Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 129: Hồ Ly tinh



Cơ thể Chu Thiếu Phong run rẩy, sâu trong đáy mắt chứa đầy tức giận và oán hận, cho dù đang ở trước mặt người ngoài nhưng Đỗ Tử Duyệt cũng không thèm nể mặt anh, tát anh là chuyện thường xuyên.

Tuy rất tức giận nhưng anh không dám cãi lại Đỗ Tử Duyệt, anh biết rõ, anh không thể chống lại Đỗ Tử Duyệt được, Đỗ Tử Duyệt có thể làm anh bốc hơi khỏi cõi đời này, sau đó lại đi tìm một con rễ khác đến ở rể.

“Vợ à, em nghe anh nói, anh cực kỳ trung thành với em, là con nhỏ dâm đãng Hạ Nhược Y này quyến rũ anh trước!” Chu Thiếu Phong chỉ vào mũi Hạ Nhược Y vu oan, lúc này anh cũng chỉ có thể đổ trách nhiệm lên người Hạ Nhược Y, nếu không dựa theo tính tình hẹp hòi của Đỗ Tử Duyệt, chắc chắn sẽ lột da anh ta.

Hạ Nhược Y há hốc mồm, giống như không tin rằng Chu Thiếu Phong sẽ nói như thế.

“Chu Thiếu Phong! Anh có còn là người không?!” Hạ Nhược Y tức giận mắng, rõ ràng là Chu Thiếu Phong muốn bao nuôi cô, kết quả chỉ trong chớp mắt đã trả đũa ngược lại, nói cô chủ động quyến rũ anh ta.

“Hạ Nhược Y, cô đừng có đứng đây giả vờ ngây thơ với tôi! Sau khi cô biết tôi là tổng giám đốc của quốc tế Cửu Long rồi, cô đã liên tục ám chỉ tôi, bảo tôi mỗi tháng cho cô ba trăm triệu thì cô sẽ ngủ với tôi, sau đó tôi nói với cô, bây giờ tôi đã là chồng của Tử Duyệt, tôi không đồng ý, cô lại chạy đến trước mặt tôi quyến rũ tôi…” Vẻ mặt Chu Thiếu Phong vừa tức giận vừa ấm ức, người không biết chuyện sợ là sẽ tin đây là sự thật.

“Anh ăn nói bậy bạ! Rõ ràng là anh nói muốn bao nuôi tôi trước.” Hạ Nhược Y tức sắp điên, cho dù thế nào thì cô cũng không ngờ được Chu Thiếu Phong sẽ thay đổi thành thế này.

Mấy người Từ Đông Lương và Vương Hiểu Nha cũng chạy đến, nhưng mà không ai dám nói đỡ cho Hạ Nhược Y cả, thật ra trong lòng bọn họ cũng biết rất rõ, là Chu Thiếu Phong chủ động đến tìm Hạ Nhược Y, nếu muốn nói quyến rũ thì cũng là Chu Thiếu Phong quyến rũ Hạ Nhược Y, chứ không phải Hạ Nhược Y quyến rũ Chu Thiếu Phong.

Nhưng mà bọn họ không dám nói ra những lời này trước mặt Đỗ Tử Duyệt.

“Bốp!”

Đỗ Tử Duyệt cười lạnh nâng tay, tát mạnh một cái lên gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y, đánh vỡ khóe môi của Hạ Nhược Y, rỉ máu.

“Đồ đê tiện, còn dám tranh cãi! Cô cũng không biết tự đái một vũng rồi soi thử xem bản thân là thứ gì, chồng của tôi mà đi bao nuôi cô?!”

“Không phải như vậy, cô nghe tôi giải thích!” Hạ Nhược Y tủi thân đến sắp khóc.

Nhưng “bốp” một tiếng, Đỗ Tử Duyệt lại tức giận tát một bạt tai lên mặt Hạ Nhược Y.

“Giải thích? Giải thích cái gì! Lúc trước ở trường học, con hồ ly tinh dâm đãng cô đã quyến rũ chồng của tôi, không ngờ ba năm sau, con hồ ly tinh dâm đãng cô vẫn còn chưa từ bỏ ý định!”

“Bốp!”

“Xem ra ba năm trước, bà đây còn chưa dạy dỗ cô đủ, làm con hồ ly tinh dâm đãng này quên nhanh như thế!”

Đỗ Tử Duyệt nói một câu lại tát mạnh lên gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y một bạt tau, chỉ trong nháy mắt, gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y đã sưng đỏ.

Lý Tuyết và Vương Hiểu Nha đứng bên cạnh trên mặt hiện lên vẻ sảng khoái, Hạ Nhược Y, cô không ngờ là sẽ gặp phải một người phụ nữ ngang ngược vô lý như Đỗ Tử Duyệt đúng không.

“Người đâu, mau trói con điếm thúi này lại cho tôi!” Đỗ Tử Duyệt chống nạnh ra lệnh, tuy đã tát Hạ Nhược Y mười mấy bạt ta, nhưng cô ta vẫn chưa thấy hả giận.

Đỗ Tử Duyệt vừa nói xong, hai người bảo vệ mặc đồ đen đã lạnh lùng lấy một sợi dây thừng ra, bước đến trước mặt Hạ Nhược Y,

“Đỗ Tử Duyệt, cô muốn là gì?!” Hạ Nhược Y vô cùng hoảng sợ, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.

Đỗ Tử Duyệt cười lạnh không nói tiếng nào, hai người bảo vệ mặc đồ đen lập tức tròng dây thừng lên người Hạ Nhược Y, Hạ Nhược Y đương nhiên không thể chống cự được, nhanh chóng bị hai người đó trói chặt.

“Cái con điếm thúi này, không phải cô thích quyến rũ đàn ông sau? Hôm nay bà đây sẽ cho cô quyến rũ đủ!” Dưới đáy mắt Đỗ Tử Duyệt hiện lên chút âm độc, sau đó ra lệnh: “Đưa con điếm thúi này đến ổ sói đen.

Ổ sói đen?

Vương Hiểu Nha và Lý Tuyết không nhịn đươc liếc nhìn nhau, đưa đến đó làm gì?

Những người còn lại cũng hai mặt nhìn nhau, không hiểu lý do.

Chỉ có Từ Đông Lương và Chu Thiếu Phong hình như đã nghĩ đến gì đó, trong mắt hiện lên chút hoảng sợ.

Không đến hai phút, mọi người đã đến bên cạnh một ngọn núi nhỏ cạnh rừng.

Giữa sườn núi của ngọn núi nhỏ kia có một cửa hang động đen như mực, nhìn rất âm u.

Xung quanh hang động có một bức tường dây thép cao hai mét do con người xây dựng nên, trên tường còn có điện cao thế, rõ ràng là đề phòng thứ gì đó trong hang động kia chạy ra.

Bên ngoài bức tường dây thép kia còn có hai bảo vệ mặc trang phục phòng cắn, cầm súng săn, đi qua lại tuần tra.

Mọi người đi đến bên ngoài bức tường dây thép kia, có lẽ do ngửi được mùi con người, mấy con sói đen cao to bằng một người chạy từ trong động ra nhanh như chớp, cách bức tường dây thép, nhe răng trợn mắt nhìn mọi người, trong đói mắt sói lộ ra vẻ vô cùng hung ác.

“Hú”, sói đen đầu đen ngửa đầu lên trời tru lên, tiếng sói tru chói tai làm màng nhĩ mọi người đau nhức, sóng lưng lạnh toát.

Phần lớn người đều là lần đầu tiên nhìn thấy sói, tuy có bảo vệ cầm súng săn đứng bên cạnh bảo vệ, nhưng mọi người đều bị dọa sợ, thậm chí có người nhát gan, hai bắp chân bắt đầu run rẩy.

Lúc này trên mặt Đỗ Tử Duyệt lại nở một nụ cười hưng phấn biến thái, trong đối mắt tam giác ngược kia toát ra ánh sáng nguy hiểm làm người ta sợ hãi.

“Dẫn con nhỏ đê tiện kia ra đây.” Đỗ Tử Duyệt liếm môi nói.

“Thả tôi ra!” Hạ Nhược Y tuyệt vọng hô to, lúc này, sao cô còn không rõ, tiếp theo Đỗ Tử Duyệt định làm gì nữa chứ.

Hạ Nhược Y bị dẫn đến trước mặt Đỗ Tử Duyệt, Đỗ Tử Duyệt vươn tay, tát mạnh một bạt tai lên gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y.

“Đồ đê tiện, không phải cô thích quyến rũ đàn ông sao? Hôm nay bà đây cho cô quyến rũ đủ!”

“Thấy mấy con sói đực ở trong đó không, về mặt ý nghĩa nào đó thì bọn nó cũng không khác gì đàn ông cả, nếu như cô đã có thể quyến rũ đàn ông, vậy thì cô cũng có thể quyến rũ được bọn nó.” Đỗ Tử Duyệt nở nụ cười đầy biến thái, sau đó chỉ tay vào trong hang sói đen: “Đồ đê tiện, đừng nói bà đây chưa cho cô cơ hội, lát nữa tôi sẽ thả cô vào đó, nếu cô có thể quyến rũ được mấy con sói đen kia, vậy tôi sẽ buông tha cho cô, cũng xóa bỏ toàn bộ chuyện cũ!”

“Nếu không quyến rũ được…” Đỗ Tử Duyệt hơi dừng lại, sau đó lại điên cuồng cười to: “Vậy cái đồ đê tiện cô cứ chết trong đó đi! Ha ha ha.”

Thấy Đỗ Tử Duyệt hình như phát điên, da đầu mọi người tê rần, người phụ nữ này… điên à?

Bây giờ ngay cả Vương Hiểu Nha và Lý Tuyết đều thay đổi sắc mặt, tuy các cô rất ghen tị với Hạ Nhược Y, nhưng cũng không có ghen tị đến mức biến thái, nhưng Đỗ Tử Duyệt này, rõ ràng là tâm lý không bình thường, đây là muốn dồn Hạ Nhược Y vào đường chết!

Hơn nữa giết Hạ Nhược Y còn chưa đủ, trước khi chết cô ta còn muốn để Hạ Nhược Y chịu nhục nhã nữa, quá ác độc!

Vương Hiểu Nha và Lý Tuyết đồng loạt rùng mình, hai cô đột nhiên phát hiện, nếu so với Đỗ Tử Duyệt, hai cô chẳng khác nào hai con thỏ.

Từ Đông Lương cũng nhịn không được nhìn thoáng qua mấy con sói đen mắt đầy hung ác trong bức tường dây thép, môi hơi tái nhợt, Đỗ Tử Duyệt điên rồi, người phụ nữ này, điên thật rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.