CHƯƠNG 280: HẮC XÀ ĐÁNG SỢ
Cho dù là võ giả ám kình Hoắc Thanh Tùng đi nữa thì giờ phút này da đầu cũng có chút run lên, ông ta hành tẩu giang hồ hơn bốn mươi năm, từng giết hổ báo, săn sài lang, kể cả gấu tinh trong núi sâu, ông ta cũng từng gặp qua nhưng cái giống trước mặt này thì ông ta chưa từng nghe tới.
Thứ quái quỷ gì mà thân hình cao lớn hơn hai, ba chục mét thế này, ngay cả xe tăng chiến đấu chủ lực mà đứng trước mặt nó cũng chẳng khác nào đứa trẻ, sẽ bị nó quật một phát văng mất tiêu!
“Cậu Trần, cái… Cái này rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Bốn anh em họ Trần cũng bị dọa cho choáng váng, mấy năm trở lại đây, họ xuôi ngược Nam Bắc nên cũng được xem là những kẻ đi nhiều hiểu rộng nhưng chưa từng nghe qua về con hắc xà to như vậy.
Trần Dật Thần lắc lắc đầu, sắc mặt đanh lại, thứ trước mặt sợ rằng đã vượt khỏi phạm trù một con rắn rồi…
“Gia Minh, cậu hãy cùng tôi chiến với nó!”
Lúc này, Hoắc Thanh Tùng trầm giọng hạ lệnh, ông ta hít sâu một hơi, nhìn về phía phía sau:
“Những người khác, che chắn cho cô chủ lui về phía sau!”
Tốc độ của con hắc xà này còn nhanh hơn gió lại còn miễn nhiễm với đạn dược thành ra mấy tên linh đánh thuê Hoắc gia có xông lên cũng chỉ tổ làm thức ăn lấp đầy cái bụng nó chứ chẳng có tác dụng gì cả.
Chỉ có ông ta cùng một gã ám kình trung kỳ Hoắc gia khác đồng loạt ra tay, mới có có thể tạo ra thương tổn cho con hắc xà này.
Cơ hồ là ngay khi Hoắc Thanh Tùng vừa dứt lời con rắn lớn màu đen liền lè lưỡi rắn, mổ về phía Hoắc Thanh Tùng nhanh như tên rời cung.
Đồng tử của Hoắc Thanh Tùng co lại, cuộn mình theo bản năng tránh cú mổ của con rắn đen khổng lồ này.
Tuy nhiên đám lính đánh thuê Hoắc gia sau lưng ông ta lại thê thảm, trực tiếp bị con rắn đen khổng lồ này ngoạm một miếng ngang người, đứt làm hai, nửa thân mình rơi vào miệng hắc xà, nửa còn lại nằm trên mặt đất, ruột vung vãi khắp nơi còn máu tươi thì không ngừng trào ra.
“A!!”
Hoắc Hồng Hà kêu gào thảm thiết, tiếng kêu nghe muốn kinh thiên động địa.
Cảnh tượng kinh hoàng đến cực điểm này cuối cùng cũng khiến cô bàng hoàng tỉnh dậy khỏi cơn mê.
Nhưng đồng thời, tiếng kêu thảm thiết của cô cũng thu hút sự chú ý của hắc xà, con ngươi màu xanh lá cây đậm của nó ngay lập tức khóa chặt Hoắc Hồng Hà.
Thấy hắc xà sắp táp về phía Hoắc Hồng Hà, Hoắc Thanh Tùng lập tức trợn mắt, nổi giận gầm một tiếng, nhảy phốc lên:
“Súc sinh, xem chiêu!”
Trường đao đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tựa hồ ngay cả không khí cũng bị chém nứt.
Hắc xà như cảm nhận được một chút uy hiếp liền buông tha cho Hoắc Hồng Hà, quay ngoắt sang phía Hoắc Thanh Tùng.
Lúc này, đao phong đã tới!
“Keng!”
Trường đao của Hoắc Thanh Tùng chém vào lớp vảy trên mình hắc xà, làm bắn ra những ánh lửa cùng vết máu.
Hắc xà ăn phải một cú đau, trong đôi mắt rắn màu xanh lá cây sẫm liền xẹt qua một tia tức giận được nhân tính hóa.
Với một cú quất mạnh từ cái đuôi khổng lồ của mình, nó tung một chiêu mang theo sức mạnh của vạn quân về phía Hoắc Thanh Tùng.
Đang ở giữa không trung, Hoắc Thanh Tùng không thể mượn lực của bất cứ thứ gì nên chỉ có thể đem trường đao chắn trước ngực, trơ mắt nhìn cái đuôi khổng lồ chẳng khác nào một đoàn tàu hỏa quất nhanh như chớp về phía mình.
Cái đuôi khổng lồ quật trúng thanh trường đao
Keng…
Âm thanh trong trẻo vang lên.
Thanh kiếm dài được trăm lần tinh luyện mà thành lập tức bị bẻ gãy làm đôi!
Dư lực của đuôi rắn vẫn không ngừng lại mà tiếp tục đập vào lồng ngực của Hoắc Thanh Tùng.
Sau một tràng tiếng răng rắc, xương ức của Hoắc Thanh Tùng đã bị đánh gãy một số chiếc!
Ông ta bay ngược ra ngoài như một con diều đứt dây, bay được bảy tám mét, người còn chưa rơi xuống đất thì trong miệng đã phụt ra một ngụm máu lớn.
Chỉ một chiêu, ám kình trung kỳ Hoắc Thanh Tùng liền mất đi sức chống cự!
“Cậu… Cậu Trần, chúng ta lui đi.” Một kẻ chưa từng biết sợ trời sợ đất là gì như Trần Trạch Lý run giọng nói.
Ông ta chưa từng gặp thứ hung ác ngập trời như vậy, so với thứ đó thì sức người thật là nhỏ bé.
Ngay cả viên đạn bắn vào người nó cũng chẳng để lại vết dấu, trường đao của võ giả ám kình chém vào nó mà chỉ có thể làm bắn ra vài tia lửa.
Không dùng những loại vũ khí có tính sát thương mạnh như xe tăng hỏa tiễn thì hoàn toàn không thể xử lý được nó!
“Lui? Tại sao phải rút lui?” Trần Dật Thần thản nhiên cười: “Chúng ta chính là vì Băng Đế Liên mà đến, rúti ùi thì Băng Đế Liên làm sao bây giờ?”
“Nhưng mà…” Trần Trạch Lý ngạc nhiên, ông ta muốn nói không ai đủ sức xử lý con hắc xà trước mặt, nhưng trước ánh mắt hừng hừng ý chí chiến đấu của Trần Dật Thần, câu còn lại không cách nào nói ra khỏi miệng được.
“Cậu Trần, tuy rằng Băng Đế Liên quan trọng, nhưng an nguy của anh quan trọng hơn.” Trần Trạch Văn trầm giọng nói, ông ta cũng nhìn ra Trần Dật Thần đang hừng hừng ý chí chiến đấu, nóng lòng muốn đối đầu nhưng Trần Dật Thần thật sự là đối thủ của con hắc xà trước mặt sao?
Cũng chưa biết được.
Trần Dật Thần lắc lắc đầu, cũng chẳng nói lời nào, con hắc xà trước mặt tuy rằng đáng sợ, nhưng cũng không đáng sợ đến mức thật sự bất khả chiến bại.
Ngay khi bốn anh em họ Trần đang nói chuyện cùng với Trần Dật Thần thì âm thanh chiến đấu giữa Hoắc gia và hắc xà lại vang lên.
Hoắc Thanh Tùng ngã trên mặt đất đã khiến cho sĩ khí của đám người Hoắc gia lập tức suy sụp.
Hắc xà chẳng khác nào một cơn lốc xoáy quét về phía đám lính đánh thuê của Hoắc gia, một võ giá ám kình trung kỳ khác của Hoắc gia là Hoắc Gia Minh thấy thế không ổn liền nhấc bổng Hoắc Hồng Hà lên chạy trối chết.
Hoàn toàn không rảnh để bận tâm đám lính đánh thuê của Hoắc gia.
Chỉ trong nháy mắt.
Đám lính đánh thuê liền bị đánh tan xác.
Hắc xà vọt vào đám người, há cái miệng khổng lồ của mình ra, từng bóng người bị nó nuốt vào trong bụng, hoặc là bị cắn thành hai đoạn.
Bất cứ kẻ nào không cẩn thận bị thân rắn đen sì ấy xẹt qua đều sẽ bị hất ngược ra ngoài, ngũ tạng lục phủ văng tứ lung tung giữa không trung, máu tươi bắn tung tóe.
Bị hắc xà đâm vào không hề thua tác động của việc bị một chiếc xe tải lớn đang chạy với tốc độ 100 km/s đâm vào.
Hoắc Hồng Hà há miệng, rơi lệ đầy mặt, giờ phút này cô có muốn khóc cũng khóc không thành tiếng.
Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc đang gào thét thảm thương trước mặt là thứ cảm giác đau thấu tim nhưng không thể diễn tả thành lời.
Hoắc Hồng Hà hối hận vì lúc đầu đã đến đây, nếu như được quay trở lại, cô tuyệt đối sẽ không đến núi Ngọc Tuyền.
Nếu như được quay lại, cô tuyệt đối sẽ lùi về phía sau ngay khi Trần Dật Thần nói đáy nước có nguy hiểm.
Nhưng làm gì có “nếu như.”
Có chăng chỉ là sự cố chấp của cô.
Có chăng chỉ là sự chết chóc vô số.
Sau khi nuốt muốn sạch đám lính đánh thuê Hoắc gia, ánh mất âm tà, lạnh lẽo của hắc xà lại dõi về phía Hoắc Thanh Tùng đang nằm trên đất và hiển nhiên là đã không còn sức chống cự nữa.
Hoắc Thanh Tùng đã làm con rắn bị thương!
Tuy rằng chỉ là một vết thương bé nhỏ, không đáng kể nhưng cũng là vết thương!
Cho nên nó muốn trả thù, nó phải gặm nát bấy Hoắc Thanh Tùng mới hả giận trong lòng.
Hắc xà thụt thò cái lưỡi rắn, thong thả trườn tới chỗ Hoắc Thanh Tùng.
“Chú Hoắc!”
Chứng kiến cảnh ấy, Hoắc Hồng Hà thét lên một tiếng chói tai nghe rất thê lương, cô dùng hết sức giãy giụa hòng thoát khỏi sự khống chế của Gia Minh.
Cô muốn đi cứu Hoắc Thanh Tùng.
Cha cô đã qua đời từ khi cô còn nhỏ, là Hoắc Thanh Tùng nuôi cô nên người, quan hệ giữa cô và Hoắc Thanh Tùng đã sớm trở thành quan hệ cha con! Cô thật sự không thể trơ mắt nhìn Hoắc Thanh Tùng bị hắc xà nuốt.
“Cô chủ, đừng tới đây!”
Toàn thân Hoắc Thanh Tùng đều là máu, mắt trừng to hét lớn.
Hoắc Gia Minh cũng bi phẫn muốn chết nhưng vẫn giữ chặt Hoắc Hồng Hà: “Cô chủ, không thể qua đó, cô qua tới nơi thì Thanh Tùng có thể đã chết mất xác rồi!”
Kỳ thật khoảnh khắc hắc xà xuất hiện, Hoắc Thanh Tùng liền biết, hôm nay chỉ sợ là mình không còn mạng mà về được nữa.
Là người phụ trách hành động lần này của Hoắc gia, ông ta phải ở lại cản hậu.
“Cô chủ, đi mau!” Hoắc Thanh Tùng cười thảm một tiếng, lảo đảo đứng lên, chạy về phía hắc xà.
“Chú Hoắc!”
Hoắc Hồng Hà đau khổ thét lên, lệ nóng tuôn trào, cảm giác trái tim đau như bị vỡ vụn.