Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 288



CHƯƠNG 288: MỘT MÔN HAI TÔNG SƯ

“Chú Nghĩa, cản anh ta lại!”

Trần Anh Nhu che mặt, vừa kinh ngạc vừa phiền.

“Nghiệt tử, đừng có phạm sai lầm nữa!”

Trần Nghĩa tức giận quát một tiếng, lần nữa áp sát tới, toàn lực căn bản Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần cười khinh thường, một chưởng vỗ ra, Trần Nghĩa giống như một quả bóng da, trực tiếp bay ra ngoài, đập vào tường, khiến mặt tường xuất hiện một vết nứt.

Trần Dật Thần một bước đi đến trước mặt Trần Anh Nhu, từ trên cao nhìn Trần Anh Nhu: “Cô nói tôi động vào một sợi tóc của cô thì nhất định sẽ chết?”

“Bốp!”

Không đợi Trầm Anh Như nói chuyện, Trần Dật Thần liền tát vào mặt của Trần Anh Nhu, răng lợi trong miệng của Trần Anh Nhu va chạm vào nhau.

“Bây giờ tôi tát cô một cái, tôi tại sao còn chưa chết?”

“Đồ con hoang, cậu chết…”

“Bốp!”

“Tôi lại tát cô cái nữa, tôi sao còn chưa chết?”

“Bốp!”

Trần Dật Thần tung tay trái phải, một phút ngắn ngủi đã tung quăng cho Trần Anh Nhu ba mươi mấy cái tát.

Trực tiếp đem mặt của Trần Anh Nhu đánh thành đầu heo!

Răng rơi đầy miệng, rụng không còn một chiếc!

“Đồ con hoang, tôi phải giết cậu, tôi phải giết cậu!”

Trần Anh Nhu tóc tai xoa tung, điên cuồng thét mắng Trần Dật Thần không ngừng.

Trần Dật Thần cười lạnh một tiếng: “Giết tôi? Được! Tôi đợi cô đến giết tôi!”

“Có điều trước khi giết tôi, tôi sẽ đem chuyện cô làm với Nhược Y, trả lại gấp trăm lần!”

Nói rồi, Trần Dật Thần liền một chân giẫm lên mu bàn tay của Trần Anh Nhu.

Hung hăng nghiến.

Xương bàn tay của Trần Anh Như bị nghiền nát!

“Á!”

Trong miệng Trần Anh Như phát ra một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, trực tiếp trợn ngược mắt, đau đến mức ngất đi.

Trần Dật Thần không có mềm lòng nương tay, mà cứ thế bạo phát, đem một bàn tay của Trần Anh Nhu, dùng cùng cách đó phế đi.

Sau khi phế đi cả hai tay Trần Anh Nhu, trong mắt của Trần Dật Thần vụt qua một tia ý lạnh, trực tiếp vận chuyển kình khí, nặng nề một cước đá vào bụng của Trần Anh Nhu.

“Rắc” một tiếng.

Đan điền của Trần Anh Nhu đã hoàn toàn vỡ nát, kình khí tu luyện hơn 20 năm trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Trần Dật Thần hoàn toàn phế đi Trần Anh Nhu!

So với đan điền, tát vào mắt và mu bàn tay nát bấy căn bản không đáng nhắc đến.

Đá nát đan điền của Trần Anh Nhu, ý vị chính là Trần Anh Nhu hoàn toàn cút ra khỏi giới hạch tâm của nhà họ Trần, trở thành phế nhân của nhà họ Trần.

Ở trong hào môn đại tộc giống như nhà họ Trần, tu vi cảnh giới, mãi mãi là đứng đầu tiên!

“Nghiệp chướng!”

“Tên nghiệp chướng cậu!”

Đằng sau, ông già mặc đồ trắng khóc lớn, ông ta là người nhìn Trần Anh Nhu lớn lên từ nhỏ, tuy Trần Anh Nhu tính cách kiêu ngạo, ngang ngược, nhưng ông ta lại luôn rất thương yêu Trần Anh Nhu, ở trong mắt ông ta, Trần Anh Như chính là con gái của ông ta.

Nhưng bây giờ, Trần Dật Thần lại ở trước mặt ông ta, hoàn toàn phế bỏ Trần An Nhu!

Có thể tưởng tượng, Trần Anh Nhu ngày sau ở nhà họ Trần sẽ sống trong tăm tối.

Loại thủ đoạn này của Trần Dật Thần mang đến hành hạ cho Trần Anh Nhu, so với việc trực tiếp giết cô ta còn hơn gấp trăm nghìn lần!

“Nghiệp chướng?”

“Khi tiện nhân này hành hạ Nhược Y, ông sao không nói cô ta là nghiệp chướng!”

Trần Dật Thần nghiến răng nghiến lợi, nếu như anh không nhớ sai, ông già mặc đồ trắng này, là quản gia của dòng chi của nhà họ Trần, Trần Nghĩa, địa vị so với Trần Lâm còn kém hơn, nhưng ở dòng chi cũng là một nhân vật của mặt mũi.

Lần này nhà họ Trần để ông ta và Trần Anh Nhu cùng đến, chắc là để ông ta giám sát Trần Anh Nhu, để Trần Anh Nhu chú ý phần mực.

Nhưng đồ già này, đối diện với việc Trần Anh Nhu hành hạ Hạ Nhược Y, từ đầu đến cuối lại không có can thiệp!

Nếu ông ta vào lúc Trần Anh Nhu hành hạ Hạ Nhược Y, ngăn cản nửa phần, sự tình cũng sẽ không tiến triển đến mức như này!

“Cậu…”

Trần Nghĩa kích hỏa công tâm, trực tiếp nôn ra một ngụm máu, ông ta chỉ vào Hạ Nhược Y, giọng nói đanh thép như sấm:

“Thứ hạ tiện như này, cô ta dựa vào gì mà đem ra so sánh với thiên kim tiểu thư chứ?”

“Một vạn cái mạng của cô ta, cũng không có quý bằng một sợi góc của tiểu thư!”

“Bốp!”

Trần Dật Thần trực tiếp quăng một cái tát vào mặt Trần Nghĩa, anh túm cổ áo của Trần Nghĩa, giọng nói tức giận:

“Lão già, có lẽ ở trong mắt ông, tiện nhân Trần Anh Nhu này là quý giá, nhưng ở trong mắt ông đây, cô ta không bằng cái mông chó!”

“Cô ta dám tổn hại đến Nhược Y thì phải trả giá.”

“Nghiệt tử! Cậu hành sự như thế, không sợ nguyên lão của dòng chi tôi lột da rút kinh mạch của cậu sao?!” Trần Nghĩa giận dữ đến mức mắt trợn lên, lần này trước khi đến Thương Châu, nhà họ Trần căn bản không có ngờ đến tình huống Trần Dật Thần sẽ ra tay.

Bởi vì Trần Dật Thần chỉ cần có chút não sẽ hiểu, nhà họ Trần là sự tồn tại như thế nào.

Một môn hai Tông Sư!

Nhà họ Trần một môn hai Tông Sư, lực lượng như thế, cho dù là võ liên minh, cũng không dám chọc!

Càng huống chi Trần Anh Nhu của dòng chi ở đây, còn là nhất phòng nắm giữ thực quyền trong mười ba phòng của nhà họ Trần.

Ba của Trần Anh Nhu, Trần Bá Dung, càng là cao thủ Hóa Kình hậu kỳ.

Một trong đại học võ học đỉnh nhất thời đó!

Phế đi Trần Anh Nhu, lửa giận của dòng chi, căn bản không phải thứ Trần Dật Thần có thể chống lại được.

“Sợ? Ha ha ha, ông đây ngay cả chết cũng không sợ! Sẽ còn sợ dòng chi các ông!”

“Muốn lột da rút gân, cứ kêu người của dòng chi các ông đến, ông đây ngược lại muốn xem thử, dòng chi của các ông, muốn làm sao lột được da của ông đây, rút được gân của ông đây!”

Trần Dật Thần ngửa lên trời cười điên dại, anh vốn muốn âm thầm tích lũy lực lượng, đợi thời cơ đến sẽ cứng đối cứng với nhà họ Trần, nhưng sự xuất hiện lần này của Trần Anh Nhu, lại làm loạn tất cả bố cục của anh.

Anh không thể nuốt trôi cục tức này, anh bắt buộc phải phế đi Trần Anh Nhu!

Không nhịn được, vậy thì không cần tiếp tục nhịn nữa!

Cho dù sẽ nghênh đón sự trả thù điên cuồng của nhà họ Trần, anh cũng không để tâm, dù có chết, anh cũng phải huyết tẩy nhà họ Trần!

“Điên rồi! Điên rồi! Nghiệt súc cậu, thật sự điên rồi!”

Trần Nghĩa tức đến mức cả người run rẩy, ông ta không ngờ, Trần Dật Thần lại nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như thế, vậy mà dám trực tiếp khiêu khích nhà họ Trần.

Thật cho rẳng Trần Ứng Long cho anh thân phận người thừa kế là kim bài miễn chết sao?

“Cút!”

Trần Dật Thần lạnh giọng quát, một cước đá vào lông ngực Trần Nghĩa, đá bay Trần Nghĩa ra ngoài.

“Về nói cho Trần Bá Dung, muốn thăm dò thực lực của tôi thì đích thân đến, còn tiếp tục phái loại chó mèo như Trần Anh Nhu, gặp một người tôi phế một người!” Trần Dật Thần lạnh lùng nói, lần này Trần Anh Nhu tới, tuy từ đầu đến cuối đều chưa có tỏ rõ mục đích cô ta đến là gì.

Nhưng Trần Dật Thần lại biết rõ trong bụng!

Thăm dò!

Chính là thăm dò!

Nhà họ Trần muốn thăm dò thực lực hiện tại của mình rốt cuộc đến mức độ nào, và mình đối với thân phận người thừa kế này suy nghĩ thật sự rốt cuộc là gì!

Bọn họ không đoán nổi ý của Trần Ứng Long, cho nên chỉ có thể đánh chủ ý lên người mình.

Nhà họ Trần tổng cộng có mười ba phòng, tình hình nội bộ vô cùng phức tạp.

Trần Ứng Long là phòng chủ của chi trưởng, đồng thời cũng là gia chủ của nhà họ Trần, địa vị của ông ta ở nhà họ Trần, được ví như thần!

Lời ông ta nói ra, quyết định đưa ra, nhà họ Trần không ai dám phán bác.

Cho dù hai tháng trước, ông ta lập một đưa con riêng là Trần Dật Thần làm người thừa kế của nhà họ Trần.

Nhà họ Trần cũng không có ai dám nói nửa chữ không.

Nhưng không nói không với Trần Ứng Long, không có nghĩa bọn họ không dám nói không với Trần Dật Thần!

Bất luận như thế nào, bọn họ đều không chấp nhận được, đứa con riêng Trần Dật Thần này trở thành người thừa kế của nhà họ Trần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.