Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 263



CHƯƠNG 263: CHỒNG TÔI

“Đại ca, vậy bây giờ nên làm gì? Nếu không thả cô ta ra?” Trần Trạch Lý hỏi. Nghe ý của Trần Trạch Văn bây giờ ngược lại Hạ Nhược Y đã trở thành củ khoai lang nóng phỏng tay.

“Không thể thả.” Trần Trạch Văn lắc đầu, nói: “Nếu thả cô ta ra, người sau lưng cô ta sẽ lần theo dấu vết điều tra đến chỗ chúng ta thì không tốt. Lần này chúng ta cũng là lén lút đến đây, không thể để quá nhiều người biết hành tung của chúng ta.”

“Nhưng A Hùng đã làm bị thương vệ sĩ của cô ta, đối phương đã biết chúng ta là võ giả rồi.” Trần Trạch Lý bất đắc dĩ nói.

“Biết thì thế nào? Bây giờ người đang ở trong tay chúng ta, trước khi chưa điều tra rõ ràng bọn họ sẽ không dám manh động đâu.” Trần Trạch Văn định liệu trước nói.

“Có lẽ cô nàng này biết kẻ sau lưng võ giả kia là ai?” Trần Trạch Lý sờ cằm, nhịn không được nhìn Hạ Nhược Y vẫn còn bất tỉnh.

Trần Trạch Văn cau mày mở miệng: “A Kiều, cô làm cho cô ta tỉnh lại rồi hỏi thử xem.”

Hạ Nhược Y rất bình tĩnh. Lúc này cô không hỏi kiểu câu hỏi ngu ngốc như Trần Trạch Văn là ai, mà là hỏi thẳng vào vấn đề: “Tại sao các người muốn bắt cóc tôi?”

Chỉ có biết mục đích cô mới có thể phán đoán được lai lịch của đám người Trần Trạch Văn này.

“Cô Hạ, tại sao chúng tôi trói cô không quan trọng. Quan trọng là cô Hạ có muốn rời khỏi nơi này không?” Trần Trạch Văn cười mỉm nói.

Khóe miệng Hạ Nhược Y lóe lên vẻ mỉa mai: “Tôi nói muốn thì các người sẽ thả tôi đi sao?”

Trần Trạch Văn cười ha ha: “Chỉ cần cô Hạ giải thích rõ ràng người sau lưng mình là ai, tôi sẽ để cô Hạ rời đi.”

“Có ý gì?” Hạ Nhược Y hơi nghi ngờ không hiểu lời của Trần Trạch Văn có ý gì?

“Cô Hạ, tôi không muốn vòng vo với cô nữa. Tôi muốn biết tối qua võ giả bảo vệ dưới lầu cô là ai?” Trần Trạch Văn hỏi thẳng vào vấn đề.

“Võ giả?” Hạ Nhược Y hơi mơ hồ. Trước đây Trần Dật Thần chưa hề đề cập với cô với những chuyện của võ giả.

“Chẳng lẽ cô Hạ không biết?” Trần Trạch Văn nhíu mày. Vẻ mặt nghi ngờ không biết của Hạ Nhược Y không phải là giả vờ.

Hạ Nhược Y lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết võ giả mà các người nói là gì? Có điều tối qua người bảo vệ tôi dưới lầu có lẽ tôi biết là ai phái tới.”

“Cô Hạ, xin mời nói.” Trần Trạch Văn hứng thú.

“Chồng tôi.” Hạ Nhược Y nói thẳng không e dè. Trừ Trần Dật Thần ra, cũng không thể có người khác sai người bảo vệ cô rồi.

Bây giờ cô đã hơi tin tưởng lời nói tối qua của Trần Dật Thần. Có thể Trần Dật Thần có khả năng thật sự đúng là nghe được tin tức có người muốn bắt cóc cô từ chỗ Diệp Hải Đường, cho nên muốn trở về nhà báo cho cô biết, nhưng lại bị cô hiểu lầm.

Nhưng Trần Dật Thần lại không tính toán với cô ngược lại lúc rời đi còn phái võ giả đến bảo vệ cô nữa.

“Chồng cô?” Trần Trạch Văn nhíu mày, rõ ràng không tin.

“Cô gái này, cô học bản lĩnh trợn mắt nói dối này từ ai vậy? Chuyện của chồng cô chúng tôi đều rõ như lòng bàn tay. Anh ta chỉ là một người bình thường đến ở rể nhà cô sao có thể bảo võ giả đến làm vệ sĩ cho cô? Cô có biết võ giả là gì không? Thân phận và địa vị của võ giả trong xã hội này cao đến cỡ nào cô có biết không?” Trần Trạch Lý cười nhạo nói. Muốn điều động võ giả làm vệ sĩ, ít nhất phải là người có thân phận kế thừa gia tộc hàng đầu.

Người kế thừa gia tộc hàng đầu sẽ đi làm con rể cho người ta sao? Nói giỡn cá tháng tư à?

“Chồng tôi không phải là một người con rể bình thường.” Giọng nói của Hạ Nhược Y trở nên lạnh lùng: “Anh ấy cũng là võ giả.”

Hạ Nhược Y không biết cảnh giới của Trần Dật Thần, có điều từ biểu hiện trước kia của Trần Dật Thần có thể nhìn ra được anh chắc chắn là một tồn tại đỉnh cấp của giới võ giả.

“Chồng cô là võ giả?”

Vẻ mặt cua Trần Trạch Lý càng thêm khoa trương, tiện đà đập chân cười to: “Ha ha, cô gái à cô muốn đùa chết ông đây sao?”

“Cô có biết võ giả là gì không mà dám ăn to nói lớn như vậy? Nói thật cho cô biết, nếu chồng của cô đúng là võ giả, thì nhà họ Hạ của cô đã bị anh ta một tay hủy diệt rồi.”

“Cô hoàn toàn không biết ý nghĩ của hai từ “Võ giả” này là đại diện cho cái gì đâu!”

Giọng điệu của Trần Trạch Lý mang theo niềm tự hào sâu sắc, khinh thường những người bình thường.

“Anh không tin tôi cũng đành chịu.” Hạ Nhược Y nhướng mày, sự thật quả thật rất khó tin nhưng đám người trước mắt này không hề biết Trần Dật Thần không chỉ võ giả kia, mà anh còn là người kế thừa của nhà họ Trần ở thủ đô.

“Nếu cô Hạ không chịu nói thật vậy thì hai ngày này liền tạm thời oan ức cô Hạ rồi.” Trần Trạch Văn lạnh nhạt nói. Ông ta cũng không cảm thấy Hạ Nhược Y nói thật, bởi vì võ giả đi ở rể chuyện này còn hoang đường hơn nằm mơ giữa ban ngày.

Mắt thấy Trần Trạch Văn liền muốn rời khỏi, Hạ Nhược Y không khỏi cuống lên: “Đứng lại!”

“Cô Hạ còn còn có việc gì sao?”

Hạ Nhược Y hít sâu một hơi: “Tôi không biết các người là ai, tôi cũng không biết mục đích của các người là gì. Nhưng tôi khuyên các người tốt nhất nên nhanh chóng thả tôi ra, nếu bị chồng tôi tìm đến chỗ thì anh ấy sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”

Lời của Hạ Nhược Y là thật lòng suy nghĩ cho đám người Trần Trạch Văn, có thể rõ ràng nhìn ra được đám người Trần Trạch Văn này cũng không có ác ý gì nhiều đối với cô. Bọn họ bắt cóc cô có thể là có sự trùng hợp khác.

Nhưng Trần Dật Thần sẽ không nghĩ vậy. Với tính cách bá đạo từ xưa tới nay của anh mà nói, chỉ cần có người tổn thương cô, Trần Dật Thần sẽ không từ thủ đoạn nào để trả thù. Đến lúc đó mấy người Trần Trạch Văn đừng ai mong sống dễ chịu.

Cũng không phải Hạ Nhược Y thông cảm cho đám người Trần Trạch Văn này mà là cô không muốn nhìn thấy Trần Dật Thần vì cô mà làm lớn chuyện hết lần này đến lần khác.

“Cô gái à, cô đang đe dọa đại ca của tôi sao?” Giọng điệu của Trần Trạch Lý trở nên lạnh lùng.

Hạ Nhược Y thoáng sững lại: “Đây không phải là đe dọa, đây là lời khuyên.”

“Ha ha, lời khuyên?” Trần Trạch Lý cười ha ha, không tỏ rõ ý kiến: “Cô gái à, lời khuyên này của cô vẫn là nên để dành cho người chồng vô dụng bất tài kia của cô đi.”

“Ngoài ra, tốt nhất cô nên cầu nguyện cho cho anh ta biết điều một chút, đừng chủ động đến tìm chúng tôi, nếu không đến lúc đó đừng trách tôi sẽ để cho cô nhìn thấy anh ta bị chúng tôi dùng một tay giết chết như thế nào!”

“Anh…” Hạ Nhược Y hơi tức giận. Cô không ngờ lòng tốt của cô ngược lại bị Trần Trạch Lý xem là lòng lang dạ thú.

“A Lý đừng vô lễ với cô Hạ.” Trần Trạch Văn liếc mắt nhìn Trần Trạch Lý, tiếp theo ông ta đưa mắt nhìn Hạ Nhược Y, hơi mỉm cười: “Cô Hạ, cảm ơn lời khuyên của cô, tôi sẽ chú ý.”

Rõ ràng ông ta không hề để ý đến lời khuyên của Hạ Nhược Y.

Lúc này, Trần Dật Thần gọi điện thoại cho Diệp Hải Đường.

“Tôi muốn biết thông tin về nhóm tội phạm nước ngoài đó.” Trần Dật Thần đi thẳng vào vấn đề nói. Tin tức là do Diệp Hải Đường cung cấp cho anh, vậy thì Diệp Hải Dường chắc hẳn là người có khả năng biết bọn họ ở đâu nhất.

“Tôi không biết.” Giọng điệu của Diệp Hải Đường trước sau vẫn lạnh lùng như vậy.

“Sao mà cái gì cô cũng không biết hết vậy?” Trong giọng nói của Trần Dật Thần mang theo mấy phần giận dữ.

“Anh Trần, xin anh chú ý đến giọng điệu của mình. Tôi không phải vợ anh, cũng không phải là người làm của anh. Anh không có tư cách quát nạt tôi.”

“Xin lỗi, cô Diệp là do tôi quá kích động.” Trần Dật Thần hít sâu một hơi để cho bản thân tỉnh táo lại. Anh quả thật không có tư cách trút giận lên người Diệp Hải Đường vì anh và Diệp Hải Đường không phải là mối quan hệ phụ thuộc, hơn nữa Diệp Hải Đường đã báo cho anh biết tin tức có người muốn ra tay với Hạ Nhược Y, là do bản thân anh quá sơ sót, quá bất cẩn mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.