Tiết Băng hồi phục sau cơn sợ hãi, nhìn Hướng Nhật cảm thấy từng lỗ chân lông đang đựng đứng lên. Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
- Yên tâm, tôi là người, chỉ là có chút năng lực đặc thù thôi.
Hướng Nhật đoán được gì đó, khẽ mỉm cười nói:
- Đúng rồi, chỗ các người thực sự không có một lão già họ Trương à?
- Không có.
Tiết Băng lắc đầu. Biểu hiện của Hướng Nhật khiến nàng không dám đối đãi với hắn như người thường, nhưng chẳng lẽ đối phương thực sự đến tìm người?
- Quên đi.
Hướng Nhật cũng không nhiều lời, nhìn bộ dạng đối phương thì rõ ràng nàng không hề giấu diếm. Bỏ đi.
- Này, anh chờ một chút.
Tiết Băng vội kêu hắn lại.
- Không phải muốn tôi tiếp tục chơi với cô một lần nữa chứ?
Hướng Nhật dừng lại cười cười nhìn Tiết Băng.
- Công phu vừa rồi của anh, có thể dạy chúng tôi không?
Tiết Băng có chút xấu hổ, những nữ sinh bên cạnh nghe nàng nói cũng nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt nóng bỏng đầu chờ mong, cảm giác thù hận lúc trước cũng bay mất. Hướng Nhật dở khóc dở cười, thì ra là cái này, kiên quyết lắc đầu nói:
- Không thể!
- Vì sao?
Tiết Băng dò hỏi, cảm giác như nếu không giải thích rõ ràng sẽ bị trời phạt vậy.
- Bởi vì các người không có tiềm lực.
Hướng Nhật liền đả kích.
- Tiềm lực?
- Được rồi, như kiểu có một số người trời sinh ra đã có thể làm được, mà cũng có người dù làm thế nào cũng không ra, đây chính là tiềm lực. Mà mấy người thì không có.
Hướng Nhật chỉ chỉ đám nữ sinh, nghe lời này xong cả đám liền trừng mắt nhìn hắn.
- Tôi không tin!
Tiết Băng rất tức giận cho rằng Hướng Nhật không có ý dạy các nàng nên mới bịa ra lí do để lừa gạt.
- Không tin thì tôi cũng chịu, tôi nào có nghĩa vụ bắt các cô phải tin chứ?
Hướng Nhật bĩu môi, đừng nói là không thể dạy thuấn di, dù có thể hắn cũng không dạy cho người khác, trừ khi là phụ nữ của mình.
- Anh..
Tiết Băng khó thở, vốn trong mắt nàng ông chủ quyền quán đã rất lợi hại, công phu của nàng đều là ông chủ dạy, nhưng hôm nay mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, công phu dịch chuyển tức thời này học được người đó còn là đối thủ chăng?
- Đừng anh anh tôi tôi, đôi lúc mơ mộng chả tốt lành gì đâu.
Hướng Nhật nhìn ánh mắt sáng rực vừa rồi của nàng chả lẽ còn không biết nàng nghĩ gì?
- Chỉ cần anh dạy tôi, cái gì tôi cũng có thể đáp ứng, làm bạn gái anh cũng được.
Vừa thấy Hướng Nhật muốn đi Tiết Băng liền cuống lên, cái gì nàng cũng nói ra. Những nữ sinh bên cạnh thấy huấn luyện viên đột nhiên vô sỉ như vậy đều cảm thấy mất mặt, vô cùng xấu hổ.
Hướng Nhật cẩn thận đánh giá Tiết Băng một lượt, không bỏ sót một mi li mét tựa như xem xét một món đồ có hứng thú và tính toán giá trị của nó.
- Cuối cùng là sao?
Tiết Băng bị soi mói thì xấu hổ đỏ mặt, thấy Hướng Nhật nhìn lâu không nói gì liền hỏi. Có lẽ bị Tiết Băng thức tỉnh, Hướng Nhật vẫn nhìn chằm chằm vào nàng nói:
- Cô cũng chẳng thể điều thay đổi dung mạo đúng không? Bây giờ xấu quá, tôi chả cần.
- Thích chết!
Khuôn mặt Tiết Băng đỏ bừng, nàng là đại mỹ nữ, không biết bao nhiêu kẻ theo đuổi xếp hàng chật phố, giờ chủ động đưa đến không ngờ lại bị chê xấu. Cái này thực sự là một điều nhịn, chín điều nhục.
- Đồ đểu cáng nhà anh, không biết xấu hổ, đê tiện, vô sỉ, thối tha. Chỉ biết bắt nạt đàn bà con gái.
Làm một tráng như pháo khiến Hướng Nhật choáng váng mà những nữ sinh bên cạnh cũng ngất ngây, chưa từng thấy Tiết lão sư luôn nhã nhặn lại có thể mắng người không tiếc lời mà dường như chưa có xu thế dừng lại như vậy.
Hướng Nhật buồn bực, đây là cô nàng mạnh mẽ lúc trước sao? Sao cảm giác lại giống đứa trẻ con bị người ta cướp mất đồ chơi vậy? Không thèm quan tâm đến cô!
Thầm nói một câu, Hướng Nhật xoay người muốn đi, không hề có ý quay đầu lại. Nhưng tay vừa chạm vào cánh cửa thì điện thoại vang lên, Hướng Nhật kéo cửa bước ra rồi bắt máy. Là Trương lão gọi tới, mở miệng ra liền mang lời lẽ khinh miêt:
- Thằng nhóc, phởn chưa?
- Phởn cái gì?
Hướng Nhật ngẩn người, lại nhớ ra đây là chỗ lão già bảo mình tới, hắn cũng không điên mà nói sai địa chỉ, chẳng lẽ lão già này sớm tính chơi mình rồi?
- Hữu gia quyền quán chơi vui chứ?
Quả nhiên Trương lão nói luôn kế hoạch từ đầu của lão.
- Ông cố tình chơi tôi?
Hướng Nhật giận đến mức suýt nữa bóp nát điện thoại.
- Đừng nói khó nghe thế, biết vì sao ta bảo ngươi tới không?
Dường như Trương lão không mất vui bởi đùa giỡn Hướng Nhật mà cảm thấy áy náy mà dường như cực kì đắc ý.
- Có cái rắm gì thì đánh đi.
- Bởi hữu gia quyền quán có một đồ đệ của ta, cũng là sư điệt của ngươi.
- Sư điệt của ta?
Hướng Nhật cảm thấy là lạ, cảm giác không tồi, mình cũng có sư điệt? Nhưng mà hắn nghĩ gì đó liền hỏi:
- Tiết nha đầu kia có phải sư điệt của tôi?
- Ngươi nói đúng rồi, nha đầu Tiết Băng? Nàng sao có thể là đồ đệ của ta chứ? Nàng là đồ đệ của sư điệt ngươi, cũng ngang hàng với học trò của học trò ngươi.
- Học trò của học trò.
Hướng Nhật không biết nói sao cho phải, tuy hai đời cộng lại tuổi tác không lớn lắm nhưng cũng chưa đến mức có con cháu chứ?
- Không sai, đương nhiên nàng phải gọi ngươi một tiếng sư thúc tổ. Sao nào? Nha đầu kia rất đẹp đúng không, nếu ngươi hạ mình theo đuổi sư huynh ta cũng rất ủng hộ.
- Có cái cục ***!
Hướng Nhât mắng, lão già này đúng là chập mạch, sớm biết vậy mình không thèm ra ngoài, thà ở nhà nằm còn sướng hơn.
- Hôm nay sư huynh ta tâm tình tốt, không so đo với ngươi.
Trương lão càng thêm phần đắc ý. Hướng Nhật không thèm nghe, hung tợn nói:
- Không có việc gì thì té.
- Ta còn chưa nói.
"Xong" còn chưa ra thì Hướng Nhật đã cúp máy, lão già này làm người ta điên mất!
Nhưng chỉ vài giây điện thoại lại rung, vẫn là Trương lão gọi tới. Hướng Nhật đoán lão già kia tức sặc máu rồi lòng cũng thư thái nhận điện.
Bên kia truyền tới âm thanh hổn hển:
- Thằng nhóc, ngươi ngắt điện thoại của ta, ta.
- Nếu không nói đàng hoàng tôi lại cúp máy.
Hướng Nhật ngắt lời.
- Đừng cúp máy! Nói đàng hoàng đây.
Bởi thằng nhóc này cũng không phải con cháu gì của lão nên Trương lão tin rằng hắn dám ngắt điện thoại, vội vàng thỏa hiệp.