“Nhược Y, tôi chỉ muốn tốt cho gia tộc mà thôi, không biết đến chừng nào ba của cô mới tỉnh lại, cũng không thể để đội công trình trong tay bác ngồi chơi xơi nước kia chứ. Vụ hợp tác với công ty Đỉnh Phong liên quan đến sống chết của gia tộc chúng ta, để đảm bảo không có sơ sót gì thì phải tập trung hết mọi nguồn tài nguyên lại cùng một chỗ.” Hạ Lạc nói hùng hồn.
Hạ Kiều Hân thấy đây là cơ hội tốt để dạy dỗ Hạ Nhược Y, cô ta bèn nói ngay: “Tôi thấy Hạ Lạc nói đúng đó, Nhược Y, đến nước này rồi mà cô còn ích kỷ nữa, vì gia tộc, nhà cô cũng phải hy sinh điều gì đó chứ.”
Hôm qua Hạ Kiều Hân vừa bị Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần tát cho bạt tai, hôm nay vẫn còn căm thù bọn họ, chỉ cần có thể ngáng chân Hạ Nhược Y, muốn cô ta làm gì cũng được.
Nếu như Trần Tử Họa ngăn không cho cô ta kích động thì e là cô ta đã tìm người chặn đường, dạy dỗ Hạ Nhược Y một chặp rồi.
Những người khác trong nhà họ Hạ đều lục tục mở miệng tán thành.
Một mặt để tỏ lòng thành với ba con Hạ Lạc, dù gì bọn họ cũng là gia chủ tương lai của bọn họ.
Mặt khác cũng là vì muốn đá gia đình Hạ Trấn Quốc ra khỏi lực lượng nòng cốt trong nhà họ Hạ, có thế bọn họ mới được chia sẻ nhiều tiền thưởng hơn.
Những lời nói lạnh nhạt vô tình của bọn họ đều rơi hết vào tai Hạ Nhược Y, chẳng có ai trong số mấy mươi người ở phòng họp đứng về phía Hạ Nhược Y.
Vành mắt Hạ Nhược Y đỏ ngầu, cô tức giận đến nỗi cơ thể run rẩy, cô chưa từng ngờ rằng sẽ có một ngày mình bị đối xử lạnh nhạt như thế.
Mà người đối xử với cô thế này, lại chính là người thân của cô.
Hạ Nhược Y không khỏi nhìn về phía Hạ Thiên Hồng đang ngồi thẳng trên ghế chủ tọa, cô hy vọng Hạ Thiên Hồng có thể nể tình Hạ Trấn Quốc mà nói giúp cô một câu.
Nhưng lời cụ ta nói lại khiến cho Hạ Nhược Y lạnh lòng hơn nữa.
“Để Trấn Quốc ở trong bệnh viện nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Ý của Hạ Thiên Hồng đã rất rõ ràng, cụ ta ủng hộ Hạ Lạc!
Gương mặt Hạ Nhược Y trắng bệch, hoàn toàn mất đi màu máu. Hạ Thiên Hồng nói như thế cũng đồng nghĩa với việc đã phán tội tử cho Hạ Trấn Quốc, sau này gia đình của cô chẳng còn cơ hội trở mình nữa.
“Hôm nay cứ thế đi, giải tán!” Hạ Thiên Hồng chậm rãi đứng lên, rời khỏi phòng họp.
Hạ Lạc cũng đứng dậy, có điều hắn ta lại đến trước mặt Hạ Nhược Y, nhìn cô với thái độ vênh váo, rồi đắc ý bảo: “Hạ Nhược Y, cô có còn dám đối chọi với tôi nữa không?”
“Ha ha, vô liêm sỉ à? Vô liêm sỉ thì sao? Cô không nhìn thấy đến cả ông nội mà cũng đứng về phía tôi hay sao?” Hạ Lạc phá ra cười lớn, trong nhà họ Hạ, Hạ Vân Thiên chính là ông tròi! Chỉ cần Hạ Vân Thiên đưa ra quyết định, dù có sai thì nhà họ Hạ vẫn phải chấp hành!
“Hừ, cô còn không mau ngoan ngoãn cút về nhà đi giao đồ ăn với thằng chồng vô dụng của mình đi, đó mới là chuyện cô nên làm.” Hạ Lạc cười lạnh, rồi vừa ngâm nga vừa bỏ đi.
Phòng họp không còn một bóng người, Hạ Nhược Y không kềm chế nổi nữa, cô gục mặt xuống bàn khóc nức nở.
Hoàng hôn buông xuống, Trần Dật Thần đã về nhà từ sớm, anh bỏ gạo vào trong nồi, chuẩn bị đi đón Hạ Nhược Y.
Nhưng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Hạ Nhược Y đứng ở đó rồi.
“Sao hôm nay em về sớm thế?” Trần Dật Thần hỏi một cách tùy tiện.
Hạ Nhược Y không nói năng gì, Trần Dật Thần ngẩng đầu lên mới thấy là lạ.
Vành mắt của cô đỏ gay, hơn nữa trên người còn tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Không ngờ Hạ Nhược Y lại uống rượu? Trần Dật Thần nhíu mày, kết hôn ba năm rồi, Hạ Nhược Y gần như chưa dính đến giọt rượu nào, hôm nay sao lại nồng nặc mùi rượu như thế?
Hạ Nhược Y ngẩn ngơ đi vào trong phòng, rồi ngồi thừ xuống ghế sô pha.
Trần Dật Thần lo lắng khôn cùng, anh vừa định mở miệng, nào ngờ Lâm Như Tuệ lại bước từ trong phòng ra.
“Con gái ngoan của mẹ, sao thế? Ai chọc giận con vậy?”
Nhìn thấy Lâm Như Tuệ, Hạ Nhược Y không cầm lòng nổi nữa mà ôm chầm lấy bà, bắt đầu khóc nức nở.
“Con ngoan, ai chọc giận con thế? Có phải Trần Dật Thần chết tiệt này không?” Lâm Như Tuệ nghĩ rằng Trần Dật Thần chọc giận Hạ Nhược Y trong vô thức.
Hạ Nhược Y lắc đầu, cô sụt sùi nói với mẹ: “Hức hức, mẹ ơi, con có lỗi với ba.”
“Có lỗi với ba à, rốt cuộc là thế nào?”
Đến bây giờ Hạ Nhược Y mới kể lại mọi chuyện với vẻ tủi thân, sau khi nghe hết câu chuyện, Lâm Như Tuệ tức giận vô cùng.
“Một đám khốn kiếp! Để mẹ đi tìm bọn chúng, ba của con chỉ hôn mê mà thôi, có phải đã chết đâu, cớ gì bọn hộ lại ức hiếp hai mẹ con ta như thế!” Lâm Như Tuệ sắp tức giận đến điên rồi, vốn dĩ kinh tế nhà họ đã eo hẹp lắm rồi, nếu như không còn đội công trình nữa thì nhà bọn họ chỉ còn nước uống gió tây bắc mà thôi.
Gương mặt Trần Dật Thần lạnh căm căm, mấy năm nay Hạ Trấn Quốc luôn làm việc chăm chỉ, cống hiến sức mình cho nhà họ Hạ, mặc dù ông ấy không có bao nhiêu công lao nhưng chắc chắn phải có khổ lao, bây giờ ông chỉ vừa hôn mê trong tai nạn giao thông, đám người này đã vội vàng bỏ đá xuống giếng, dám đối xử với Hạ Nhược Y như thế, quá quắt thật!
Có điều Trần Dật Thần cũng biết rõ, bây giờ đi tìm bọn người Hạ Lạc để nói chuyện phải trái thì có tổ tự rước nhục vào thân mà thôi. Một khi Hạ Thiên Hồng đã quyết định thì không còn cơ hội để phản bác nữa.
Bởi thế, Trần Dật Thần đành mở miệng khuyên can Lâm Như Tuệ: “Mẹ, mẹ bình tĩnh lại trước đã, chuyện này…”
“Bình tinh? Bình tĩnh cái gì!” Lâm Như Tuệ quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn Trần Dật Thần rồi gắt gỏng: “Nếu như cậu không vô dụng như vậy thì mẹ con tôi cũng không bị người ta hiếp đáp đến mức này.”
“Mẹ, đừng trách Trần Dật Thần, chỉ tại con gái vô dụng mà thôi.” Hạ Nhược Y lắc đầu, hai hàng lệ chảy xuống gò má.
“Không trách nó thì trách ai! Nếu như không phải thằng vô dụng này đi giao đồ ăn, làm nhà họ Hạ mất mặt, ông nội con cũng sẽ không bất mãn với ba con, nhà của chúng ta cũng sẽ không bị người khác bài xích như thế này, hôm nay cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
“Đều tại vì nó hết! Chỉ cần thằng vô dụng này có thể giỏi giang lên một chút, con gái của mẹ cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi!”
Giọng điệu của Lâm Như Tuệ toát ra vẻ căm ghét Trần Dật Thần, Hạ Nhược Y khóc lóc nức nở.
“Nhược Y, mẹ nói đúng, anh vô tích sự quá. Chắc chắn anh sẽ cho em một câu trả lời thích đáng.” Trần Dật Thần hít sâu một hơi, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, anh không trách Lâm Như Tuệ, bởi vì Lâm Như Tuệ nói đúng, việc Hạ Trấn Quốc không được Hạ Thiên Hồng xem trọng đúng là có liên quan đến anh.
Muốn trách thì phải trách chính anh, trước kia anh tệ quá!
Còn có cái tên Hạ Lạc đó nữa! Ánh mắt Trần Dật Thần thoáng trở nên lạnh lùng, năm lần bảy lượt bắt nạt mình thì thôi đi, nhưng còn liên tục bắt nạ Hạ Nhược Y nữa, đúng là tự tìm đường chết!
Sau khi nói dứt lời, Trần Dật Thần đẩy cửa bỏ đi, anh lập tức rút điện thoại gọi cho Trần Lâm.
“Ai là người phụ trách dự án khu nghĩ dưỡng núi Ngọc Tuyền đấy?” Giọng của Trần Dật Thần lạnh tanh.
Dường như đã cảm nhận được cơn giận đang được Trần Dật Thần kềm nén, Trần Lâm vội vàng đáp: “Cậu chủ, là Lâm Chí Cường, người nhà họ Trần chúng ta.”
“Nói với Lâm Chí Cường, ngày mai người nhà họ Hạ sẽ đến tìm anh ta xin hợp tác, đến lúc đó, tôi muốn nhìn thấy bọn họ đứng thẳng mà vào, nằm ngang mà ra.”
“Dạ, cậu chủ.” Trần Lâm giật mình, vội vàng đáp, cũng không biết sao người nhà họ Hạ đắc tội với Trần Dật Thần thế nào, không ngờ lại khiến cho anh giận dữ đến như vậy.
Trần Dật Thần cút máy, anh lạnh lùng nhìn về phía trụ sở chính của nhà họ Hạ, muốn tham gia vào dự án núi Ngọc Tuyền, muốn trở thành gia tộc hàng đầu à? Mơ đi!
Sáng ngày hôm sau, bố con Hạ Đình Kiêu ăn mặc chỉnh tề chạy về phía công ty Đỉnh Phong.
Suốt cả dọc đường, bọn họ đều thấp thỏm lo sợ, bởi vì bọ họ nghe nói hai ngày nay có rất nhiều công ty đã đến xin hợp tác, nhưng đến gương mặt người phụ trách dự án của công ty Đỉnh Phong mà chưa gặp được, huống hồ chi là bàn chuyện hợp tác kia chứ.
Bởi thế bọn họ cảm thấy rất bấn an, rốt cuộc có thể gặp được người phụ trách dự án của công ty Đỉnh Phong hay không lại là chuyện khác.
Nào ngờ sau khi đến công ty Đỉnh Phong, Hạ Đình Kiêu chỉ nói tên nhà họ Hạ, lễ tân đã đưa bọn họ đến thẳng vào phòng giám đốc.
Vừa bước vào thang máy, Hạ Lạc mới sực nhận ra không ngờ người phụ trách của Đỉnh Phong đã từ chối hơn một trăm công ty, nhưng lại chịu gặp bọn họ?!