Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 259



CHƯƠNG 259: BỐN ANH EM NHÀ HỌ TRẦN

“Chắc là người tập võ.”

Trần Dật Thần cau mày nói, mặc dù đạn súng săn bắn ra chậm hơn so với súng ngắn, nhưng dù chậm, thì nó cũng là đạn, người bình thường căn bản không thể tránh được, đối thương ít ra cũng là minh kình sơ kỳ.

“Võ sĩ? Không phải Thương Châu chẳng có bao nhiêu võ sĩ sao? Bọn họ chui từ đâu ra chứ, hơn nữa võ sĩ đều là những người có thân phận địa vị, làm sao lại làm mấy chuyện cướp kim khố này chứ?” Hàn Long nghi vấn.

Tuy tiền trong kim khố của ông ta không ít, nhưng cũng tuyệt đối không nhiều, căng lắm cũng là bảy tám trăm tỷ, số tiền này, với người bình thường mà nói, có thể là một tài khoản khổng lồ, nhưng đối với võ sĩ mà nói, thì chẳng đáng là bao.

Bất kỳ võ sĩ nào, chỉ cần muốn có, người đó có thể phục vụ cho một gia tộc nào đó, là có thể nhận được số tiền này.

“Bọn họ rất có thể là bọn tội phạm ngoại cảnh mà Diệp Hải Đường nói.” Trần Dật Thần nói, cũng chỉ giải thích như vậy mới có thể nói thông được, bọn tội phạm ngoại cảnh mới đến Thương Châu, tiền của chính phủ bọn chúng đương nhiên không dám cướp, bởi vì làm thế sẽ kinh động đến hiệp hội võ thuật.

Chỉ có thể dùng đen ăn đen, cướp số tiền lai lịch bất minh của đại ca xã hội đen Hàn Long.

Hàn Long cũng chỉ có thể bấm bụng chịu đựng.

“Cậu Trần, thế bây giờ phải làm sao?” Hàn Long hỏi, đối mặt với võ sĩ, cũng chỉ có võ sĩ như Trần Dật Thần mới có thể đưa ra chủ ý.

“Bảo người của các người tiếp tục tìm, nếu phát hiện cũng đừng hành động hấp tấp, tôi sẽ đích thân đối phó bọn họ.” Trần Dật Thần nghiêm nghị nói, bất kể bên kia có phải là nhóm tội phạm hải ngoại hay không, đều không phải là người mà Cố Minh Sâm hay Hàn Long có thể đối phó.

“Vâng, cậu Trần.”

Cùng lúc đó, tại một khu công nghiệp bỏ hoang ở ngoại ô, trong một nhà máy luyện thép.

Cả chục người đàn ông mình trần vừa uống rượu vừa đọ quyền, la hét ầm ĩ.

Phía sau là một đống chai bia nằm rải rác dưới đất.

Đứng cách đó không xa là ba người đàn ông trung niên.

Hai người trong số đó có thân hình cao lớn vạm vỡ, trên mặt lộ rõ khí chất hung hãn.

Người còn lại so với hai người này thì có hơi gầy yếu, tựa hồ một cơn gió cũng có thể thổi bay anh ta.

Lúc này, hai người đàn ông to con đang nói chuyện.

Người đàn ông gầy gò lắng nghe với một nụ cười nịnh hót trên khuôn mặt.

Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại reo lên.

Một trong những người đàn ông to con với vết sẹo trên mặt trả lời điện thoại, nói được vài câu, thì người đó cúp điện thoại.

“Đại ca, xong rồi.” Người đàn ông mặt xẹo hưng phấn nhìn một người cao lớn khác.

Người đàn ông cao lớn khẽ gật đầu, trên mặt không có chút kinh ngạc nào, như thể anh ta nên như vậy.

Ngay lập tức, anh ta đưa mắt nhìn về phía người đàn ông gầy gò trước mặt rồi khẽ cười: “Vương Ngư, cảm ơn tin tức của ông, Hùng và Kiều đã đắc thủ.”

“Anh Văn, anh khách sáo rồi. Cho dù không có tin tức của tôi, anh Hùng và chị Kiều cũng có thể dễ dàng tìm được kho tiền của Hàn Long.” Người đàn ông gầy gò nịnh nọt nói, ông ta chính là Vương Ngư, người đàn ông to con nhất trong hai người trước mặt ông ta tên là Trần Trạch Văn, người đàn ông có vết sẹo tên là Trần Trạch Lý.

Họ là hai trong số bốn anh em nhà họ Trần, đúng như tên gọi, tổng cộng có bốn người, ngoài Trần Trạch Văn và Trần Trạch Lý, còn có hai người khác tên là Trần Trạch Hùng và Trần Trạch Kiều, hai người đó chắc là đang từ kho tiền của Hàn Long về.

Trần Trạch Văn lắc đầu cười, chẳng ứ hự gì cả, nếu không phải con bạc Vương Ngư cung cấp tin tức. Ông ta là người nơi khác, muốn tìm kho tiền của Hàn Long thật sự không dễ dàng.

“Vương Ngư, món tiền mà Hùng và Kiều đã cướp được, tôi sẽ chia cho ông một phần.” Trần Trạch Văn mỉm cười.

Vương Ngư sợ hãi, vội vàng xua tay: “Anh Văn, không cần không cần, số tiền này là Anh Hùng và chị Kiều cướp về được, tôi không có góp sức vào, chỉ là cung cấp một thông tin mà thôi, cho nên tôi không nên lấy một phần nào cả. ”

Trần Trạch Văn lắc đầu: “Cung cấp thông tin cũng là góp sức rồi, hơn nữa, cho dù ông không cung cấp thông tin, số tiền này, tôi cũng định chia cho cậu một phần. Bởi vì năm đó, nếu không nhờ ba ông ra tay tương cứu, bốn anh em chúng tôi, sớm đã bị đám ác ôn trong thôn đánh chết rồi.”

Khi Trần Trạch Văn nhắc đến ba mình, trong ánh mắt Vương Ngư có một chút nhớ nhung. Anh ta và bốn anh em nhà họ Trần là đồng hương, quan hệ hai nhà cũng rất tốt, khoảng ba mươi năm trước, nhà họ Trần thậm chí còn định hôn ước cho ông ta và Trần Trạch Kiều.

Nhưng sau đó, nhà họ Trần lại xảy ra biến cố, ba mẹ của Trần Trạch Văn xảy ra tranh cãi với những người khác vì vấn đề đất đai, sau đó thì bị một đám ác bá trong thôn đánh chết.

Sau chuyện này, đối phương không những không có chút hối lỗi, ngượi lại còn định nhổ cỏ tận gốc bốn anh em nhà họ Trần trong đêm, để nhà họ Trần diệt môn.

Sau một cuộc truy sát, bốn anh em chạy đến nhà họ Vương, dưới sự bảo vệ của ba Vương Ngư nên mới giữ được tính mạng.

Ngày hôm sau, ba của Vương Ngư đưa cho bốn anh em nhà họ Trần một số tiền, để bọn họ trốn ra khỏi thôn này.

Mới đây, mà đã mười năm trôi qua.

Mười năm sau, bốn anh em nhà họ Trần lại trở về, cũng không biết bọn họ học ở đâu mà có bản lĩnh này.

Nói tóm lại, những hương thân ác bá năm đó, không ai còn sống sót.

Tất cả đều bị tàn sát!

Vương Ngư học đại học ở Thương Châu xa xôi nghe được tin này cũng bị hoảng sợ tím tái ruột gan.

Anh ta không ngờ là, bốn anh em nhà họ Trần chỉ trong một đêm đã giết hơn cả trăm người!

Sau khi phạm tội ác tày trời, bốn anh em họ lại biết mất không tăm tích.

Một số người nói rằng họ đã trốn ra nước ngoài, cũng có người nói, bọn họ vẫn còn hoạt động ở nước H.

Nói tóm lại, bốn anh em họ được gán cho cái danh khủng bố.

Vương Ngư vốn tưởng rằng trong đời này sẽ không bao giờ gặp lại bọn họ nữa, ai ngờ, mấy ngày trước khi bị người ta đòi nợ, lại tình cờ gặp được Trần Trạch Văn

“Vương Ngư, bốn anh em chúng tôi đều nợ ba ông một mạng, giờ đây ba ông không còn nữa, ơn nghĩa này, chỉ có thể gửi gắm lên người ông thôi.” Trần Trạch Văn trầm giọng nói.

“Anh Văn …” Vương Ngư dường như cảm động, không ngờ sau nhiều năm như vậy, Trần Trạch Văn vẫn còn nhớ ân tình năm nào, ngược lại ả Lâm Như Tuệ kia, lại là một con người vong ơn bội nghĩa.

Thời đại học, ông ta đã đặt trọn trái tim mình cho Lâm Như Tuệ và cho Lâm Như Tuệ gần như tất cả những gì ông ta có.

Không ngờ Lâm Như Tuệ này lại được lắm, tốt nghiệp xong đại học, thì đá ông ta biến mất dạng, rồi chạy đi kết hôn với Hạ Trấn Quốc.

“Giữa anh em với nhau, nói cái gì mà cảm ơn hay không cảm ơn chứ.” Trần Trạch Văn phất tay, lại nói: “Vương Ngư, bốn anh em chúng tôi lần này đến Thương Châu, là có nhiệm vụ trên mình, cho nên không dám nán lại lâu, nếu ông có phiền phức gì cần xử lý, thì cứ nói ra, tôi bảo Hùng và Kiều bọn họ làm cho ông.”

“Đúng đấy, Vương Ngư, ông không cần khách khí với đại ca, trừ việc bắt cóc Hạ Nhược Y ra, còn những việc khác ông cứ nói, bảo Hùng và Kiều làm là được rồi.” Trần Trạch Lý cười nói.

Hai người qua loa như vậy khiến Vương Ngư có chút kinh ngạc, ông ta không biết, trong ba mươi năm bọn họ mất tích rốt cuộc đã gặp được kỳ ngộ gì, mà thế lực bây giờ lại trở nên khiếp sợ như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.