alice từ xa đã vẫy tay rối rít.

Hướng Nhật vội vàng đi tới, có phần cười khổ, bởi vì cái vẫy vẫy tay của Alice khiến cho hắn trở thành tâm điểm chú ý của những người khách đang dùng bữa sáng trong nhà hàng.

- Alice, em không cảm thấy làm như vậy rất mất hình tượng thục nữ sao?

- Em vốn cũng không phải là thục nữ.

Alice hồn nhiên cười nói,

- Jack, anh muốn ăn gì? Sữa đậu nành với bánh quẩy nhé?

- Cũng được.

Hướng Nhật gật đầu đáp, đột nhiên nghiêm mặt nhìn cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim:

- Alice, có một chuyện anh muốn hỏi em.

- Chuyện gì?

Alice đang lật xem thực đơn bữa sáng, không thấy được vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân.

Hướng Nhật cân nhắc lợi hại một hồi, mở miệng nói:

- Em không sợ anh có bạn gái khác ở Trung Quốc sao?

Alice sửng sốt, vội ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nam nhân một hồi lâu, rồi bỗng nhiên lại nở nụ cười:

- Em không sợ!

Lần này đến phiên Hướng Nhật kinh ngạc:

- Vì sao?

- Bởi vì anh đùa em, đúng không, Jack?

Khuôn mặt Alice cười tươi như hoa.

Nhưng Hướng Nhật không thể không dập tắt cách nghĩ "
tự biên tự diễn" của Alice:

- Không, ở Trung Quốc quả thật anh đã có bạn gái, với lại không chỉ có một người.

Sau khi nghe được những lời này, nụ cười trên mặt Alice bỗng chốc tan thành mây khói, nhìn Hướng Nhật mà dường như không thể tin nổi, run rẩy nói:

- Jack, giờ vẫn chưa tới ngày valentine, anh đừng đùa em như vậy được không?

Hướng Nhật cố ý quay đầu sang chỗ khác không nhìn nàng, bởi vì hắn sợ bản thân nhịn không được sẽ đổi giọng:

- Là sự thật, bất kể em tin hay không, sự thật đúng là như thế.

Thực đơn trong tay Alice lặng thinh rớt xuống bàn, nước mắt không thể nén được rơi lã chã, mà toàn thân như mất đi tri giác. Một cuộc sống vốn hạnh phúc như trong mơ đã hoàn toàn bị chôn vùi bởi mấy lời tuyệt tình của nam nhân.

- Tên lừa đảo, ngươi lại làm gì ức hiếp Alice tỷ tỷ?

Một giọng trong trẻo mà đầy khó chịu vang lên từ bên cạnh.

Hướng Nhật quay đầu sang, thấy lúc này Lâm Dục Tú đang mang vẻ mặt giận dữ nhìn hắn, nhất thời nổi giận, vung tay nói:

- Không phải chuyện của cô, ở yên một bên đi.

Lâm Dục Tú tức đến đỏ cả mặt, trừng mắt nhin nam nhân, giẫm chân rồi chạy ra ngoài.

Alice cũng từ trong đau khổ bĩnh tình lại, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhìn Hướng Nhật:

- Jack, em làm gì sai phải không? Nếu đúng như vậy, em có thể sửa mà.

- Không, không phải tại em, chỉ là anh thật sự đã có bạn gái rồi.

Hướng Nhật cố cứng lòng.

- Em không tin! Em không tin!

Alice lắc đầu lia lịa, nàng chỉ mong rằng thời khắc này mình đang nằm mơ, cho dù đó là ác mộng. Bởi vì mỗi khi trở về với hiện thực, tất cả mộng cảnh đều tan biến hết, mà nàng lại mơ ước được sống hạnh phúc với người bạn trai yêu thương nàng đến mức có thể hy sinh bản thân vì nàng.

- Anh có thể mang cô ấy tới gặp em.

Những lời này của nam nhân kéo Alice từ trạng thái nửa tỉnh nửa mê về với hiện thực, một hiện thực rất tàn khốc.

Alice nắm chặt lấy một góc bàn ăn, các ngón tay miết lại đến trắng bạch, nàng vẫn ôm chút hy vọng:

- Vậy tại sao trên máy bay anh lại nói với em những lời đấy?

Mắt thấy Alice bất cứ lúc nào cũng có thể suy sụp, Hướng Nhật biết, nếu như mình nói "
Đấy chẳng qua chỉ là nói đùa", chắc chắn sẽ đẩy nàng xuống vực sâu đau khổ, hắn cố ý nhún vai nói:

- Có thể là vì con người của anh khá là hoa tâm, cho nên cứ gặp mỹ nữ là thích!

Nhưng Alice vẫn không chịu được sự đả kích như vậy, che mặt chạy ra khỏi nhà hàng.

Hướng Nhật vốn định đuổi theo, nhưng lại thấy Lâm Dục Tú không biết núp ở chỗ nào đột nhiên cũng đuổi theo, hắn ngay lập tức dừng động tác lại. Cứ để cho nàng tỉnh táo một chút, có lẽ khi nghĩ thông suốt rồi, sẽ quên mình ngay thôi.

Hướng Nhật nghĩ như vậy, chứ thực ra trong lòng hắn cũng không thoải mái, mặc dù mới qua lại với Alice được một ngày, nhưng cũng đã rất có thiện cảm với nàng. Tuy nhiên, vẫn là câu nói cũ, "
Tình cảm là không thể miễn cưỡng được". Thiện cảm thì thiện cảm, còn chưa phát triển đến tình yêu nam nữ, nguyên nhân khiến Hướng Nhật không thoải mái, không chỉ là vì hắn làm tổn thương trái tim một cô gái, mà còn vì từ nay về sau hắn cùng Alice đã trở thành người dưng, phần ký ức đẹp đẽ này chỉ có thể vĩnh viễn chôn sâu dưới tận đáy lòng.

Khẽ thở dài một hơi, Hướng Nhật cầm lên một miếng bánh quẩy trên bàn ăn, định đút vào miệng, nhưng đột nhiên hắn lại chú ý tới một người đang dùng cơm trong nhà hàng.

Trong một đám lão nhân người Hoa đang ăn điểm tâm, lại có một thanh niên da trắng, quả thật có phần gây chú ý cho người khác. Với lại, Hướng Nhật đã từng gặp mặt thanh niên da trắng kia một lần, điều này làm cho hắn không khỏi cảnh giác, thừa dịp đối phương còn chưa phát hiện ra mình, hắn đổi chỗ, đồng thời cúi thấp đầu xuống.

Gã thanh niên da trắng kia không phải ai xa lạ, lúc hắn ở Pháp, sau khi cùng nữ thư ký phát hiện hành lý trong khách sạn bị người ta lục lọi, đối phương lại phái gã thanh niên da trắng này giả dạng thành phục vụ thâm nhập chỗ mình, hơn nữa còn bắt mình giao ra cuốn sổ nhỏ màu lam ghi chép "
Lý thuyết về máy bay tàng hình". Khi ấy đối phương ở trước mặt mình còn "múa rìu qua mắt thợ" bằng cách lưu lại dấu năm ngón tay trên tay đẩy bằng kim loại của toa ăn, đáng tiếc chút năng lực ấy Hướng Nhật căn bản không để vào mắt.

Tuy nhiên gặp lại ở nơi này, thêm nữa đối phương lúc ở Pháp là dùng tiếng Anh nói chuyện với mình, hơn nữa còn nói cuốn sổ nhỏ màu lam kia vốn là vật của bọn họ, Hướng Nhật đã phần nào đoán được thân phận của đối phương.

Điều này làm cho hắn càng thêm cẩn thận, bản thân là kẻ thù lớn của gã kia, bây giờ lại đang ở trong đại bản doanh của đối phương, không được để gã kia bắt gặp, bằng không có lẽ cũng chỉ có nước lập tức rời khỏi nước Mỹ, đi càng xa càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.