Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 149: Bốn người các người, cùng nhau lên?



Đoạn Hoành và Thường Thu, chứng kiến chiêu đó của Trần Dật Thần, sự chấn kinh trong nội tâm, đã không còn từ ngữ gì để hình dung được nữa.

Không cần nghĩ cũng biết, những người khác nhìn thấy chiêu này của Trần Dật Thần, lúc này có tâm trạng như thế nào.

Trong đúng 2 phút, bên dưới võ đài không có ai lên tiếng.

Toàn bộ đều đang hồi tưởng tới cái chiêu hồi nãy của Trần Dật Thần, cái chiêu nhẹ như lông hồng đó!

“Sư huynh, vị tiền bối này, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?” Tôn Kiên nuốt ngụm nước bọt, hỏi, xưng hô với Trần Dật Thần đã thay đổi từ tiểu tử đó thành tiền bối, anh ta cảm thấy thực lực của Trần Dật Thần, đã không cùng một đẳng cấp với bọn họ rồi.

Triệu Đông lắc đầu, hít sâu một hơi, nói: “Huynh cũng không biết, nhưng huynh cảm thấy, lần này anh ta có thể sẽ sáng tạo ra một kỳ tích!”

“Sư huynh, ý huynh là…” Sắc mặt Tôn Kiên thay đổi, anh ta rất rõ, kỳ tích mà Triệu Đông nói là gì, nhưng cái đó, thật sự có khả năng sao?

“Hạo Nhiên huynh, người bạn của cô nhà đây có lai lịch gì vậy?” Sắc mặt Kim Lục An cũng có chút nghiêm trọng, cú đấm đó của Trần Dật Thần, cho ông ta cảm giác, vẫn là thực lực của minh kình sơ kỳ, nhưng có một điểm, ông ta nghĩ không thông, cực hạn sức mạnh của Minh kình sơ kỳ, bình thường là 350 ký, có thiên phú thì có thể đạt đến 400 ký, nhưng cho dù có là 400 ký đi nữa, cũng không thể nào một đấm đánh bay Trương Sơn Nhạc được!

Trần Dật Thần có chỗ cổ quái!

Gần như là trong chớp mắt, trong đầu não Kim Lục An đã nhảy ra suy nghĩ này.

Tô Hạo Nhiên cười khổ: “Lục An huynh, nếu tôi nói cho đến bây giờ tôi còn không biết tên của cậu ta, huynh có tin không?”

“Ngay cả tên của cậu ta mà huynh cũng không biết sao?” Kim Lục An có chút kinh ngạc, nhìn bộ dạng của Tô Linh Ngọc, hiển nhiên là rất thân với Trần Dật Thần, vốn tưởng Tô Hạo Nhiên dù có thế nào hẳn cũng nên biết tên của Trần Dật Thần, nhưng không ngờ, Tô Hạo Nhiên cũng không biết gì.

“Nhưng Lục An huynh, người đó hình như có quen với huynh.” Tô Hạo Nhiên ngập ngừng một hồi, lại nói, mới bắt đầu Trần Dật Thần nói muốn tìm Kim Lục An đánh nhau, bản thân ông ta không có coi là thật, cảm thấy Trần Dật Thần đang nói bậy, hơn nữa sau khi Kim Lục An đến hiện trường, cũng biểu hiện ra một bộ dạng không quen biết Trần Dật Thần.

Nhưng bây giờ xem ra, lời mà Trần Dật Thần nói chưa chắc là giả! Anh rất có thể là thật sự quen biết Kim Lục An! Nhưng Kim Lục An, lại không hẳn là có quen biết Trần Dật Thần.

“Hạo Nhiên huynh, ý là sao?” Mi tâm Kim Lục An nhíu lại, hỏi.

Tô Hạo Nhiên liền nói rõ đầu đuôi mục đích Trần Dật Thần đến võ quán Hạo Nhiên một lần nữa.

Nghe xong, thần sắc Kim Lục An trở nên nghiêm trọng, bắt đầu hồi tưởng trong đầu não mình, bản thân mình có gặp Trần Dật Thần qua chưa, nhưng nghĩ cả nửa ngày, ông ta cũng không nhớ ra, rốt cuộc đã gặp Trần Dật Thần ở đâu.

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, Kim Lục An trong lòng nói, ông ta cũng không phải là người thiếu quyết đoán, tuy không biết mình đã đắc tội Trần Dật Thần ở đâu, nhưng Trần Dật Thần đến kiếm chuyện với ông ta, ông ta cũng không sợ, bây giờ ông ta dù gì cũng là ám kình võ giả, có thể nói là ở cả Kim Lăng này, ông ta cũng là nhân vật có máu mặt rồi.

Chiêu đó của Trần Dật Thần, đích thực rất kinh diễm, nhưng nói để khiến ông ta sinh ra sự sợ hãi thì căn bản là không thể nào.

Dù sao sự khác biệt của minh kình và ám kình đã bày ra đó rồi, một trăm minh kình võ giả cộng lại cũng chưa chắc là đối thủ của một ám kình võ giả.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Linh Ngọc đỏ phây phây, nếu như nói lúc này người hưng phấn nhất tại hiện trường, không phải là cô ta thì tuyệt đối không còn ai nữa.

Vốn dĩ cô ta đã không ôm bất kỳ kỳ vọng nào với Trần Dật Thần nữa, nhưng không ngờ, Trần Dật Thần chỉ dùng một quyền lại đánh bay Trương Sơn Nhạc, hơn nữa nhìn bộ dạng ung dung của Trần Dật Thần, hiển nhiên là chưa dùng toàn lực.

Thực lực như vậy, đã không thể dùng từ khủng bố để hình dung nữa rồi!

Trước đó Trần Dật Thần lên võ đài nói có 100% tỷ lệ thắng, tất cả mọi người đều không tin, cảm thấy Trần Dật Thần đang bốc phét, nhưng chỉ mới chớp mắt, khuôn mặt của tất cả mọi người đều bị Trần Dật Thần vả cho bôm bốp.

Bên dưới đài, đám người của võ quán Kim Cương trố mắt nhìn nhau, có chút khó xử, tiếp theo đây, để ai lên đài?

Cho dù có là Đoạn Hoành minh kình trung kỳ, lúc này trong lòng cũng có chút thấp thỏm, hắn ta cảm thấy mình chưa chắc đã là đối thủ của Trần Dật Thần!

Bởi vì nếu đổi là hắn ta đấu với Trương Sơn Nhạc, cũng tuyệt đối không thể chỉ một chiêu đã đánh bay Trương Sơn Nhạc đi xa như vậy được.

Nhìn thấy đám người võ quán Kim Cương không nói chuyện, Trần Dật Thần nhịn không được mà mở miệng: “Hay là, các người cùng nhau lên?”

Cùng nhau…lên?!

Đám người ở hiện trường lại hoá đá lần nữa.

Trần Dật Thần vậy mà lại muốn một chọi tư?

Sắc mặt của mấy người Đoạn Hoành và Thường Thu có chút tái xanh, xem thường người khác như vậy sao? Bọn họ không phải là bốn củ cải trắng, mà là bốn võ giả đó.

Như ý thức được lời mình nói có chút khuynh hướng giả đò làm ra vẻ, Trần Dật Thần khẽ khụ hai tiếng, có chút ngại ngùng mà giải thích: “Đừng nghĩ nhiều,Nhớ  truyen.one nhé, chúc luôn vui, sở dĩ kêu bốn người các người cùng nhau lên, không phải là xem thường các người, mà là bởi vì tôi đang vội.”

Vội?

Đám người lại im lặng.

Mắt của bốn người Đoạn Hoành và Thường Thu đều đỏ lên rồi, bọn họ chưa từng bị người ta coi nhẹ như vậy qua.

“Cậu thật sự muốn một mình chiến với bốn sư huynh đệ chúng tôi sao?” Đoạn Hoành đè nén sự tức giận mà hỏi, lời của Trần Dật Thần tuy ngông cuồng, nhưng cũng đã chứng minh, Trần Dật Thần rất có tự tin.

Chỉ là, anh dựa vào cái gì chứ?!

Một minh kinh sơ kỳ như anh, dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy!

Bên này của mình, có ba minh kình sơ kỳ, cộng với một minh kình trung kỳ là mình.

“Anh cảm thấy tôi đang đùa với các người sao?” Trần Dật Thần nhướng mày, sở dĩ kêu bốn sư huynh đệ của Đoạn Hoành cùng lên, vốn không phải anh muốn giả đò làm ra vẻ, mà là anh đang vội, dù sao cũng còn phải tiễn Kim Lục An lên đường nữa.

“Tốt! Rất tốt! Hy vọng cậu đừng có mà hối hận! Bốn sư huynh đệ bọn tôi, sẽ không nương tay đâu!” Đoạn Hoành cười lạnh, ở nơi sâu thẳm của đáy mắt loé qua một tia sát ý không dễ phát giác được, Trần Dật Thần ngông cuồng như vậy, vậy thì đừng trách mình tàn nhẫn, trên võ đài, có người chết cũng là chuyện rất bình thường!

“Lên đi.” Trần Dật Thần khinh miệt cười một cái, chỉ mấy tên tép riu này, vậy mà còn muốn giết mình nữa chứ.

“Chú…” Tô Linh Ngọc có chút lo lắng mà nhìn Trần Dật Thần một cái, muốn nói gì đó lại dừng, cô ta cảm thấy Trần Dật Thần có chút chểnh mảng rồi, phải biết, Đoạn Hoành là minh kình trung kỳ, cho dù là một chọi một, Trần Dật Thần cũng chưa chắc thắng, càng huống hồ là 1 chọi 4, một mình Đoạn Hoành minh kình trung kỳ, cộng thêm 3 minh kình sơ kỳ nữa.

Cho dù Trần Dật Thần có là minh kình hậu kỳ đi nữa, chỉ e muốn thắng cũng rất tốn sức.

“Không sao.” Trần Dật Thần quay đầu lại, cười cười, cho Tô Linh Ngọc một ánh mắt an tâm.

Sau đó, 4 người Đoạn Hoành và Thường Thu lên đài.

Thần sắc của bốn người có chút nghiêm trọng, rõ ràng là định dùng toàn lực để chiến, nếu như bọn họ còn dám xem nhẹ Trần Dật Thần, chỉ e là có chết cũng chả biết đã chết thế nào nữa kìa.

“Võ quán Kim Cương, Đoạn Hoành!”

“Võ quán Kim Cương, Thường Thu!”

“Võ quán Kim Cương, Lưu Đông Hạo!”

“Võ quán Kim Cương, Trương Khuyết!”

Bốn người lũ lượt chắp tay, tự báo tên gia môn.

“Võ quán Hạo Nhiên, Trần Dật Thần!” Trần Dật Thần cười cười, chắp tay đáp lại, bây giờ anh đại diện cho võ quán Hạo Nhiên xuất chiến, đương nhiên phải báo tên võ quán Hạo Nhiên rồi.

Dưới võ đài, sắc mặt đám người võ quán Hạo Nhiên đều quái dị, rất nhiều người đều là lần đầu tiên nghe thấy tên của Trần Dật Thần.

Hoá ra thằng cha này tên là Trần Dật Thần, nếu như anh thật sự là người của võ quán Hạo Nhiên thì tốt rồi.

Trần Dật Thần, Tô Linh Ngọc cũng thầm đọc tên của Trần Dật Thần, như thể muốn vĩnh viễn khắc cái tên này vào tim của mình mãi mãi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.