Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 284



CHƯƠNG 284: PHÁCH LỐI

Lâm Như Tuệ trong nháy mắt nghẹn ngào, giống như bị người ta đột nhiên bóp lấy cuống họng, một bụng chửi thô tục đã chuẩn bị đều phải nuốt xuống bụng.

“Cô là ai? Đạp cửa nhà tôi làm gì?” Lâm Như Tuệ nén giận hỏi, sở dĩ bà ta phải nén giận là bởi vì bà ta đã nhìn ra mấy người trước mắt kia không đơn giản.

Cô gái cao gầy đi đầu mặc một thân hàng hiệu, giá cả không dưới mấy trăm triệu.

Ông lão mặc áo trắng đi theo phía sau cô ta mặc dù giờ phút này đang híp mắt, nhưng rõ ràng cũng không dễ chọc.

Còn có ba người vệ sĩ mặc đồ tây màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị kia cũng khiến cho Lâm Như Tuệ hoàn toàn không dám nổi giận.

“Bà không có tư cách biết tên của tôi.” Vẻ mặt của cô gái cao gầy đầy ngạo nghễ, dường như để Lâm Như Tuệ biết tên của mình là một sự sỉ nhục vậy.

Trong mắt Lâm Như Tuệ xẹt qua một tia xấu hổ, con chó cái này cũng quá ra vẻ rồi.

“Đứa con hoang kia đâu?” Cô gái cao gầy nhìn lướt qua phòng khách, không phát hiện thấy bóng dáng Trần Dật Thần đâu.

“Cô nói ai là con hoang cơ? Người nhà chúng tôi đều có tên, không có ai là con hoang.” Lâm Như Tuệ dựng lông mày lên, có chút không chịu nổi, cô gái cao gầy này vừa đến đã phá hỏng cánh cửa vừa mới sửa xong của nhà mình, giờ lại còn há miệng ngậm miệng là con hoang, nghĩ bà ta dễ bắt nạt à?

Cô gái cao gầy cau mày lại: “Bà dám mạnh miệng?”

“Tôi…” Lâm Như Tuệ trừng mắt, bà ta định chửi ầm lên nhưng sau khi đối diện với ánh mắt lạnh như băng của cô gái kia bà ta lại cảm thấy sợ, giọng điệu lập tức mềm nhũn ra: “Tôi không hề mạnh miệng, cô hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm?” Cô gái cao gầy cười lạnh một tiếng: “Hiểu lầm cũng phải nói cho tôi, đứa con hoang kia đang ở đâu?”

“Trần Dật Thần, con hoang mà cô chủ nhà tôi nói là Trần Dật Thần.” Lúc này, ông lão mặc áo trắng ở sau lưng nhàn nhạt lên tiếng, Trần Anh Nhu rất chán ghét Trần Dật Thần, cô rất ghét phải gọi thẳng tên Trần Dật Thần mà càng thích gọi Trần Dật Thần là con hoang.

Lâm Như Tuệ bừng tỉnh đại ngộ: “Các người nói là tên phế vật kia?”

“Bây giờ nó không ở nhà.”

Lâm Như Tuệ có chút mừng rỡ nói, cô gái cao gầy trước mắt dường như là tìm đến gây rắc rối cho Trần Dật Thần, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.

Thái độ của Lâm Như Tuệ lập tức trở nên nhiệt tình, ánh mắt nhìn Trần Anh Nhu cũng thấy thuận mắt hơn không ít.

“Lúc nào cậu ta về?”

Khóe miệng Trần Anh Nhu nhếch lên một nụ cười lạnh, từ phản ứng của Lâm Như Tuệ không khó để nhận ra, lời đồn đại trong nội bộ nhà họ Trần kia là thật.

Trong ba năm Trần Dật Thần ở rể ở nhà họ Hạ cuộc sống trôi qua thực sự không bằng heo chó, bị người nhà họ Hạ ghét bỏ, nhất là mẹ vợ Lâm Như Tuệ của anh ta.

“Không biết, nhưng nếu như cô cần thì tôi có thể gọi điện thoại bảo cậu ta về ngay bây giờ.” Lâm Như Tuệ nịnh nọt nói, gần đây Trần Dật Thần đã khiến bà ta phải chịu rất nhiều tiếng xấu, mấy ngày trước còn tát bà ta một cái, thù này bà ta vẫn luôn muốn báo, hôm nay vừa vặn mượn tay của cô gái cao gầy trước mặt này để dạy dỗ Trần Dật Thần một chút.

“Gọi đi, bảo cậu ta nhanh chóng về ngay!” Trong mắt Trần Anh Nhu xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Lâm Như Tuệ cười tủm tỉm lấy điện thoại ra, lúc này, sau lưng lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Không được gọi!”

Là Hạ Nhược Y.

Trần Anh Nhu dời ánh mắt về phía Hạ Nhược Y, cô ta nghiền ngẫm cười một tiếng: “Cô chính là vợ của đứa con hoang kia?”

“Giữ miệng cô sạch sẽ một chút!” Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y lạnh lùng, mặc dù quan hệ tình cảm của cô và Trần Dật Thần hơi rạn nứt nhưng cô quyết không cho phép bất kỳ người nào mắng Trần Dật Thần ở trước mặt cô.

Trần Anh Nhu không quan tâm, cô ta tiến lên trước hai bước, đi đến trước mặt Hạ Nhược Y, giễu cợt khiêu khích: “Nếu tôi không như vậy thì sao?”

“Tôi cứ gọi cậu ta là con hoang, cô làm gì được tôi?”

Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Y lạnh lẽo, giơ tay lên định tát Trần Anh Nhu một cái.

Nhưng tốc độ của Trần Anh Nhu nhanh hơn cô!

“Bốp ”

Sau một tiếng vang thanh thúy, Hạ Nhược Y bị tát ngã trên mặt đất, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp xuất hiện một dấu bàn tay đỏ hồng, khóe miệng rỉ máu.

“Tiện nhân, cô bảo vệ đứa con hoang kia quá nhỉ.” Trần Anh Nhu cười lạnh một tiếng, phản ứng của Hạ Nhược Y cũng có chút vượt quá dự liệu của cô ta, dưới cái nhìn của cô ta thì nếu Hạ Nhược Y thông minh một chút sẽ nhìn ra được là cô ta không đơn giản.

Không nên vì Trần Dật Thần mà đắc tội với cô ta.

Nhưng Hạ Nhược Y chẳng những đắc tội với cô ta mà hơn nữa còn không hề chùn bước đắc tội với cô ta.

Chỉ có thể nói, địa vị của Trần Dật Thần ở trong lòng Hạ Nhược Y rất là cao thượng, vì cao thượng nên không thể mảy may vũ nhục.

“Y Y, có khách tới nhà à?”

Lúc này, Hạ Trấn Quốc mới ngái ngủ đi từ trong phòng ngủ ra, sau khi thấy cảnh tượng trong phòng khách, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

“Cô là ai, vì sao lại đánh con gái của tôi?”

Trước tiên Hạ Trấn Quốc đem ánh mắt dời về phía Trần Anh Nhu.

“Con gái của ông?” Trần Anh Nhu cười lạnh nhìn Hạ Trấn Quốc một chút rồi tát thêm một cái vào gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y.

“Tôi đánh cô ta thì sao!”

“Tiện nhân này đáng đánh!”

“Cô tìm đường chết!”

Hạ Trấn Quốc giận không kìm được, tiện tay lấy băng ghế trên đất giơ lên, đánh về phía Trần Anh Nhu.

“Lão Hạ!”

Lâm Như Tuệ giật mình, vừa định ngăn Hạ Trấn Quốc lại nhưng vệ sĩ của Trần Anh Nhu đã nhảy lên thật cao, trực tiếp đá ngang một cái vào trên mũi Hạ Trấn Quốc.

“Răng rắc” một tiếng.

Hạ Trấn Quốc bay rớt ra ngoài, nện vào trên cửa, sống mũi của ông ta trong nháy mắt đứt gãy, máu mũi chảy ra như suối.

“Các người dựa vào đâu mà đánh người? Còn có luật pháp hay không!”

Lâm Như Tuệ vừa giận vừa nói.

“Luật pháp?” Người vệ sĩ vừa đánh người kia cười lạnh một tiếng: “Cô chủ nhà tôi chính là luật pháp!”

“Mẹ, báo cảnh sát đi!”

Hạ Nhược Y cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, sự phách lối của nhóm người trước mắt này đã vượt quá tưởng tượng của cô.

“Ha ha, báo cảnh sát á?”

“Các người báo đi, báo thoải mái, tôi cũng rất muốn xem xem, cảnh sát nào dám bắt Trần Anh Nhu tôi.”

Trần Anh Nhu liên tục cười lạnh, khí thế vô cùng phách lối.

Trần Anh Nhu?

Con ngươi Hạ Nhược Y co rụt lại, trong lòng không khỏi chấn động, lại là người nhà họ Trần!

“Được, cô chờ đấy! Tôi báo!”

Lâm Như Tuệ nổi trận lôi đình, bà ta cũng không tin cái người được gọi là Trần Anh Nhu này thật sự có thế lực lớn như vậy, ngay cả cảnh sát cũng không để vào mắt.

Vẻ mặt Trần Anh Nhu nhẹ nhàng thoải mái, hoàn toàn không đem sự uy hiếp của Lâm Như Tuệ để vào mắt.

Ngay cả lãnh đạo của thành phố Thương Châu là Lý Tuấn Thành tới đây gặp cô ta còn phải cung kính gọi cô ta một tiếng cô Trần, huống chi chỉ là mấy cảnh sát quèn.

“Mẹ, không cần báo.” Hạ Nhược Y trầm giọng mở miệng, nếu như là người của nhà họ Trần thì báo cảnh sát hoàn toàn không có tác dụng mà chỉ tự rước lấy nhục thôi.

“Không báo nữa? Vì sao lại không báo?” Lâm Như Tuệ trừng lớn mắt, không rõ ràng cho lắm.

“Không vì cái gì hết.” Hạ Nhược Y hít sâu một hơi, đem ánh mắt dời về phía Trần Anh Nhu: “Cô tìm Trần Dật Thần làm gì?”

“Cô không có tư cách để biết.” Trần Anh Nhu khinh thường nhìn Hạ Nhược Y một chút, mặc dù Hạ Nhược Y là vợ của Trần Dật Thần nhưng ở trong mắt của người nhà họ Trần thì địa vị của Hạ Nhược Y cũng không khác gì với người giúp việc của nhà họ Trần.

Sau khi lại nhìn lướt qua Hạ Nhược Y, Trần Anh Nhu lạnh giọng mở miệng:

“Tiện nhân, nếu như cô thức thời thì mau chóng gọi điện thoại cho tên phế vật kia!”

“Tôi cho cô thời gian mười giây đồng hồ, sau mười giây đồng hồ nếu như cô không gọi thì tôi sẽ đánh gãy một cái chân của cô!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.