Hướng Mẫu ở lại Bắc Hải chơi hai ngày, Sở Sở và Thạch Thanh hai nàng tựa hồ như không lúc nào rời bên mình, đặc biệt là Sở đại tiểu thư, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng ở trong phòng của bà.
Không ai đau khổ hơn lưu manh, hắn vốn dĩ đã quen ôm thân người mềm mại xinh đẹp ngủ bây giờ bị thiếu mất bạn ngủ cùng, gần như cả đêm không ngủ được. Lại thêm từ lúc nếm được mùi vị của nữ cảnh sát, chỉ nhắm mắt lại là trong đầu toàn là hình dáng động lòng người của cô nàng, nhưng mà lại không có cách nào phát tiết. Dưới sự hành hạ thể xác của dục hỏa, hắn lăn qua lộn lại suốt đêm.
Nhưng mà, ngày hôm nay lại là một ngày tốt lành, bởi vì "mẹ" sắp đi về rồi. Điều này tránh cho Hướng Nhật trong lòng không phải gượng ép khó chịu nữa, mà lại còn sướng rơn.
Tiếc là, Hướng Mẫu không dự định bỏ qua cho hắn như vậy. Trước lúc đi về, Hướng Mẫu kéo một mình hắn vào phòng, tiến hành một phen 'đối thoại' thân mật giữa mẹ và con trai.
"Mẹ hỏi con, hai cô nương ngoài kia con rốt cuộc là thích người nào?" Lúc Hướng Mẫu hỏi câu này thì ngữ khí rất là nghiêm túc.
"Con." Hướng Nhật luống cuống đẩy đẩy mắt kính, muốn che khuất ánh mắt bén ngọt của Hướng Mẫu.
Hướng Mẫu vẻ mặt trầm trọng nói: "Hay là con muốn cả hai người cùng một lúc?"
Ý nghĩ trong lòng lưu manh chính xác là như vậy, nhưng ngó thấy vẻ mặt của Hướng Mẫu rõ ràng là phi thường phản đối bởi vậy dĩ nhiên sẽ không ngu gì mà nói ra.
Hướng Mẫu thấy hắn vẻ mặt thay đổi không ngừng, không thể không nhắc nhở: "Con có cách nghĩ như thế này thì cũng là chuyện bình thường, hai cô nương kia mẹ thấy đều được cả, nhưng mà con phải cẩn thận, chế độ của quốc gia mình quy định một vợ một chồng."
"Con cũng không được có ý nghĩ gì khác, muốn một người ở ngoài ánh sáng, một người ngầm ở bên trong, trước hết khoan nói là hai nàng có thể đồng ý hay không, cứ cho là đồng ý đi thì cũng không qua được cửa ải của ba con đâu. Phải nói đến thái độ của gia đình hai nàng nữa. Người ta, một người là thiên kim của người giàu nhất Bắc Hải, một người là con gái của Thị Trưởng, dựa vào cái gì mà muốn làm vợ bé của con?.Còn nữa, con cũng giỏi quá ha, mới có một tháng không gặp mà đã tìm cho mẹ hai đứa con dâu, bộ không sợ ba con đập hả?"
".Được rồi, chuyện của đám trẻ tụi con mẹ cũng không nói gì nhiều. Nhưng mà, con nên nhớ, ngàn vạn lần không được gây ra chuyện gì cho mẹ đó!"
"Dạ, con nhớ rồi." Hướng Nhật cười khổ, vầy mà còn nói là không nói gì nhiều sao? Cái gì nên nói cái gì không nên nói thì mẹ cũng đã nói hết rồi. Đang tưởng là đã xong chuyện thì Hướng Mẫu lại hỏi thêm một cau làm cho Hướng Nhật giật bắn mình: "Đúng rồi, con với Sở Sở đã 'gạo nấu thành cơm' chưa?"
"Cái này." Bàn về cái vấn đề ám muội này với 'trưởng bối' khiến Hướng Nhật luống cuống, lại thêm hắn không thể không bái phục ánh mắt sắc lẻm của "mẫu thân".
"Đúng là mẹ thiệt muốn được sớm bồng cháu một chút, nhưng mà bây giờ hai đứa còn đang trong giai đoạn đi học, vì vậy con đó không được làm bậy mà sanh cho mẹ một đứa đó. Đương nhiên, sau khi tốt nghiệp thì mẹ không phản đối."
"." Hướng Nhật cũng chỉ còn có nước cười khổ. Cũng may là sau đó những câu hỏi của Hướng Mẫu toàn là mấy chuyện vụn vặt trong sinh hoạt, coi như không có làm cho lưu manh phải không biết nói gì cho đúng.
"Tiền còn đủ xài không?"
"Đủ."
Lúc lưu manh nói "đủ" thì Hướng Mẫu liếc nhìn hắn một cách quái dị: "Con không xài tiền của người khác đó chứ?" Trong lời nói có vẻ như rất không an tâm, trong mắt bà thì gia cảnh của hai nàng hiện bên cạnh thằng con trai đều khá giả, lại thêm nhìn từ điệu bộ hai nàng quyết tâm gắn bó với hắn mà xem ra thì giả sử như hắn muốn xin tiền từ hai nàng thì hai người tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
Hướng Nhật hiểu rõ mẹ đang nghĩ gì, tuy là cũng không hay nhưng bắt buộc phải giải thích: "Mẹ coi con giống hạng người gì chứ? Nếu mà còn nói như vậy thì Hướng.Quỳ cũng không phải là nam nhân đường đường chính chính rồi, làm sao có thể xài tiền của đàn bà chứ?"
"Ừm, ừm." Hướng Mẫu rất hài lòng với câu trả lời cảu hắn, nhưng mà thấy trong vẻ mặt của thằng con một chút kiêu ngạo, vẫn moi móc thêm: "Mẹ cũng là đàn bà, con không phải là cũng cảm thấy xài tiền của mẹ thiệt là ủy khuất cho con không?"
"Không phải, con không phải có ý đó."
"Được rồi, biết con không có ý đó. Nhưng mà mẹ cũng phải nói trước với con, nếu như không đủ tiền xài thì phải gọi điện về nhà. Tiền trợ cấp mỗi tháng của đơn vị của ba con cũng khá, lại thêm tiền lương của mẹ, cũng đủ cho con xài rồi. Dù cho con có nuôi thêm hai người nữa, chỉ cần tiết kiệm một chút cũng không phải là không có khả năng." Lời nói của Hướng Mẫu rõ ràng có ám chỉ, đột nhiên thay đổi chủ đề: "Không có chuyện gì nữa, đi thôi, mẹ nghĩ là hai nàng kia cũng đợi đến sốt ruột rồi." Liền mở cửa đi ra trước.
Lưu manh mặt ỉu xìu đi theo sau, nhưng mà trong lòng tựa hồ lại không hề có ý nghĩ muốn chống lại.
.
.
Lần này đi về Hướng Mẫu cũng đi xe lửa. Lưu manh, Sở Sở và Tiểu Thanh tiễn bà đến nhà ga, thấy còn 10 phút nữa xe lửa mới tới, mọi người nán lại trò chuyện cùng nhau.
Nhưng chuyện bọn họ không ngờ chính là ở trong phòng chờ xe lửa, tại một nơi không xa cách đó chỉ có mấy hàng ghế, có một người đã chú ý đến sự có mặt của bọn họ.
Dịch Thiên Hành vốn là có hơi khó chịu khi phải đến cái chỗ dở hơi này đưa tiễn người khác, vừa nóng vừa ngột ngạt, nhưng mà bị chính chú ba của mình ép đi thì phải ngoan ngoãn chạy lại. Ngồi trên ghế đang đánh giá ngó nghiêng cô nàng mới đi qua, vô tình liếc thấy hai tuyệ thế mỹ nữ, dĩ nhiên là không nỡ dời mắt đi.
Nhưng mà, hai người đẹp này càng nhìn càng thấy quen mắt, vừa nhìn thấy cái bản mặt khó ưa ở bên cạnh hai nhỏ này, cuối cùng xác định chính là cái thằng quỷ mình đụng mặt ở quán ăn mấy ngày trước. Dịch Thiên Hành vốn là đã bị người nhà cảnh cáo không thể kiếm chuyện với bọn họ trong bụng đã rất khó chịu, bây giờ thiệt là khó có dịp có chú ba ở bên cạnh, không tìm chú ba khóc lóc kể khổ thì thiệt là có lỗi với cơ hội thật tốt này. Chú ba cưng mình như vậy thì nhất định là sẽ chống lại sự phản đối của người nhà mà giúp mình báo thù, nói không chừng còn có thể 'nếm' được hương vị của hai nhỏ kia.
"Chú ba, chính là cái thằng đó." Dịch Thiên Hành huých huých người đàn ông trung niên vẻ mặt ôn hòa khoảng 40 mấy tuổi bên cạnh đang trò chuyện cùng người khác.
"Gì đó?" Người đàn ông trung niên có chút không vui, đang nói chuyện vui vẻ với người khác thì ghét nhất là bị người khác làm phiền.
Dịch Thiên Hành rõ ràng không để ý tới ngữ khí của ông ta, vẫn chỉ trỏ vào mục tiêu ở gần đó nói: "Mấy ngày trước chính cái thằng đó đánh cháu."
Người đàn ông trung niên ôn hòa sau khi hồi thần lại, ánh mắt sắc lẻm soi trên người đứa cháu của mình, nói: "Cái thằng cháu nói là thằng nào?"
"Chính là cái thằng trẻ tuổi đang có nhiều con gái ở bên cạnh, chú coi đó, còn thân mật như vậy với bà già kia, cháu đoán là thằng đó."
"Đủ rồi!" Người đàn ông trung niên ôn hòa ngắt lời hắn, trong ánh mắt tràn đầy giận dữ: "Tự mình vô dụng, bây giờ còn muốn chú ra mặt? Dịch gia làm sao lại sinh ra cái đồ vô dụng như vậy!"
"Chú ba." Dịch Thiên Hành bị dọa chết khiếp, trước giờ chưa từng thấy chú ba lúc nào cũng ôn hòa lại có lúc lại giận dữ như vậy, không hiểu mình nói chỗ nào không đúng.
"Đừng có gọi tao là chú ba, tao không có đứa cháu giống như mày!" Nói xong, người đàn ông ôn hòa nhìn về phía mấy người nam nữ kia, đặc biệt là thằng trẻ tuổi trong đó, dáng vẻ thiệt là giống một người 20 năm trước quá, từ trên khuôn mặt của nó hình như còn có thể thấy được hình bóng của nàng, có khi nào là con trai của hắn và người đó không?
"Chú ba, là cháu bị đánh đó, nó chính là thù nhân của cháu."
"Thù nhân? Tao cảnh cáo mày, từ rày về sau không được gây sự với người ta, tao mà biết thì mày xem tao làm sao thu thập mày!" Người đàn ông trung niên ôn hòa nói ra lời độc ác.
"Tại.tại sao lại như vậy?"
Người đàn ông trung niên ôn hòa lạnh lùng trả lời: "Cấm hỏi! Xe lửa tới ngay rồi, tiễn Âu Dương tiên sinh lên xe."
"A, cháu biết rồi." Dịch Thiên Hành cúi đầu, trong lòng lại càng thêm ghen ghét tên kia.
.
.
Nhìn thằng cháu tiễn VIP đi, người đàn ông trung niên ôn hòa móc điện thoại quay số.
"Lão tam, có chuyện gì?" Một giọng nói uy nghiêm truyền đến.
"Đại ca, đệ lại gặp người đó."
"A? Ở nhà ga xe lửa à?"
"Đúng vậy, nhìn dáng vẻ của em nó thì hình như sắp rời đi rồi."
"Ài, đi thì cũng tốt, căn bản là." Đối phương không nói tiếp câu, trong giọng nói đượm vẻ sầu muộn.
"Đúng rồi, đại ca, anh đoán xem lần này nó đến đây làm gì?"
"Chú biết à?"
"Đệ nghĩ là đến thăm con trai."
"Con trai của nó? Chú xác định chứ?"
"Đúng vậy, lớn lên thiệt giống lắm, chỉ là thân thể không cường tráng bằng người kia thôi."
"Nếu như đã ở Bắc Hải thì lúc nào rảnh cũng nên chiếu cố một chút, nói gì thì nói cũng là con cháu Dịch gia chúng ta. Nhưng mà, phải làm bí mật một chút, không được để ông già phát hiện."
"Cái này đệ hiểu rõ, nhưng mà có chuyện này đệ cảm thấy nên nói một chút, anh biết thằng nhỏ này là ai không?"
"Là ai?" Đối phương cảm thấy hứng thú.
"Chính là cái người đã đánh Thiên Hành bữa trước.
"A, là hắn? Vậy thì đừng có gây chuyện với người ta nữa, dầu gì tụi nó cũng coi như là anh em với nhau."
"Điều này thì dĩ nhiên rồi. Nhưng mà đại ca à, anh có bận không? Thằng nhỏ này bây giờ có khi là con rể của Thiết gia đó."
"Con rể của Thiết gia? Đúng thật là.xem ra, có lẽ đây cũng là bước ngoặt của em nó."
"Đại ca, ý của anh là.?"
"Ông già không phải là rất muốn tìm minh hữu sao? Ổng đã muốn để Thiên Hành cưới con gái Thiết gia tạo quan hệ, tiếc là người ta không thích nó. Bây giờ có cơ hội tốt như vậy ngay trước mắt, ổng có thể bỏ qua sao?"
"Anh nói là ông già có khả năng sẽ cho phép tứ muội.em nó trở lại Dịch gia?"
"Nếu như đem tin tức này nói cho ông già biết thì có khả năng lắm."
"Chuyện đó.phải làm như thế nào?" Người đàn ông trung niên ôn hòa rất xúc động, dầu gì huynh muội sống cùng nhau hơn hai chục năm, cảm tình sâu đậm, nếu như có thể đoàn tụ thì thật là tốt quá.
"Tứ muội và chúng ta quan hệ có tốt thì tốt thật nhưng cảm tình sâu đậm nhất chính là người kia."
"Anh nói là mình báo cho Tiểu Quân hay? Sau đó để nó nói với ông già?"
"Chú cảm thấy có cách nào thích hợp hơn cách này không?"
"Không tệ a, còn tưởng là huynh muội mình sẽ không còn cơ hội đoàn tụ. Không ngờ.đại ca, đệ thật là cao hứng quá."
"Đúng a, thiệt may mắn là em nó sinh được một thằng con giỏi giang a."