Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 268



CHƯƠNG 268: TIỂU SƯ THÚC

Trong lòng Trần Trạch Văn càng cảm thán hơn nữa, không hổ là người từng cứu giúp bang Hoa Nhân.

Tuổi còn trẻ, lại là đại sư võ học, không những có thực lực mạnh mẽ, mà dưới quyền còn có một tay sai chu đáo như Hàn Long.

“Xin hỏi quý danh của người anh em?”

“Trần Trạch Văn.” Trần Trạch Văn mỉm cười, sau đó giới thiệu một lượt 3 người Trần Trạch Lý, Trần Trạch Hùng, Trần Trạch Kiều ở phía sau.

Tiếp đó, cả hai trò chuyện một lúc, Trần Trạch Văn mới biết được tên của Trần Dật Thần.

Khi biết thân phận hiện tại của Trần Dật Thần chính là con rể nhà họ Hạ, Trần Trạch Văn vô cùng sửng sốt, con mắt suýt nữa thì rơi ra ngoài.

Trần Trạch Lý phía sau cũng sững sờ, sống lưng lạnh toát.

Khi đêm qua Hạ Nhược Y nói rằng Trần Dật Thần là võ, ông ta không những không tin mà còn thẳng mặt chế nhạo Hạ Nhược Y, nói rằng ông ta sẽ chèn ép Trần Dật Thần đến chết.

Bây giờ Trần Dật Thần đã xuất hiện rồi, cảnh giới là đại sư võ học, ông ta chỉ là Minh Kình hậu kỳ, lấy gì ra mà chèn ép?

Bị Trần Dật Thần ép chết còn đỡ!

Hàn Long đã sắp xếp vài người đến khách sạn riêng của mình.

“Đại ca, người tên Trần Dật Thần này có quen biết với sư phụ sao?” Ngay khi vừa bước vào khách sạn, Trần Trạch Lý đã sốt sắng hỏi.

“Nhiều hơn là quen biết.” Trần Trạch Văn cười thâm ý và nói: “Cậu ấy là người anh em khác họ duy nhất của sư phụ.”

“Đại ca, ý của anh là…” Trần Trạch Lý trợn tròn mắt: “Hắn là tiểu sư thúc của chúng ta?!”

Trần Trạch Văn gật đầu nói: “A Lý, A Hùng, cả A Kiều nữa, ba người sau này gặp Trần sư thúc phải khách khí với Trần sư thúc một chút, Trần sư thúc tuy tuổi còn trẻ, nhưng xét về tư cách và trải nghiệm, cậu ấy còn ở mức cao hơn chúng ta rất nhiều.”

Ba người vội vàng gật đầu, không cần nói đến trình độ, tu vi của Trần Dật Thần đã bày hết ra rồi, đại sư võ học, cái này so với sư phụ của bọn họ còn cao hơn.

Hơn nữa bởi vì 5 năm trước Trần Dật Thần đã cứu mạng lão tam Hoàng, nên mấy năm gần đây lão tam Hoàng luôn nhắc đến Trần Dật Thần, ông coi trọng Trần Dật Thần hơn mấy người đệ tử bọn họ rất nhiều.

Nếu có kẻ nào dám xúc phạm đến Trần Dật Thần, thì lão tam Hoàng chắc chắn sẽ không tha cho kẻ đó.

“Đại ca, Trần sư thúc là người của gia tộc nào vậy, tài năng của cậu ấy quả thực quá mê người.” Trần Trạch Lý hỏi, 25 tuổi trở thành đại sư võ học, đừng nói là ở nước H, kể cả trên thế giới thì cũng vô cùng hiếm thấy.

“Đừng hỏi nhiều, lai lịch của Trần sư thúc không phải là chuyện chúng ta có thể tranh luận được đâu.” Khuôn mặt của Trần Trạch Văn tối sầm xuống, lai lịch của Trần Dật Thần luôn là đề tài cấm kỵ trong bang Hoa Nhân, vì ông ta là đồ đệ cưng của lão tam Hoàng, nên ông ta cũng hiểu được ít nhiều.

Ông ta biết rằng Trần Dật Thần là đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Trần, nhưng không được nhà họ Trần coi trọng.

Cho dù cuối cùng anh xin đi theo tông sư Tiêu Quốc Trung, tình hình này vẫn cứ như thế không hề thay đổi.

Thậm chí cuối cùng, Trần Dật Thần đã tuyệt giao rồi chạy khỏi nhà họ Trần, đến Thương Châu làm con rể của nhà họ Hạ.

Làm vậy để ẩn mình chờ thời cơ hay để báo thù nhà họ Trần, tất cả những điều này, không ai biết ngoại trừ chính Trần Dật Thần.

“Vâng, đại ca, em không hỏi nữa đâu.”

Trần Trạch Lý vội vàng gật đầu, Trần Trạch Văn đối đãi kính trọng như vậy, chứng tỏ lai lịch của Trần Dật Thần chắc hẳn phải đề cập đến chuyện gì đó rất đáng kinh ngạc.

Đúng lúc này, Trần Dật Thần đưa Hạ Nhược Y trở về nhà.

Vừa bước vào cửa đã thấy Lâm Như Tuệ lau nước mắt, Hạ Trấn Quốc thì mang vẻ mặt nặng nề.

“Mẹ, con về rồi.”

Hạ Nhược Y không thể không lên tiếng.

“Nhược Y?” Lâm Như Tuệ sững sở, lập tức vui mừng đến bật khóc, bà đi mấy bước đến trước mặt Hạ Nhược Y, quay Hạ Nhược Y một vòng rồi lo lắng hỏi han: “Nhược Y, con không sao chứ, bọn khốn đó không làm gì con chứ?”

Hạ Nhược Y lắc đầu: “Con không sao ạ, bọn chúng bắt nhầm người rồi.”

Đây đương nhiên là cái cớ của Hạ Nhược Y, cho đến bây giờ cô cũng không biết tại sao đám người Trần Trạch Văn lại bắt cô.

“Bắt nhầm người?” Lâm Như Tuệ hoài nghi: “Không thể nào.”

Nói rồi bà còn nhìn sang Trần Dật Thần, hiển nhiên bà vẫn cảm giác là Trần Dật Thần đang chi phối mọi chuyện.

Tuy nhiên bà cũng rất hiểu chuyện, không nhắc đến chuyện của Vương Ngư trước mặt Hạ Nhược Y và Hạ Trấn Quốc.

Lâm Như Tuệ không nhắc đến, Trần Dật Thần cũng không nhiều lời, kỳ thực bây giờ Trần Dật Thần cũng rất đau đầu không biết phải xử lý Vương Ngư như thế nào.

Nếu trực tiếp giết hắn thì hiểu nhầm giữa anh và Hạ Nhược Y sẽ mãi mãi không thể nào hóa giải được, có lẽ Hạ Nhược Y sẽ luôn cho rằng, anh mới là người đứng sau chuyện này.

Nhưng nếu không giết, Vương Ngư sẽ giống như một quả bom nổ chậm chôn trong nhà họ Hạ, không biết được bao giờ nó sẽ phát nổ và thổi bay nhà họ Hạ thành từng mảnh.

“Có chuyện gì không thể chứ, con cũng đã về rồi mà.” Đám mây đen trên mặt Hạ Trấn Quốc cuối cùng cũng tan, khi ông vừa từ bệnh viện về đã nghe Lâm Như Tuệ nói rằng chính Trần Dật Thân vì muốn xóa bỏ hoài nghi ngoại tình của mình mà cho người bắt Hạ Nhược Y.

Nếu là ông ngày trước thì chắc chắn sẽ không tin lời Lâm Như Tuệ.

Nhưng bây giờ, khi Trần Dật Thần càng ngày càng mạnh, thì ông không thể không tin.

Cùng là đàn ông nên ông hiểu rất rõ suy nghĩ của đàn ông.

Người đàn ông càng giàu thì càng ham muốn.

Trần Dật Thần bây giờ có giàu không?

Tất nhiên là giàu!

Hơn nữa, Trần Dật Thần còn có thế lực ngút trời!

Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu thay thế Trần Dật Thần hiện tại bằng ông ấy thì có lẽ ông đã ngoại tình từ lâu rồi.

Vừa giàu có vừa quyền lực, muốn người phụ nữ nào không muốn mà lại muốn treo mình tự tử trên cái cây khô khan Hạ Nhược Y chứ.

Đưa Hạ Nhược Y trở về phòng.

Trần Dật Thần định xoay người rời đi, nhưng lại nghe thấy giọng nói vô cảm của Hạ Nhược Y từ phía sau truyền đến: “Rốt cuộc giữa anh và Diệp Hải Đường có chuyện gì?”

Cô cần một lời giải thích.

Trần Dật Thần thở dài, rốt cuộc vẫn phải đối mặt với chuyện này sao?

Trần Dật Thần mấp máu môi rồi nói: “Diệp Hải Đường là bạn anh.”

“Hôm qua ở quán bar, cô ấy nói với anh là có người muốn bắt cóc em…”

“Chuyện như thế không thể nói ở ngoài sao? Cứ phải đến quán bar mới được à?” Hạ Nhược Y lạnh lùng hỏi, cô không hiểu tại sao Trần Dật Thần và Diệp Hải Đường lại đến quán bar nói chuyện.

Trần Dật Thần cười khổ, anh không biết phải giải thích với Hạ Nhược Y thế nào, chẳng lẽ cứ nói là do Diệp Hải Đường ép anh vào sao? Nói thế thì có thể Hạ Nhược Y sẽ còn giận hơn.

Hơn nữa, Diệp Hải Đưởng cũng không ép buộc anh.

“Nếu anh thích cô ấy, chúng ta có thể ly hôn.” Hạ Nhược Y bình tĩnh nói.

Trần Dật Thần cau mày: “Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

“Mối quan hệ giữa anh và Diệp Hải Đường, sớm muộn gì anh cũng sẽ giải thích rõ ràng với em.”

“Điều duy nhất anh có thể nói với em là anh không có gì phải xấu hổ cả.”

Hạ Nhược Y mím chặt đôi môi đỏ, không nói gì.

Trần Dật Thần thở dài: “Được rồi, em nghỉ ngơi trước đi, mai anh lại đến tìm em.”

Sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, Trần Dật Thần lại nhận được một cuộc gọi từ Diệp Hải Đường.

“Tìm được người chưa?” Giọng của Diệp Hải Đường vẫn lạnh lùng như cũ.

“Tìm thấy rồi.”

“Cần tôi giải thích giúp anh không?” Diệp Hải Đường rất thông minh, cô sớm đã biết chuyện về đoạn video rồi, dù có dùng ngón chân để nghĩ thì cũng biết được Hạ Nhược Y sẽ phản ứng thế nào.

“Không cần.” Trần Dật Thần không suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức, Diệp Hải Đường mà gặp Hạ Nhược Y thì đây mới là Thiên lôi đụng sao chối, đừng nói đến việc giải thích rõ ràng, hai người họ không đánh nhau thì chắc đã là tốt lắm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.