CHƯƠNG 269: HÀ THỦ Ô NGÀN NĂM
Theo lão tam Hoàng ghi chép lại, cái đầm cổ dưới đáy Ngọc Tuyền trong núi Ngọc Tuyền, chỉ khi nước suối chảy ngược vào mỗi cuối tháng thì mới hiện ra.
Cho nên thời gian ngắt Băng Đế Liên liền được định vào ba ngày sau.
Trong khoảng thời gian ba ngày này, Trần Dật Thần vẫn chẳng rảnh tay chút nào vì mãi viết ra mấy vị thuốc cần để luyện chế Băng Đế Liên, sai Cố Minh Sâm cùng đàn em của Hàn Long đi khắp nơi thu mua.
Trong số ba cây Băng Đế Liên, Trần Dật Thần đã tính toán sẽ đưa cho lão tam Hoàng một cây, Hạ Nhược Y một cây, cây còn lại sẽ được dùng cho trường hợp khẩn cấp.
Đưa cho Hạ Nhược Y một cây tất nhiên là vì tính toán để cho Hạ Nhược Y thở trành một võ giả khi bước vào Minh Kính sơ kỳ.
Ngày sau vạn nhất anh có xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì Hạ Nhược Y cũng còn có chút năng lực tự bảo vệ chính mình.
Chớp mắt một cái đã sang ngày hôm sau, nhưng hành trình kiếm dược liệu của Cố Minh Sâm không mấy suôn sẻ.
Những người được phái đi đã báo tin về rằng có một số dược liệu đã bị người ta mua hết, nhất là nhân sâm cùng hà thủ ô lâu năm, ngay cả bóng dáng còn chưa thấy đã bị người ta mua sạch rồi.
Theo lời ông chủ tiệm thuốc thì mấy ngày nay, Thương Châu có người chuyên môn thu mua linh dược, toàn bộ linh dược lâu năm trên thị trường dược liệu Thương Châu đều bị càn quét không còn một mống.
Chiều nay, Cố Minh Sâm lại truyền tin về.
Anh chàng được cử ra ngoài mua dược liệu bị người ta đánh.
Hơn nữa đối phương còn là một kẻ cứng đầu, đánh người xong chẳng những không rời đi, ngược lại còn thách người của Cố Minh Sâm tiếp tục gọi người, gọi hết những kẻ trâu bò tới, hôm nay gã muốn dạy phe cánh của Cố Minh Sâm làm người.
Bất đắc dĩ, Cố Minh Sâm chỉ có thể gọi điện thoại cho Trần Dật Thần.
“Cậu Trần, nguyên nhân của sự việc là do ông chủ Kim Chi Đường nói muốn bán con át chủ bài trấn tiệm của bọn họ là hà thủ ô ngàn năm cho chúng ta, kết quả khi tôi phái người đi mua thì ông chủ Kim Chi Đường lại đột nhiên đổi ý, nói có người ra ra giá mua gốc hà thủ ô kia cao hơn chúng ta gấp hai lần.”
“Hơn nữa người nọ có chỗ chống lưng rất vững chắc, ông ta đắc tội không nổi.”
“Tôi sai Chu Phổ Long canh giữ ở Kim Chi Đường, chờ đối phương quay lại, chuẩn bị tìm hiểu một chút về tình hình bên đó.”
“Kết quả đối phương vừa đến liền phát hiện Chu Phổ Long, sau khi biết Chu Phổ Long muốn cướp hà thủ ô, đối phương lập tức đánh gãy chân Chu Phổ Long ngay tại chỗ, còn nói nếu Chu Phổ Long không phục thì cứ việc gọi người tới, gọi cho tới khi phục mới thôi.”
“Sau đó, tôi liên tục phái sang đó mấy chục anh em nhưng kết quả đều bị đối phương đánh gảy tay chân, hiện tại đối phương còn đang thủ tại Kim Chi Đường.”
Cố Minh Sâm có chút ảo não nói.
“Kiêu ngạo vậy sao?” Trần Dật Thần nhíu mày, đối phương làm như vậy, có thể nói là hoàn toàn không để Cố Minh Sâm vào mắt.
“Cậu Trần, hình như bọn chúng có võ giả làm chỗ dựa.” Cố Minh Sâm dừng một chút rồi nói: “Mấy ngày nay, dược liệu của Thương Châu rất có có thể do chính bọn họ thu mua.”
Đàn em của Cố Minh Sâm cũng chính là A Hòa, một võ giả Minh Kính sơ kỳ, mấy ngày trước đây còn bị Trần Trach Hùng đánh bị thương, cho nên lúc này gặp phải võ giả cũng chẳng có biện pháp gì.
“Tôi sẽ sang đó một chuyến.” Trần Dật Thần nhíu nhíu mày nói, người của Cố Minh Sâm dù gì cũng vì chuyện thu mua dược liệu cho anh mà gặp phải xui xẻo, về tình về lý, chuyện này anh phải quản, hơn nữa hà thủ ô ngàn năm cũng là một vị thuốc thiết yếu để luyện chế Băng Đế Liên.
Trần Dật Thần chỉ định đi cùng Cố Minh Sâm sang đó, nhưng bốn anh em họ Trần sau khi nghe được tin tức cũng nóng lòng muốn đi theo, cứ như vậy, đoàn người nối đuôi nhau tới Kim Chi Đường.
Vừa xuống xe, Trần Dật Thần liền thấy mấy chục anh em của Cố Minh Sâm, có điều giờ phút này, mặt mũi bọn họ đều bầm dập nằm trên mặt đất, rên rỉ với vẻ mặt đau khổ.
Người cầm đầu là Chu Phổ Long thì lại bị một gã trung niên mặc áo sơmi hoa dẫm dưới chân, tùy ý nhục nhã.
“Buông cậu ta ra!”
Cố Minh Sâm tức giận rống to, Chu Phổ Long là tâm phúc của anh ta, đối phương không chỉ đang chà đạp lên thể diện của Chu Phổ Long mà còn là thể diện của anh ta.
“Buông sao?” Gã đàn ông mặc áo sơ mi hoa nở một nụ cười gian xảo rồi đá một cước vào ngực Chu Phổ Long, Chu Phổ Long trượt dài trên mặt đất bảy tám mét mới lăn tới trước mặt Cố Minh Sâm.
Cố Minh Sâm vội nâng Chu Phổ Long dậy.
“Phụt”
Nhưng Chu Phổ Long lại chảy máu ào ạt, trước ngực cũng lõm xuống một lỗ, không biết vừa rồi đã bị gã mặc áo hoa này đá gãy bao nhiêu chiếc xương sườn nữa.
“Ngươi muốn chết!”
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Chu Phổ Long, Cố Minh Sâm không thể không nghiến răng, sắp tức đến không kềm chế được nữa rồi, đối phương làm vậy rõ ràng là đang khiêu khích anh ta!
“Chẳng phải anh muốn tôi buông anh ta ra sao? Tôi đã làm theo ý anh cớ sao anh còn mắng tôi là muốn chết chứ.” Gã mặc áo hoa cười ha ha, tựa hồ không thèm để mắt đến sát ý của Cố Minh Sâm.
Lúc này, bốn anh em nhà họ Trần cũng từ một chiếc xe khác bước xuống.
Người dẫn đầu là Trần Trạch Văn lập tức nhận ra gã mặc áo hoa.
“Nhị sư huynh?” Trần Trạch Văn kinh ngạc không thôi, bất giác cất tiếng gọi, anh ta không ngờ có thể gặp Hoàng Phi Hạo tại chỗ này.
Gã mặc áo hoa cũng giật mình: “Sư đệ?”
“Nhị sư huynh, sao huynh lại ở đây?”
Trần Trạch Văn hơi nhứt đầu, anh ta không ngờ, hôm trước mình vừa mới cướp kho vàng của Hàn Long thì hôm nay Hoàng Phi Hạo lại đánh người của Cố Minh Sâm.
Có khi nào đây là có qua có lại đối với người của Trần Dật Thần không?
“Huynh tới nơi đây để mua hà thủ ô cho Hoắc tiểu thư, kết quả đụng phải một đám có mắt như mù nên tiện tay dạy cho chúng một bài học.” Hoàng Phi Hạo ngạo nghễ nói.
Sau khi nói xong, gã lại liếc nhìn Trần Trạch Văn cùng Cố Minh Sâm, bất mãn nói: “Sư đệ, đệ đừng nói với ta rằng cái lũ không có mắt này là người của đệ nhé.”
Đầu của Trần Trạch Văn ngây ra: “Nhị sư huynh, bọn họ không phải là người của đệ nhưng bọn họ là đám anh em của thủ hạ dưới trướng bạn đệ…”
“Bạn?” Trần Trạch Văn còn chưa nói hết câu liền bị Hoàng Phi Hạo cười nhạo ngắt lời: “Sư đệ, đệ nói tên đần này là bạn của đệ sao?”
“Sao, có vấn đề gì không?” Trần Trạch Văn cau mày.
“Chẩng vấn đề gì cả.”
Hoàng Phi Hạo lắc lắc đầu, cất giọng khinh thường: “Sư đệ, đệ muốn kết bằng hữu với ai là chuyện của đệ.”
“Có điều sư huynh quá thất vọng về đệ, không ngờ sau khi rời khỏi bang Hoa Nhân, đệ lại hồ đồ đến mức kết bạn với một gã địa chủ nhà quê như vậy? Ái chà chà.”
Hoàng Phi Hạo chặc lưỡi cảm thán, thái độ cao ngạo, trong giọng nói tràn ngập sự khinh thường đối với Cố Minh Sâm.
Gã ta là võ giả, hơn nữa địa vị trong bang Hoa Nhân cũng không thấp cho nên từ đầu đến cuối, gã đều không xem người bình thường ra gì.
Cố Minh Sâm siết chặt tay, uất ngẹn đến mức mặt đỏ bừng, tuy nhiên anh ta cũng hiểu được rằng, gã mặt áo hoa này không hề đơn giản, từ cách xưng hô của Trần Trạch Văn không khó để biết được, gã mặc áo hoa trước mặt này cũng là một võ giả nhưng lại có địa vị cao trong bang Hoa Nhân.
Chí ít về mặt bối phận cũng như sự từng trải đều trên cơ Trần Trạch Văn.
“Sư huynh, xin huynh hãy khách khí với bạn của ta một chút.” Trần Trạch Văn siết chặt tay ra chiều tức giận.
“Khách khí?” Hoàng Phi Hạo liếc nhìn Cố Minh Sâm một cách khinh thường rồi mở miệng châm biếm: “Gã mà cũng xứng?”
“Huynh…”
“Thôi được rồi, sư đệ, huynh cũng không nhiều lời với đệ nữa, đệ đã kết bạn với cái lũ phế vật này thì hôm nay huynh sẽ cho giữ thể diện cho đệ, không thu phục đám bỏ đi này nữa, đệ hãy bảo bọn chúng cút đi.” Hoàng Phi Hạo phất phất tay nói với Cố Minh Sâm như thể đang đuổi ruồi, đuổi bọ.