CHƯƠNG 241: NGÔI NHÀ MA ÁM
Thấy Lâm Như Tuệ vẫn đang do dự, Chương Hồng tiếp tục lên tiếng:
“Dì Lâm à, dì cũng không nghĩ xem căn nhà này của chúng tôi là ở đâu ư?”
“Ở núi Ngọc Tuyền.”
“Ông chủ của chúng tôi chính là Thẩm Kình Thiên – đại gia giàu nhất Thương Châu đó!”
“Bà cảm thấy ông chủ Thẩm của chúng tôi sẽ bán nhà cho người đã chết ư?”
“Bà cảm thấy ông chủ Thẩm của chúng tôi sẽ thiếu tiền một căn nhà này ư?”
Chương Hồng nói hai câu, hoàn toàn chặn họng Lâm Như Tuệ.
Ngay đến cả Hạ Trấn Quốc cũng không khỏi nghi ngờ. Có phải Trần Dật Thần vì không muốn để Lâm Như Tuệ mua nhà cho nên mới nói ra những lời này hay không?
Dù sao núi Ngọc Tuyền cũng là khu chung cư cao cấp nhất thành phố Thương Châu này. Vả lại ông chủ xây dựng Thẩm Kình Thiên còn là đại gia giàu có nhất Thương Châu với khối tài sản hơn chín mươi nghìn tỷ.
Hạ Trấn Quốc cảm thấy ông chủ Thẩm Kình Thiên đó sẽ không vì một căn nhà hơn ba mươi tỷ mà hủy hoại thanh danh của mình đâu!
“Giám đốc Chương, chị Phương, thật xin lỗi, do tôi bị tên rác rưởi này dắt mũi.” Lâm Như Tuệ hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu xin lỗi hai người họ.
Sau đó, bà ta chán ghét liếc nhìn Trần Dật Thần, mắng: “Đúng là tên vô dụng mà! Còn không mau qua đây xin lỗi Chị Phương và Giám đốc Chương đi!”
“Xin lỗi?”
Trần Dật Thần lạnh mặt, nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi? Tôi làm sai ở đâu ư?”
“Cái tên vô dụng này, cậu còn dám nói mình không sai ư?” Lâm Như Tuệ lớn tiếng quát tháo, hàm răng cắn chặt phát ra tiếng kêu ken két.
“Vì không muốn móc tiền ra cho tôi mua nhà mà cậu lại dám bịa đặt nói căn nhà này từng có người chết… Cậu… cậu còn nói mình không sai ư?” Lâm Như Tuệ tức đến toàn thân phát run.
“Trần Dật Thần, con nói căn nhà này từng có người chết, con có bằng chứng gì không?” Hạ Trấn Quốc trầm giọng lên tiếng. Nếu Trần Dật Thần không có bằng chứng, vậy thì lần này ông ta cũng không thể đứng về phía Trần Dật Thần được.
Trần Dật Thần lắc đầu, nói: “Tạm thời vẫn chưa có.”
“Tạm thời vẫn chưa có?” Chương Hồng cười lạnh. “Vậy khi nào mới có?”
“Năm sau, hay là năm sau nữa, hay là đến khi cậu xuống lỗ?”
“Chương Hồng, anh muốn chết à?”
Sắc mặt của Trần Dật Thần đột nhiên trở nên lạnh lùng. Nếu có thể, anh thật sự không muốn tìm Thẩm Kình Thiên. Nhưng nếu Chương Hồng vẫn u mê không tỉnh ngộ, vậy thì anh cũng chỉ còn cách gọi điện thoại cho Thẩm Kình Thiên hỏi rõ ràng nguyên nhân hậu quả mà thôi.
“Muốn chết ư?” Chương Hồng cười nhạo một tiếng, châm biếm nói: “Tôi nói này Trần Dật Thần, cậu cũng quá tự tin rồi đấy! Cậu chẳng qua cũng chỉ là một tên giao đồ ăn, ai cho cậu dũng khí nói ra câu này thế hả?”
“Lương Tịnh Như ư?”
“Anh sẽ biết ngay thôi!” Sắc mặt của Trần Dật Thần đột nhiên trở nên bình tĩnh.
“Vậy sao?” Chương Hồng tỏ vẻ nghiền ngẫm, nhưng ngoài mặt lại không hề tỏ ra sợ hãi. Nơi này là núi Ngọc Tuyền mà Chương Hồng anh lại chính là Giám đốc tiêu thụ của bộ phận bán building trên núi Ngọc Tuyền này. Vậy mà một tên giao đồ ăn thấp hèn lại dám uy hiếp anh ở ngay chính địa bàn của anh, quả đúng là “chưa thấy quan tài chưa rơi lệ” mà!
“Tổng Giám đốc Thẩm, bây giờ tôi đang ở núi Ngọc Tuyền.” Trần Dật Thần gọi điện thoại cho Thẩm Kình Thiên.
“Tổng Giám đốc Thẩm?” Chương Hồng cười nhạo một tiếng, mẹ kiếp lại còn biết giả bộ gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Thẩm nữa cơ đấy!
“Cậu Trần?” Phía đầu dây bên kia, Thẩm Kình Thiên giật mình nhảy dựng lên khỏi ghế sofa: “Cậu đến đây lúc nào thế?”
“Tôi mới đến không lâu.” Trần Dật Thần khẽ cười, nói.
“Cậu Trần, vì sao cậu đến mà lại không nói với tôi một tiếng? Tôi nhất định sẽ đón tiếp cậu thật chu đáo!” Thẩm Kình Thiên vội vã đứng dậy, thái độ vô cùng cung kính. Chuyện Trần Dật Thần hủy hoại nhà họ Diệp từ lâu đã không còn là bí mật trong tầng lớp lãnh đạo cấp cao ở thành phố Thương Châu này nữa. Vì thế lúc này, Thẩm Kình Thiên bỗng có sự kiêng dè mà trước nay chưa từng có dành cho Trần Dật Thần.
“Tôi đi cùng ba mẹ vợ đến đây mua nhà.” Trần Dật Thần cười khổ, ý tứ chính là không muốn làm phiền đến Thẩm Kình Thiên.
“Mua nhà?” Thẩm Kình Thiên ngẩn ra, không phải ông ta đã tặng Trần Dật Thần một căn biệt thự rồi ư? Vì sao Trần Dật Thần vẫn còn muốn mua nhà nữa chứ?
Nhưng rất nhanh Thẩm Kình Thiên đã phản ứng lại, Trần Dật Thần mua nhà cho Hạ Trấn Quốc và Lâm Như Tuệ chứ không phải là mua nhà cho chính mình.
“Cậu Trần, cậu nói “mua nhà” nghe nghiêm trọng quá. Cậu vừa ý căn nào cứ nói thẳng với tôi. Tôi sẽ tặng nó cho cậu, cái gì thì tôi không có chứ nhà tôi không thiếu.” Thẩm Kình Thiên cười nói.
Ông ta hiểu rất rõ quan hệ giữa Trần Dật Thần và Lâm Như Tuệ, trong lòng cũng biết Trần Dật Thần không muốn để lộ thân phận của mình trước mặt Lâm Như Tuệ, cho nên chuyện tặng nhà này chẳng qua cũng chỉ là lời nói khách sáo, nói cho có mà thôi. Nếu ông ta thật sự tặng nhà cho Trần Dật Thần, Trần Dật Thần cũng sẽ không lấy.
“Tổng Giám đốc Thẩm, hiện tại tôi đúng là đã vừa ý một căn nhà của ông.” Trần Dật Thần cười nói.
“Hả?” Thẩm Kình Thiên há hốc miệng, không biết vì sao, ông ta chỉ khách sáo nói vậy với Trần Dật Thần thôi, vì sao Trần Dật Thần lại nghiêm túc coi nó là thật cơ chứ?
“Cậu Trần, cậu vừa ý căn nhà nào, ngay bây giờ tôi sẽ mang chìa khóa đến giao cho cậu.” Mặc dù đáy lòng Thẩm Kình Thiên vô cùng kinh ngạc, nhưng ngoài mặt ông ta vẫn không để lộ ra nửa điểm bất thường.
“Căn nhà số 508, đơn nguyên 3, tòa 16.”
“Tòa 16 ư?” Nghe vậy Thẩm Kình Thiên hơi nhíu mày, tòa 16 không phải thuộc khu nhà bình thường ư? Vì sao Trần Dật Thần lại nhìn trúng một căn của khu nhà bình thường vậy chứ?
Không đúng, căn nhà số 508, đơn nguyên 3 sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Kình Thiên vô cùng sợ hãi, sắc mặt trong nháy mắt cũng trở nên trắng bệch.
Đó không phải là căn nhà ma ám ư? Hồi đầu năm, có bốn người chết trong căn nhà đó! Vì sao Trần Dật Thần lại nhìn trúng căn nhà ma ám cơ chứ?
Trán Thẩm Kình Thiên ướt đẫm mồ hôi lạnh, gần như ngay lập tức ông ta nghĩ đến một khả năng. Không phải Trần Dật Thần nhìn trúng căn nhà đó, mà là người của ông ty ông ta muốn bán căn nhà đó cho Trần Dật Thần!
Đáng chết mà!
“Cậu Trần, cậu vừa ý bất cứ căn biệt thự nào bây giờ tôi đang ở, tôi cũng có thể sẵn lòng dọn ra ngoài và tặng nó cho cậu. Nhưng tôi thật sự không thể tặng cậu căn nhà mà cậu nói được.” Thẩm Kình Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Lời này của Tổng Giám đốc Thẩm là có ý gì?” Trần Dật Thần biết rõ còn cố ý hỏi.
“Cậu Trần, không giấu gì cậu, căn nhà đó từng có người chết!”
“Vào đêm ba mươi tết, bọn cướp đột nhập vào và giết chết bốn người sống trong căn nhà đó.” Thẩm Kình Thiên không dám giấu giếm, nói hết mọi chuyện cho Trần Dật Thần nghe.
Không nhiều người ở thành phố Thương Châu biết về vụ thảm sát này.
Bởi vì ngày xảy ra thảm án, Thẩm Kình Thiên đã vận dụng quan hệ của mình, bắt được tên hung thủ, rồi chuyển hắn đến Viện kiểm sát. Sau đó, Thẩm Kình Thiên lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán nhà trên núi Ngọc Tuyền, vì thế ông ta lại lợi dụng các mối quan hệ của mình ém nhẹm chuyện này đi.
Cuối cùng, gần như không mấy ai biết đến vụ án này.
Ngay đến cả người sống trong căn nhà đồi diện căn 508 cũng không hề biết căn phòng đối diện nhà mình từng có người chết.
Ngoại trừ mấy lãnh đạo cấp cao trên núi Ngọc Tuyền thì chỉ có Giám đốc tiêu thụ building của tòa 16 là biết rõ chuyện này mà thôi.
“Tổng Giám đốc Thẩm, căn phòng từng có người chết, vậy mà ông cũng dám bán đi ư?” Trần Dật Thần lập tức lạnh giọng, nói.
“Cậu Trần, oan cho tôi quá!” Thẩm Kình Thiên cười khổ nói.
“Cho dù tôi có thiếu tiền, tôi cũng sẽ không làm ra loại chuyện vô nhân tính, thiếu đạo đức như thế này đâu!”
“Thú thật với cậu, sau khi xảy ra chuyện đó, tôi đã bảo người niêm phong căn nhà đó lại. Tôi hoàn toàn không muốn bán căn nhà đó đi một chút nào cả.”
“Vậy bây giờ phải giải thích như thế nào đây?”
Trần Dật Thần hỏi ông ta. Thật ra trong lòng anh cũng hiểu rõ, Thẩm Kình Thiên không có khả năng bán căn nhà này. Nhưng tên Chương Hồng bằng mặt không bằng lòng này thì rất có khả năng. Mặc dù Thẩm Kình Thiên đã niêm phong, đóng cửa căn nhà này rồi, nhưng thân là một Giám đốc tiêu thụ của bộ phận bán building, Chương Hồng hoàn toàn có chìa khóa căn nhà. Hơn nữa về phần giấy tờ như quyền tài sản gì đó, chỉ cần anh ta có chút quan hệ thì hoàn toàn dễ dàng lấy được nó.