Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 267



CHƯƠNG 267: CƠN LŨ CUỐN TRÔI ĐỀN THỜ LONG VƯƠNG

Vì một người phụ nữ, Hoàng Thiên Bá đã chọc đến Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần năm đó không biết cái gì gọi là chịu đựng, anh gần như đã đánh Hoàng Thiên Bá gần chết ngoài phố, đánh gãy hai chân của Hoàng Thiên Bá thì không nói, đã thế còn khiến Hoàng Thiên Bá bị mù một con mắt.

Biết được tình trạng thảm hại của Hoàng Thiên Bá, lão tam Hoàng không nói một lời, tập hợp toàn bộ thế lực của bang Hoa Nhân để báo thù cho Hoàng Thiên Bá.

Kết quả bị Trần Dật Thần đánh cho thừa sống thiếu chết.

Cho dù lần này bang chủ là lão tam Hoàng có đích thân ra tay cũng không động đến được một cọng lông của Trần Dật Thần.

Cuối cùng, lão tam Hoàng chỉ đành chịu khuất phục.

Cung kính mời Trần Dật Thần đến, bắt Hoàng Thiên Bá pha trà rót nước, cúi đầu xin lỗi.

Trần Dật Thần là người phóng khoáng rộng lượng, không tính toán chuyện cũ.

Về sau, bang Hoa Nhân xảy ra hỗn loạn, hai phe Lý Hải Siêu và bang chủ bang Đại Mã liên thủ với nhau, ý đồ ám sát lão tam Hoàng, khống chế bang Hoa Nhân.

Nhân duyên đưa đẩy, Trần Dật Thần đã cứu lão tam Hoàng một mang, đưa bang Hoa Nhân vượt qua cửa ải khó khăn.

Lão tam Hoàng cảm động rơi nước mắt trước hành động của Trần Dật Thần, hai người liền mượn cớ này kết tình huynh đệ.

Vậy nên trên mặt ý nghĩa nghiêm trang, lão tam Hoàng coi như là anh của Trần Dật Thần.

Sắc mặt quái dị của Trần Dật Thần khiến bốn anh em Trần Thị mông lung quay cuồng, trực giác mách bảo họ rằng quan hệ giữa Trần Dật Thần và sư phụ không hề đơn giản, còn rốt cuộc không đơn giản ở chỗ nào thì họ không thể giải thích được.

Phản ứng của bốn anh em Trần Thị hoàn toàn nằm trong dự đoán của Trần Dật Thần, năm năm trước, bọn họ không ở Malaysia nên không quen anh cũng phải thôi.

Trần Dật Thần cũng không định nói cho bọn họ biết mối quan hệ giữa anh và lão tam Hoàng.

“Các người tìm Băng Đế Liên là vì lão tam Hoàng sao?” Trần Dật Thần hỏi.

“Chính là vì sư phụ, sư phụ đã bị trúng Hỏa độc.” Trần Trạch Văn khom người trả lời, sắc mặt có chút không tự nhiên, nếu là người ngoài dám đứng trước mặt ông ta gọi sư phụ là lão tam Hoàng, chắc chắn ông ta sẽ cho người đó một cái bạt tai.

Nhưng khi đối mặt với Trần Dật Thần, ông ta lại không dám, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Trần Dật Thần, rõ ràng quan hệ của anh với sư phụ không hề tầm thường.

“Thánh Hỏa Giáo làm à?” Trần Dật Thần nhướng mày, công dụng lớn nhất của Băng Đế Liên là loại trừ Hỏa độc, vậy nên có thể sát thương đến lão tam Hoàng chắc chắn phải là công pháp hệ Hỏa, bang phái ở Malaysia mọc lên như nấm, nhưng bang phái sở hữu công pháp hệ Hỏa chỉ có duy nhất Thánh Hỏa Giáo.

“Tiền bối biết cả Thánh Hỏa Giáo sao?!”

Trần Trạch Văn kinh ngạc không nói nên lời, Trần Dật Thần quen biết sư phụ của ông ta thì không nói, đằng này đến cả Thánh Hỏa Giáo cũng biết nữa.

Chẳng nhẽ… Trần Dật Thần từng sống ở Malaysia? Rất nhanh, Trần Trạch Văn đã nghĩ tới khả năng này.

“Biết Thánh Hỏa Giáo thì lạ lắm à?” Trần Dật Thần bĩu môi, những bang phái lớn của Malaysia anh đều biết cả.

“Không lạ, không có gì lạ hết.” Trần Trạch Văn cũng ý thức được là mình vừa thất lễ, ông ta vội vàng lắc đầu.

Sau đó nói tiếp: “Kẻ là hại sư phụ là giáo chủ Thánh Hỏa Giá – Ca Cống.”

“Ca Cống?” Trần Dật Thần nheo mắt: “Tại sao Ca Cống lại ra tay với lão tam Hoàng?”

“Vì cảnh giới Ám Kình của sư phụ đã đạt tới mức hoàn hảo, sắp sửa phá vỡ ranh giới Hóa Kình, một khi sư phụ trở thành đại sư võ học, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thế cục địa phương ở Malaysia.”

“Để ngăn chuyện này xảy ra, Ca Cống đã liên kết với các bang chủ bang phái lớn như Tụng Trúc, Nhân Tán, Đại Mã để đánh úp sư phụ…”

Trần Dật Thần khẽ gật đầu, tình hình mà Trần Trạch Văn vừa nói cũng giống như anh đoán, nơi bé nhỏ như Malaysia, Ám Kình hậu kỳ đã là cao thủ bất thế rồi, nếu như xuất hiện thêm một đại sự võ học Hóa Kình nữa, vậy thì những kẻ khác không cần phải tiếp tục làm gì.

“Sư phụ ông giờ đang ở đâu?” Trần Dật Thần hỏi, chuyện này xảy ra, lão tam Hoàng không thể ở lại Malaysia được nữa, vậy nên rất có thể ông ta đã rời khỏi Malaysia.

“Sư phụ ở…”

“Anh!”

Trần Trạch Văn còn chưa nói xong đã bị Trần Trạch Lý ở phía sau ngắt lời, Trần Trạch Lý mặt mày nôn nóng khó hiểu, dường như ông ta không hiểu sao Trần Trạch Văn lại muốn nói chuyện ảnh hưởng đến tính mạng như thế cho Trần Dật Thần.

Lão tam Hoàng bây giờ đang bị thương nặng, tính mạng bị đe dọa, đừng nói là võ sư, cho dù chỉ là một người bình thường tùy tiện đi đến cũng có thể lấy mạng lão tam Hoàng.

Nếu Trần Trạch Văn nói ra nơi ẩn trốn của lão tam Hoàng, nhưng Trần Dật Thần lại có chút suy nghĩ xấu nào, vậy lão tam Hoàng sẽ chẳng thể nhìn thấy mặt trời được nữa.

“A Lý, yên tâm đi, vị tiền bối này là bạn bè thân thiết với sư phụ, cậu ấy sẽ không làm hại đến sư phụ đâu.” Trần Trạch Văn mỉm cười, thể hiện rõ ràng rằng trong lòng đã có dự tính trước, nếu như lúc đầu ông ta còn chưa biết thân phận của Trần Dật Thần, nhưng sau khi Trần Dật Thần nhắc đến Thánh Hỏa Giáo, ông đã hiểu ra tất cả rồi.

Còn trẻ thế này đã là đại sư võ học, hơn nữa còn từng đến Malaysia, xưng hô với sư phụ là lão tam Hoàng, rõ ràng Trần Dật Thần là nhân vật xuất chúng 5 năm trước đã cứu giúp bang Hoa Nhân trong cơn hoạn nạn.

Đồng thời cũng là anh em không cùng họ của sư phụ, ai cũng có khả năng làm hại lão tam Hoàng, nhưng chỉ có duy nhất Trần Dật Thần sẽ không làm thế.

“Tiền bối, A Lý không hiểu chuyện, mong tiền bối đừng để ý. Sư phụ bây giờ đang ở Trung Hải dưỡng thương, vì phía bên Ca Cống đã phái người đi truy sát nên chỉ có mình tôi biết được vị trí cụ thể của sư phụ, nếu tiền bối muốn biết, lát nữa Trạch Văn có thể đến chỗ riêng nói cho tiền bối.” Trần Trạch Văn nói.

“Không cần.” Trần Dật Thần lắc đầu: “Đợi khi nào tìm được Băng Đế Liên, tôi sẽ cùng mọi người đi gặp lão tam Hoàng.”

“Cảm ơn tiền bối.”

Trần Trạch Văn sắc mặt rạng rõ, vội vàng cúi người cảm ơn, ý nghĩa câu nói của Trần Dật Thần không phải là muốn đi thăm lão tam Hoàng, mà là anh tỏ rõ ý muốn ra mặt thay lão tam Hoàng.

“Lão Hàn, sắp xếp chỗ ở cho mấy người họ đi.” Trần Dật Thần dời ánh mắt sang Hàn Long đang đứng bên cạnh, anh nhảy xuống khỏi trực thăng không lâu thì Hàn Long và Cố Minh Sâm đã đến rồi.

“Vâng, cậu Trần.” Sau một hồi sững sờ, Hàn Long vội vàng gật đầu, anh không ngờ Trần Dật Thần lại bỏ qua cho đám người Trần Trạch Văn.

Nhìn thấy Hàn Long, sắc mặt Trần Trạch Văn lập tức có chút ngượng ngùng.

“A Lý, mau mang đồ của ông Hàn ra đây.” Đồ mà ông ta nói chính là đồ cổ trong kho của Hàn Long.

“Vâng, đại ca.” Trần Trạch Lý đương chuẩn bị phân phó lệnh, nhưng Hàn Long lại xua tay: “Không cần đâu.”

“Mấy thứ này, coi như quà gặp mặt của lão Hàn ta dành cho các anh em.” Hàn Long cười nói, mặc dù đồ cổ và thư pháp trong kho rất quý, nhưng giá trị cũng chỉ tầm 600 tỷ, ông ta không thiếu mấy đồng đó.

Nhưng mấy người trước mặt thì lại không như vậy, rõ ràng bọn họ có quan hệ mật thiết với Trần Dật Thần, hơn nữa cả 4 người đều là võ giả, nếu có thể nhân cơ hội lôi kéo 4 người bọn họ về phía Trần Dật Thần, thì ông ta kiếm được khoản lớn rồi.

“Ông Hàn, như vậy không được đâu.” Trần Trạch Văn có chút ngại ngùng, không ngờ Hàn Long lại rộng lượng đến vậy, số đồ cổ và thư pháp nhiều như thế mà nói tặng là tặng ngay được.

“Có gì mà không được, mọi người đều là người nhà cả mà.” Hàn Long tùy tiện nói.

“Được, vậy Trạch Văn không dám bất kính.” Trầm ngâm một hồi, Trần Trạch Văn đành cười nhận lời, đương nhiên ông ta hiểu rõ ý của Hàn Long, nhận đồ rồi thì sau này ông ta không thể không góp sức vì Trần Dật Thần.

So với 600 tỷ đó thì giá trị của 4 võ giả rõ ràng cao hơn rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.