Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 168: Diệp đồng khiếu



“Anh Hàn khách khí, Sơn Quan chẳng qua chỉ là một người kém hiểu biết, sao dám nói có tiếng tăm gì ở trước mặt anh Hàn.” Trương Sơn Quan chắp tay, khiêm tốn cười nói.

Tuy rằng anh ta là người thừa kế là họ Trương, luận thân phận và địa vị thì phải cao hơn hạng người vùng dậy ở lùm cỏ như Hàn Long và Cố Minh Sâm không ít, nhưng anh ta cũng sẽ không làm cao ở trước mặt Hàn Long, hoặc là bởi vậy mà cho rằng mình hơn người.

Anh ta hiểu rõ nếu đặt anh ta vị trí như hai người Hàn Long, Cố Minh Sâm ở cùng vị trí, không nhất định anh ta có thể làm tốt hơn bọn họ.

Hai người có thể đi từ một tên côn đồ, dốc sức làm tới nhân vật cấp vương giả ở thế giới ngầm của Thương Châu như bây giờ, tuyệt đối hai người họ có chỗ hơn người.

Cũng chỉ có mãnh long như Trần Dật Thần mới có thể khống chế hai người họ thành dễ bảo như vậy.

Đối với những người khác, muốn thu phục hai vương giả của thế giới ngầm, quả thực chính là người si nói mộng!

Trần Dật Thần vuốt nhẹ cằm, nếu ba người đều biết nhau thì anh cũng không cần giới thiệu nữa.

“Hiện tại ở Thương Châu có mấy thế lực có thể chống lại ba người?” Trần Dật Thần hỏi thẳng vào vấn đề, tuy rằng Thương Châu chỉ là một thành phố nhưng lại sâu hơn bình thường, Cố Minh Sâm và Hàn Long cũng chỉ nắm được phía Tây và phía Đông của Thương Châu, còn khu phía Bắc và phía Nam lại có thế lực khác thâu tóm, ngoài mấy thế lực ngầm này, còn có không ít dòng họ lớn như nhà họ Thẩm.

Những thế lực này, lần này anh nhất định phải thu vào hết.

Thứ nhất là vì chống lại nhà họ Trần.

Thứ hai…

Điều anh lo lắng nữa là chẳng may ngày nào đó anh phải rời khỏi Thương Châu, khi đó Hạ Nhược Y vẫn sẽ có nơi ở.

Dù sao hiện tại quan hệ giữa Hạ Nhược Y và nhà họ Hạ cũng không tốt, nếu một ngày nào đó anh không còn ở Thương Châu, lấy tính cách của người nhà họ Hạ, họ nhất định sẽ chèn ép Hạ Nhược Y.

Nhưng nếu sau lưng Hạ Nhược Y có Hàn Long và Cố Minh Sâm làm chỗ dựa, không nói trước được ai mới là người bị chèn ép.

Nghe thấy lời này của Trần Dật Thần, ánh mắt ba người khẽ động, cho dù là luôn tùy tiện như Cố Minh Sâm cũng đoán được mục đích đại khái của Trần Dật Thần.

“Cậu Trần, tuy rằng Thương Châu không lớn nhưng các thế lực cũng rắc rối phức tạp.”

“Trước mắt, thế lực ngầm có thể chống lại chúng ta gồm La Đông Lỗi ở khu Bắc, Diệp Hải Đường ở khu Nam, ngoài hai người này thì những người khác chỉ là tôm tép, không đủ gây sóng gió.”

“Về phần các gia tộc, trước mắt người ngoài giới đều công nhận nhà họ Thẩm là gia tộc giàu có nhất Thương Châu, nhưng theo tôi được biết, nhà họ Lý cũng không kém nhà họ Thẩm, thậm chí hiện tại vì người đứng đầu thành phố, bí thư Lý là người nhà họ Lý cho nên ở một khía cạnh nào đó, nhà họ Lý thể hiện ra còn mạnh hơn nhà họ Thẩm vài phần.”

Bất cứ thời đại nào, những người nắm quyền đều có nhiều tiếng nói hơn những người giàu có.

Trần Dật Thần gật đầu, đang muốn nói chuyện thì Trương Sơn Quan lại mở miệng nói: “Cậu Trần, La Đông Lỗi của khu phía Bắc thật ra là người nhà họ Trương.”

La Đông Lỗi là người nhà họ Trương?!

Trần Dật Thần có vài phần kinh ngạc, La Đông Lỗi cùng Cố Minh Sâm và Hàn Long là vua của thế giới ngầm, không ngờ rằng đó lại là người nhà họ Trương.

Cố Minh Sâm và Hàn Long cũng hơi kinh ngạc, xem ra thế lực của nhà họ Trương còn lớn hơn bọn họ nghĩ, ngay cả một người tài giỏi như La Đông Lỗi cũng là người nhà họ Trương.

Tuy nhiên nhà họ Trương chính là của Trần Dật Thần.

La Đông Lỗi là người nhà họ Trương cũng không khác gì người của Trần Dật Thần cả.

Trần Dật Thần đương nhiên cũng hiểu được điều này, Trương Sơn Quan nói như vậy, trước mắt thế giới ngầm ở Thương Châu đã gần rõ ràng, bốn khu theo bốn phương, có ba khu đã nằm trong sự khống chế của anh.

Chỉ còn Diệp Hải Đường ở khu Nam là không do anh khống chế.

“Diệp Hải Đường kia là như thế nào?” Trần Dật Thần hỏi.

“Cậu Trần, Diệp Hải Đường này không đơn giản.” Hiếm khi thấy ngữ khí của Hàn Long lại nghiêm trọng như vậy.

“Hả? Có gì không đơn giản?” Trần Dật Thần nhướng mày, anh lại hơi tò mò rốt cuộc Diệp Hải Đường này đã làm gì mà lại khiến Hàn Long kiêng dè như vậy.

“Cậu Trần, cậu có từng nghe đến tên Diệp Đông Khiếu chưa?” Hàn Long không nói thẳng mà lại nói bóng gió một cái tên khác.

Trần Dật Thần lắc đầu, anh mới đến Thương Châu được ba năm, thật đúng là không biết rõ Thương Châu, tuy nhiên nhìn dáng vẻ của Hàn Long thì Diệp Đông Khiếu này hiển nhiên không đơn giản.

“Cậu Trần chưa từng nghe nói cũng là bình thường.” Hàn Long gật đầu, lại nói: “Tuy nhiên ở Thương Châu vào khoảng hai mươi năm trước, cái tên Diệp Đông Khiếu thực sự có thể ngăn trẻ con khóc vào đêm.”

“Nói tới lý do vì sao Diệp Đông Khiếu có thể ngăn trẻ nhỏ khóc về đêm, còn phải nói về lịch sử Thương Châu.”

“Trước kia, thế giới ngầm ở Thương Châu vẫn luôn không yên ổn, mỗi năm phải có ít nhất hơn một ngàn người chết vì các bang phái đấu đá tranh giành địa bàn, trong mấy vùng tự trị, Thương Châu có tiếng cạnh tranh tàn khốc.”

“Cho nên từ lúc thành lập thành phố đến nay, thế giới ngầm ở Thương Châu chưa bao giờ thống nhất, thậm chí có người nói Thương Châu này là nơi chôn vùi xương cốt kiêu hùng, đến Thương Châu rồi, là rồng cũng phải nằm úp sấp, là hổ cũng phải nằm bò. Tóm lại dù là anh hùng hào kiệt, có suy nghĩ muốn thống nhất Thương Châu thì căn bản không có cửa.”

“Nhưng hai mươi năm trước, Diệp Đông Khiếu xuất hiện, cũng đánh vỡ quy định này.”

“Một năm.”

“Diệp Đông Khiếu chỉ dùng khoảng thời gian một năm, đánh từ khu Tây sang khu Bắc, lại đánh từ khu Nam lên khu Đông. Ông ta dựa vào thực lực của bản thân, mạnh mẽ nuốt trọn cả Thương Châu!”

“Lúc ấy ông ta được thế giới ngầm của Thương Châu tôn là ông vua không vương miện!”

“Là hoàng đế chân chính của giới hắc đạo!”

Hàn Long trầm giọng nói, hai mươi năm trước, nhắc đến ông vua Diệp Đông Khiếu ở thế giới ngầm, chính là không có một kẻ ngang hàng. Không giống như hôm nay, ông ta cùng Cố Minh Sâm và La Đông Lỗi, chỉ thâu tóm một khu đã được người tôn xưng là vua thế giới ngầm, mà Diệp Đông Khiếu, đó là thật sự nắm toàn bộ địa bàn Thương Châu, thậm chí ngay cả những gia tộc lớn cũng đều cung kính với Diệp Đông Khiếu.

“Diệp Đông Khiếu này là võ giả à?” Trần Dật Thần nhíu mày hỏi, cũng chỉ có võ giả mới có thể giải thích vì sao Diệp Đông Khiếu lại nghịch thiên như vậy, phải biết rằng hai mươi năm trước Thương Châu không thái bình như bây giờ, niên đại kia, nước H không ngăn cấm nghiêm khắc việc sử dụng súng ống, xuất hiện súng ống tại các trận tranh đoạt địa bàn là bình thường, một người thường muốn gây mưa bom bão đạn đánh đổ Thương Châu là không có khả năng.

Cho nên Diệp Đông Khiếu chỉ có thể là võ giả, hơn nữa ít nhất cũng là võ giả ở hậu kỳ Ám Kính!

“Đúng vậy cậu Trần, nghe đồng Diệp Đông Khiếu quả thật là một võ giả.” Hàn Long trầm giọng nói, ông ta biết rõ Trần Dật Thần cũng là một võ giả, nhưng ông ta không biết Trần Dật Phần có mạnh như Diệp Đông Khiếu ở hai mươi năm trước không.

“Cậu Trần, về chuyện của Diệp Đông Khiếu, tôi cũng nghe ba tôi kể.” Ngữ khí của Trương Sơn Quan có phần nặng nề: “Ba tôi nói, Thương Châu vốn là nơi địa linh nhân kiệt, nơi không thiếu người tài, trước khi Diệp Đông Khiếu xuất hiện, giới võ đạo ở Thương Châu có thể nói là vui vẻ quang vinh, ở các châu phụ cận, thực lực của giới võ đạo Thương Châu phải xếp hàng đầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.