Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 119: Năm tỷ bốn trăm triệu



Đám người hai mặt nhìn nhau, trong lòng cũng rất bất mãn với Từ Đông Lương. Mình uống say thì cứ nhận là uống say đi, làm khùng làm điên làm cái gì, ngay cả loại lời nói công quán Hoa Thịnh bán rượu giả mà cũng nói được. Cũng may là Lưu Bác rộng lượng, không so đo với bọn họ, nếu không thì ngày hôm nay đám người của bọn họ chỉ sợ là không thể thoát khỏi.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí ở trong phòng bao trở nên ngột ngạt, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tửu lượng của Từ Đông Lương chênh lệch với Trần Dật Thần không phải là nửa điểm hay một điểm, thậm chí có thể nói căn bản không cùng một cấp bậc. Trần Dật Thần uống một lần một chai rượu, còn Từ Đông Lương là uống một lần một ly, kết quả Trần Dật Thần còn chưa bị làm sao, Từ Đông Lương thì hay rồi, uống rượu rồi nói tào lao, ngay cả quản lý của công quán Hoa Thịnh mà cũng trêu chọc được.

“Anh Lương, anh không sao đó chứ, anh có cần phải gọi xe cứu thương hay không đây?” Lúc nào không hỏi, lúc này Tôn Lượng lại hỏi một câu như vậy, suy nghĩ của anh ta vốn dĩ muốn xu nịnh Từ Đông Lương, anh ta muốn quan tâm Từ Đông Lương. Nhưng mà sau khi nói ra ngoài, nhìn thấy ánh mắt kì lạ của đám người, anh ta liền ý thức được có điểm không thích hợp, hình như là trước khi uống rượu Trần Dật Thần cũng đã từng muốn gọi xe cứu thương cho Từ Đông Lương.

Kết quả lại bị Từ Đông Lương tự tin từ chối, lúc đó tất cả mọi người cho rằng Trần Dật Thần ngông cuồng, là đang khoe khoang.

Nhưng mà bây giờ xem ra, nếu như Từ Đông Lương không say rượu mất lý trí, lúc này tiếp tục uống rượu với Trần Dật Thần thì chỉ sợ thật sự sẽ phải gọi xe cứu thương.

Lời nói này của Tôn Lượng không khác gì đã xé mở một tấm màn che cuối cùng của Từ Đông Lương, sát một nắm muối lên trên vết thương của Từ Đông Lương.

Sắc mặt của Từ Đông Lương hoàn toàn xanh mét.

“Gọi làm cái gì, cậu nhìn ông đây giống như là người bị gì hay sao Từ Đông Lương hung dữ nhìn Tôn Lượng mà mắng chửi.

Tôn Lượng cười toe toét: “Anh Lương, em chỉ nói đùa thôi, chỉ là nói đùa thôi.”

“Nếu như anh đã không có việc gì, vậy thì hai chúng ta cứ tiếp tục uống đi.” Lúc này, Trần Dật Thần hờ hững lên tiếng nói.

Sắc mặt của Từ Đông Lương cứng đờ, tiếp tục uống à, anh không muốn sống nữa hả?

“Trần Dật Thần, con người của anh tại sao lại không biết điều như thế hả, lúc nãy anh Lương là muốn xem xem tửu lượng của anh như thế nào, cho nên mới uống cùng với anh, nếu không thì một người giao thức ăn nhanh giống như anh có tư cách gì ngồi cùng một bàn uống rượu với anh Lương hả.” Vương Hiểu Nha lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần mà nói, mặc dù Từ Đông Lương uống rượu thua, nhưng mà cô ta cũng cảm thấy không có gì cả, Trần Dật Thần có thể uống đi nữa thì cũng chỉ là một người giao thức ăn mà thôi. Mà Từ Đông Lương thì không giống như vậy, mặc dù là anh ta không biết uống rượu, cũng không ảnh hưởng được sự thật anh ta là một ông chủ lớn.

“Đúng vậy đó, có một vài người không biết bản thân mình đang đứng ở đâu. Anh Lương của chúng ta chính là ông chủ lớn, một năm có thể kiếm được mấy chục tỷ, mà có người nào đó cũng chỉ là một người giao thức ăn thôi, tiền lương một năm còn không bằng anh Lương của chúng ta kiếm được trong một ngày, chỉ uống rượu thôi mà đã làm phách không chịu nổi rồi.” Lý Tuyết cũng mang theo vẻ mặt khinh thường.

Vương Hiểu Nha và Lý Tuyết cô một câu tôi một câu trào phúng Trần Dật Thần, bắt đầu xóa bỏ sự xấu hổ cho Từ Đông Lương, lúc này sắc mặt của Từ Đông Lương mới hòa hoãn được một chút, nhưng mà trong lòng đã hoàn toàn hận Trần Dật Thần, cho dù nói như thế nào, so về tửu lượng anh ta đã bại dưới tay của Trần Dật Thần là sự thật.

Thấy hai người bọn họ dốc hết toàn lực mà chế nhạo Trần Dật Thần.

Hạ Nhược Y không khỏi nhíu mày, Lý Tuyết xem thường Trần Dật Thần đã nằm trong dự liệu của cô, nhưng mà Vương Hiểu Nha lại nói chuyện giúp cho Từ Đông Lương vẫn khiến cho cô cảm thấy bất ngờ. Cô và Vương Hiểu Nha tốt xấu gì cũng là bạn học thời đại học của nhau, hơn nữa còn ở cùng một phòng ký túc xá, cho dù lúc này Vương Hiểu Nha không nói chuyện giúp cho Trần Dật Thần thì cũng không nên đứng ở bên phe của Từ Đông Lương.

Trần Dật Thần lắc đầu cười một tiếng, anh cũng không biết suy nghĩ của Hạ Nhược Y, nếu như anh biết thì anh sẽ chỉ nói một câu Hạ Nhược Y còn quá non dại. Đứng trước lợi ích, căn bản cũng không có quan hệ bạn học gì cả, kể từ lúc Vương Hiểu Nha bước vào trong phòng bao thì đã bắt đầu cọ ngực của mình trên cánh tay của Từ Đông Lương, hiển nhiên là leo lên giường của Từ Đông Lương cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Mặc dù là Trần Dật Thần đã đánh giá cao mức độ chủ động của Vương Hiểu Nha hết mức, nhưng mà tiếp theo đây Vương Hiểu Nha vẫn để cho anh biết được cái gì gọi là nịnh hót không cần mặt mũi.

Lúc Từ Đông Lương đứng dậy biểu thị mình muốn đi nhà vệ sinh, Vương Hiểu Nha cũng theo sát mà đứng dậy, hai người bọn họ một trước một sau đi vào trong nhà vệ sinh.

Mười mấy phút sau hai người lại xuất hiện ở trong phòng bao, nét ửng hồng trên gương mặt của Vương Hiểu Nha vẫn còn chưa rút đi, Từ Đông Lương thì một mặt thỏa mãn.

Hai người như thế này, cho dù là đồ ngốc thì cũng biết hai người bọn họ đã làm gì ở trong nhà vệ sinh.

Trong lúc nhất thời, mấy người phụ nữ có ý với Từ Đông Lương ở trong phòng bao đều mang theo sắc mặt khó coi. Trước khi đến đây, bọn họ đã nhất trí với nhau rồi, nói là phải đề phòng Hạ Nhược Y, không ngờ tới Vương Hiểu Nha lại là người ra tay trước.

Hơn nữa còn để cho cô ta thành công quyến rũ được Từ Đông Lương.

Quả nhiên là phòng ngày phòng đêm, vẫn là cướp nhà khó phòng nhất.

Sắc mặt của Hạ Nhược Y cũng có chút phức tạp, không ngờ tới Vương Hiểu Nha hồi đại học là một người ngây thơ như thế, bước ra xã hội lại biến thành người như thế này, hơn nữa cô ta còn là một người phụ nữ đã có chồng, cũng không biết là chồng của cô ta có biết cô ta công khai này nọ với người đàn ông khác thì sẽ có cảm nhận như thế nào.

Rốt cuộc bữa tiệc cũng đã đến hồi cuối, nhưng mà không có người nào đứng dậy trước, ngược lại đều dời ánh mắt nhìn về phía Trần Dật Thần.

Lý Tuyết cũng không chịu ngồi yên, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Đi tính tiền đi, còn ngồi ở đây chờ cái gì nữa chứ?”

Trần Dật Thần thích thú cười một tiếng, nói: “Cô có còn nhớ rõ trước đó mình đã nói cái gì không?”

Sắc mặt của Lý Tuyết cứng đờ, lại mạnh miệng nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, bà đây là loại người nói lời không biết giữ lời hay sao! Chỉ cần anh thanh toán hóa đơn này, đừng nói là kêu ba, ngay cả ông nội tôi cũng có thể kêu.”

Trần Dật Thần lắc đầu cười nói: “Ông nội thì tôi không cần đâu, tôi không có cháu gái lớn như cô.”

Lý Tuyết nghẹn họng, cái tên giao thức ăn đáng chết, đều đã đến lúc này rồi mà còn dám giả vờ, bà đây cũng muốn xem xem đến lúc tính tiền thì anh còn có thể cười được nữa không!

“Phục vụ, tính tiền.” Lý Tuyết nói hùng hổ.

“Thưa quý khách, tổng số tiền cần thanh toán trong phòng của mọi người là năm tỷ bốn trăm triệu…”

“Ách…”

Đám người đồng loạt hít sâu một hơi, năm tỷ bốn trăm triệu, sao có thể nhiều như vậy được?

Sắc mặt của Từ Đông Lương cũng thay đổi, năm tỷ bốn trăm triệu, nếu như Trần Dật Thần không thanh toán được, vậy thì phải làm cái gì đây? Chẳng lẽ kêu anh ta phải chịu nỗi oan này.

“Có phải là đã tính sai rồi không vậy…” Có người nhỏ giọng nói.

“Đúng rồi đó, bọn tôi có mấy người hà, sao có thể ăn nhiều đồ như vậy được.”

Cũng không phải là đám người này muốn nói giúp cho Trần Dật Thần, mà là nếu như Trần Dật Thần không thể lấy ra nổi số tiền đó, vậy thì cuối cùng số tiền đó cũng chỉ có thể rơi trên đầu của bọn họ. Dù sao thì đánh cược cũng là chuyện của hai người là Lý Tuyết và Trần Dật Thần, nhưng mà cơm thì lại là mọi người cùng nhau ăn, người của công quán Hoa Thịnh cũng sẽ không đòi tiền có một mình Trần Dật Thần.

Trên mặt của nhân viên phục vụ vẫn mang theo nụ cười như cũ: “Các vị, đây là hóa đơn mà các vị đã tiêu, ở đây đều có ghi chép lại đủ. Các vị đã gọi mười lăm chai Lafite, sáu chai Romani Conti, còn có hai mươi mấy chai mao đài nữa, giá tiền của đống rượu này là ba tỷ, còn có chín phần cá trứng muối, cá băng diều…”

Sắc mặt của mọi người càng thêm khó coi, cũng không có tính sai, bọn họ quả thật đã gọi nhiều đồ ăn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.