Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 820: Thua sút quần



(Mọi người thông cảm, mình ngu bài bạc, toàn từ ngữ chuyên môn khó hiểu nên dùng hết vốn có ra cũng chỉ được như vậy!)

Hướng Nhật về đến nhà thì trời đã tối mịt. Đám Sở Sở thấy hắn về cũng chẳng thèm quan tâm, một lời cũng không hỏi chỉ chú tâm đánh mạt chượt. Bởi phòng khách rất rộng lên xếp được hai bàn mạt chượt, vậy mà vẫn không đủ dùng. Sở Sở, Hướng mẫu, Phạm Thải Hồng cùng Dịch Trù Ngu một bàn, An Tâm, Thạch Thanh cùng Liễu Y Y và Dịch Tiểu Quân một bàn, hai người Anna cùng Thiết Uyển thì ngồi bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng lại chen vào vài câu.

Mặc dù không ưa gì khi bà dì út chuyển vào ở trong nhà nhưng Hướng Nhật cũng đành chịu, Hướng mẫu đã lên tiếng hắn cũng chỉ biết im lặng. Thấy tình cảnh hòa thuận trước mắt trong lòng Hướng Nhật cũng vui vẻ, mà hắn cũng chưa từng chơi mạt chược với các nàng, chẳng phải cơ hội ngay trước mắt sao?

- Chơi mạt chược nào, Sở Sở, anh đánh giùm em có được không?

Hướng Nhật đến bên cạnh bàn Sở Sở nói đùa.

- Em đang thắng, anh đừng làm hỏng vận may của người ta.

Sở Sở liền ném cho hắn một câu. Hướng Nhật nín luôn, lại quay sang phía An đại tiểu thư:

- An An, anh đánh giùm em, đảm bảo không thằng không ăn tiền!

- Không cần, em muốn tự mình gỡ lại.

An Tâm cũng cự tuyệt ý tốt của hắn.

- Tiểu Thanh, anh đang chán, em nhường anh đánh đi.

Hướng Nhật lại chuyển sự chú ý sang đồ đệ rất nghe lời mình.

- Sư phụ, chán thì anh đi ngủ đi, ngủ xong là hết chán.

Thạch Thanh liền đưa ra đề nghị. Hướng Nhật nản lòng, các nàng đều là bạn gái mình nên bảo họ nhường thì còn may ra, những người khác Hướng Nhật không dám hy vọng xa vời gì nhiều.

- Em nhường anh đánh.

Đột nhiên Liễu Y Y đứng dậy, những người ngồi chung bàn với nàng đều trừng mắt nên có chút mất tự nhiên giải thích:

- Dù sao em cũng không thắng thua gì cả.

- Được, anh vào, thắng là của em, thua thì anh chịu.

Hướng Nhật đang cao hứng chuẩn bị ngồi xuống không ngờ đã có người nhanh chân hơn, Thiết Uyển đã giành mất chỗ.

- Tiểu Uyển…

Hướng Nhật nhìn nàng với ánh mắt thiết tha:

- Nghe lời Thanh Thanh, đi ngủ đi.

Thiết Uyển lườm hắn một cái rồi bắt đầu nhập cuộc.

- Em làm vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng đấy, chẳng lẽ em muốn con mình sinh đã thành ma cờ bạc sao?

Hướng Nhật nói cực kì giật gân, Thiết Uyển đã siêu âm rồi, là con trai. Thiết Uyển đang đánh nghe hắn nói thì biết sắc, thấy Hướng mẫu cũng nhìn sang thì vội vã đứng lên:

- Anh đánh đi, đánh đi.

Nghe lời Hướng Nhật nói nàng cũng không muốn con mình sinh ra đã nghiện cờ bạc, mà mẹ chồng đã nhìn sang mình cũng không thể ngồi nữa, nếu không quan tâm tới đứa con trong bụng thi ấn tượng nhất định sẽ kém đi.

- Hắc hắc…

Hướng Nhật vội vàng ngồi vào, bên hông liền bị Thiết Uyển nhéo vài cái coi như trả thù việc hắn hù dọa mình. Hướng Nhật vào thay Liễu Y Y nên ba người còn lại là An Tâm, Thạch Thanh cùng bà dì út. Vị trí của Liễu Y Y rất đặc biệt, ở ngay giữa An Tâm cùng Thạch Thanh. Mặc dù hai nàng không có ý kiến nhưng Dịch Tiểu Quân ngồi đối diện lại không dễ dàng bỏ qua:

- Vợ chồng các người ngồi như thế sẽ không ăn gian chứ?

- Với cô, có đáng không?

Hướng Nhật khinh thường nói.

- Yên tâm đi dì út, dù người không tin Hướng Quỳ thì cũng phải tin con và Tiểu Thanh chứ?

- Bắt đầu đi.

Dịch Tiểu Quân cũng không nói gì thêm, tuy không tin nhân phẩm của Hướng Nhật nhưng rất yên lòng với mấy đứa cháu dâu hay nịnh nọt này.

An Tâm vội nói, không thèm quan tâm ánh mắt bất mãn của người bên cạnh. Mọi người xếp bài xong xuôi, đến lượt An Tâm đổ xúc xắc. Đợi lấy bài xong Hướng Nhật thầm kêu khổ, lần đầu bài đã nát như vậy rồi, miễn cưỡng cũng chỉ kê hồ mà được vậy cũng phải xem may mắn ra sao.

Đúng là bài hắn nát lắm rồi, một, hai, năm, tám vạn, ba, sáu, chín đầu, một cặp tám đồng, ba cái phát tài, một cái đông. Đây là toàn bộ bài của hắn. Con đầu tiên do An Tâm đánh, là một cái đông, chẳng ai sờ tới. Hướng Nhật sờ bài, là một cái tây, lười đổi bài nên ném ra.

- Địa hồ!

Đột nhiên âm thanh vang lên, Dịch Tiểu Quân đắc ý ngả bài, cũng là kê hồ, đơn xâu một cái tây.

- Hướng Quỳ, anh bị gì thế, cái đó mà cũng đánh, không phải có đông sao? Vì sao lại không đánh đông ra?

An Tâm chán nản nói với Hướng Nhật, nếu đánh đông thì dì út cũng chẳng thể nào được địa hồ.

- Anh…

Hướng Nhật không biết nói sao, tất cả là lỗi của hắn, vốn dựa theo bải của hắn thì đánh đông rõ ràng là an toàn nhất, ngờ đâu sờ vào chữ tây thì đầu nóng lên liền ném ra, không ngờ ván đầu tiên đã bị đánh cho vêu mồm. Ù một cái hai nhà kia cũng phải đền tiền, cũng chỉ một nửa thôi nhưng An Tâm đánh đầu tiên nên nàng cũng mất nhiều như Hướng Nhật.

- Em nhắc anh ra bài phải cẩn thận một chút, có phải thấy dì út nên cố nhường bài hay không?

An Tâm rất bất mãn, vốn dĩ nàng đã có một bộ bài đồng chất, vừa đánh được một tẹo đã nghe ù, xui xẻo sao lại dính ngay bài như vậy.

- Vô ý thôi, lần sau anh sẽ chú ý!

Hướng Nhật vội vàng xin lỗi. Chuyển xảy ra tiếp đó khiến hắn không biết nói sao, đến uống nước cũng bị nghẹn lại. Hướng Nhật liên tục bị đền ù, mà đối tượng đều là Dịch Tiểu Quân khiến bà cô này cười không khép miệng được.

- Hướng Quỳ, anh đừng đánh nữa, nhường Anna đi.

An Tâm nhịn không được nữa, người này đúng là tai họa, từ lúc hắn ngồi vào nàng đều vớ được bài tốt nhưng chẳng lần nào có cơ hội ra tay khiến nàng cực kì ức chế, bởi vậy nên quyết định phải tống cổ hắn khỏi cuộc chơi. Dù Anna chỉ mới bắt đầu học chơi mạt chược nhưng có còn hơn không.

- Đánh ván cuối được không? Nếu không xong anh sẽ đi ngủ.

Hướng Nhật mặt dày xin xỏ, trong lòng hắn quyết tâm lần này dù thế nào cũng phải ù, dù gian lận cũng phải chơi. Tới đi, hắn không tin với thủ đoạn của hắn mà ván mạt chược nho nhỏ này cũng không xong.

- Được, là anh nói, nếu không ù thì phải nhường Anna đánh.

An Tâm liền nắm lấy cơ hội, chơi mạt chược thắng thua không nhiều lắm nhưng mỗi lần bài mình lớn lại không thể ù, cảm giác này khiến nàng tức điên lên. Anna cũng kích động, tuy nàng cũng biết ù nhưng cái khác thì mù tịt, chỉ là trò chơi mới lạ này khiến đám Sở Sở thích thú nàng cũng tò mò muốn chết, chỉ muốn ngồi vào thử xem cảm giác ra sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.