Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 127: Ở rể



Bây giờ Chu Thiếu Phong cảm thấy rất may mắn khi năm đó đã lựa chọn Đỗ Tử Duyệt chứ không phải Hạ Nhược Y, Hạ Nhược Y không có cách nào cho anh ta thân phận và địa vị như ngày hôm nay.

“Mọi người dọn dẹp chút đi, tiếp theo anh Phong sẽ dẫn chúng ta đến khu săn thú, người thích săn thú có thể chuẩn bị trước, khu săn bắn ở đây là khu săn bắn lớn nhất ở Kim Lăng, có thể thấy được rất nhiều giống loài con mồi khác nhau, mấy loại con mồi có thể tìm thấy ở những khu săn bắn khác như chim ngói, thỏ rừng, gà phượng, dê đen, ở đây cũng có. Đương nhiên còn có một số con mồi mà mọi người không thể thấy được những khu săn bắn bình thường, chẳng hạn như sói đen, đồng lộc vân vân, ở đây cũng có luôn, hôm nay mọi người có thể mở rộng tầm mắt.” Từ Đông Lương hét to.

“Sói đen không phải là động vật được bảo vệ sao?” Có người vô cùng kinh ngạc, nếu săn bắn sói tuyết ngoài đời sẽ bị phạt tù.

“Chậc, anh cũng không nhìn coi đây là nơi nào.” Lý Tuyết khinh thường châm chọc: “Nói cho anh biết, chỉ cần anh có tiền, chỗ đó còn có thể đưa sư tử, hổ lớn đến cho anh, đương nhiên, anh có bản lĩnh xem sư tử và hổ làm con mồi hay không thì lại là chuyện khác.”

Chu Thiếu Phong cười nhạt không nói gì nhiều, trong khu săn thú đúng là có rất nhiều động vật được bảo hộ, thậm chí hổ lớn mà Lý Tuyết vừa mới nhắc đến, mấy năm trước cũng có, nhưng tổ chức bảo vệ động vật hoang dã lại chưa bao giờ đến kiểm tra lần nào.

Đến giai cấp của bọn rồi, rất nhiều luật pháp đời thường chỉ là một cái vỏ rỗng đối với họ mà thôi.

Nếu khu săn thú của bọn họ giống hệt với những khu săn thú bên ngoài, đều dùng gà rừng thỏ hoang làm mồi, vậy còn có thể thu hút những con cháu nhà giàu ở Kim Lăng nữa sao?

Chỉ có những con mồi không gặp được ngoài đời như sài lang hổ báo, mới có thể thu hút được những con cháu nhà giàu thích mấy trò kích thích.

“Lát nữa khi vào khu săn thú, nhớ dặn dò mấy người bạn học của cậu, vào trong đó rồi không được chụp ảnh và quay video.” Chu Thiếu Phong lại điềm nhiên dặn dò.

“Dạ, anh Phong.” Từ Đông Lương gật đầu, chuyện cấm quay chụp trong khu săn thú đã được quy định trên văn bản rõ ràng, bởi vì trong đó có rất nhiều thứ không thích hợp để cho người ngoài biết được.

Thấy Chu Thiếu Phong bỏ đi, Vương Hiểu Nha và Lý Tuyết mới bước lên.

“Cái anh lúc nãy là Chu Thiếu Phong hả?” Tuy trong lòng đã đoán được, nhưng Lý Tuyết vẫn muốn hỏi lại lần nữa, dù sao Chu Thiếu Phong đã thay đổi quá nhiều so với khi xưa.

Từ Đông Lương gật đầu: “Sau này gặp lại đừng gọi thẳng tên của người ta, gọi anh Phong, bây giờ anh ta là chồng của chị Duyệt đó.”

“Anh ta kết hôn với chị Duyệt?!” Lý Tuyết vô cùng kinh ngạc.

Từ Đông Lương lắc đầu: “Không phải kết hôn, anh ta đến ở rể nhà họ Đỗ.”

“Ở rễ cũng tốt mà, bây giờ người ta là tổng giám đốc của quốc tế Cửu Long.” Lý Tuyết hâm mộ.

Tốt? Tốt con khỉ khổ!

Từ Đông Lương thầm cười nhạo, cho dù bây giờ nhìn bề ngoài Chu Thiếu Phong cũng ngon lành đó, nhưng anh lại biết rất rõ, Chu Thiếu Phong chỉ là một con rối của nhà họ Đỗ, cô vợ Đỗ Tử Duyệt của anh ta cũng không coi anh ta là chồng, cho dù đã kết hôn rồi, cũng thường xuyên dẫn mấy tên trai bao về nhà làm trước mặt Chu Thiếu Phong, trên đầu Chu Thiếu Phong đã mọc mấy cái sừng từ lâu rồi.

Nhưng Chu Thiếu Phong chỉ dám giận chứ không dám nói, thậm chí còn phải tươi cười niềm nở với Đỗ Tử Duyệt nữa.

Cho nên Từ Đông Lương cực kỳ khinh thường Chu Thiếu Phong, nhưng mà người ta mạnh hơn mình, cho dù Chu Thiếu Phong chỉ là một tên vô dụng thì cũng là tên vô dụng do Đỗ Tử Duyệt nuôi, anh không chọc nổi!

“Đúng rồi, chị Duyệt đâu?” Lý Tuyết hỏi tiếp.

“Hôm nay có mấy vị cổ đông lớn của quốc tế Cửu Long đến đây, chị Duyệt đi đón tiếp họ rồi.” Từ Đông Lương nói.

Cổ đông lớn của quốc tế Cửu Long? Mắt Vương Hiểu Nha đảo tới đảo lui, trên đường đến đây cô ta đã điều tra rồi, cổ đông của quốc tế Cửu Long, ai cũng là con ông cháu cha ở Kim Lăng, loại người ngu ngốc có tài sản vài tỷ như Từ Đông Lương còn không có tư cách xách giày cho mấy người nữa, cô ta phải nghĩ cách xuất hiện trước mặt mấy con ông cháu cha đó, nếu có thể dựa hơi bọn họ, kiếp sau cũng không cần phải lo nữa, Vương Hiểu Nha nghĩ thầm.

Mọi người đều có ý đồ riêng, cuối cùng cũng vào đến khu săn thú.

Nói là vườn săn thú, thật ra là một khu rừng cực kỳ rộng lớn, diện tích nhìn sơ qua cũng cỡ mười nghìn mẫu, nhìn không thấy điểm cuối, sâu bên trong rừng rậm hình như còn tiếp giáp với núi sâu.

Trước mặt mọi người, thường xuyên có thể nhìn thấy gà rừng thỏ hoang từ trong rừng chạy lướt qua.

Phần lớn người đều rất lạ lẫm, dù sao cũng là lần đầu tiên bước vào khu săn thú, lần đầu tiên đi săn.

Chu Thiếu Phong dẫn đội, suốt đường đi ngoài thỉnh thoảng nói vài câu với Từ Đông Lương ra, cũng không trò chuyện với những người khác, rõ ràng là cảm thấy nói chuyện với những người khác sẽ hạ thấp cấp bậc của bản thân.

Nhưng mà mọi người cũng không dám bực bội, dù sao địa vị của Chu Thiếu Phong còn ở đó, là tổng giám đốc của quốc tế Cửu Long, đây là thân phận mà nhiều người đều phải ngước nhìn cả đời.

Trần Dật Thần đi cùng Hạ Nhược Y, có lẽ vì đây là lần đầu tiên Hạ Nhược Y đến chỗ này nên có chút tò mò, gương mặt xinh đẹp cũng xuất hiện nụ cười, trong lúc vô thức cũng đã bớt sợ Đỗ Tử Duyệt một chút, dù sao đến giờ cũng chưa từng nhìn thấy Đỗ Tử Duyệt.

Mà Trần Dật Thần lại cảm thấy hơi nhàm chán, nếu không phải vì đi cùng Hạ Nhược Y, anh sẽ không bao giờ bước vào nơi này.

Bởi vì khi anh mười mấy tuổi đã bị ném vào núi hoang rừng già nguy hiểm hơn nơi này gấp trăm ngàn lần để cầu sinh, khi đó, anh phải cô đơn lẻ loi đối mặt với bầy sói bầy hổ, thậm chí thỉnh thoảng còn gặp phải gấu mù – bá chủ thật sự của núi sâu, hơn nữa cũng không có ai bảo vệ.

Không giống như bây giờ, bên cạnh mọi người có một nhóm bảo vệ chuyên nghiệp đi theo, bảo đảm an toàn cho mọi người.

Nói là để mọi người vào săn bắn, thật ra chẳng khác đi tham quan là bao, mấy cung tên phát cho bọn họ cũng không có lực sát thương thực tế gì, có thể săn được con mồi mới là lạ đó.

Lúc này, điện thoại Trần Dật Thần vang lên.

“Anh Trần, tôi là Dương Thái, bây giờ anh đang ở trang viên sao?”

“Hửm?” Trần Dật Thần nhướng mày, sao Dương Thái lại biết anh ở chỗ này, không lẽ anh ta cử người theo dõi anh?

Dương Thái ở đầu dây bên kia hình như cũng biết được suy nghĩ của Trần Dật Thần, vội giải thích: “Anh Trần, em trai của tôi nhìn thấy anh từ công quán Hoa Thịnh bước ra, đi sang bên này.”

“Cho nên tôi nghĩ vừa lúc mượn cơ hội này để các vị cổ đông khác gặp anh một lần.” Dương Thái cung kính nói, quốc tế Cửu Long vốn có chín cổ đông, sau khi Bạch Quảng Nghĩa bị đá ra ngoài, Trần Dật Thần lại vào, hơn nữa còn nhảy lên làm cổ đông lớn nhất của quốc tế Cửu Long, đương nhiên là phải để cho những cổ đông khác quen biết Trần Dật Thần.

“Các anh ở đâu?” Trần Dật Thần hỏi.

“Chúng tôi đang ở phòng họp, anh Trần, anh làm xong việc rồi hãy sang đây, chúng tôi không gấp.”

“Không cần, bây giờ tôi sang đó ngay.” Trần Dật Thần nói, sớm muộn gì anh cũng phải gặp những cổ đông đó, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay có dịp thì hôm nay đi, anh cũng không muốn sau này còn phải đến quốc tế Cửu Long thêm lần nữa.

Cúp máy xong, Trần Dật Thần đi đến cạnh Hạ Nhược Y.

“Nhược Y, anh phải đi gặp vài người bạn, em muốn đi cùng anh không?” Trần Dật Thần hỏi, bây giờ anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để Hạ Nhược Y biết được thân thế của anh, nhưng mà nếu như Hạ Nhược Y muốn, anh cũng sẽ không cản, lần này là một cơ hội rất tốt, có thể để Hạ Nhược Y làm quen với đám người Dương Thái trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.