Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 137: Tình thế thương châu



“Anh Lương, tên Trần Dật Thần này rốt cuộc là ai thế?” Lý Tuyết ngập ngừng hỏi, nếu bây giờ còn có người tin anh ta là người giao hàng thì chắc chắn là kẻ đó là não tôm rồi, có thể khiến thái tử gia Dương Thái cung kính gọi một tiếng thiếu gia Trần mà lại là tên giao hàng ư?

“Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai!” Từ Đông Lương cục súc trả lời, bây giờ trong lòng anh ta cũng thấp thỏm không yên, dù gì thì lúc trước anh ta cũng đã đắc tội với Trần Dật Thần, nếu Trần Dật Thần muốn tính sổ với anh ta thì dù có mười cái mạng cũng không đủ. Còn về thân phận của Trần Dật Thần, anh cũng đoán được đại khái rồi, ít nhất cũng là cổ đông của Quốc tế Cửu Long, hơn nữa còn là cổ đông lớn nhất, nếu không thì Dương Thái cũng sẽ không có thái độ như thế với Trần Dật Thần.

“Anh Lương, thiếu gia Trần sẽ không tìm đến giải quyết chúng ta chứ?” Lý Tuyết yếu ớt hỏi, bây giờ cô ta còn chẳng dám gọi thẳng cái tên Trần Dật Thần nữa.

Từ Đông Lương cười lạnh một tiếng: “Bây giờ biết sợ rồi à, sớm chạy đi đâu thế? Lúc ấy cô là người mỉa mai thiếu gia Trần ác liệt nhất, cho dù thiếu gia Trần có muốn giải quyết, thì cũng sẽ tìm đến cô trước đấy!”

“Anh Lương, anh đừng dọa em, thiếu gia Trần không nhỏ mọn như thế đâu.” Nghe Từ Đông Lương nói thế, Lý Tuyết sắp khóc đến nơi rồi, ở Công quán Hoa Thịnh, cô chỉ trích Trần Dật Thần đủ điều, còn chửi Hạ Nhược Y là vô liêm sỉ, kết quả bị Trần Dật Thần cho một cái bạt tai.

Quan trọng nhất là, sau khi ra khỏi Công quán Hoa Thịnh, cô ta cũng không chịu ghi nhớ, lại còn châm chọc Trần Dật Thần kiếm không nổi ba tỷ, không làm nổi thẻ hội viên của Quốc tế Cửu Long ngay trên đường, bây giờ nhớ lại lúc ấy mình đã ngu ngốc như thế nào, khuôn mặt Lý Tuyết nóng phừng phừng như lửa đốt.

Cô ta lại còn nói người ta không kiếm nổi ba tỷ ngay trước mặt cổ đông của Quốc tế Cửu Long, khinh bỉ người ta không làm được thẻ hội viên của Quốc tế Cửu Long, đầu có bị kẹp vào cửa thì cũng không ngu đến mức đấy chứ.

Từ Đông Lương hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm, sự thực thì mấy người bọn họ bây giờ chẳng khác gì miếng cá trên đĩa, chỉ có thể cầu xin Trần Dật Thần đừng có nhớ đến bọn họ, nếu không, chắc chắn họ chạy không thoát.

Sau khi đưa Hạ Nhược Y đến bệnh viện, Trần Dật Thần gọi điện thoại cho Lưu Ngọc Sương, muốn Lưu Ngọc Sương từ Thương Châu chạy qua đây.

Mặc dù vết thương của Hạ Nhược Y xem qua có vẻ không nghiêm trọng, nhưng Trần Dật Thần vẫn thận trọng chờ đợi, dù gì thì Lưu Ngọc Sương cũng là đệ tử của quốc y Tôn Tây Từ, về mặt y thuật mà nói, số người có thể vượt qua cô ở cả tỉnh Quế Châu không quá con số ba.

Ba tiếng sau, Lưu Ngọc Sương đến bệnh viện, bắt đầu thăm khám vết thương của Hạ Nhược Y.

Trên giường bệnh, Hạ Nhược Y mặt mày tái nhợt, thần sắc tiều tụy, khiến Trần Dật Thần nhìn mà đau lòng.

Trần Dật Thần nghĩ, đợi giải quyết của việc của Kim Lục An, phải nhanh chóng đưa Hạ Nhược Y về Kim Lăng, anh phát hiện, đối với Hạ Nhược Y mà nói, mảnh đất Kim Lăng là một nơi chẳng lành, Hạ Nhược Y mới tới Kim Lăng mấy ngày mà đã gặp phải hai lần nguy hiểm đến tính mạng.

Trần Dật Thần từ một người không tin vào phong thủy số mệnh, nhưng bây giờ vì Hạ Nhược Y, anh tình nguyện tin một lần.

“Thiếu chủ, phu nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là bị sợ hãi quá độ mà thôi, mấy ngày này thiếu chủ ở bên phu nhân nhiều hơn là được.” Lưu Ngọc Sương cung kính nói.

“Vậy thì tốt.” Trần Dật Thần gật đầu, anh nói: “Tình hình Thương Châu dạo này thế nào? Mấy người Hàn Long còn không an phận nữa không?”

“Thiếu chủ, tình thế Thương Châu rất ổn định, biểu hiện của Hàn Long luôn rất quy củ, chưa có gì vượt quá giới hạn, nhưng nhà họ Hạ…” Lưu Ngọc Sương ngưng lại.

“Đừng ngại, dì Sương, dì cứ nói thẳng!”

“Thiếu chủ, cha con Hạ Đình Kiêu thấy phu nhân rời khỏi Thương Châu thì bắt đầu tự tiện nhúng tay vào dự án núi Ngọc Tuyền, đẩy giá mấy công trình quan trọng trong dự án núi Ngọc Tuyền lên cái giá 15 tỷ một công trình, ký kết giao cho mấy công ty bất động sản ở địa phương, mà mấy công ty này đa số đều không có giấy phép xây dựng, những công trình được xây nên sau này cũng đều là kém chất lượng.”

Trần Dật Thần cười lạnh, quả đúng như dự đoán, cha con Hạ Đình Kiêu và Hạ Lạc đúng là ngựa quen đường cũ, anh và Hạ Nhược Y mới rời khỏi Thương Châu vài ngày mà hai cha con họ đã ngồi không yên, bắt đầu mưu lợi từ dự án núi Ngọc Tuyền rồi.

Theo lẽ thường mà nói, muốn ký kết mất công trình trọng điểm trong dự án núi Ngọc Tuyền, mỗi công trình ít nhất phải 30 tỷ, thậm chí là 60 tỷ, nhưng cha con Hạ Đình Kiêu lại bán ra với giá chỉ 15 tỷ, có thể thấy, bọn họ đang rất gấp rút, vì một khi Hạ Nhược Y quay về, tuyệt đối sẽ không để họ bán những công trình đó ra ngoài.

Hơn nữa lại còn bán rẻ cho mấy công ty không có giấy phép xây dựng, có thể đoán được dự án núi Ngọc Tuyền sẽ bị phá nát đến mức nào.

“Bên Lâm Chí Cường vì không nhận được chỉ thị rõ ràng từ thiếu chủ nên vẫn chưa ngăn chặn cha con Hạ Đình Kiêu.” Lưu Ngọc Sương nói tiếp.

Trần Dật Thần gật đầu, Lâm Chí Cường cũng chỉ là người nhà họ Trần chứ không phải người của anh, đối với chuyện này, anh ta không thể dành toàn lực được. Nhưng trong lòng Trần Dật Thần hiểu rõ, chỉ dựa vào mỗi hai cha con Hạ Đình Kiêu thì không to gan được như thế, phía sau chuyện này chắc chắn phải có sự ưng thuận ngầm từ phía Hạ Thiên Hồng.

Xem ra con cáo già Hạ Thiên Hồng cũng không an phận, muốn mượn chuyện này để thử thách giới hạn của mình, Trần Dật Thần bất giác cười lạnh, cũng được thôi, đợi tôi quay về Thương Châu, tôi sẽ cho ông biết giới hạn của tôi là ở đâu!

Sau khi Lưu Ngọc Sương rời đi không lâu, Hạ Nhược Y đã tỉnh lại.

Thấy Trần Dật Thần đang ngồi bên giường bệnh nhìn mình âu yếm, Hạ Nhược Y chợt thấy sống mũi cay cay, nước mắt chảy dài từ khóe mắt: “Huhu, Trần Dật Thần, em còn tưởng em không được gặp anh nữa…”

Chỉ có đi qua ranh giới của sự sống và cái chết, bạn mới biết được, người quan trọng nhất với mình trên thế giới này là ai.

Vào khoảnh khắc con sói đen nhào đến cô, hình ảnh hiện lên trong đầu Hạ Nhược Y lúc ấy, không phải Lâm Như Tuệ hay Hạ Trấn Quốc, mà là Trần Dật Thần.

Cô có thể bình tâm đối diện với cái chết, nhưng cô không thể nào chấp nhận việc mất đi Trần Dật Thần.

“Không sao, chuyện đã qua cả rồi.” Trần Dật Thần nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Nhược Y, vỗ về bờ vai cô, dịu dàng nói.

Đúng lúc ấy, Từ Dao cũng vội vàng lao đến, thấy Hạ Nhược Y đã bình an vô sự, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trần Dật Thần, anh chăm sóc Hạ Nhược Y kiểu gì đấy?!” Từ Dao ập đến chất vấn, mới đến Kim Lăng mấy ngày, Hạ Nhược Y trước thì bị Nghiêm Xuân Mai cho mấy cái tát, hôm nay lại bị vứt vào hang sói, suýt nữa thì tan thây trong bụng sói, chẳng trách Từ Dao lại tức giận, khó khăn lắm Từ Dao mới có chút thiện cảm với Trần Dật Thần, mà chỉ trong mấy ngày là biến mất sạch.

“Là lỗi của tôi, tôi sơ suất quá.” Trần Dật Thần bình tĩnh nhận lỗi, anh không để bụng thái độ của Từ Dao, thậm chí còn thấy vui thay cho Hạ Nhược Y, vì Từ Dao không giống loại chị em cây khế như Vương Hiểu Nha, mà cô ấy quan tâm Hạ Nhược Y từ tận đáy lòng.

“Từ Dao, không liên quan đến Trần Dật Thần…” Hạ Nhược Y cười khổ, cô còn thực sự không có ý trách Trần Dật Thần, vì những người mà cô gặp trong mấy ngày này đều có tâm lý biến thái kỳ lạ, một Nghiêm Xuân Mai, lại thêm một Đỗ Tử Duyệt, loại phụ nữ độc ác như vậy, có lẽ rất nhiều người bình thường cả đời cũng không gặp phải, nhưng cô đây thì chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã được gặp hết.

“Thế nào thì mới là liên quan đến anh ta? Anh ta là chồng cậu, là người đàn ông của cậu, bảo vệ cậu không phải việc hiển nhiên phải làm sao!” Từ Dao nói có chút bất mãn, nhưng trong lòng cô cũng hiểu, hai chuyện này thực sự không liên quan lắm đến Trần Dật Thần, mặc dù Trần Dật Thần chưa bảo vệ tốt được cho Hạ Nhược Y, nhưng đối với những kẻ đã làm tổn thương đến Hạ Nhược Y, Trần Dật Thần chưa hề bỏ qua cho kẻ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.