Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 709: So sánh thực lực



"Người Phương giả xảy ra chuyện ở đây?" cuối cùng gã trẻ tuổi đã hiểu nguyên nhân Tiểu Ma Nữ tới đây, trong lòng càng thêm buồn bực, tính tình tiểu ma nữ Phương gia này hắn hiểu rất rõ, cái khác không nói nhưng cực kì bao che khuyết điểm, lúc này sợ rằng không nói thể nói rõ ràng, cũng không biết kẻ ngu ngốc nào chọc phải con cháu Phương gia.

"Phong lão tứ, ngươi đừng giả ngu với ta, đây là địa bản của ngươi, cháu ta xảy ra chuyện ở đây, ngươi còn giả vờ như không biết gì, chẳng lẽ ngươi muốn ta đưa người tới phá luôn chỗ này?."

Phương Nghi lạnh lùng nói, tuy nói những kẻ kia tình tình mình cũng hiểu rõ, nhưng nói cho cùng vẫn là người Phương gia, dù có làm sai cũng phải do nội bộ giải quyết, không tới phiên người ngoài nhúng vào.

"Phương Nghi, ta thực sự không biết cháu của ngươi xảy ra chuyện ở đây, ta cũng vừa mới đến."

Cũng không phải Phong lão tứ sợ Phương Nghi mà là không muốn bị hàm oan. Nếu thực sự chọc giận Tiểu Ma Nữ này nàng điều động quân đội đến bắn phá tan hoang, chỉ sợ hắn không biết đi đâu mà kêu oan.

"Ngươi cũng mới đến? Ta mặc kệ, chuyện này ngươi nhất định phải làm công bằng cho ta!."

Hiển nhiên Phương Nghi nhận định Phong lão tứ không tránh khỏi liên can, mà quan hệ rất chặt chẽ. Kỳ thực trong lòng nàng sớm đã hối hận, sớm biết sự tình đến mức này thì đã hỏi kĩ, lúc ấy bởi có người cưỡi lên đầu Phương gia, tức giận chỉ hỏi địa điểm liền đã nhào tới.

Phương Nghi không nói lí lẽ, Phong lão tứ cũng không biết làm sao cho tốt, nhưng đảo mắt liền lấy lại bình tĩnh, liếc mắt rồi chỉ Hướng Nhật nói:

"Người này ta về liền thấy ở đó, ngươi hỏi hắn, có thể hắn biết chuyện gì xảy ra?."

"Gì? Ngươi không biết hắn?" sắc mặt Phương Nghi ngờ vực, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, xem ra Phong lão tứ không chút do dự đẩy trách nhiệm sang người Hướng Nhật, hiển nhiên hai người không quen nhưng lại có chút mâu thuẫn. Nhận rõ việc này lo lắng của Phương Nghi hoàn toàn tan biến, Hướng Nhật Dịch gia chưa đi cùng hắn, nếu không Phương gia sẽ bị kẹp ở giữa vòng nguy hiểm.

"Ta cần phải biết sao?" Phong lão tứ nói chuyện, trên mặt cũng tỏ rõ sự không biết, hiển nhiên dưới áp lực của Phương Nghi, dù có quen cũng không nhất định phải nhận là biết!

Trong nháy mắt Phương Nghi thầm sung sướng, nói theo ý Phong lão tứ:

"Quả thật với địa vị Phong lão tứ hiện nay quả thực không cần kết bạn với ai nữa…" mà trong lòng lại thầm mắng Phong lão tứ ngu ngốc, tự dưng đắc tội một địch nhân cường đại, cuộc sống sau này rất thú vị đây.

"Người kia… vừa rồi xảy ra chuyện gì ngươi biết không?" không biết xưng hô ra sao với Hướng Nhật, Phương Nghi có chút mất tự nhiên, nhưng do biết thực lực Hướng Nhật nên giọng cũng hạ thấp, không cuồng bạo như nói với Phong lão tứ.

"Cô nói Phương tiểu nhị phải không? Hai tay của hắn là Phương đại phế đi" Hướng Nhật nhìn Phương Nghi với ánh mắt kỳ quái, cũng không ngờ cô nàng này vừa tới liền đổ hết cả tội lên đầu Phong lão tứ, nhưng hắn khinh thường. Mẹ nó chứ, thủ đoạn vu oan giá họa nhỏ cũng không làm xong.

Mà Phong lão tứ vừa nghe liền biết con cháu Phương gia xảy ra chuyện. Thằng nhóc Phương tiểu nhị đã gặp qua, kém cỏi điển hình, Phương đại hắn cũng biết, ở ngoài xưng là cao thủ dị năng giả đệ nhất Phương gia, kì thực không phải con chó Phương gia nuôi sao? Nhưng bây giờ chủ nhân bị cho nhà cắn, cái này nói ra cũng đủ làm kẻ khác cười rơi răng.

Vẻ mặt Phương Nghi khó tin nghiến răng nghiến lợi:

"Điều này không có khả năng, Phương đại tuyệt đối không làm vậy, mà lúc ta tới Phương đại cũng bị đứt một tay."

"Vì sao lại không thể? Cái này đều là tôi bảo hắn làm."

Hướng Nhật lạnh lùng cười, đây là tự cho ăn trên ngồi chốc, một số việc nàng nghĩ tuyệt đối không ai dám vuốt râu hùm liền cho rằng không có khả năng, đúng là chuyện nực cười.

"Anh… vì cái gì?" Phương Nghi sửng sốt, vẻ mặt cũng lạnh đi.

"Hắn đắc tội tôi, lý do này đủ chưa?" Hướng Nhật thản nhiên nói, cứ thu thập thiên kim tiểu thư Phương gia này xong, xem thực lực cô nàng họ Phương này có lẽ đã là đứng đầu Phương gia, dạy dỗ nàng. Xem còn có kẻ nào Phương gia muốn đến tìm chết?

Phương Nghi biến sắc, mặt tái xanh rồi tím lại sau cùng là trắng bệch, cắn răng hai tay nắm chặt lại run rẩy. Nàng hiểu rõ dưới trạng thái ẩn thân Phong lão tứ cũng không thể phát hiện ra nàng, chỉ gã đàn ông trước mắt này lại có thể dễ dàng phát hiện ra, hơn nữa dù nàng chưa thấy đối phương ra tay nhưng sau khi kiểm chứng với Trần thượng tướng, đối phương chính là dị năng giả cấp năm, tuy kém một bậc nhưng thực lực khác biệt rất lớn, cho nên nàng sẽ không tự rước nhục.

Mà một màn này làm Phong lão tứ cũng mỹ nhân cùng gã tài xế cực kì hoảng sợ, vốn với tính tình nóng nảy của Phương Nghi tuyệt đối vừa nghe câu khi nhục kia liền sẽ ra tay, nhưng lúc này lại nhẫn nhịn, hơn nữa ai cũng thấy nàng đã giận dữ đến cực điểm mà vẫn không hành động. Mấy người này giật mình, đến tột cùng tiểu tử này có thực lực gì?

Hướng Nhật nhìn mấy người, nếu đã quyết định hắn sẽ không lãng phí thời gian, quay đầu nhìn Phong lão tứ nói:

"Mới vừa rồi ở chỗ ngươi thắng không ít tiền, tất cả đổi thành chi phiếu, không vấn đề chứ?."

"Đương nhiên không thành vấn đề" Phong lão tứ nhất thời cho rằng sau lưng Hướng Nhật có ô dù lớn, nhưng hắn không vì vậy mà hắn sợ:

"Trước đó có thể nói cho tôi biết, nơi này xảy ra chuyện gì không?."

"Là chuyện gì cũng đừng quản, cứ làm nhanh đi, ta không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây."

Có thể nói Hướng Nhật cực kì cuồng vọng, nhưng hắn vẫn như bình thường bởi thực lực của hắn đủ để nói như vậy.

Sắc mặt Phong lão tứ xám xịt, ánh mắt dán lên người Hướng Nhật. Người tự đại hắn cũng đã gặp qua, nhưng dám tự đại ở trước mặt hắn ngoài đã chết thì chỉ cũng chỉ còn một người sống đứng trước mặt hắn, quay đầu nhìn cô nàng kia nói:

"Phương Nghi, đây là người quen của ngươi, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì cũng đừng trách ta."

"Xin cứ tự nhiên!" Phương Nghi lạnh lùng nói, nàng ước gì hai bên đánh nhau, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, cứ vậy nàng sẽ ngư ông đắc lợi. Mà nàng cũng muốn xem dị năng giả cấp năm chống lại cấp bốn đỉnh gần tới cực hạn xem rốt cục dị năng giả cấp năm là thế nào, nhất định là sẽ vô cùng kích thích.

Phong lão tứ hiểu lầm Phương Nghi có gì đó băn khoăn nên không tự ra tay, muốn mình thay nàng giáo huấn đối phương, tuy rằng trong lòng không muốn nhưng lần này thực sự không bị lợi dụng mà là do kẻ đó quá kiêu ngạo. Vì sao Phương Nghi băn khoăn vì đối phương hắn cũng không quan tâm, với thực lực cùng địa vị của hắn dù lỡ tay giết một con cháu hoặc thân thích đại nhân vật, hậu quả cũng không nghiêm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.