Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 17



Trần Dật Thần đối với chuyện này cũng chẳng kinh ngạc, anh rất rõ gia tộc lớn như vậy, vị trí chủ nhà luôn chỉ truyền nam không truyền nữ.

”Ai, có vài người ấy à, quá coi trọng bản thân, cứ nghĩ ngủ một đêm với Lâm Chí Cường nhà người ta thì muốn làm gì thì làm?” Hạ Kiều Hân chế nhạo một câu, nói xong cô ta còn cố ý liếc Trần Dật Thần một cái, cười hỏi: ”Trần Dật Thần, anh không biết đâu, vợ anh hôm qua đã bàn chuyện làm ăn với với giám đốc công ty Đỉnh Phong thế nào đâu.”

”Hử?” Trần Dật Thần nhướn mày.

”Nghe nói hai người bọn họ ở khách sạn Hilton thuê một phòng tổng thống, bàn chuyện tận 3 tiếng đó.” Hạ Kiều Hân thêm mắm thêm muối để châm ngòi ly gián.

”Sau đó thì sao?”

Trần Dật Thần giả bộ kinh ngạc, hỏi Hạ Nhược Y bàn chuyện làm ăn với Lâm Chí Cường như thế nào, anh rõ hơn ai hết, người phụ nữ ngu xuẩn Hạ Kiều Hân này trong đầu toàn là xi măng chắc?

”Sau đó cái gì? Trần Dật Thần, não anh bị tàn à? Lâm Chí Cường đẹp trai nhiều tiền, Hạ Nhược Y lại xinh đẹp như vậy, bọn họ cô nam quả nữ, tôi nói hai người bọn họ làm việc trong khách sạn 3 tiếng anh tin không?” Hạ Kiều Hân tức giận, tên ngốc Trần Dật Thần này, mình đã ám chỉ rõ ràng vậy rồi mà còn không hiểu.

”Tin chứ.” Trần Dật Thần nghiêm chỉnh gật đầu: ”Bọn họ làm việc cùng nhau đó, Nhược Y về đã nói với tôi rồi.”

”Xì…”

Hạ Nhược Y không khỏi cười thành tiếng, tất nhiên cô sớm đã nhìn ra Trần Dật Thần đang giả ngốc, coi Hạ Kiều Hân như con khỉ mà đùa giỡn. Tên ngốc này từ khi nào lại trở nên tinh ranh như vậy.

Thấy Hạ Nhược Y cười, Hạ Kiều Hân cuối cùng cũng ý thức được không thích hợp, có điều lúc này cô ra chỉ có thể cắn rằng kiên trì mở miệng: ”Trần Dật Thần, Hạ Nhược Y cắm sừng anh rồi anh biết không hả!”

”Ồ, tôi biết rồi.” Vẻ mặt Trần Dật Thần nghiêm túc nói.

Hạ Kiều Hân nghẹn lời, biết rồi mà anh còn bình tĩnh như vậy à?

”Trần Dật Thần, anh có còn là đàn ông không? Bị vợ mình cắm sừng mà không tức giận?” Hạ Kiều Hân mắng.

”Sao tôi lại phải tức giận?” Trần Dật Thần hỏi ngược lại.

”Anh…đúng là đồ bỏ đi!” Hạ Kiều Hân không còn gì để nói.

”Anh không phải là không dám tức giận mà là tức giận cũng không dám làm gì Hạ Nhược Y.” Hạ Lạc thản nhiên nói một cách châm chọc, trong lòng anh ta xem thường Trần Dật Thần, cảm thấy Trần Dật Thần thật mất mặt đàn ông, ngày đó ở nhà tổ anh ta làm Trần Dật Thần nhục nhã như vậy mà đến một cái rắm Trần Dật Thần cũng không dám đánh.

”Hạ Lạc, nghe nói hôm qua anh bị người ta đánh, anh ổn chứ?” Vẻ mặt Trần Dật Thần chân thành, người khác không biết còn cho là anh đang quan tâm Hạ Lạc.

”Con mẹ nó, ông đây bị đánh thì liên quan gì đến tên phế vật mày!” Sắc mặt Hạ Lạc nhất thời vặn vẹo, hôm qua anh ta bị Lâm Chí Cường đánh ra bóng ma tâm lý, cho nên hiện tại điều anh ta căm ghét nhất là người khác nhắc đến chuyện này.

Vậy mà Trần Dật Thần lại cố tình rắc muối lên miệng vết thương của anh ta.

”Tôi chỉ quan tâm anh một chút thôi, sao anh lại tức giận rồi.” Trần Dật Thần thở dài nói.

”Cút! Ông đây không cần sự quan tâm của tên phế vật amày, kẻ phế vật bị người ta cắm sừng không dám giận không dám nói, có tư cách gì mà quan tâm ông đây!” Hạ Lạc giận dữ hét lên.

Hạ Nhược Y bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm, cứ như lần đầu quen biết Trần Dật Thần vậy, đây còn là người chồng vâng vâng dạ dạ của mình ư? Sao miệng lưỡi độc địa vậy, hai ba câu đã làm cho Hạ Lạc tức điên rồi.

”Bị người ta cắm sừng với quan tâm anh, hai chuyện này có mâu thuẫn không? Lẽ nào tôi bị người ta cắm sừng thì không thể quan tâm anh nữa?” Vẻ mặt Trần Dật Thần vẫn thành khẩn như cũ.

”Mày câm miệng cho tao!” Hạ Lạc đã tức đến hỏng, hận không thể nhảy lên đạp Trần Dật Thần hai đạp, hôm nay vốn anh ta định đến trước mặt Hạ Nhược Y khoe khoang rồi đả kích cô một chút, kết quả bị Trần Dật Thần phá rối, ngược lại kẻ nhận đả kích lại là mình.

Khóe miệng Hạ Nhược Y cong lên một nụ cười xán lạn, trước kia sao cô không phát hiện ra Trần Dật Thần còn có một mặt thú vị như vậy.

”Con điếm kia, mày cười cái gì?!” Tâm trạng Hạ Lạc lúc này vốn đã không tốt, thấy Hạ Nhược Y cười, tâm trạng anh ta càng tệ hơn.

”Hạ Lạc, mồm miệng sạch sẽ chút!” Chân mày Hạ Nhược Y dựng thẳng, nhất thời nóng nảy.

Sắc mặt Trần Dật Thần cũng lạnh dần, Hạ Lạc mắng anh thì anh có thể không để ý, nhưng mắng Hạ Nhược Y, chuyện này là đang thách thức giới hạn của anh rồi.

”Con điếm như mày ông đây còn phải cho mặt mũi à? Đừng nghĩ là ngủ với Lâm Chí Cường một đêm là cô có thể thích làm gì thì làm ở nhà họ Hạ, nhà họ Hạ bọn tao, lại không phải là loại gái điếm ai cũng có thể làm chồng như mày.” Hạ Lạc mắng rất khó nghe, lồng ngực của Hạ Nhược Y nhấp nhô kích liệt, rõ ràng là bị tức không nhẹ.

”Anh thử mắng Nhược Y một lần nữa xem.” Sắc mặt Trần Dật Thần lạnh lùng, đáng sợ.

Hạ Lạc đối diện với đôi mắt lạnh lùng vô cảm của Trần Dật Thần, không khỏi rùng mình, có điều anh ta vẫn mạnh miệng nói: ”Mắng thì mắng, ông đây là anh nó, không thể mắng nó hai câu à? Mày đấy, một tên ở rể, ăn của nhà họ Hạ, dùng đồ nhà họ Hạ, mày muốn làm gì? Mày còn dám đánh tao chắc?”

”Pa”

Trần Dật Thần tát một cái, Hạ Lạc quay một vòng, răng bị rụng mất hai cái.

”Ngại quá, anh nói đúng rồi, tôi đúng là còn dám đánh anh.” Trần Dật Thần thản nhiên mở miệng, rồng có vảy ngược, xúc chi ắt giận, Hạ Nhược Y là vảy ngược của anh.

Hạ Lạc chế nhạo anh thế nào cũng được nhưng chế nhạo Hạ Nhược Y thì chính là đâm đầu vào chỗ chết!

Một cái tát này đánh cho Hạ Lạc thấy đầu đầy sao, vào giây sau anh ta mới phản ứng lại, mình vậy mà bị tên rác rưởi Trần Dật Thần đánh?!

Lâm Chí Cường đánh mình cũng thôi đi, Trần Dật Thần là cái thá gì, dựa vào cái gì mà đánh mình! Hạ Lạc nhất thời tức giận.

”Con mẹ mày Trần Dật Thần!” Hạ Lạc rống giận xông đến chỗ Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần cười một cái khinh thưởng, thân thể nhỏ con này của Hạ Lạc, nói không khoa trương thì mười tên anh cũng có thể đánh được!

”Pa”

Lại một cái tát, Hạ Lạc chẳng khác nào con quay, xoay một vòng tại chỗ.

”Trần Dật Thần, anh làm gì thế! Đánh người là phạm pháp, anh có biết không hả.” Hạ Kiều Hân luống cuống, muốn đi lên ngăn Trần Dật Thần lại.

”Câm mồm cho ông! Còn ầm ĩ tôi đánh cả cô đấy!” Trần Dật Thần nói một cách hung tợn.

Hạ Kiều Hân nhất thời ngậm mồm lại.

Tất nhiên Trần Dật Thần cũng chẳng có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, huống hồ anh đã sớm ngứa mắt Hạ Kiều Hân rồi, cô ta còn nói thêm thì anh cũng không ngại cho cô ta thử một chút vị của cái tát.

Bị Trần Dật Thần cho hai cái tát, Hạ Lạc choáng váng hoàn toàn.

Đây còn là con rể bỏ đi của nhà họ Hạ không biết đánh trả, mắng không cãi lại ư? Sao hôm nay lại hung hãn như vậy?

Thấy Trần Dật Thần lại đi về phía mình, đáy lòng Hạ Lạc không khỏi hoảng sợ.

”Trần Dật Thần, anh…anh muốn làm gì? Tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hạ, nếu anh đánh tôi xảy ra chuyện gì, ông nội sẽ không bỏ qua cho anh!” Hạ Lạc miệng hùm gan sứa uy hiếp.

Trần Dật Thần cười lạnh một tiếng, nói: ”Anh thấy tôi sẽ sợ Hạ Thiên Hồng à?”

”Anh…anh điên rồi à!” Hạ Lạc mở to hai mắt nhìn, Trần Dật Thần dám khỏi thẳng tên của Hạ Thiên Hồng.

”Đại nghịch bất đạo!”

”Đúng là tìm đường chết mà!”

”Đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Hạ đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.